Thang Nhị Viên tỉnh dậy, mặt đè vào điện thoại tạo thành một vệt màu hồng. Anh giơ tay xoa xoa, xoa xong cũng kệ mợ nó luôn.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong nhà, anh lật chăn ngồi dậy, lười biếng vươn người một cái, sau đó cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn địa chỉ nhà hàng mà Lê Xán đã gửi cho mình tối hôm qua, sau đó lại chuyển tiếp địa chỉ cho Chu Trạch, hẹn ba mẹ Chu Trạch tới đó ăn cơm trưa, nói gì thì nói nhưng có một điều chắc chắn là nhà hàng mà Lê Xán giới thiệu chắc chắn sẽ không tệ.
Thang Nhị Viên rửa mặt xong, vệt hồng trên mặt đã tan, anh thoả mãn vỗ vỗ mặt, nở nụ cười trước gương.
Anh bước ra ngoài, Chu Trạch đã nhắn lại, “Đã nhận được tin nhắn, chào buổi sáng.”
Thang Nhị Viên cảm thấy có chút nhạt nhẽo, nhắn lại là “buổi trưa gặp” rồi ném điện thoại sang một bên.
Anh ngồi trong phòng làm việc cả một buổi sáng, từ đầu đến cuối đều tập trung vẽ phác thảo bản thiết kế. Hồi đại học anh học khoa thiết kế, tốt nghiệp xong tự mở một studio, thường ngày vẫn luôn tự do tự tại, có linh cảm thì vẽ, không có thì bay nhảy chơi bời tứ phương tìm kiếm linh cảm, quả thật thích hợp với tính cách không thích bị gò bó của anh.
Mẹ Lê Xán mở một công ty thời trang, Thang Nhị Viên cũng từng hợp tác với công ty của bà mấy lần, cho nên cực kỳ quen thuộc với khu vực quanh công ty, cũng chẳng xa lạ gì các nhà hàng gần đó, chỉ là nhà hàng mà Lê Xán nhắc đến thì đúng là anh chưa từng tới bao giờ, có thể là mới mở dạo gần đây.
Đến trưa, anh đặt bút xuống, vào phòng quần áo tìm một chiếc áo khoác trông lịch sự một chút, sau đó thì xuất phát luôn.
Lúc anh xuống lầu, không tự chủ nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mỗi một bước của anh đều rất vững vàng, không hề có cảm giác vui mừng hớn hở, thậm chí còn không vui như những lần Lê Xán hẹn anh đi khách sạn.
Anh cẩn thận chiêm nghiệm một chút, tâm trạng có thể nói là cực kỳ bình tĩnh, không hề khẩn trương, cũng không hề căng thẳng, tựa như lúc được hoa hồng đỏ cầu hôn vậy, anh không kích động như trong tưởng tượng, giờ đi gặp ba mẹ của hoa hồng đỏ, anh cũng không vui mừng như mình đã nghĩ, như vậy chẳng phải là sau này ngay cả khi kết hôn với hoa hồng đỏ thật, anh cũng sẽ chẳng cảm thấy phấn khích, kích động gì cả sao?
Thang Nhị Viên cứ nghĩ lan man mãi cho tới khi tới bãi đậu xe anh mới ngưng dòng suy nghĩ, lái xe đến nơi đã hẹn dựa theo hướng dẫn có sẵn, anh đến sớm hơn thời gian hẹn trước một chút, dù sao đối phương cũng là trưởng bối, anh thân là vãn bối, theo lý nên đến sớm là đúng rồi.
Nhà hàng này cũng giống như lời Lê Xán đã kể, trang trí phục cổ tao nhã, nước chảy cầu nhỏ trong nhà hàng trông rất vui tai vui mắt, khắp phòng tràn ngập hương trà, đúng là một nơi mà trưởng bối sẽ thích.
“Cho tôi một chỗ yên tĩnh chút.”
Người phục vụ nói: “Thưa ngài, có lỗi quá, muốn đặt bàn ở nơi này thì cần có thẻ hội viên, chỉ có hội viên mới được vào thôi ạ.”
“Vậy phải làm sao để có thẻ hội viên?” Thang Nhị Viên cau mày.
“Thưa ngài, hội viên trong nhà hàng của chúng tôi đều là do khách quen giới thiệu tới, nếu chỉ có một mình ngài thì không thể giải quyết được.”
Thang Nhị Viên nhíu mày, thầm nói một tiếng phiền phức, biết trước thì đã không tới đây rồi, bây giờ mà đổi giờ hẹn với địa điểm hẹn thì quá bất tiện.
Anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại cho Lê Xán, điện thoại còn chưa mở, một vị quản lý vội vàng chạy tới, quan sát Thang Nhị Viên một chút mới niềm nở hỏi: “Ngài là ngài Thang đúng không ạ?”
Thang Nhị Viên gật đầu một cái, “Anh quen tôi sao?”
Quản lý niềm nở, “Người như tôi đây sao có thể quen ngài Thang được, là Lê tổng có nói mấy ngày sắp tới ngài sẽ tới ăn, dặn dò chúng tôi chiêu đãi ngài cho thật tốt, còn nói hoá đơn của ngài đều sẽ tính hết cho ngài ấy.”
Thang Nhị Viên cất điện thoại, xem ra Lê Xán đã dặn dò hết rồi, anh hơi thắc mắc hỏi: “Sao anh nhận ra tôi chính là người mà anh ta nhắc tới?”
“Lê tổng có gửi cho tôi một tấm ảnh.”
“Ảnh?” Thang Nhị Viên không hề có ấn tượng gì về việc Lê Xán có ảnh của mình, không khỏi ngạc nhiên, “Ảnh nào?”
Quản lý lôi trí não* ra, lục lọi một lúc, sau đó tìm ra một tấm ảnh đưa cho Thang Nhị Viên, “Lê tổng gửi tấm ảnh này cho tôi.”
(*) Một phát minh gần giống điện thoại nhưng tân tiến hơn chút, chuyên xuất hiện trong bối cảnh tinh tế hay ABO và nó không có thực nha mụi ngừi.
Trong hình Thang Nhị Viên đang mặc áo tắm, nâng một ly rượu vang trong tay, đứng trước cửa sổ sát sàn của khách sạn, nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi đỏ bừng, sắc mặt nhìn qua có chút lười biếng, hẳn là cái lần xong việc hôm ấy, Lê Xán chụp trộm.
Thang Nhị Viên nhìn đến mòn cái khách sạn kia, hai má không tự nhiên đỏ một chút, anh gửi bức ảnh qua trí não của mình, đồng thời xoá bỏ ảnh trong trí não của quản lý, sau đó mới trả trí não lại cho người quản lý.
“Lê Xán nhắn cho anh từ khi nào?”
Động tác của hắn cũng nhanh ghê, tối hôm qua mình vừa mới hỏi hắn nhà hàng ở nơi nào ngon, hôm nay hắn đã nhắc nhân viên trước rồi.
“Ngay vừa rồi luôn.” Quản lý hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Thang Nhị Viên một cái, sau đó cười nói: “Lê tổng đang dùng cơm ở bên trong, tôi còn tưởng rằng hai người hẹn nhau tới đây gặp mặt chứ.”
Thang Nhị Viên hơi kinh ngạc, “Anh ta ở đây?”
Quản lý chỉ vào trong nhà hàng, “Lê tổng và mẹ của ngài ấy đang dùng cơm ở chỗ đó.”
Thang Nhị Viên nhìn theo hướng hắn ta chỉ, nơi đó bị một bức tường sinh thái che lại, Thang Nhị Viên nhích sang bên cạnh hai bước mới nhìn thấy bóng người quen thuộc, Lê Xán đang ngồi đưa lưng về phía anh, mà bên cạnh hắn có một người đang ngồi, Thang Nhị Viên không nhìn thấy mặt của người kia, bác gái thì ngồi ở đối diện Lê Xán, Thang Nhị Viên nhìn sang, đúng lúc chạm mắt với mẹ Lê Xán.
Mẹ Lê Xán nhìn thấy Thang Nhị Viên thì hai mắt sáng lên, nhiệt tình vẫy tay, ban đầu là Lê Xán giới thiệu Thang Nhị Viên cho bà, Lê Xán nói hắn có một người bạn rất có tài, có thể hợp tác cùng, bà vốn chỉ coi là con trai mình đang muốn giúp bạn nên mới nói như vậy, dù sao đối phương cũng chỉ là một cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp, bà cũng không ôm hi vọng quá lớn, kết quả không ngờ rằng Thang Nhị Viên rất có tài trong việc thiết kế, sản phẩm được thiết kế ra lần nào cũng làm cho bà rất hài lòng.
Bà không thể không thừa nhận rằng được hợp tác với Thang Nhị Viên quả thật là một chuyện vô cùng vui vẻ, bà vốn đang mở công ty thiết kế, từ góc độ chuyên nghiệp đương nhiên cực kỳ thưởng thức tài hoa của Thang Nhị Viên, sau đó khi ở cạnh nhau lâu, bà phát hiện tính cách của Thang Nhị Viên vô cùng đáng yêu, cực kỳ hợp với bà, không khỏi càng ngày càng yêu thích đứa trẻ này.
Thang Nhị Viên cũng rất thích mẹ Lê Xán, nở nụ cười với bà từ xa, sau đó căn dặn quản lý, “Giúp tôi tìm một vị trí, thanh tĩnh một chút, tổng cộng bốn người, còn món ăn, anh cứ chọn mấy món ngon nhất trong nhà hàng rồi chuẩn bị theo là được, nếu như vẫn thiếu thì chờ người đến đủ tôi sẽ gọi thêm, hoá đơn tôi sẽ tự trả, không muốn nhận tiền của Lê tổng.”
“Vâng, ngài Thang, xin mời ngài, tôi lập tức đi chuẩn bị.” Quản lý cười cười, thấp giọng đáp lời.
Thang Nhị Viên gật đầu, đi về phía bàn của Lê Xán, lúc anh gần đến nơi thì đúng lúc thấy được sườn mặt của người ngồi bên cạnh Lê Xán.
Thang Nhị Viên dừng bước chân lại, người bên cạnh Lê Xán là Lý Tâm Nhiên.
… Lê Xán và Lý Tâm Nhiên cũng tới gặp gia trưởng sao?
Vẻ mặt của Thang Nhị Viên tối sầm, không hiểu sao lại muốn xoay người rời đi, nhưng lý trí của anh đã bắt anh dừng bước chân lại, anh khẽ mím môi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đi tới.
Anh cười chào hỏi mẹ Lê Xán, “Bác gái.”
Mẹ Lê Xán vui mừng nhìn anh, vỗ vỗ tay anh, dịu dàng hỏi: “Viên Viên, con cũng tới ăn sao?”
Được rồi, mẹ Lê Xán cũng học theo Lê Xán gọi anh là Viên Viên.
Thế nhưng mẹ Lê Xán gọi Viên Viên nghe rất êm tai, cho nên Thang Nhị Viên không hề phản bác, mỉm cười gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lê Xán và Lý Tâm Nhiên, không mặn không nhạt nói: “Lê tổng, đạo diễn Lý, thật là trùng hợp.”
Lý Tâm Nhiên nở nụ cười nhã nhặn, “Nhị Viên, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Lê Xán nghe thấy cách gọi xa lạ từ miệng của Thang Nhị Viên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thang Nhị Viên một cái, ánh mắt có phần lên án.
Giường cũng đã lên nhiều như vậy rồi, sao lại biến trở về Lê tổng rồi hả?
Thang Nhị Viên không hề bị lay động, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Có lẽ là do Lê Xán trừng Thang Nhị Viên quá rõ, mẹ Lê gầm hắn một tiếng, “Không được bắt nạt Viên Viên.”
Lê Xán cười đùa với mẹ hắn: “Con nào dám chứ.”
Mẹ Lê cười hai tiếng, tạm thời buông tha cho hắn.
Lê Xán ngẩng đầu nhìn Thang Nhị Viên, dịu giọng hỏi: “Viên Viên, không phải cậu nói muốn tới ăn cơm cùng trưởng bối đấy ư? Sao chỉ có một mình cậu thế này?”
Thang Nhị Viên còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã vang lên tiếng của Chu Trạch: “Nhị Viên.”
Lý Tâm Nhiên nghe thấy giọng Chu Trạch, không quay đầu lại, nhưng thân thể lại cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy.
Thang Nhị Viên nhìn Chu Trạch, lại nhìn Lý Tâm Nhiên và Lê Xán một chút.
Khó xử ghê á.
Anh cực kỳ hối hận, tối hôm qua đáng ra anh không nên hỏi Lê Xán xem nhà hàng nào ngon, cũng không nên mời ba mẹ Chu gia tới nhà hàng cạnh công ty của mẹ Lê Xán ăn cơm.
Chu Trạch nhìn thấy Lý Tâm Nhiên, ánh mắt chỉ khẽ đổi một chút, nhưng lại khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh, cứ như gã đã hoàn toàn quên Lý Tâm Nhiên giống như những gì gã từng nói vậy.
Ba Chu Trạch đứng ở sau lưng gã, trông rất giống Chu Trạch, chỉ là nếp nhăn trên mặt nhiều hơn một chút, lão đã có kinh nghiệm trên thương trường lâu năm, từng nét trên mặt đều mang theo chút gì đó ác liệt, da dẻ đen hơn Chu Trạch nhiều, lão cũng nhìn thấy Lý Tâm Nhiên, lúc này khẽ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, mím khóe môi, khinh bỉ nghiêng đầu qua.
Năm đó lão đã không thích Lý Tâm Nhiên rồi, bây giờ chỉ có hơn chứ không kém.
Thân thể của mẹ Chu Trạch không tốt, ngồi trên xe lăn được Chu Trạch đẩy trước người, trên đùi chùm một cái chăn mỏng, tóc của bà đã hoa râm, sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt thờ ơ, nhìn thấy Thang Nhị Viên và Lý Tâm Nhiên cũng không có phản ứng gì.
Thang Nhị Viên đi tới lễ phép chào hỏi một tiếng: “Bác trai, bác gái.”
Bà Chu lạnh nhạt gật đầu, trông chẳng có vẻ gì là muốn gặp mặt bạn đời tương lai của con trai mình sớm giống như Chu Trạch nói.
Ngược lại thì ông Chu lại lộ ra một nụ cười, khác với biểu cảm khi đối mặt với Lý Tâm Nhiên, vẻ mặt tươi rói nói với Thang Nhị Viên: “Nhị Viên, con thật là tuấn tú lịch sự, Thang tướng quân đúng là có phúc.”
Ông Chu cũng chào hỏi mẹ Lê Xán một tiếng, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm trên thương trường, quen biết đã lâu, Lê Xán cũng đứng lên, căng da mặt thăm hỏi ông Chu và bà Chu vài câu.
Ông Chu nhìn Lê Xán một chút, hạ tầm mắt liếc xuống nhìn Lý Tâm Nhiên, nói bóng nói gió: “Lê tổng tuổi trẻ tài cao, Lê gia lại gia phong nghiêm ngặt, nhất định không được để cho mấy kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tìm người có tiền để một bước lên trời kia thừa cơ lợi dụng, Lê tổng chọn bạn, phải thận trọng đấy nhé.”
Sắc mặt Lý Tâm Nhiên trắng bệch, hai mắt ầng ậng nước, cắn chặt môi dưới, không ngẩng đầu.
Lê Xán mất hứng nhíu mày, đang định phản bác thì mẹ Lê đã thờ ơ mở miệng, “Chuyện của Lê gia chúng tôi không nhọc ngài Chu đây phải quan tâm, con trai của tôi chọn bạn, từ trước đến giờ ai cũng ngay thẳng chính trực, chẳng xảy ra chuyện gì cả, tôi tin tưởng nó.”
Ông Chu không vui khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng ngậm miệng không nói thêm nữa, dù sao thế lực hiện tại của Lê gia càng lúc càng lớn, không phải là người mà lão có thể đắc tội.
Thang Nhị Viên có chút lúng túng nở nụ cười, chỉ bọn họ tới vị trí mà quản lý đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, “Bác trai, bác gái, hay là hai bác tới chỗ ngồi trước đi ạ.”
Chu Trạch cũng đầy mặt lúng túng, không dám phản bác ông Chu, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng sẽ xẹt qua bóng lưng cứng ngắc của Lý Tâm Nhiên, sau đó ngẩng đầu dịu dàng nói với Thang Nhị Viên: “Anh đưa ba mẹ qua đó trước nhé.”
“Được.” Thang Nhị Viên gật đầu.
Chu Trạch quay đầu nói với ông Chu: “Ba, chúng ta đi thôi.”
Ông Chu thấy Chu Trạch không có phản ứng gì khi nhìn thấy Lý Tâm Nhiên, cuối cùng cũng tự thấy hài lòng một chút, đi theo Chu Trạch.
Thang Nhị Viên quay đầu lại nói với mẹ Lê: “Bác gái, con cũng đi trước đây, bác cứ ăn từ từ ạ.”
“Ừ, đi đi.” Mẹ Lê dùng ánh mắt thăm dò chuyển qua chuyển lại giữa Thang Nhị Viên và người nhà họ Chu, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thang Nhị Viên quay đầu, phát hiện vành mắt của Lý Tâm Nhiên có hơi ửng đỏ, nhìn qua có chút đáng thương.
Lý Tâm Nhiên ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười với anh, xong lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Mà Lê Xán… thì đang tái xanh mặt mày trợn mắt nhìn Thang Nhị Viên, nếu như hắn biết trước là Thang Nhị Viên muốn tới dùng cơm với ba mẹ Chu Trạch, nhất định sẽ đề cử mấy nhà hàng khó ăn nhất!
Thang Nhị Viên trừng lại hắn, quay người rời đi.
Mẹ Lê nhìn bóng lưng dần xa của Thang Nhị Viên, há miệng muốn nói lại thôi, bà nhìn thấy Thang Nhị Viên ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, không nhịn được lộ ra biểu cảm đau đớn, che ngực chuyển tầm mắt lên người Lê Xán, dùng ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” trừng Lê Xán một cái.
Lê Xán: “???”Búm: Anh Lê à, anh là ngu có âm mưu rồi chứ người bình thường không thể nào ngu như vậy được anh ạ. =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT