Trình Ngọc kinh hãi nhìn Trình Diệu Vy, hoàn toàn không ngờ được là cô có thể nói ra lời như vậy.
"Em chỉ muốn làm em gái chị." Trình Ngọc vẫn cố gắng trở thành người em tốt.
"Em gái tôi sẽ ngủ với hôn phu của tôi. Em gái tốt ghê." Trình Diệu Vy thở dài.
Con hàng này sao vẫn chưa chịu thua, ta nói chưa đủ thuyết phục sao?
"Em và anh ấy là thật lòng…"
"Chỉ có cô là có lòng? Tôi thì không à?" Trình Diệu Vy nghiêng đầu.
"Bộ lòng của cô nói là cô thích Sở Vĩnh Dương, bộ lòng của tôi thì nói là tôi ghét cô. Lòng ai người nấy dùng, còn muốn sao nữa? Hay cô muốn tôi cười đùa vui vẻ dâng người lên cho cô, sau đó còn coi cô là em gái?"
Trình Ngọc ngậm miệng, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
"Tôi nói rồi đấy. Lần sau thấy tôi thì tránh ra, đừng có lon ton chạy tới. Nếu không kết cục sẽ còn thảm hơn đấy em gái ạ." Trình Diệu Vy buông lời cảnh cáo cuối cùng.
Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, ai dè đột nhiên có một tiếng gầm đầy uy lực vọng tới.
"Trình Diệu Vi, cô đang làm cái gì???!!!"
Giật mình. Trình Diệu Vì siết chặt tay, trấn tĩnh, trấn tĩnh… trấn. Cái con mẹ nó chứ trấn!!! Thắng cha này ở đâu ra thế? Không phải bảo là bay cũng không vào được à? Bảo vệ đâu? Tưởng là nam chính thì muốn làm gì thì làm à? Cái định luật nam nữ chính vô lý!
Trình Diệu Vy nhìn Sở Nhân Kiệt, Sở Nhân Kiệt cũng đang nhíu mày nhìn ra cửa. Sở Vĩnh Dương đi xuyên qua đám đông mà vào, người khác biết hắn là ai, cũng nhanh chóng lui ra.
Sở Vĩnh Dương bộ dạng hung thần ác sát, khí thế của nam chính hoàn toàn biểu lộ. Cái này trong truyền thuyết gọi là "người sống chở gần”. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy rực cháy lửa giận.
Hắn đi tới trước mặt Trình Diệu Vi, vung tay liền cho cô một cái tát. Mặt Trình Diệu Vy đau điếng, lệch sang một bên, vẫn chưa hiểu chuyện gì. Con hàng này… Đánh cô? Nam chính? Đánh? Cô???!!!
"Tôi đã cảnh cáo cô, đừng đụng vào Trình Ngọc. Tôi không thích cô, hà cớ gì phải làm thế? Cô có làm gì cũng chỉ khiến tôi khinh thường cô thêm mà thôi."
Đám đông lúc này đã sững sờ. Đây là sân khấu kịch sao? Ánh mắt Trình Diệu Vy dần dần lấy lại tiêu cự, giống như đã hồi phục lại sau cú sốc vì bị đánh. Lúc này Sở Vĩnh Dương đang đứng bên cạnh Trình Ngọc, dường như muốn đưa cô ta đi. Trình Diệu Vy đưa ví của mình cho nhân viên bảo vệ vừa đuổi đến, sau đó đi tới, đập tay lên vai Sở Vĩnh Dương, giữ anh ta lại. Sở Vĩnh Dương phản ứng cũng nhanh, gạt cô ra, quay lại.
"Cô..."
Lời còn chưa kịp nói hết, Trình Diệu Vy đã lên gối. “Bịch” một tiếng, tất cả nam nhân đứng xung quanh đó lập tức vô thức khép chân, rùng mình. Trình Ngọc hét chói tai, Sở Vĩnh Dương ôm bụng ngã xuống đất, đau tới không nhận biết đây là chỗ nào. Chờ hắn tỉnh táo lại một chút rồi, Trình Diệu Vì lấy hai ly rượu vang đỏ, lần lượt dội lên mặt hắn ta.
"Có hôn thê, nhưng không kiểm soát được con hàng của mình đi lăn giường với đứa con gái khác. Tôi chưa trừng phạt anh thì thôi, anh lấy cái quyền chó má để cảnh cáo tôi. Các người sỉ nhục tôi tại lễ đính hôn của tôi, còn muốn tôi cho các người sắc mặt tốt à? Sở Vĩnh Dương, anh coi anh thành cái gì rồi?" Trình Diệu Vy đặt hai cái ly trở lại khay của nhân viên phục vụ. Cô lùi lại một bước.
"Thế giới này không xoay quanh hai người đâu, đừng làm như mình đang đóng phim nữa. Con trai, con gái của một gia đình danh giá, đi đâu cũng hỗ to gọi nhỏ, gào mồm lên chửi bởi như mình là phường chợ búa, có cần mặt mũi nữa không? Không có gia đình đứng sau lưng, các người có bản lĩnh gì chứ? Có thể đứng ở đây làm trò được chắc? Bảo vệ đâu?"
Bảo vệ vốn ban đầu không đánh thắng được Sở Vĩnh Dương, để anh ta chạy vào đây, lúc này đã đuổi tới, nhanh chóng theo lệnh đưa người ra ngoài. Trình Ngọc cũng vội vã chạy theo.
Trình Diệu Vy lúc này mới cúi đầu nhận sai với khách khứa. Khách khứa được xem một màn kịch hào môn sảng khoái như thế, cũng cười cười không chấp nhặt, không khí vài phút sau liền tốt trở lại.
Ba mẹ Trình đứng ở phía xa thấy được một màn này, lo lắng nhìn nhau. Vốn tưởng con gái đã thay đổi, không còn hung dữ nữa, nhưng hiện tại phát hiện cô còn đáng sợ hơn cả trước kia thì phải làm sao?
Trước kia có có gì sẽ chửi thẳng, sau đó làm ầm ĩ, lúc đó mọi người đều thấy phiền. Nhưng hiện tại cô lại trầm ổn nội liễm, bình tĩnh như không có gì. Ai dè lúc giận lên, mở lời còn đáng sợ hơn là trước kia chửi ầm ĩ nữa. Làm cha mẹ thật khó khăn. Đi ăn cái gì đã.
Còn về phần Trình Ngọc, mấy ngày này ba mẹ Trình cũng đang giận cô, hoàn toàn không để ý tới. Con gái nuôi mà lại dám leo lên giường vị hôn phu của chị gái, sau này thì thế nào? Còn muốn tranh gia sản nữa à?
Nếu ông bà Trình biết được Trình Ngọc mới thực sự là con gái ruột của bọn họ, lúc này hẳn là sẽ không có suy nghĩ như thế.
Đáng tiếc, họ cũng không biết. Đây là điều có lợi cho Trình Diệu Vy. Cô quay lại với nhóm người sau lưng, nhìn Sở Nhân Kiệt.
"Sở gia ban nãy đột nhiên đẩy tôi là ý gì?" Trình Diệu Vy lạnh giọng hỏi.
"Vô tình." Sở Nhân Kiệt trợn mắt chém gió.
Ba người đứng sau đã quen, không nói gì.
"Nhưng Trình tiểu thư, cô đúng là ra tay không nể mặt." Sở Nhân Kiệt cười cười nhìn cô.
"Ồ. Cháu trai anh thì nể mặt tôi cũng ghê lắm." Trình Diệu Vì cười.
Một bên mặt của cô hiện tại đã sưng lên, cho thấy Sở Vĩnh Dương ra tay cũng không nhẹ nhàng gì.
Trong tay anh không biết từ lúc nào đã cầm một miếng băng dán vết thương cỡ lớn. Wow. Đi dự tiệc mang cái đó chi vậy? Nhưng Trình Diệu Vi cũng nhanh chóng đi tới. Ánh mắt Lạc Minh chuyên chú, xuống tay cũng cực kì nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc, Trình Diệu Vy có cảm giác mình sắp đổ vị bác sĩ này.
Nhưng đương nhiên không được. Trong truyện có nói, sau khi xuất hiện một lần ở trong nước cùng với Sở Nhân Kiệt, người này liền bị mời sang nước ngoài, định cư ở đó luôn không trở lại. Tiền đồ vô lượng, ai lại ở với nữ phụ như cô được.
Ảo tưởng của Trình Diệu Vy tới nhanh, đi cũng nhanh. Lạc Minh vừa mới thả tay ra, cô đã quên sạch, hoàn toàn không còn lại chút cảm giác gì khác nữa. Buổi tiệc bắt đầu.
Là nhân vật chính, Trình Diệu Vy rất nhanh được đẩy lên sân khấu, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cả một buổi tiệc, cô đều khéo léo ứng xử, lễ nghi một giây cũng không dám quên, khiến cho những người có mặt lại càng thêm có thiện cảm với cô, ẩn tượng trước đây có được về cô cũng gần như tan biến hết.
Bữa tiệc này quả thực là chỉ có Trình Diệu Vy có lợi. Lúc tan cuộc, cô nhìn quà cáp chất đây bàn, tâm tình phải nói là cực tốt. Đột nhiên, ánh mắt của Trình Diệu Vy dừng lại trên một hộp quà nhỏ màu đen được đóng gói cực kì sang trọng tinh xảo. Cô vươn tay cầm lấy, lật thiệp lên, phát hiện người tặng vậy mà lại là Sở Nhân Kiệt.
Ban nãy còn đẩy cô. Khỉ gió. Nhưng mà thôi. Người ta là lão đại, người ta giàu, người ta có quyền. Hơn nữa, Trình Diệu Vy nghĩ đó là do cốt truyện những một chân vào.
Cô cẩn thận xé giấy gói quà. Bên dưới giấy gói quà là một hộp nhung hình chữ nhật. Mở bên trong ra, là một chiếc vòng tay bạc nạm kim cương xanh, chế tác tỷ mỉ, thanh lịch, có thể kết hợp với bất kì loại trang phục nào, gây cho cảm giác vô cùng quý phái tao nhã.
Trình Diệu Vi huýt sáo một cái, lật thiệp lên đọc tiếp mấy dòng mà Sở Nhân Kiệt viết phía dưới. “Ước mơ thành sự thật. Sinh nhật vui vẻ."
Ước mơ thành sự thật? ý gì? Giá trị cái vòng này còn chưa đủ cho ta mua một căn biệt thự 4 tầng đầu. Trình Diệu Vy nhíu mày, sau đó cầm cái vòng tay lên, đột nhiên thấy bên dưới có khắc chữ, là hàng chữ định chế ra. Trình Diệu Vy nhướng mày, đọc chữ bên dưới. “Mười tỷ."
Trình Diệu Vy im lặng một hồi, sau đó phụt một tiếng, bật cười. Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi tới thế giới này, cô cười tới vui vẻ sảng khoái như vậy. Trình Diệu Vy bỏ thiệp vào trong hộp, đóng lại, sau đó đeo vòng vào tay, vui vẻ ra khỏi hội trường tiệc.
Đứng ở một góc còn chưa đi, Sở Nhân Kiệt cũng kéo khoé môi mỏng, tâm tình tốt đi về nhà.
────────────────────
Lời của editor: Sở Nhân Kiệt sau này là người yêu của Trình Diệu Vy nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT