Độ hot của Thẩm Âm Hòa gần đây rất ổn, vì truyền thông của phim làm rất tốt nên vai diễn phản diện được mọi người yêu thích. Ở trên mạng bị chửi mắng là vô cùng ác độc, cộng thêm anti fan trên weibo kia còn bị một đám acc clone báo cáo, cũng coi như là cho cô cơ hội được lóe sáng một lần.
Tuy rằng chưa khiến cho người ta quá hâm mộ nhưng cũng coi là tạm được.
Thẩm Âm Hòa hôm nay nhận được lời mời casting cho một phim mới, sáng sớm ăn xong đã đi thử vai luôn. Đối với năng lực của cô, đạo diễn có vẻ tương đối vừa lòng nhưng cuối cùng có chọn cô hay không thì vẫn chưa quyết định được. Mấy cái chuyện thay đổi liên tục này ở trong giới giải trí còn lạ gì nữa.
Cô có thái độ khiêm tốn, bình dị lại gần gũi, mặc dù lần này đã thất bại nhưng về sau vẫn còn có cơ hội.
Trong cái giới này rất ít người có thể một đêm vụt sáng một bước lên trời, đa số đều là phải trải qua mài sắt thành kim.
Thẩm Âm Hòa không nghĩ là nguyên nhân Lương Trì ngồi ở phòng khách là đang chờ cô, dù sao lúc sáng bọn họ mới cãi nhau một trận xong.
“Có việc.” Cô tiếc chữ như vàng.
Lương Trì thiếu chút nữa đập vào mặt cô, có chút không kịp thở, “Cô có thể có chút ý thức về thời gian hơn không hả! Đã hơn tám giờ rồi, đi về khuya như thế không sợ xảy ra chuyện gì à.”
Thẩm Âm Hòa dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, “Tám giờ đã rất muộn rồi sao?”
“Đương nhiên!” Lương Trì khẳng định.
Thẩm Âm Hòa nói chuyện rất lạnh nhạt, không nhanh không chậm như từng giọt nước chảy xuống, “Nếu anh thấy muộn rồi, vậy thì anh đi nghỉ ngơi đi.”
Lương Trì sải chân từng bước dài hướng gần tới cô, hai tay nhét vào túi, từ trên cao nhìn xuống cô một cách quang minh chính đại, một tí ti áy náy trong lòng cũng không có. Hắn phun ra mấy chữ khô khan, “Tôi đói rồi.”
Thẩm Âm Hòa nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, muốn cô đi thì trừ khi mặt trời mọc đằng Tây. Hắn lúc nào cũng cho là việc của cô trong nhà là để nấu cơm chiều, thật đúng là… Khiến cho người ta chán nản.
Cô mím môi nói ra những lời có thể khiến Lương Trì tức chết, “Tôi không đói.”
“Tôi, đói,.” Lương Trì bắt đầu chống nạnh, “Tôi không biết nấu cơm, cô nấu cho tôi đi.”
Thẩm Âm Hòa cũng có chính kiến của bản thân, lúc trước đã nói với hắn dỗ cô không đơn giản đâu. Ban ngày hắn cố sống chết cãi lí là mình không sai, đúng là một con vịt cứng đầu cứng cổ không nhận thua, lúc này lại tới bắt cô nấu cơm, nào có đơn giản như vậy chứ?
“Mệt lắm, không muốn nấu.”
Số lần Lương Trì bị cô từ chối có thể đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên cũng vì bản than hắn rất hiếm khi tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ.
Nhưng mà những lần đó cô chưa bao giờ từ chối cả.
Lương Trì sắp không kiềm được cơn giận dữ, nói giọng ngang ngược, “Không được, cô phải đi nấu cơm cho tôi.”
Thẩm Âm Hòa cũng hiểu tính nết của hắn, cứ lúc nào hắn bắt đầu xoi mói cô, châm chọc bắt nạt cô thì cô cứ chỉ việc bơ đi là được.
Nếu hắn mắng cô mà cô còn mạnh miệng mắng lại đảm bảo hắn sẽ lải nhải không dứt. Còn có thể bắt lỗi cô rồi lấy đó ra làm thứ để châm chọc từ sáng tới tối rồi đến tận cuối năm, nói cách khác thì cô tốt nhất là cứ mặc kệ hắn.
Nếu thế thì còn có thể khiến hắn tức chết.
Thẩm Âm Hòa đã quá nhiều lần nhượng bộ với hắn rồi, không thể tiếp tục nhượng bộ được nữa.
“Mệt rồi, ngủ ngon.”
Lương Trì nhìn bóng lưng cô quát lên, “Cô quay lại đây, đứng lại.”
“Thẩm Âm Hòa, cô muốn khiến tôi đói chết đúng không? Tôi mà chết đói thì cô cũng phải thủ tiết! Như thế cũng chả tốt đẹp gì cho cô đâu!”
Không đúng, vẫn có lợi chứ, hắn suy nghĩ một chút, “Tôi chết rồi thì cô có thể kế thừa tài sản của tôi phải không? Ta nói cho cô biết, cô đừng có hòng mà mơ đến.”
Lương Trì đúng là gã đàn ông có sức tưởng tượng vô cùng phong phú, cũng là một người rất giỏi diễn trò, một mình hắn vừa làm biên kịch, vừa làm đạo diễn rồi diễn viên luôn cũng được rồi đấy.
“Tôi chết đói rồi, cô cầm tiền của tôi đi nuôi mấy thằng trai bao trẻ trung chứ gì, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Thẩm Âm Hòa chỉ nghe chứ không trả lời, cứ để hắn tự biên tự diễn đi.
Bụng Lương Trì không ngừng réo ầm ĩ, đành phải tự lực cánh sinh, “Cầu người không bằng cầu mình! Tự tôi làm cũng được.”
Lương Trì từ nhỏ đến lớn tổng số lần vào phòng bếp chẳng được bao nhiêu, đối mặt với nồi niêu xoong chảo cùng đống nguyên liệu trong tủ lạnh, trên trán cứ như viết hai chữ “bó tay” to đùng.
Hắn kiên trì lấy một quả dưa chuột ra, bị gai đâm vào tay thấy đau nên tức tối ném lại vào trong tủ rồi vươn tay lấy cà chua.
Món duy nhất hắn biết làm là trứng xào cà chua, lông mày Lương Trì nhăn lại, thâm trầm suy xét xem bước đầu tiên phải bắt đầu như thế nào?
★
Thẩm Âm Hòa gắng hết sức hé mở cửa phòng, lỗ tai dựng thẳng lên từng giờ từng phút nghe ngóng động tĩnh dưới tầng.
Hắn không phải đang nấu cơm, rõ ràng là đang phá hủy phòng bếp mà.
Thẩm Âm Hòa thở dài, buộc tóc lên, thay quần áo ở nhà rồi đi xuống.
Đi đến cạnh cửa phòng bếp thấy hắn đang cầm đang cầm cái bát như sắp đánh nát, mặt mũi thì u ám xám xịt, chật vật không chịu nổi.
Thẩm Âm Hòa cướp lấy cái nồi trong tay hắn, nhàn nhạt nói: “Thôi để em làm cho.”
Lương Trì cuối cùng cũng đã nhận ra, “Tôi muốn ăn thịt.”
“Muốn gì nữa?”
“Còn có cánh gà, rau xanh sao nấm, canh hạt sen Tây hồ.”
Thẩm Âm Hòa ngoảnh mặt sang, liếc mắt về phía hắn phát hiện vành mắt hắn hơi hồng lên, biểu cảm vô cùng đáng thương, cứ như là chú cún con vừa bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
“Anh đi ra ngoài đi, khi nào làm xong em gọi anh vào ăn.”
Lương Trì da mặt dày, “Cô làm nhanh lên, tôi đói sắp chết rồi.”
Hắn ngoan ngoãn nghe lời cút khỏi cái nơi phòng bếp ngạt thở này, nhưng lại quá rảnh rỗi không có việc gì làm, Lương Trì đành phải vào hầm rượu mang ra mấy chai rượu đỏ.
Nửa giờ sau, Thẩm Âm Hòa đã nấu xong đồ ăn, mùi vị thơm ngào ngạt.
Lương Trì bụng đói kêu vang, gấp gáp nếm thử một miếng. Chân mày nhếch lên, thật ngoài sức tưởng tượng, khả năng nấu nướng của cô càng ngày càng tiến bộ.
Hắn bỏ đũa xuống, lên mặt, “Khụ khụ, hơi mặn.”
Thẩm Âm Hòa hai tay ôm mặt, không hề chớp mắt nhìn hắn ăn, nhìn hắn nói những lời bình luận không thật lòng.
“Vậy lần sau em cho ít muối hơn.”
Lương Trì ánh mắt trong suốt của cô nhìn đến chột dạ, lương tâm cho thấy hắn không thể nói mấy câu ăn không ngon nữa.
Hắn rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống.
Không biết vì sao, đêm nay thực sự muốn uống.
Thẩm Âm Hòa cũng tự rót cho mình một chén, tửu lượng của cô so Lương Trì tốt hơn nhiều, tất cả là nhờ luyện tập trong những buổi tiệc.
Lương Trì nếu chỉ nhấp một ngụm nhỏ rượu thì còn lên mặt được, chứ rót cả một chén thì nhất định mặt mũi sẽ đỏ bừng.
Thấy rõ vài phần men say.
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nụ cười giảo hoạt cứ như con cáo nhỏ vậy.
Cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn cười hỏi: “Thẩm Âm Hòa, có phải cô cảm thấy tôi rất vô dụng không?”
Cô lắc đầu, “Tôi chưa từng.”
“Cô nói dối.” Lương Trì khóe mắt ý cười càng đậm, như có như không trào phúng nói, “Tôi sống đúng là thất bại thảm hại, đã xấu tình rồi lại còn không biết nấu ăn, không bế nổi ai mà cũng chẳng cõng nổi ai.”
Thẩm Âm Hòa nhìn hắn thật sâu, nói lên tiếng lòng: “Lương Trì, anh rất lợi hại.”
Anh biết không? Từ khi lần đầu tiên em nhìn thấy tấm ảnh chụp của anh, khắp toàn bộ con người anh đều như phát sáng.
Anh là một thiếu niên tuấn tú thuần khiết, mang thần thái phấn khởi của người đội trưởng.
Lương Trì quả thực uống nhiều rồi, đập một cái xuống bàn, vẻ mặt kiêu ngạo, “Tôi đương nhiên là lợi hại, tôi nói cho cô biết, trước kia ở trong đội không ai có thể là đối thủ của tôi hết.”
“Bắn súng xếp thứ nhất, cận chiến xếp thứ nhất, ném lựu đạn cũng đứng thứ nhất, còn có mấy loại thành tích ghi lại mà đám ranh con sau này chưa ai có thể phá được đấy.”
“Tôi đánh gục côn đồ, giải cứu người dân vô tội, còn được trao huân chương hạng nhì.”
Thẩm Âm Hòa lẳng lặng nghe hắn nói, hắn sắp khóc tới nơi rồi.
Nam tử hán đại trượng phu, chính vì như vậy mà những giọt nước mắt chua xót bị ép trở về.
Lương Trì lại uống thêm một ngụm rượu lớn, hai mắt đỏ đậm, “Có một năm, trong khi làm nhiệm vụ thì xảy ra chuyện, tôi may mắn còn sống cõng thi thể anh em từ trong mưa bom bão đạn đi ra.”
“Không phải lúc đó tôi đã dùng súng bắn bọn chúng, để báo thù rửa hận hay sao.”
Thẩm Âm Hòa nâng mặt hắn lên, cười khen hắn, “Đã nói anh rất lợi hại rồi mà.”
Bốn chữ “Tôi không cam lòng” Lương Trì không sao nói thành lời được, cứ quanh quẩn rồi sửa lại, chỉ vào trong bát canh hạt sen Tây hồ, “Cái này cũng mặn, uống không ngon.”
“Vậy lần sau anh tự đi mà nấu.”
Lương Trì ngậm miệng.
Rượu bắt đầu từ từ phát huy tác dụng, đầu Lương Trì dần dần trở nên nặng nề, cứ gật gù như gà mổ thóc, hắn một tay chống đầu từ từ nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn màu ấm áp, khuôn mặt hắn phủ một lớp ánh sáng vàng đẹp đến mê hoặc lòng người.
Thẩm Âm Hòa tinh thần xung động, vươn người, vừa thận trọng vừa dè dặt đặt một nụ hôn dịu dạng lên môi hắn.
Mặc cô đỏ như rang chiều, cho dù lá gan có lớn cũng cảm thấy hốt hoảng, vừa hôn vừa hiểu rõ sự tình.
Thẩm Âm Hòa nghĩ nếu như Lương Trì tỉnh táo, biết cô hôn lên môi chắc chắn sẽ nổi giận.
Đầu tiên sẽ là dùng sức lau sạch sẽ miệng mình, sau đó sẽ chỉ vào mũi cô mà mắng, không biết xấu hổ! Không biết ngại ngùng! Bị tổn thương đã quen rồi, cô chỉ biết đón chờ.
Lương Trì đột nhiên mở mắt ra, khiến cô hoảng hốt, ánh mắt hắn sáng lấp lánh như sao giữa trời không, lại còn mang theo chút tính tình trẻ con đang đắc ý, “Bị tôi bắt quả tang rồi, cô hôn tôi.”
Thẩm Âm Hòa mặt không biến sắc, “Ừ, là hôn.”
Lương Trì mặt hiện ra biểu cảm “Tôi biết rồi”, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với cô, “Cô đem mặt qua đây.”
Thẩm Âm Hòa vừa vươn người qua, hắn lập tức đưa tay năm chặt lấy gáy cô cô, hơi thở tràn đầy mùi rượu, “Tôi cắn chết cô.”
Cánh môi mềm mại của cô bị lưỡi hắn liếm liếm, bị răng nhọn sắc bén của hắn dày vò làm rách da, đến tận khi ngửi thấy mùi tanh của máu mới buông.
Lương Trì liếm sạch sẽ máu trên môi cô, “Không được tùy tiện hôn tôi.”
“Em không phải là một người tùy tiện.”
Lương Trì lúc uống say quả thật rất đáng yêu, Thẩm Âm Hòa nhớ tới lúc nãy hắn kĩ thuật trúc trắc lại còn thô bạo, cười cười, “Lương Tự nói không sai, anh quả nhiên là ngây thơ…”
Hắn trợn trừng con mắt nhìn cô, trong hai tròng mắt vừa trong sáng vừa đáng thương, “Nuốt lại ngay, ba chữ tiếp cô cứ thử nói ra xem.”
Thẩm Âm Hòa khiêu khích hắn, “Nói thì thế nào?”
Lương Trì đọc nhấn rõ từng chữ, “Làm chết cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT