Chương 19


"...Anh làm tổn thương tôi rồi lại mỉm cười cho qua chuyện


Tình yêu anh tham lam, tình yêu tôi yếu mềm


Nước mắt càng tuôn rơi, hồi ức càng chồng chất


Chỉ biết tự trách mình đã yêu mọi lỗi lầm của anh..."


Cậu đang nằm trong căn phòng trước kia của mình, mắt hướng cửa sổ nhìn vô định. Đầu óc loay hoay suy nghĩ về những chuyện đã và đang xảy ra, cậu tự hỏi nếu trước đây không cố chấp theo đuôi hắn thì hôm nay kết cục sẽ thế nào ? Cậu lê mình đến ban công rộng lớn, gió trời lạnh lẽo bất ngờ thổi vào cậu, mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trên người lúc này không thể khiến cậu ấm lên, cũng như loại tình cảm không lường trước được của hắn, lúc đến lúc đi như cơn gió kia, cậu làm sao có thể biết trước mà bao mình trong vỏ bọc để tránh tổn thương.


Vương Thiếu Đình từ bên ngoài xông vào, hắn thô bạo ôm cậu từ đằng sau, dùng hết sức cắn xé bờ vai mỏng manh của cậu.


Hoa Phi Phi đau đớn ngã quỵ, bám lấy góc áo hắn cầu xin "Anh đang làm gì ? Đừng.... đau quá !"


Hắn đẩy cậu lên giường, đè cậu xuống, lúc môi hắn gần chạm môi cậu hắn thấy cậu che mặt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Đồng tử giãn ra, hắn thẳng tay tát cậu "Có phải đối với ai cậu cũng có thể bày ra bộ dáng này ? Đê tiện!"


Hoa Phi Phi ngừng khóc, tay bỏ ra khỏi mặt đôi mắt không thể tin nhìn hắn.


Thấy biểu cảm của cậu hắn càng tức giận, phải chăng đã bị hắn đoán trúng, rằng cậu sau khi rời khỏi hắn đã đi mê hoặc nam nhân khác, cùng người đó lên giường "Chết tiệt! Tên tiện nhân này, hôm nay tôi nhất định không tha cho cậu!"


Hắn bóp chặt cổ cậu, mãnh liệt hôn xuống.


"Ah...Tiên sinh... đừng ! Không... không ...ư..." cổ bị hắn bóp đến không thở được, mặt cậu đỏ như máu, tay liên tục dùng sức kéo tay hắn ra nhưng vẫn không được, hắn quá mạnh.


"Nếu cậu xin lỗi tôi! Sau này không rời đi nữa! Nói rằng cùng hắn chưa từng phát sinh quan hệ! Tôi sẽ cùng cậu sống tiếp cuộc sống hạnh phúc của chúng ta!" Nói xong hắn cười man rợ. Hoa Phi Phi sợ hãi lắc đầu, cậu không dám tin đây là hắn, con người nho nhã lịch thiệp trước đây, con người cảm xúc luôn có thể tự chủ đã đi đâu mất. Thay vào đó là một tên Satan bề ngoài hoàn mỹ, tâm địa lại trái ngược. Cậu sợ hãi, nói không ra hơi "K...Không thể...Tôi không thể...không....ah. Tôi không còn...yêu anh!"


Hắn nghe xong câu nói tay buông cậu ra, ánh mắt thẫn thờ như một người điên, từ khi nào cậu đối hắn quan trọng như vậy ? Lúc cậu đi hắn còn tưởng sẽ quên nhanh thôi, không ngờ chính là khi gặp lại, cảm xúc của hắn đã không thể tự kìm chế mà vì cậu phát điên. Là cậu tự mình đòi theo hắn, chính cậu cho hắn biết cảm giác ấm áp của người thân, sự ngây thơ trong sáng ban đầu của cậu đã cảm hóa hắn. Nhưng tại sao bây giờ lại không thể nữa ? Tại sao cậu lại nhanh như vậy quay mặt với hắn ? Là do hắn không tốt, hay vì cậu có người khác ? Hắn đương nhiên sẽ không cho chuyện đó xảy ra.


Vương Thiếu đình từ đâu lấy ra một đoạn dây đen cột hai tay cậu lên đầu giường, chiếc áo sơ mi mỏng manh bị hắn một phát xé rách không thương tiếc.


Cậu co người lại, ánh mắt vô hồn nhìn hắn mỉm cười "Tiên sinh, xin lỗi anh!"


Hắn nghe tiếng dây thần kinh lý trí của mình đứt phựt, ra sức hành hạ cậu, làm đến nỗi cậu đau đến ngất xìu, tỉnh lại rồi lại tiếp tục ngất xỉu, sắc mặt gần như giống với tử thi, thân nhiệt cũng giảm đi, toàn thân lạnh băng.


Hắn sau khi qua khỏi cơn động dục mới bình tĩnh mà nhìn cậu, lần đầu tiên hắn cảm thấy thống khổ đến vậy, tay khẽ vuốt đôi môi trắng bệt của cậu "Tiểu Phi, là do em ép buộc anh, xin lỗi !" Giọng hắn càng nói càng trầm từ từ biến đổi thành thanh âm nức nở, từ xin lỗi lặp đi lặp lại cả trăm lần cậu không thể nghe thấy được.


Hứa Thiên Ân thấy cậu không về nhà, lo lắng chạy đi tìm, đối với người lớn sau khi mất tích 24h mới có thể đi báo cảnh sát, anh lòng vòng quanh thành phố, bỏ cả công việc đi tìm cậu, cuối cùng tìm không được đành phải giao cho cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.


Theo nguồn thông tin thu thập được, phía cảnh sát sau vài ngày tìm đến nhà hắn. Đương nhiên với gia thế của hắn còn sợ điều gì ?


Phía bên cảnh sát đến cùng hắn ở.phòng khách nói vài câu liền xong chuyện, cậu bị nhốt trong phòng miệng dán chặt 3 lớp băng keo, hai tay hai chân bị trói lại đau đến rã rời.


Chuyện giam giữ người là phạm pháp nhưng hắn có thể đưa ra chứng cứ, rằng hắn không hề giam mà là cậu tự nguyện, hai vị cảnh sát kia hết cách chỉ còn nước ngại ngùng gãi đầu cười rồi quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play