Lương Trì đúng là tâm huyết dâng trào lắm mới có thể đến trường quay.

Hắn mở công ty bằng bản lĩnh của chính mình, người trong nhà lúc đó chỉ cho là hắn đang muốn chơi đùa nên không để ở trong lòng. Tóm lại vẫn muốn hắn cùng Lương Tự về kế thừa xí nghiệp gia đình.

Lương Trì đến công ty của mình, 9 giờ rưỡi vào văn phòng nhưng không có một bóng người.

Hắn cười giận, tiện tay kéo chiếc ghế xoay lại đặt mông ngồi xuống, sau đó không nhanh không chậm rút di động ra, “Đạo Sĩ cậu đang ở đâu?”

Đạo Sĩ nói dối không chớp mắt, “Ông chủ à, giờ này chúng tối không phải đều đang ở công ty bận rộn hay sao.”

Ngón tay thon dài thanh tú của Lương Trì gõ gõ lên mặt bàn, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, “Bận rộn ở công ty? Vất vả sao, có muốn tang lương cho các cậu không?”

“Không phải ý đó, nhưng nếu được thì tốt quá.” Đạo Sĩ uống nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng, sau đó nói: “Vậy một tháng tới tăng thêm một vạn?”

“Tôi thêm tiền lương cái mẹ nhà cậu ấy!” Lương Trì phát hỏa đem toàn bộ tức giận trút lên người phía bên kia đầu dây, “Coi tôi là đồ ngốc sao? Hiện tại lão tử đang ở công ty, các cậu đi đâu hết rồi? Chết à? Cho dù chết, tôi cũng cho quỷ bắt hồn các cầu về đây.”

Đám người Đạo Sĩ đang ở cửa hang ăn phía dối diện công ty ăn sáng, nghìn tính vạn tính cũng không ngờ được vị đại thiếu gia này hôm nay lại chịu dậy sớm đi làm.

Cả đám người ù té chạy về công ty, vừa đẩy cửa ra đã trông thấy Lương Trì đang ngồi dáng nhị đại gia.

Đạo Sĩ cợt nhả chạy lên trước, “Trì ca, sớm thế.”

“Ôi, Đạo Sĩ ca, đến sớm vậy sao? Ngài có muốn về ngủ thêm giấc nữa rồi mới đến không?” Lương Trì thần sắc quái dị châm chọc hắn.

Đạo Sĩ vội vàng quỳ xuống chân hắn, hai tay tạo thành chữ thập, “Trì ca, em sai rồi, bọn em đều biết là bọn em làm sai rồi. Nhưng mới sáng sớm công ty cũng không có việc gì mà.”

“Không có việc gì? Công ty này vẫn luôn nhàn rỗi đến vậy?”

Đạo Sĩ nghĩ rằng đừng nói đến công ty này, bản thân anh cũng nhàn quá mà.

Trong lòng nghĩ thế nhưng chắc chắn không thể nói ra, bằng không không phải là tìm chết hay sao?

Đạo Sĩ bị Lương Trì lạnh lùng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn khiến da đầu run lên, vị này mà bắt đầu nổi cáu lên thì không đùa được đâu, “Không không không, một chút xíu cũng không hề nhàn rỗi. Có mấy anh em đang chuẩn bị đi thu nợ đây ạ.”

Công ty này của Lương Trì là một công ty tài chính cho vay tiêu dùng, tài vụ là một em gái hang tháng làm sổ sách tính toán thu chi. Còn tất cả những người khác đều là mấy người đàn ông lực lưỡng cả.

“Thu khoản nợ nào?”

“Tháng trước vừa cho vay nặng lãi một khoản, hôm nay em đi thu về.”

Lương Trì đốt điếu thuốc, sau khi thở ra một làn khói thì đập một phát vào xuống đầu Đạo Sĩ, “Nói bao nhiêu lần rồi, cái này không gọi là cho vay nặng lãi.”

Đạo Sĩ tự tát tai, “Em lại nói lung tung rồi, là đầu tư! Chúng ta gọi đây là đầu tư!”

“Các người đi thu thì tôi làm gì? Không định để một người què như tôi đi thu cùng các cậu chứ?” Lương Trì lạnh lùng hỏi hắn.

Vị tổ tông này, ngài muốn làm gì thì làm cái đó đi …

“Lần trước không phải anh có đầu tư vào phim của Phó Thanh sao? Hay là anh đến giám sát đi?” Mấy cái việc thu nợ này kiểu gì cũng xảy ra chút bạo lực, chân của Lương Trì..... Theo không kịp.

Lương Trì gật đầu, “Đi đi, cậu bảo Lưu Chu Mạt đến đón tôi. Dặn cậu ta dẫn theo vài vệ sĩ hoành tráng một chút, đến chỗ của Phó Thanh xem có ra gì không nào.”

“Vâng.”

Tiễn bước Lương Trì xong, tất cả mọi người trong văn phòng người đều như vừa thoát khỏi cõi chết.

Cô bé tài vụ dùng giọng thở phảo nói: “May mà em lẩn ra xa, nếu không khẳng định sẽ bị sếp làm tổn thương chết mất.”

Lần trước sếp đến công ty thấy cô đang ăn gì đó trong giờ làm việc, cười lạnh một tiếng hỏi cô có phải lúc nhỏ bị heo hôn không?

Cô tức phát khóc.

Đạo Sĩ nói: “Sức chịu đựng của em đúng là quá yêu rồi, lúc trước anh từng thấy Trì ca chê vị hôn thê của anh ấy rồi. Đó mới thực sự đáng hận.”

“Chê thế nào?”

Một đám người chớp mắt vây lấy người Đạo Sĩ, vểnh tai nghe chuyện phiếm.

Nhớ lại chuyện cũ, Đạo Sĩ bắt đầu thao thao bất tuyệt kể, “Cô bé ấy sau khi cố tình ăn mặc trang điểm thật đẹp mới đến tìm sếp, rồi hỏi sếp nhìn có đẹp không….”

“Sếp nói thế nào?”

“Nói... Nhìn như đồ ở quê ấy, đúng là quê mùa.”

Tài vụ trợn mắt há hốc mồm, “Em từng thấy vị hôn thê của sếp rồi, rõ ràng là đẹp tựa thiên tiên mà! Sếp bị mù à.”

“Không mù.”

Chính là độc miệng, sau khi chọc cho cô bé tức đến chạy đi mất thì sắc mặt hồng hết cả lên, vừa lau máu mũi vừa chửi “Đệt!”.

*

Lương Trì làm bộ như không biết cô, Thẩm Âm Hòa cũng không nói gì.

Phó Thanh ngồi cùng hắn sau màn hình theo dõi, thu lại nụ cười, “Cảnh số 3 chuẩn bị bắt đầu.”

Đây là cảnh Thẩm Âm Hòa diễn đoạn quận chúa chết, cô bị Trì Điềm đóng vai nữ phụ số hai đẩy xuống ao chết đuối. Mùa đông khắc nghiệt, nước trong hồ nước đã xuống đến dưới 0 độ, mà cô ít nhất phải ngâm mình trong nước 2 phút.

Trì Điềm là một ngôi sao mới nổi, thông qua việc dựa hơi vào một nam diễn viên tạo chút tin đồn tình ái mà hút fan. Luôn luôn giữ vị trí là hot search, đang trong giai đoạn hot nhất, tuy rằng thủ đoạn khiến người ta khinh thường nhưng vận cũng đỏ thật.

Chờ cô nói hết câu, Trì Điềm đẩy mạnh lên vai cô, sau đó cô chới với ngã xuống nước. Nước hồ lạnh đến thấu xương vây xung quanh cô, cô cắn răng chờ Trì Điềm nói xong lời thoại.

Nhưng chờ mãi, không hề nghe thấy tiếng của cô ta.

“Xin lỗi, đạo diễn em quên thoại.”

Phó Thanh giận tái mặt, sắp xếp: “Đem người dưới nước kéo lên trước đi, diễn lại lần nữa.”

Thẩm Âm Hòa bị đông lạnh khiến cả người phát run, sau khi lau sạch tóc, trang điểm lại xong phải diễn tiếp. Nhưng tiếc là lần thứ hai cũng vẫn chưa xong, lần này Trì Điềm không quên nữa mà là nói sai thoại.

Không khí ở phim trường giảm đột ngột, giông tố sắp đến rồi đây.

Một tiếng cười đột nhiên vang lên phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, Lương Trì cười đến cong cả mắt, đùa cợt nói: “Cũng thật thú vị.”

Phó Thanh đẩy mắt kính, trầm giọng nói: “Diễn lại lần nữa.”

Trì Điềm ỷ vào mình đang nổi lại có người nâng đỡ, cho nên mới không biết sợ, nhưng mà cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện chọc giận Phó Thanh.

Lương Trì bỗng nhiên đứng lên, hắn vẫy vẫy tay với Lưu Chu Mạt, hỏi: “Gậy của tôi đâu?”

“Ngài muốn sao?”

Lương Trì cười ý vị sâu xa, “Muốn, có việc dùng.”

Kỳ thực chỉ có lúc hắn thấy đau chân mới dụng gậy thôi, còn lúc bình thường thì những người phục vụ bên cạnh cũng không dám để cái tên buồn vui khó đoán như hắn trông thấy cái gậy này.

Lưu Chu Mạt vẫn luôn trung thành và tận tâm với hắn, hắn nói cái gì thì lập tức làm cái đó. Lấy gậy vẫn luôn để trong xe đến cho hắn.

“Không diễn lại, để tôi đến dạy cho các cô biết thế nào là đóng phim.” Hắn bỗng nhiên lạnh giọng nói với mọi người.

Lương Tự trước kia còn ở nhà cũ luôn mắng Lương Trì là có ham muốn mãnh liệt được đi đóng phim đến mức tâm thần, ngày nào cũng bảo hắn bớt bớt chút đi.

Hắn đi đến bên bờ hồ, cả trái tim Trì Điềm đập bang bang đến mức muốn rớt cả ra ngoài. Người đàn ông này dáng vẻ khí phách, có tiền có thế, đang mỉm cười đi về phía cô ta đến mức khiến cô ta không thể rời mắt nổi.

Lương Trì càng nở nụ cười nham hiểm, giơ tay lên, cái gậy đặt ở trên lưng Trì Điềm tay dùng sức đẩy mạnh người ta xuống hồ.

“A a a a a a…”

Lương Trì thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc nhìn qua, khí thế sắc bén hoàn toàn tự nhiên nói, “Lão tử đầu tư vào bộ phim này đến mấy ngàn vạn, để các người diễn thế này à? Quên thoại? Sợ là lúc đẻ ra đã quên não ở trong bụng mẹ luôn rồi.”

Trì Điềm bị lạnh đến phát khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, cả người run rẩy. Chợt hiểu ra người đàn ông mở miệng không hề lưu tình này cô ta không thể dây vào.

“Còn cô nữa.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Thẩm Âm Hòa.

Trang sức và quần áo tinh xảo càng khiến cô xinh đẹp hơn bình thường gấp mấy lần. Da trắng như tuyết, nhỏ nhắn tinh tế, bộ dáng cô đơn ngạo nghễ đứng thẳng lưng, khiến hắn nghĩ đến một câu thoại: “Một đời độc lập”.

Thẩm Âm Hòa nhìn thẳng hắn, trong đối mắt chứa đựng sự vô tội, “Tôi làm sao?”

“Nhìn xuống hồ xem, đây mới là biểu cảm nên có khi bị đẩy xuống nước, nhìn cô lúc nãy chẳng biết đang diễn cái gì.” Hắn nói.

Nàng hướng tầm mắt của mình nhìn xuống hồ, cười khẽ, “Vâng.”

Phó Thanh hết nhìn nàng lại nhìn Lương Trì, cảm thấy đã hiểu rõ sau đó nói với người bên cạnh: “Cậu đi chăm sóc người kia cho thật tốt, đừng để cảm lạnh. Cảnh này chuyển sang ngày mai quay, hôm nay đến đây thôi.”

“Vâng.”

Thẩm Âm Hòa không ở lâu tại hiện trường, cô về trước thay quần áo.

Lương Trì không đi, nghênh ngang nằm ở mát xa ghế, làm như kẻ vừa rồi gây chiến không phải là hắn.

Giữa trưa những ngày đông ánh nắng rất đẹp, chiếu vào trên người thấy ấm áp dễ chịu. Hắn nhắm mắt lại, trong miệng còn ngâm nga một điệu dân ca không rõ tên.

Phó Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, âm cuối ngân nga, “Thật sự không quen người ta?”

Lương Trì sao có thể không hiểu ý hắn, nhưng hắn không định thừa nhận, “Một người bình thường cũng có thể tùy tiện biết tôi sao?”

“Không quen mà cậu giúp người ta trút giận? Từ bao giờ mà cậu tốt như vậy chứ? Chuyển sang tin Phật hành thiện tích đức à?” Phó Thanh hỏi mấy câu mà câu nào cũng toàn là ý đâm chọc.

Sau khi bị vạch trần một cách không khách khí, Lương Trì hào phóng thừa nhận, “Ờ, tôi quen cô ta đó, sao không?”

“Cô ấy chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu?”

Đám phú nhị đại này đều biết bên cạnh hắn có một nhân vật như vậy, nhưng gần như rất ít người từng được gặp qua.

Hầu hết mỗi lần tụ họp thì Lương Trì luôn nổi giận đùng đùng từ trong nhà đi đến, ở trước mặt bọn họ chê bai cô nàng kia chỗ này chỗ nọ không tốt, có đôi khi lại chê cô ấy xấu, nhưng nhiều nhất vẫn là chê cô quê mùa.

Phó Thanh khi đó còn chỉ cho hắn một cách, “Nếu thực sự không thích thì về nhà làm một cuộc nổi dậy với mẹ cậu đi.”

Lông mày hắn nhăn hết lại, sắc mặt khó coi, “Đúng là tôi thật sự không thích, nhưng tôi cũng không đành lòng khiến mẹ tôi đau lòng. Cũng may là một năm chỉ cần gặp vài lần, chứ nếu mỗi ngày đều gặp thì tôi tình nguyện treo cổ tự sát.”

Lời lúc trước vẫn còn bên tai.

“Đúng, là vị hôn thê của tôi.” Lương Trì híp mắt, ánh mắt lợi hại nhìn quét về phía nữ nhân đang từ ngoài phim trường đi vào.

Phó Thanh lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc, phải một lúc lâu mới nói: “Lương đại thiếu gia, cậu không chỉ bị cụt chân mà còn mù nữa.”

“Đó là vì cậu chưa từng thấy bộ dạng của cô ta lúc trước thôi.” Hắn không phục, trước kia Thẩm Âm Hòa suốt cả ngày mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đã đen lại còn gầy.

Phó Thanh vừa hút thuốc vừa hỏi hắn, “Sao cậu lại không thích cô ấy?”

Đáp án của vấn đề này, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ. Là không hài lòng với sự sắp xếp của cha mẹ hay còn điều gì nữa?

Có lẽ là hắn ngay từ đầu đã mang theo thành kiến mà nhìn cô, cho nên thấy cô chỗ nào cũng không vừa mắt.

Lần đầu tiên thấy cô, ánh mắt của cô hắn vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch.

Ánh mắt mà chỉ cần có chút hy vọng sẽ liều mạng giữ lấy, bướng bỉnh khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Lương Trì không có trả lời Phó Thanh, mà lại gọi người ở phía xa xa kia lại, “Thẩm Âm Hòa, cô đứng lại.”

“Sao thế?” Cô đứng dưới ánh mặt trời, áo khoác nỉ kẻ caro đen trắng có đai lưng bao lấy dáng người cân đối của cô, khi cô nhìn hắn ánh mắt lấp lánh rạng ngời.

Lương Trì tim chợt đập nhanh, yết hầu đột nhiên khô khốc, nhưng lời nói ra lại không như cảm giác, “Không có việc gì, cô cút đi.”

________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nào, đem sân khấu giao cho Lương đại thiếu gia, để chúng ta cùng nhau thưởng thức hắn biểu diễn.

Treo cổ tự sát???

Lương đại thiếu gia khóc lóc nức nở, “Vợ à, em nghe anh giải thích đã!”

Thẩm muội muội: “Không được không được, không phải là bảo tôi cút sao. Tôi cút, tạm biệt.”

Lương Trì: Mẹ, cứu với.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play