Đỗ Trọng thân là bác sĩ chủ trì trẻ tuổi nhất, kỹ thuật tinh xảo. Vài tuần trước, anh đã thực hiện một số ca phẫu thuật. Trong khoảng thời gian này, anh gần như ngâm mình trong sách, không thể thoát ra được.
Quý Ly nỗ lực học nấu canh, cố gắng bồi bổ cho bác sĩ Đỗ.
Vào buổi tối.
Đỗ Trọng kết thúc hội nghị, cũng không tháo kính ra mà rời thẳng về nhà.
"Ăn canh!" Quý Ly lập tức bưng một chén canh đặt trước mặt Đỗ Trọng.
"Bạc Diệp, đây là... thuốc đắng à?"
Đỗ Trọng chỉ vào chén canh màu đen.
"Cái gì mà thuốc đắng, đây là canh bồi bổ. Canh rau củ sườn heo với đỗ trọng*."
"......"
Đỗ Trọng tháo mắt kính, miễn cưỡng uống một ngụm.
"Thế nào?"
"Khó uống." Đỗ Trọng hề nể mặt.
"Sao lại khó uống? Em thấy anh vất vả nên bồi bổ cho anh tí mà."
Quý Ly cảm thấy Đỗ Trọng không hiểu phong tình, hừ một tiếng đem canh lấy đi.
"Bạc Diệp."
"Nói."
"Đỗ trọng là thuốc đông y, có tác dụng bổ gan thận, chắc xương. Hoài Sơn cũng là thuốc đông y, có tác dụng bổ thận. Bảo bối, em đây là ám chỉ anh không được?"
Quý Ly lập tức lui ra sau một bước, bỏ chén canh xuống.
"Đại ca, em sợ rồi! Anh là bác sĩ ngoại khoa mà cũng biết mấy loại thuốc đông y? Tạm biệt, em đi ngủ đây."
Quý Ly lâm trận chạy trốn, Đỗ Trọng nhìn chén canh trên bàn, tùy ý bưng lên, một hơi uống hết.
Xem ra gần đây quả thật rất bận, đến lúc cần được thư giãn rồi.
*
Năm tháng tĩnh lặng.
Đỗ Trọng cùng Quý Ly khó có được ngày cùng nhau nghỉ ngơi, Quý Ly nằm trên đùi Đỗ Trọng xem TV, còn Đỗ Trọng thì tràn đầy yêu thương đọc sách y khoa nặng trịch.
"Bạc Diệp."
Đỗ Trọng đặt sách xuống, gọi cậu.
"A? Có chuyện gì hả bác sĩ Đỗ."
"Anh nói chuyện chúng ta ở bên nhau cho ba mẹ rồi."
Một tiếng sấm nặng nề đánh xuống khiến Quý Ly nháy mắt ngu người.
"Cái gì?!"
"Anh cảm thấy ba mẹ cần phải biết đến sự tồn tại của em."
"Rồi sao? Ba mẹ anh nói thế nào?"
Quý Ly lập tức ngồi dậy, ghé lại gần quan sát vẻ mặt Đỗ Trọng
"Ài..." Đỗ Trọng làm bộ đau khổ.
"Ài cái gì?! Rõ ràng là tại anh không nói với em trước, em còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần!"
Quý Ly tức giận đấm nhẹ lên ngực Đỗ Trọng.
"Ba mẹ anh nói cuối tuần sau sẽ đến thăm chúng ta."
"A?" Đến lượt Quý Ly đau khổ không biết nên nói gì...
"Không sao đâu, đừng sợ. Lúc anh nói chuyện của em với ba mẹ, toàn là nói khuyết điểm của em. Đến lúc đó em chỉ cần ngoan ngoãn giống như mọi hôm, thì ba mẹ sẽ rất hài lòng."
"... Đỗ Trọng... Nào có ai lại làm như vậy?"
Quý Ly cảm thấy mình như con dâu nhỏ xấu xa chuẩn bị gặp ba mẹ chồng.... Vừa khẩn trương vừa thấp thỏm bất an...
"Đỗ Hành cũng tới, nếu em ấy thấy em thì chắc chắn sẽ bị chấn động."
"Em muốn xỉu mất... Đến lúc Đỗ Hành nói cho ba mẹ anh về vụ lùm xùm kia thì ba mẹ anh sẽ càng không thích em." Quý Ly lo lắng.
Đỗ Trọng đột nhiên nở nụ cười.
"Nhìn bộ dạng tạc mao này của em rất đáng yêu."
"Nếu là ba mẹ anh không đồng ý thì anh còn cười được hả?"
Quý Ly khoanh tay không thèm nhìn anh. Đỗ Trọng lại sủng nịch ôm cậu lại.
"Yên tâm, ba mẹ anh đã xem ảnh em rồi, ba mẹ nói rất thích em, còn nói sẽ mang qua cho em nữa."
"Thật không? Khoan... sao anh lại có ảnh của em được?" Quý Ly nhanh chóng phản ứng lại.
"Anh chụp lén lúc em đang ngủ. Ba mẹ cảm thấy là anh lừa em ngủ với anh nên muốn thay em đòi lại công đạo."
"..."
Đỗ Trọng không chỉ là tên ma vương phúc hắc muộn tao mà còn là tên cuồng chụp trộm.
Không được! Sau này cậu cũng muốn chụp trộm Đỗ Trọng! Chụp Đỗ Trọng lõa thể!!
- -------------------------
* Ở dưới có giải thích từ "đỗ trọng" rồi nha, bé thụ không có định nấu ông công với canh rau củ đâu:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT