Sáng ngày hôm sau, khi Trình Diệu Vy xuống nhà, Trình Ngọc đã như thường lệ ngồi ở bàn cùng ba mẹ Trình, thế nhưng lại im lặng hơn bình thường rất nhiều, vẻ mặt cũng không còn sự tươi vui như bình thường. Hẳn là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua. Khi thấy Trình Diệu Vy xuống, Trình Ngọc cũng làm ra vẻ mặt giật mình hoảng sợ, sau đó cúi đầu không nói gì, cực kì có phong phạm của một nữ chính bị tình huống đưa đẩy chứ hoàn toàn không muốn thế này.
Ngôn tình mà thôi. Trình Diệu Vy ở trong lòng đột nhiên xuất hiện chút chán ghét. Dù thế giới mà cô đang sống là một thế giới chân thực, thế như nó cũng là một thể giới được tạo ra bởi một cuốn truyện, vậy thì nhân vật chính cũng không thể thoát khỏi thiết lập nhân vật có sẵn được, ít nhất thì hiện giờ là như thế. Nữ chính đơn thuần tội nghiệp không muốn làm ai buồn, kiên trì bảo trụ hình tượng thánh mẫu trong sạch. Nam chính luôn có một vẻ bá đạo tổng tài, tưởng rằng không ai hơn ta, và ta muốn gì cũng được. Cũng chỉ tới vậy.
Thế giới này muôn màu muôn vẻ, là một thế giới nơi ngày hôm trước người đứng trên đỉnh cao, ngày mai có thể rơi xuống vũng bùn. Là một thế giới mà cảm xúc, lời nói, hành động bị ảnh hưởng bởi bối cảnh, người xung quanh và cảm xúc của bản thân và người khác, chứ không phải nơi muốn nói gì thì nói, muốn thế nào thì là thế ấy.
Đó là lý do mà từ trước tới nay Trình Diệu Vy không đọc ngôn tình, bởi vì cô cảm thấy không thực tế. Mặc dù đúng là đọc tới đoạn nhân vật chính muốn gì làm đó đúng là sướng thật. Nhưng đọc nhiều, nó sẽ dẫn cô xa rời thực tế. Tới một lúc nào đó, cô sẽ không thể chấp nhận sự thực rằng mọi thứ thực ra hoàn toàn không ở trong tầm kiểm soát của cô, ảo tưởng ra một thế giới nơi mình là nhân vật chính. Điều đó không chấp nhận được.
Trở lại với Trình Ngọc và ba mẹ Trình. Trình Diệu Vy như thường lệ ngồi xuống bàn, múc cho mình một bát chảo sau đó lẳng lặng ăn. Cô không trang điểm gì trên mặt cả, nhưng tối qua đọc sách mãi muộn mới ngủ cho nên hôm nay mặt cô trắng hơn bình thường, mắt cũng lờ đờ. Điều này khiến cho ba mẹ Trình tưởng rằng đêm qua cô vì chuyện kia mà không ngủ được, tự hành hạ mình. Dù sao thì nếu Trình Diệu Vy là thực sự thích Sở Vĩnh Dương tới độ kia, vậy thì làm sao có chuyện có có thể buông xuôi dễ dàng như vậy được chứ.
"Vy Vy... con không sao chứ?" Mẹ Trình hỏi.
"Con không sao." Trình Diệu Vy nhẹ nhàng nói. Một cái hôn ước rác mà thôi, ta sao có thể có sao được.
"Chị… Em xin lỗi. Nếu chị không vui, vậy thì em sẽ đi cầu xin Sở gia nghĩ lại, duy trì hôn ước của chị và Vĩnh Dương." Trình Ngọc lúc này đột nhiên rơi nước mắt, chân thành nói.
Trình Diệu Vy ở trong lòng giật mình. Gì? Nữ chính khóc trước mặt ta? Này, đừng có chơi trò đó. Cô mà làm thế nam chính tự nhiên từ trên trời rơi xuống, đổ cho ta tội bắt nạt cô thì làm thế nào?
Lúc này, quản gia đột nhiên đi vào. "Lão gia, phu nhân, tiểu thư, Sở thiếu gia tới."
Trình Diệu Vy giật mình. Quả nhiên là vậy. Định luật vũ trụ ngôn tình đã viết rõ: “Một khi nữ chính rơi nước mắt, nam chính hoặc nam phụ nhất định phải ở bên.” Quả nhiên đúng và không thể lơ là một giây nào mà.
"Lau nước mắt đi. Xuất hiện trước mặt khách thế kia còn ra thể thống gì?" Ba Trình cau mày.
Trước kia ông lúc nào cũng cảm thấy Trình Ngọc là đứa con gái ngoan ngoãn hơn, gần gũi hơn, hiếu thảo hơn. Có những lúc, ông còn cảm thấy thương Trình Ngọc hơn cả Trình Diệu Vy. Thế nhưng từ khi Trình Diệu Vy trở về, cô đã thay đổi. Lại cộng thêm chuyện tối qua, hiện tại, trong lòng ông đã bắt đầu có chút khó chịu.
" Con xin phép tránh đi trước." Trình Diệu Vy đứng dậy.
Mẹ Trình lo lắng nhìn Trình Diệu Vy.
"Con không sao chứ? Nếu không mẹ bảo cậu ấy về nhé?" Sau chuyện tối qua, ấn tượng của bà về Sở Vĩnh Dương đã xấu tới cực điểm.
Trình Diệu Vy lắc đầu. "Anh ta đã tới hắn là có chuyện nói với hai người và Trình Ngọc, đuổi đi cũng không nên. Dù sao cũng là thiếu gia Sở gia. Con tránh đi là được."
Cô muốn tránh nam nữ chính càng xa càng tốt. Hiện tại thì hoàn hảo rồi. Nữ chính và nam chính ở cùng một chỗ. Ta trốn đi nơi khác liền được thảnh thơi. Cảm ơn trời đất.
Trình Diệu Vy nói vào tai quản gia mấy lời, sau đó thong thả dùng một lối khác ra khỏi nhà, hoàn mỹ tránh được Sở Vĩnh Duong.
Năm phút sau, tài xế lái xe tới trước mặt, hầu gái cũng mang ví tới cho cô. Trình Diệu Vy mỹ mãn leo lên xe, chuồn khỏi Trình gia.
Kiếp trước cô cũng kiếm được kha khá, nhưng cuộc sống kẻ hầu người hạ, có điều tài xế riêng thì cô vẫn chưa đạt tới được. Cô còn chưa tận hưởng cuộc sống tự do, thì đã xuyên vào cái cuốn tiểu thuyết máu chó ngập đầu này rồi. Tức.
Mặc dù cô thực sự không hài lòng chút nào về chuyện này, thế nhưng hiện tại dù có trở về thế giới kia, cô chắc hẳn cũng đã thành một mớ thịt bằm máu me be bét xương cốt lẫn lộn, mỗi nơi một miếng. Cho nên… Trình Diệu Vy cảm thấy, cô tốt nhất vẫn là tận hưởng cuộc sống ở đây càng nhiều càng tốt. Cứ coi như việc đấu trí với nam nữ chính là vận động não đi. Dù sao thì ở trong thân xác Trình Diệu Vy này, cô còn có trí tuệ của kiếp trước, có cốt truyện trong tay, hơn nữa, nhà còn có tiền, có cái gì không thể làm đầu,
Về nước mới bốn ngày, cô coi như đạt thành mục tiêu đầu tiên, tránh được nỗi nhục trong đêm đính hôn. Sắp tới mọi thứ đang chờ cô còn nhiều. Cuốn truyện ba trăm chương này còn rất nhiều thứ máu chó mà cô phải đối đầu. Mà máu chó nhất chính là màn nhận huyết thống kia. Cho nên việc đặt lên ưu tiên hàng đầu của Trình Diệu Vi chính là không thể để bản thân rơi vào "bước đường kia".
“Bước đường kia” trong lời cô không phải là trò nhận huyết thống. Đó là quy luật của truyện rồi, cô tránh không được. Cái cô muốn tránh chính là việc vô gia cư, không có đồng nào trong túi.
Mà để tránh việc đó thì phải làm cách nào. Thứ nhất, tiết kiệm. Thứ hai, đầu tư. Tiết kiệm không sinh ra tiền, bị khoá tài khoản phát là chết ngay. Mà thời này không ai rút mấy chục cục tiền ra rồi tiết kiệm cả. Cho nên đầu tiên là đi lập một cái tài khoản mới, do cô kiểm soát. Vậy thì ông bà Trình nếu có khoá, cũng không khoá được cái tài khoản này.
Mấy cái truyện ngôn tình hay có trò khoá tài khoản. Đó là tài khoản bị cha mẹ kiểm soát, cha mẹ mới khóa được. Chứ nếu là tài khoản của mình còn lâu mới khóa được. Luật của ngân hàng sờ sờ ra đó, muốn khoá là khoá à.
Vậy cho nên, sau nửa tiếng ở ngân hàng, Trình Diệu Vy cầm tấm thẻ của mình ra, bỏ vào túi, thở ra một hơi đầy yên tâm. Lên xe lần thứ hai, cô quyết định tới trung tâm thương mại.
Tới đó làm gì? Cái này liên quan tới phương án thứ hai. Các khoản đầu tư an toàn nhất bao gồm những thứ gì? Thứ nhất là vàng. Thứ hai là bất động sản. Bất động sản thì chọn chỗ ngu sẽ chết nhưng chọn chỗ khôn thì không những không mất giá, mà giá bán còn có thể lên gấp mấy 2,3 lần.
Nhưng hiện tại trong tài khoản của cô không có nhiều tiền như vậy. Trước tiên đi mua vàng cái đã. Cắt đuôi tài xế, Trình Diệu Vy lượn vào tiệm vàng. Nhân viên tiệm thấy cô ăn mặc bình thường, thế nhưng khí chất khác biệt, cũng không dám lỡ là.
"Xin hỏi, tiểu thư muốn mua trang sức sao?" Nhân viên nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
"Mua vàng." Trình Diệu Vy bắt chước mẹ Trình, bá khí rút thẻ tín dụng ra. Nhân viên thấy điệu bộ này của cô, trong lòng lập tức gán cho cô mấy chữ “nhà giàu mới nối”, sau đó mỉm cười đưa cô tới khu vực bán vàng.
"Ô? Chẳng phải đây là Trình tiểu thư sao?"
Giật mình. Trình Diệu Vy xoay người, ngạc nhiên nhìn thấy người vừa lên tiếng.
"Sở… gia?"
Sở Nhân Kiệt? Ủa? Cô tưởng là cái định luật “tình cờ bắt gặp nhau ở trung tâm mua sắm vào ngày làm việc" chỉ áp dụng cho nam chính và nữ chính thôi chứ?
Dù sao cũng chỉ có hai người này mới có thời gian để tới trung tâm mua sắm vào thời gian làm việc thôi.
"Gọi tên là được rồi." Sở Nhân Kiệt đi vào. Không biết vì sao Trình tiểu thư đột nhiên lại có nhã hứng mua vàng vậy?
Sở Nhân Kiệt nhìn tiệm vàng, lại nhìn Trình Diệu Vy kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay, cảm thấy điệu bộ này của cô cực kì buồn cười.
"Mặc dù tuổi tác không chênh lệch, nhưng anh vẫn là bề trên. Xét bối phận, xét thân phận, anh đều ở trên."
Trình Diệu Vy hạ tay cầm thẻ xuống, cổ gắng trông ra vẻ bình thường.
"Ồ." Sở Nhân Kiệt gật đầu.
"Trình tiểu thư vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ hai của tôi: Vì sao tới mua vàng?”
Trình Diệu Vy đảo mắt. Câu này là ý gì? Hỏi đơn thuần, hay là nói hôm qua cô vừa mới đau lòng tới ngất, sao hôm nay đã đi lon ton tới đây mua vàng?
Trình Diệu Vy suy nghĩ ba giây, sau đó nói. "Mua về làm răng giả."
"Cho ai?" Sở Nhân Kiệt nhướng mày.
"Thắng cháu anh." Trình Diệu Vy đáp ngay mà không suy nghĩ gì.
Sở Nhân Kiệt nhìn cô, sau đó đột nhiên bật cười. "Trình tiểu thư muốn đánh thắng nhãi kia tới vậy sao? Không phải hôm qua cô còn nói lời tỏ tình tham thiết như vậy ư?"
"Không gì thay đổi nhanh bằng tâm phụ nữ, anh chưa nghe sao? Hơn nữa, hắn ta đâm cho tôi một đạo, tôi còn phải khóc lóc cầu xin anh ta rút ra à?" Trình Diệu Vy nhếch môi.
"Ồ. Tôi nghĩ Trình tiểu thư là loại sẽ tự rút ra, sau đó đâm lại. Hoặc đúng hơn, ngay từ đầu, người cầm dao là Trình tiểu thư mới đúng." Sở Nhân Kiệt hơi nheo mắt.
Trình Diệu Vy hơi cứng người. Ý gì? Tên này biết cái gì rồi? Chẳng lẽ hôm qua hắn thấy ta uy hiếp tháng nhãi nhà giàu kia? Chậc. Hay là diệt khẩu nhỉ?
────────────────────
Lời của editor: truyện này logic ghê á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT