Editor: Richal

Beta: Richal

- ----------------------------

"Cậu nói nhiều quá."

Đỗ Trọng vẻ mặt ghét bỏ, làm như không để ý.

"Không hiểu sao mà tui lại thích cái kiểu giả bộ nghiêm túc của anh nữa."

Quý Ly vốn hơi đau lòng đã bị vui sướng đập cho ná thở.

"Nếu cậu không ăn nữa thì tôi dọn, thuận tiện đưa cậu trở về."

"Vậy mục đích mời tui ăn cơm lần này là để tui dừng việc vì đơn khiếu nại hả?"

Quý Ly gắt gao ôm chén cơm hỏi lại!

Muốn để tui về hả? Còn lâu! Tui muốn ăn cơm ở đây đến năm sau!

"Đúng."

Quý Ly nghe vậy, tâm trạng hệt như tàu lượn siêu tốc. Vừa mới cao hứng xong, giờ thì lại chìm xuống đáy vực.

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tui. Anh trả lời xong, tui lập tức đi ngay."

Quý Ly lưu luyến không rời buông cái bát trong tay.

"Câu gì?"

"Rốt cuộc anh có đồng ý làm ban trai tui không?"

Quý Ly nhìn chằm chằm Đỗ Trọng, sinh ra hờn dỗi làm bản thân hít thở không thông.

"Bạc Diệp."

"Tốt, tui biết rồi, hẹn gặp lại."

Quý Ly xoay người, lập tức rời đi!

Cũng mang luôn giỏ trái cây mình mang tới làm quà!

Không cho anh ăn nữa, tui ăn!

Quý Ly cởi dép lê, đi tới cửa, trong lòng mặc niệm không ngừng.

Aaaaa! Giữ tui lại! Giữ tui lại đi!!

Mãi đến khi Quý Ly đi đến trước cửa, Đỗ Trọng vẫn không nói một lời.

Quý Ly gục đầu xuống, tuyệt vọng đi ra ngoài, nhìn cánh cửa đăng đóng chặt. Cậu dựa vào cửa, khổ sở xuất thần một hồi, nắm chặt quai giỏ trái cây.

Im lặng ngốc gần mười phút, Quý Ly ngửa đầu nuốt ngụm nước bọt, đem trái cây rổ đặt một bên cửa nhà Đỗ Trọng.

"Cạch!"

Cửa đột nhiên mở ra làm Quý Ly giật mình.

Cậu xoay người lại, thấy Độ Trọng mặt không cảm xúc, ngạo kiều nhìn mình.

Quý Ly nức nở vài tiếng, lập tức vươn tay ôm chặt Đỗ Trọng!

"Em còn tưởng anh không cần em!"

Đỗ Trọng rũ mắt nhìn cậu nhóc đang ôm mình, tim đập thình thịch liên tục.

Hầy, sao mình lại thành ra thế này chứ....

"Em có biết hành động của em làm anh nghĩ tới điều gì không?"

Đỗ Trọng không đẩy Quý Ly ra, chỉ nhẹ giọng hỏi cậu một chuyện.

"Gì chứ?"

Quý Ly hít một hơi thật sâu, người Đỗ Trọng thơm quá...

"Anh không thích ăn trái cây, nhưng em lại mang nó vào nhà anh, mà cái rổ này lại còn là sính lễ. Anh là đối tượng mà em thích, chưa kịp trả lời câu hỏi của em thì em lại bất ngờ đi về, vậy mà con nhân tiện cầm cái giỏ đi! Lúc đó anh rất tức giận, so với việc em làm ba cái trò viết đơn khiếu nại còn giận hơn rất nhiều!!"

Quý Ly nghe xong liền cảm thấy hoang đường. Cậu tấu hề như vậy à?!

Quý Ly nhịn không được bật cười, sau đó làm mặt quỷ nói "Nhưng em thật sự rất thích ăn trái cây..."

"..."

Đỗ Trọng tức muốn nội thương.

"Đừng tức giận, đừng tức giận! Em cũng đâu có thuật đọc tâm. Vậy anh thích ăn loại trái cây nào thì cứ nói cho em, em mua cho anh!"

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."

Đỗ Trọng lạnh lùng nói.

"... Em không phải là vô sự hiến ân cần, em muốn gần anh hơn thôi mà."

Quý Ly ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng, Đỗ Trọng cũng nhìn Quý Ly, chẳng qua ánh mắt kia đã là trở nên ôn nhu như nước.

- -----------------------------

Chú thích:

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play