Đỗ Trọng rũ mắt nhìn cậu nhóc đang ôm mình, tim đập thình thịch liên tục.
Hầy, sao mình lại thành ra thế này chứ....
"Em có biết hành động của em làm anh nghĩ tới điều gì không?"
Đỗ Trọng không đẩy Quý Ly ra, chỉ nhẹ giọng hỏi cậu một chuyện.
"Gì chứ?"
Quý Ly hít một hơi thật sâu, người Đỗ Trọng thơm quá...
"Anh không thích ăn trái cây, nhưng em lại mang nó vào nhà anh, mà cái rổ này lại còn là sính lễ. Anh là đối tượng mà em thích, chưa kịp trả lời câu hỏi của em thì em lại bất ngờ đi về, vậy mà con nhân tiện cầm cái giỏ đi! Lúc đó anh rất tức giận, so với việc em làm ba cái trò viết đơn khiếu nại còn giận hơn rất nhiều!!"
Quý Ly nghe xong liền cảm thấy hoang đường. Cậu tấu hề như vậy à?!
Quý Ly nhịn không được bật cười, sau đó làm mặt quỷ nói "Nhưng em thật sự rất thích ăn trái cây..."
"..."
Đỗ Trọng tức muốn nội thương.
"Đừng tức giận, đừng tức giận! Em cũng đâu có thuật đọc tâm. Vậy anh thích ăn loại trái cây nào thì cứ nói cho em, em mua cho anh!"
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."
Đỗ Trọng lạnh lùng nói.
"... Em không phải là vô sự hiến ân cần, em muốn gần anh hơn thôi mà."
Quý Ly ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng, Đỗ Trọng cũng nhìn Quý Ly, chẳng qua ánh mắt kia đã là trở nên ôn nhu như nước.
- -----------------------------
Chú thích:
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT