Edit: Richal

Beta: Richal

___________________

Quý Ly nhìn Đỗ Trọng đang dọn bàn ăn, cậu ngồi trước bàn, hai tay chống cằm.

“Bây giờ anh là chồng của em, đúng không?”

“Em nói gì?”

“Em nói lớn lắm mà.”

“Nói lại lần nữa, anh nghe không rõ.”

Quý Ly nâng lên mí mắt lên, phát hiện Đỗ Trọng đang cười trộm. Cậu lập tức vỗ bàn, chỉ tay vào Đỗ Trọng!

“Rõ ràng là anh nghe được!”

“A? Cái gì? Anh thật sự không nghe rõ.”

Đỗ Trọng sống chết không chịu nhận, Quý Ly cũng không thèm nói nữa.

“Em đúng là lời to rồi…”

Quý Ly thở dài cảm khái, Đỗ Trọng nghe xong cau cau mày.

“Anh vẫn chưa cho em một đáp án đàng hoàng.”

“Anh cảm thấy anh trốn khỏi em được sao?”

“Ừm… Cũng đúng, công nhận là rất khó chạy.”

Đỗ Trọng nói trong đau đớn.

“Không có cách nào đâu, ai kêu em không biết xấu hổ chứ.”

Đỗ Trọng xong cảm thấy không thể tin nổi, xoay người nhìn Quý Ly.

“Anh chưa bao giờ thấy có ai lại tự nhận mình không biết xấu hổ.”

“Cũng không có cách nào, không biết xấu hổ cũng rất đáng yêu.”

Quý Ly nhìn Đỗ Trọng vào bếp rửa bát, lập tức rón ra rón rén mở tủ lạnh, vừa mới động vào chùm nho…

“Em đang làm gì?”

Câu từ lạnh lùng vang lên, Quý Ly không ngừng run rẩy.

“Em… Em xem có nước uống không. Em khát!.”

“Lại đây, có nước sôi để nguội.”

Quý Ly vẻ mặt đưa đám “Có đá không?”

“Không.”

“Được rồi.”

Quý Ly uể oải đi tới bên cạnh Đỗ Trọng bên cạnh, sau đó cầm ly nước lên uống.

Ai muốn uống nước?! Em muốn ăn nho! Ăn nho!!

“Bạc Diệp.”

“Chuyện gì vậy chồng.” Quý Ly nói cực kỳ thuận miệng.

“Em cao bao nhiêu?”

“Bỏ bốn lên năm(1) là hai mét.” Quý Ly kiêu ngạo nói.

“Tuổi?”

Đỗ Trọng không cho Quý Ly cơ hội quấy rối.

“Ít tuổi hơn anh.”

“Lùn hơn anh, còn nhỏ tuổi hơn anh.”

Quý Ly nghe xong không thoải mái!

“Bác sĩ Đỗ, anh muốn thế nào?” Quý Ly lời lẽ chính đáng chất vấn.

“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.” Đỗ Trọng hoàn mỹ tìm được lý do biện giải.

“Chuyện này làm em nhớ đến vụ ở bệnh viện, anh đúng là đồ lừa đảo. Rõ ràng em biết anh là bác sĩ ngoại khoa mà em còn nghe anh nói sảng!”

Quý Ly không cam lòng, Đỗ Trọng nói dối toàn là mặt không đỏ tim không đập, không để lộ ra chút sơ hở gì!

“Em tự mình kiếm chuyện.”

Đỗ Trọng ăn nói sắc bén, bảo vệ quan điểm của mình.

“Là... là em tự tìm thì sao chứ! Rõ ràng là hẹn anh, thế mà lại thành em trai anh, hại em tốn tiền khách sạn.”

Quý Ly oán giận nói, bất quá… Vẫn tốt, hết thảy đều còn nằm trong quỹ đạo.

“Nói như vậy thì lỗi tại anh?”

“Nào dám!”

“Em cái gì mà chẳng dám.” Đỗ Trọng chỉ ra trọng điểm.

Quý Ly cười hì hì, chui vào giữa Đỗ Trọng và bồn rửa bát.

“Bác sĩ Đỗ, khi nào thì anh lại được nghỉ?”

Quý Ly nhìn Đỗ Trọng đang đeo tạp dề, sau đó không chút bận tâm ôm Đỗ Trọng.

“Tuần sau anh sẽ tới thành phố D học tập, mất một tháng.”

“Hảaa??”

Quý Ly bị tin này làm cho ngây ngốc.

“Tuần này thì sao?”

“Được nghỉ ngơi.”

“… Sao em lại khổ như vậy chứ?! Kiếp sau em tuyệt đối sẽ không yêu đương với bác sĩ!”

Quý Ly kêu rên.

“Anh có thể nói với người khác là anh vẫn độc thân, cũng chưa có người thương.”

“Không được! Anh là của em, đừng hòng bỏ trốn!”

Đỗ Trọng nghe Quý Ly bá đạo nói, cong môi mỉm cười. Vật nhỏ này chơi rất vui…

____________

(1) Bỏ bốn lên năm: một cách là tròn của Trung Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play