Tô Diễm ngồi ngốc trong phòng , y cảm thấy bản thân sắp biến thành 1 cây nấm mốc di động đến nơi rồi. Quá chán. .. haiz..... quá chán...
- Phong nhi , nương làm bánh bao nhân thịt lợn rau hẹ cho con nè. Mau ăn cho nóng- Tiêu phu nhân thướt tha bước vào , dịu dàng xoa đầu y.
Nhìn thấy phụ nhân mĩ lệ này Tô Diễm lại thở dài. . Ài ... người phụ nữ đáng thương, chồng đi đánh giặc quanh năm 1 năm ko về nổi mấy lần, chăn đơn gối chiếc , có con gái lại bị nuôi trong cung từ nhỏ bồi dưỡng thành tiểu Tiêu phi , lại ko dám vào thăm sợ mang phiền phức cho chồng công cao lấn chủ , có đứa con trai lại chết yểu. ..
Vừa nhu nhược lại kiên cường, giống hệt mẹ y, trước kia ko thấy, giờ mới hối hận ko bên bà nhiều hơn.
Thôi thì sống cho thật tốt. Y là Tiêu Trường Phong, con trai của Tiêu gia. Y sẽ thủ hộ một gia một quốc, hiếu kính mẹ già, yêu thương em gái nhỏ, quan trọng nhất là tránh khỏi họa diệt môn.
Nam chính , nữ chính à, dám động vào 1 cọng lông người Tiêu gia xem, ông đây ko ngại cho mi vong quốc đâu, dù sao mi cũng yêu mĩ nhân hơn giang sơn mà, tốt nhất thành thật mà sống, nước sông ko phạm nước giếng, ko thì ... hờ. ..OK?
-------------
Tiêu phu nhân lâu lắm chưa gặp con gái, có chút nhớ, liền kéo Tiêu Trường Phong vào cung. Trên đường vào cung nàng ko ngừng lải nhải:
- Phong nhi, lát nữa con nhớ phải cẩn thận ko đc gây chuyện nhé. Gặp Hoàng thượng nhớ thỉnh an, gặp Tiêu phi nương nương cũng nhớ. ...
- Nương, ngài nói lần thứ 101 rồi đó. Con biết, con biết mà....- Tiêu Trường Phong xoa tai rên rỉ, nương cái gì cũng tốt , chỉ tội hơi nhát gan, chắc là do nhiều năm sống cô quạnh ko nơi nương tựa.
- Tiểu tử thối - Tiêu phu nhân cười mắng y. Nhi tử nàng hình như trưởng thành hơn nhiều.
Cuối cùng cũng vào được hoàng cung trong truyền thuyết. Phải nói là quá to quá rộng quá xa hoa , hoàng cung dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang rực rỡ mĩ lệ ,đình đài lầu son gác tía. ... lược 3000 từ. Kinh hơn cả Tiêu phủ, so ra thì Tiêu phủ mộc mạc chán. Nhưng y vẫn thích ở Tiêu phủ hơn, ở hoàng cung này biết bao con người chôn vùi tuổi thanh xuân của mình theo đuổi thứ phú quý xa xôi, nói toét ra, nó là một lồng giam đắt giá, đã vào đừng nghĩ ra ngoài.
Trên con đường lát đá xanh quanh co uốn lượn, Tiêu Trường Phong gặp đc nam chính trong truyền thuyết, quả đúng như tác giả não tàn đó miêu tả, anh tuấn tiêu sái, lãnh khốc , ngọc thụ lâm phong.....bỏ qua 3000 từ vô nghĩa. Quả nhiên là nam chính có khác, chậc chậc, có tiềm năng làm môn thần.
Lăng Ngạo Quân mắt khẽ liếc , ra là Thiếu gia Tiêu phủ. Ko ngờ tiểu tử này khỏi nhanh thế , mới hôm qua còn sống chết ko rõ , nay đã có sức để chạy nhảy rồi.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo giống mẫu thân, cặp mắt hoa đào khẽ liếc tựa tiếu phi tiếu , chân mày rậm năm tính cương nghị , nốt chu sa khóe mắt càng nổi bật trên làn da có phần trong suốt. Môi khẽ nhếch như đang cười. ... Bé tí mà đã có vốn liếng họa quốc. Ko biết Tiêu Ức Tình còn yêu nghiệt như nào. Tiêu gia nhiều mĩ nhân ai cũng biết, chỉ là binh quyền quá lớn, Tiêu gia quân gần như trở thành tín ngưỡng dân chúng. Thế này ko ổn. Ko thể để dân gian chỉ biết có Tiêu soái mà quên mất Lăng thị hoàng tộc đc.
Mới liếc qua nhau mà đầu óc Lăng Ngạo Quân đã vận hành chóng mặt.
Trời mới biết Tiêu Trường Phong y chỉ tò mò nhìn nam chính đại nhân tí thôi mà. ..