Cho tới giờ phút này cô cũng chưa thể ngờ được rằng Lương Trì sẽ có liên quan đến cái hội anti fan kia, trước đây khi Trần Dữ Tiệp nói với cô chuyện này, cô sẽ cho rằng chỉ là chuyện cười, ai lại ghét cô đến mức hao tâm tổn phí bôi đen cô như vậy chứ. Hao phí thời gian, tiền bạc để làm gì? Được cái gì đâu?
Thì ra là Lương Trì, nghĩ đến nhận xét của Trần Dữ Tiệp đối với hắn là cái đồ nhà giàu rửng mỡ cô bỗng thấy buồn cười, khóe miệng giật giật nhưng cười không nổi, buồn thật đấy, rõ ràng lúc ở trước mặt hắn đã rất kiên cường rồi, sao bây giờ lại khó khăn đến vậy?
Chuyện hắn không thích mình, không cần là thiên tài cũng biết.
Thẩm Âm Hòa bắt đầu tự trách mình, sao lại phải đi thích hắn cơ chứ? Tính tình không tốt cũng chẳng chút dịu dàng nào.
Trong lòng mỗi người đều có một tòa thành không thể chạm tới, mà tòa thành của Lương Trì là đội đặc nhiệm, là tham vọng của hắn. Thẩm Âm Hòa cũng không ngoại lệ, cô diễn bừa tiến vào giới giải trí, không muốn cứ đóng mãi mấy nhân vật tầm thường, cô cũng muốn được khẳng định mình.
Hồi đầu đọc những bình luận ác ý trên mạng cô còn khóc nhưng sau này thì chẳng cần quan tâm, có người ghét nhân vật phản diện mà cô đóng đến mức lên khen cô diễn hay. Trong giới giải trí nếu như cứ thủy tinh tâm mãi thì không sống được, ai cũng phải có sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ.
Lương Trì cứ như ma nhập, ánh mắt dại ra một lúc mới nhớ tới việc phải đi lên tầng gặp cô.
Về sau tính chất của cái hội anti fan này không giống ban đầu nữa, fan lâu quá rồi cũng sẽ có lúc anti quả là không sai. Mấy đại trưởng lão của cái hội hậu viện kia lúc trước đều là fan ruột của Thẩm Âm Hòa khi cô mới debut, sau này thấy tài nguyên của cô càng lúc càng khó hiểu, bực mình quá mới thành ra anti.
Lương Tự bắt chéo chân, chân tình thấy anh trai mình đúng là thảm rồi. Hắn chuyển kênh TV sang kênh hí kịch, giống như đang hóng chuyện vui, cậu nói: “Nhân sinh như kịch, ông trời đúng là chẳng bỏ qua ai.”
Lương Trì đỏ hồng cả mắt, quay đầu trừng cậu, trong mắt cứ như sắp phun ra lửa đến nơi, hắn quát, “Mày câm miệng lại cho tao!”
Hắng lạnh lùng nhìn, khí thế hung hãn.
Lương Tự lúc này tuyệt đối không dám bứt long hổ trên đầu hổ, tự chuốc lấy khổ vào mình, cậu nói: “Lúc trước anh nói sẽ tuyệt đối không để chị tiểu Hòa biết, bây giờ thì đúng là tự đốt pháo tự điếc tai nhé.”
Đây là chuyện ngoài ý muốn, là thiên tai.
Lương Trì cũng không hiểu nổi vừa mới qua năm mới sao hắn đã gặp phải toàn chuyện xui thế này?
“Tao đi lên kia tìm cô ấy.”
Lương Tự buồn bã nói: “Anh, em đi chuẩn bị quan tài thay anh.”
Đi đến cửa phòng Thẩm Âm Hòa, hắn đột nhiên thấy sợ hãi, không dám vào.
Hắn áp vào cửa lắng tai nghe xem bên trong có truyền ra chút âm thanh nào không, cách âm rất tốt chẳng nghe được gì cả. Sau khi đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ, Lương Trì khách khí gõ cửa, tử tế vô cùng.
Thẩm Âm Hòa nghe thấy tiếng hắn gõ cửa, cô vẫn còn đang buồn chui vào chăn khóc thút thít, thất vọng tích lũy từng chút một trong nhiều ngày đến lúc này vỡ òa không kiềm chế nổi.
Thích một người hẳn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng mà sao đến phiên cô lại không dễ chịu như vậy.
Lương Trì chưa bao giờ nhẫn nại như vậy, từ ván cửa hắn từ từ ngồi xuống, cách cửa nói: “Thẩm Âm Hòa, cô để tôi vào đi.”
Không có ai đáp lại.
Thật là, một đám người khó tính!
Lương Trì cứ như hòa thượng niệm kinh liên tục lẩm bẩm, lúc quan trọng còn biết cầu xin, hắn nói: “Này tôi cầu xin cô đó, trời ơi, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô mà, tôi thề tôi sẽ không hung dữ với cô.”
“Tôi không ngờ được là cô sẽ nhìn thấy, nếu tôi biết được thì lúc ấy chắc chắn sẽ không lập cái acc này.”
“Thẩm Âm Hòa, cô mắng tôi cũng được nhưng đừng có không để ý đến tôi.”
Lương Trì ngửa đầu, tóc đen trước mắt che khuất tầm nhìn của hắn. Đôi mặt đẹp đẽ quá mức của hắn hôm nay bỗng nhiên như phảng phất bi thương, giống như dù cả thế giới này đồng ý nghiêm cẩn nghe hắn nói thì hắn cũng chỉ muốn cô mở lời, hết lần này đến lần khác chịu đựng hắn, chiều chuộng hắn chỉ có Thẩm Âm Hòa.
Hắn rất sợ sự yên lặng, tĩnh lặng giống như cả thế giới này chỉ còn có một mình hắn, cô độc. Mất đi chân trái, mất đi mơ ước, mất đi tư cách ở lại đội đặc nhiệm.
Lương Trì rất kiên quyết, cho dù cô không đáp lời, không mở cửa thì hắn cũng không tỏ vẻ gì là sẽ bỏ cuộc, hắn lải nhải, “Không phải cô thích tôi sao? Vậy cô mở cửa ra đi, đêm nay tôi cũng thử thích cô có được không?”
Nếu như nói, chuyện mà Lương Trì am hiểu nhất ngoài cầm súng ra thì không thể cái nào khác ngoại trừ việc chọc giận Thẩm Âm Hòa.
Hắn không nhắc đến cái chữ Thích này thì tốt rồi, nhắc tới là khiến Thẩm Âm Hòa muốn tự chọc hai mắt. Cô đúng là mù rồi mới thích hắn lâu như vậy!
Thẩm Âm Hòa thở hồng hộc chạy từ trên giường ra cửa, đem cửa cho mở ra, cô lạnh lùng, “Anh muốn chết à? Đúng không?”
Lương Trì không cần suy nghĩ lập tức phản đổi, “Khó mà làm được.”
Lần này còn thỏa hiệp thì cô không thể tha thứ cho chính mình.
Thẩm Âm Hòa thờ ơ, “Anh có cút không?”
Lương Trì bổ nhào lên giường của cô, ở trên đó lăn lộn khóc lóc om sòm, “Tôi là một kẻ cụt chân, tôi không thể di chuyển được.”
Thẩm Âm Hòa thấy bộ dạng vô lại không chịu nổi của hắn mà tức đến nổ đom đóm mắt, mặt mũi của hắn đâu rồi? Lời xin lỗi cũng không hề biết nói ra, có lẽ ở trong mắt hắn, căn bản không hề coi chuyện này là vấn đề nghiêm tọng.
“Được, tôi tha thứ cho anh, anh có thể đi được chưa?”
Giọng điệu đưa ra giải pháp này còn lạnh lùng, đáng sợ hơn cả lúc truóc.
Lương Trì trong đầu chợt xuất hiện một câu nói, chính là của cậu em trai quý hóa: “Chờ đến ngày nào đó chị ấy không cần anh nữa, thì lúc đó đừng có mà khóc cạn nước mắt.”
Từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Âm Hòa sẽ không cần mình, nhưng mà hiện tại có lẽ sự nhẫn nại của cô ấy đối với mình đã đạt tới cực hạn rồi.
Nghĩ đến cô sẽ vứt bỏ mình, không nói chuyện với hắn nữa, tim hắn dường như có ai đó dùng móng tay cào mạnh, sinh ra cảm giác đau đớn bén nhọn.
“Còn sớm mà, chúng ta nói chuyện phiếm.”
Thẩm Âm Hòa không thèm giữ chút mặt mũi nào cho hắn, “Đã rạng sáng rồi.”
Lương Trì mặt không đỏ tim không gấp, “Tôi đang nói theo giờ Mỹ.”
Đúng là lưu manh.
Thẩm Âm Hòa không đuổi nổi hắn đi, cũng không muốn cãi nhau với hắn cho phí sức. Hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tự mình chữa lành, còn về phần Lương Trì trong lòng cô biết rõ mình sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như thế, chỉ có trời mới biết cô đã đi lên tầng với đôi chân run run và khuôn mặt trắng bệch.
Cô lấy từ trong tủ quần áo ra bộ chăn gối dự phòng, đặt ở trên chiếc ghế sofa dài, chuẩn bị chấp nhận ngủ tạm một đêm ở đây để không phải nhìn thấy hắn.
Lương Trì lời nhanh hơn não, “Tôi với cô ngủ chung!”
Đêm này cho dù thế nào đi chẳng nữa hắn cũng không đi, tóm lại không thể để cô ở đây một mình nghĩ vớ vẩn được, cô càng nghĩ thì sẽ càng hận hắn, mà hắn… thì không muốn cô hận mình chút nào.
Chỉ hy vọng cô tiếp tục thích hắn, mãi mãi vẫn luôn dùng sùng bái ánh mắt nhìn hắn.
“Ngủ cùng với tôi sẽ rất thiệt thòi cho anh, tôi ngủ ở sofa là được rồi. Đại thiếu gia anh cứ ngủ ở trên kia là được rồi.” Những lời nói sắc bén đó là Thẩm Âm Hòa học được từ hắn.
Mới chỉ hai ba câu đã khiến Lương Trì nghẹn họng.
Hắn chân tay luống cuống, “Không thiệt thòi.”
Thẩm Âm Hòa dùng ánh mắt đầy chế giễu nhìn về phía hắn, “Hai năm trước anh đã nói ngủ chung một phòng với tôi thì thà chết còn hơn.”
“Thì bây giờ tôi muốn chết.” Lương Trì vọt tới bên cửa sổ, một chân như sắp nhảy ra ngoài.