Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 160: 160: Phần Thưởng


10 tháng

trướctiếp


Lam Nguyệt cau mày, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đám trưởng lão Hiệp hội luyện đan, thanh âm nàng cũng vang lên.
“Phần thưởng của đại hội này, rốt cuộc là thứ gì ?”
Thứ gì mà đến một trong tam đại tông môn muốn nhắm đến, thậm chí còn một tên thần bí sử dụng Ám linh lực xuất hiện.

Vốn dĩ Ám linh căn đã bị diệt tuyệt, không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ có thể sử dụng Ám linh lực.
“Kẻ hôm đó không phải Ám linh căn, hắn sử dụng một loại bí thuật nào đó, có thể khống chế lượng nhỏ Ám linh lực mà thôi.”
Nếu Huyền Tịch đã nói như vậy, có lẽ tên đó quả thật không phải ám hệ linh căn.

Nhưng Ám linh lực cực kỳ nguy hiểm, nếu là người có thể điều khiển Ám Linh lực, cũng tuyệt đối không thể xem nhẹ.
“Cái đó, bẩm Tôn giả, phần thưởng vốn bao gồm một lò luyện đan cấp bậc Linh khí trung cấp, một viên đan dược lục phẩm và một hòn đá bí ẩn.

Về hòn đá kia thì bọn ta chỉ vô tình có được, cũng không rõ nó có tác dụng gì, nhưng bên trong có chứa linh lực rất tinh thuần, có thể giúp nâng cao tu vi.”
“Hòn đá bí ẩn ?”
Lam Nguyệt hơi suy tư, bàn tay bất giác mân mê cằm, rơi vào trầm tư.

Hai thứ kia đều là những thứ bình thường, Lãnh Thiên Điện không thiếu những thứ này.

Vậy vấn đề chỉ còn là hòn đá kia mà thôi.
“Các người còn hòn đá nào khác cái kia không ?”
“Vẫn còn, vốn dĩ phần thưởng chỉ là một mảnh nhỏ của nó, ở tổng bộ hiệp hội vẫn còn mảnh gốc to hơn mảnh này nhiều lần, nếu tôn giả muốn…”
Phần thưởng lại chỉ là một góc của nó thôi sao…

“Được, đưa ta đến tổng bộ của các người, ta muốn làm rõ mục tiêu của bọn chúng.”
“Vâng, Tôn giả.”
Vị trưởng lão lập tức đáp lời, nói đùa, Thiên Dương Cảnh cường giả, đã là cường giả mạnh nhất đại lục này, hắn có mười cái gan cũng không dám làm trái, dù là Hiệp hội luyện đan sư chống lưng, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Dù sao bọn họ cũng phải làm rõ mục tiêu của những kẻ đó là gì, nếu có thể được vị tôn giả này giúp đỡ, vậy thì tốt quá rồi.
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, quay sang phân phó với đám người Tuyên Vọng, các nàng cần đợi bọn họ giải quyết chuyện ở nơi này ổn thỏa rồi, mới có thể đưa nàng về tổng bộ được.
Bên Hiệp hội quyết định quán quân lần này của Đại Hội là Diệp Mộng, giành được chức trưởng lão khách khanh của hiệp hội, một bước thăng lên ngũ phẩm luyện đan sư.

Còn về Thẩm gia, Thẩm Tùng phát điên trong đại lao, toàn bộ người Thẩm gia đều bị sự kiện này liên lụy, cả nhà Thẩm phủ đều bị xử lý thỏa đáng, tước đoạt danh hiệu tứ đại gia tộc trong đế quốc, Thẩm gia mất đi chủ tộc hùng mạnh, cũng từ đó suy tàn.
Còn về Thẩm Đan Nhi, sự việc diễn ra, khiến cô bé hoàn toàn không chấp nhận được.

Tuyên Vọng chỉ có thể tạm thời giấu tung tích của Thẩm Đan Nhi, Mạc Tử Uyên cũng bỏ qua chuyện này.

Thẩm Đan Nhi dù gì cũng không liên quan hay biết đến kế hoạch của Thẩm Tùng, nên hoàn toàn có thể được bỏ qua.

Tuyên Vọng cũng hoàn toàn che giấu thân phận, không hề nhận lại Thẩm Đan Nhi.

Hắn thay đổi ký ức của Thẩm Đan Nhi, đưa nàng rời Tây Kinh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho muội muội, Tuyên Vọng liền quay về tìm Lam Nguyệt.
“Thuộc hạ mang tội, thỉnh chủ tử trách phạt.”
Tuyên Vọng quỳ xuống trước mặt nàng, ánh mắt hơi rũ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Lam Nguyệt đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn.

Tuyên Vọng đã mở lời một lúc lâu, nhưng Lam Nguyệt lại không hề phản ứng hắn.

Diệp Mộng ở bên cạnh, trong lòng có chút không yên.

Nàng không nhìn thấu suy nghĩ của môn chủ, cũng không biết rốt cuộc môn chủ đang nghĩ gì.

Nàng không biết sư phụ lần này sẽ nhận được hình phạt gì từ chỗ môn chủ.
“Đường phố hôm nay đúng là náo nhiệt.”
Sau một hồi lâu, thanh âm Lam Nguyệt rốt cuộc vang lên.

Chẳng qua lời nói, lại hoàn toàn không liên quan.

Không ai dám tiếp lời nàng, không khí trong phòng cũng trở nên càng căng thẳng.

Đúng rồi, hôm nay là lễ Đăng Thần của Tây Âm Quốc, năm nay gần kề với đại hội luyện đan, liên tiếp hai sự kiện lớn, Tây Âm quốc đúng là náo nhiệt.
Chẳng bù như ở Đông Nhạc, đúng là lễ hội ít đến đáng thương.
Lam Nguyệt thở nhẹ một tiếng, nàng xoay người ngồi trên thành cửa sổ, một chống trên thành cửa, một tay lại khẽ vuốt nhẹ mép cửa.

Ánh mắt nàng chuyển sang màu xanh lam, lúc này ngược sáng lại trong cực kỳ quỷ mị.

“Đúng là nhàm chán, ngươi có tội gì ?”
“Lần này là thuộc hạ vì chuyện riêng, gây ảnh hưởng đến Cửu Môn và chủ tử.”
Tên này, rốt cuộc vẫn luôn xem nàng là người ngoài sao ? Chuyện nguy hiểm như vậy, đến bản thân hắn cũng không nắm chắc, lại tùy ý hành động, đây là muốn tìm chết ?
“Tuyên Vọng, ta mặc kệ ngươi có phải Thẩm Minh Dạ hay không, người là thuộc hạ của ta, là người của Cửu Môn.

Nếu chuyện này còn lặp lại một lần nào nữa, bản môn chủ sẽ tự tay xử lý ngươi.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
Tuyên Vọng cúi người chấp tay dập đầu một cái.

Lam Nguyệt nhìn hắn, mặc dù vẫn giữ hắn lại, nhưng hình phạt thì không thể không có.

“Hình phạt cho ngươi, ta muốn ngươi ở lại Tây Âm quốc tĩnh tu, ba năm không được quay về Cửu Môn.”
Lời này nói ra, cả Tuyên Vọng và Diệp Mộng đều cả kinh thất sắc.

Diệp Mộng vội vàng lên tiếng phản đối:
“Ba năm !? Môn chủ, mặc dù sư phụ lần này không đúng, nhưng đến mức này thì…”
Lam Nguyệt liếc nàng một chút, Diệp Mộng liền nuốt những lời còn lại vào trong.

Quyết định của Môn chủ, nàng làm gì có tư cách nghi ngờ ? Lần này quả thật là sư phụ làm sai, hình phạt này, thật ra đã là nhẹ nhàng.
Diệp Mộng trước giờ chưa từng nghi ngờ quyết định của nàng, lại vì Tuyên Vọng mà đứng ra phản đối.

Xem ra tiểu cô nương này còn chưa nhìn ra, tình cảm của nàng dành cho Tuyên Vọng, đã không đơn thuần là tình cảm thầy trò nữa rồi.
“Chủ tử, tại sao lại là nơi này ?”
Lúc này Tuyên Vọng mới ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng.

Lam Nguyệt xoay đầu nhìn xuống đường phố bên ngoài, thanh âm cũng theo đó vang lên:
“Không phải ngươi vẫn còn chuyện chưa giải quyết rõ ràng sao ? Trốn tránh cũng không phải cách lâu dài.”
Tuyên Vọng sững sờ, cười khổ một tiếng.

Nhìn hình phạt này của nàng, nhìn như là phạt, lại là đang tìm cách giúp hắn và Mạc Tử Uyên hàn gắn quan hệ.
Đáng tiếc, chủ tử, lần này chỉ có thể khiến người tốn công vô ích rồi, ta và hắn, hiện tại đã không thể quay lại như trước được nữa.
Lam Nguyệt đuổi người ra ngoài, sau đó than nhẹ một tiếng.
"Mạc Tử Uyên a Mạc Tử Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, tiếp theo như thế nào, còn phải dựa vào ngươi rồi."
"Tiểu nha đầu ngươi, lại đang mưu tính cái gì ?"
Thanh âm Quân Vô Nhai vang lên, trong giọng điệu mang theo chút tò mò.

Lam Nguyệt cong cong môi, bộ dạng thần thần bí bí:
"Lão phượng hoàng ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu."
Tình cảm của phàm nhân, đám Thần tiên thần thú các ngươi sao có thể hiểu được ?
"Được rồi, ta phải đi tìm nam nhân của ta đây !"
Lam Nguyệt tà tà cười một tiếng, từ cửa sổ nhảy ra, chỉ để lại một vệt lưu quang, biến mất giữa biển người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp