Cấm Bà bị đá văng đi nhẹ nhàng đáp xuống đất, xoay người một cái đứng vững. Hắc Nhãn Kính nâng đao bắt đầu chiến đấu, nhưng Cấm Bà cũng chỉ phiêu phiêu lui về sau, giống như tất cả đều không tổn thương được nó.
Đột nhiên nó gầm lên, khom lưng, hai tay cung lại duỗi về phía chúng tôi. Hắc Nhãn Kính cũng coi như thân thủ linh hoạt duỗi chân đá lại ngay. Nhưng con Cấm Bà này có vẻ thông minh, thuận thế né mà nghiêng người, đổi hướng mà duỗi đôi tay như rắn nước tóm lấy chân Hắc Nhãn Kính. Sau đó nó kéo mạnh một cái ném văng Hắc Hạt Tử ra ngoài. Hắc Nhãn Kính xẹt qua không trung, một chân tiếp đất, chân kia đá lại, tiếp tục cầm đao xong lên.
Ngay sau khi Cấm Bà ném được Hắc Hạt Tử ra xa, nó hướng ánh mắt nhìn về phía tôi. Nó giương vuốt, nhảy một phát nhào lại đây, tốc độ phi thường nhanh. Tuy tôi có thể nhìn thấy nó chuyển động ra sao, nhưng có né được hay không lại là một việc khác. Tôi dùng hắc kim đoản đao cản động tác phi thân lại đây của nó, thừa cơ đó né đi đòn công kích trực diện. Ở lúc tôi cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp, thì bàn tay đang cầm hắc kim đoản đao của tôi đã bị bàn tay của Cấm Bà chạm lên. Tôi lập tức rụt tay lại, nhưng tay nó vẫn bị kéo theo sau. Ngay lúc tôi cho là sẽ có một cuộc va chạm thân mật, Hắc Nhãn Kính đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tóc Cấm Bà mà kéo một cách thô bạo, thậm chí tôi còn cảm thấy bản thân mình cũng đã bị kéo theo. Tôi thừa cơ đó chuyển đao qua tay còn lại, muốn nhân cơ hội này chém cho rớt phăng tay nó luôn. Không ngờ được là, nó lại vung tay làm tôi văng ngược ra, va thật mạnh vào vách tường, với độ mạnh của cú ném này, nói không chừng có thể nát cả xương. Loại đau đớn này không phải loại đau thấu tim gan, nhưng cũng làm người ta thấy như bị phân thành mấy đoạn. Đầu tôi bắt đầu thấy chếch choáng, một ngụm máu liền đột ngột phun ra.
"Ngô Tà!" Bàn Tử kinh hoàng gọi tôi.
Tôi chống người ngồi dậy, phất phất tay nói: "Không sao, vào giúp Hạt Tử đi."
Thấy vậy, bọn Bàn Tử cũng không còn cách nào khác đành cầm đao xông lên chém tới tấp vào Cấm Bà.
Cấm Bà cúi đầu quơ tay, cưỡi lên người Hắc Nhãn Kính hãy còn đang nắm chặt tóc nó. Hắc Nhãn Kính dừng cổ làm một động tác lộn ngược, vốn tưởng Cấm Bà sẽ bị vật ngã, nhưng thứ này lại cúi đầu ôm lấy bụng Hắc Nhãn Kính. Hắc Nhãn Kính bất chấp tất cả, trực tiếp lựa chọn nằm thẳng xuống đất, đoán chừng là muốn đè chết nó. Trận này đánh loạn thành một đoàn, mấy người khác muốn vào cũng không vào được, chỉ có thể đứng lo lắng suông. Nhưng rõ ràng, ở trận này Hắc Nhãn Kính mới là người ở thế hạ phong, trên người xuất hiện không ít miệng vết thương.
Tiểu Lục chạy đến đỡ tôi dậy, không ngừng giúp tôi thuận khí. Tôi nghĩ con Cấm Bà này là nhắm vào tôi, cho nên tôi liền kêu bọn họ đỡ mình đi đến bên cánh cửa, miễn là cửa mở, vào thời điểm cuối cùng Hắc Nhãn Kính thành công đi qua, như vậy chúng tôi liền thoát.
"Đi thôi, chúng ta trước mở cửa." Tôi có chút vô lực nói.
Tiểu Lục muốn đỡ tôi đi qua, tôi duỗi tay ý bảo không có việc gì, sau đó che ngực đi về phía cánh cổng. Cửa này thật ra mở rất dễ, chỉ cần đồng thời di chuyển hai con sư tử đá hai bên là được.
"Bao Da, Tiểu Lục." Tôi dùng ánh mắt biểu lộ sư tử đá là chìa khóa cho bọn họ, nói: "Di chuyển cùng lúc."
Bọn họ đều theo tôi nhiều năm, cơ quan gì cũng đã gặp qua, hơn nữa bọn họ phối hợp cũng phi thường ăn ý. Hai người nhìn nhau gật đầu một cái, đồng thời di chuyển đầu thạch sư, âm thanh trầm đục liền vang lên rầm rầm.
Tôi nhìn vào cửa đá đang từ từ mở ra kia, đột nhiên cảm thấy cổ bị thứ gì đó quấn lấy kéo thật mạnh về sau, cả người bị kéo một đoạn trên mặt đất. Cơn đau bị quăng ngã vừa rồi vẫn còn đó, lần này lại thêm việc bị kéo lê trên mặt đất, cả người tôi lặp tức thấy không ổn, hơn nữa hô hấp khó khăn, tôi có cảm giác như mình sẽ chết mất.
Lúc tôi nghĩ mình tiêu rồi, thứ đồ vật vốn đang thắt chặt ở cổ đột nhiên thả lỏng. Cả người tôi thấy khó chịu muốn chết, không ngừng ho khan, cũng không tìm hiểu xem thứ siết lấy cổ tôi lúc nãy là gì.
Đột nhiên một bàn tay bắt lấy cằm tôi, chớp mắt nhìn lại, thế mà là đôi mắt xung huyết của Cấm Bà, cảm giác tuyệt vọng lắp đầy cõi lòng tôi, chả lẽ đời tôi đến đây là xong rồi?
Bụng tôi cồn cào mãnh liệt, một ngụm máu không khống chế được phun ra, khả năng Cấm Bà kia cũng không thể nào ngờ được, toàn bộ thế mà đều phun lên người nó. Tôi cảm thấy trước mắt mình mơ hồ, đầu óc cũng đặc như keo, tiếp sau đó cái gì cũng không còn biết nữa.
Trong nháy mắt trước khi hôn mê, tôi hình như đã nhìn thấy Bàn Tử đỡ lấy mình, còn nghe được: "Ngô Tà? Thiên Chân, cậu thấy thế nào rồi? Cậu mẹ nó không thể có chuyện gì đâu!"
........
Tôi nhìn thấy rất nhiều máu, màu đỏ tươi đầy ủy mị, như một thứ quái vật khủng khiếp không hề cố kị đánh thẳng về tôi. Cơn đau đớn như xuyên thấu từng tế bào tràn ngập trong cơ thể, tôi cảm thấy mình sẽ chết.
"Ngô Tà!"
"Ngô Tà!"
Tôi giống như nhìn thấy Muộn Du Bình, hắn đang cười với tôi, nhưng trên người hắn thế mà cũng tràn ngập máu.
"Tiểu ca, anh đừng cười, tôi sẽ sợ."
Thân thể Muộn Du Bình dần dần trở nên mờ ảo, dần dần tan đi như gió tuyết.
"Đùng mà!!!"
.......
"Ngô Tà? Ngô Tà? Cậu thấy thế nào rồi? Đừng có dọa Bàn gia nữa! Tim Bàn gia không chịu nổi đâu!"
Tôi hơi hơi mở mắt, giống như vẫn thấy Muộn Du Bình, thật tốt quá, hắn vẫn ở đây.
Tôi mỉm cười nói: "Cảm ơn! Anh thật sự vẫn ở đây."
"Cậu đang nói bậy bạ cái gì đó? Đừng có động dục lung tung, nhìn cho kĩ, tôi là Bàn Tử."
"Bàn Tử?"
Tôi nhìn kĩ, hình như thật là Bàn Tử.
"Nói nhảm, đương nhiên là tôi, không thì cậu tưởng ai?"
Không biết vì sao, tôi có chút thất vọng, tôi hóa ra đang nằm mơ. Nhưng tại sao lại mơ giấc mơ như thế? Chẳng lẽ Muộn Du Bình xảy ra chuyện gì rồi?
"Lúc trước có phải cậu phải bị bỏ rơi hay không? Luôn nói cái gì mà đừng đi! Đừng đi! Tôi nghe mà tai muốn chai luôn rồi." Bàn Tử âm dương quái khí nói.
"Anh mẹ nó mới bị bỏ rơi!"
"Mẹ tôi sớm chết rồi."
"...."
"Tôi nói mẹ nó cậu có thể đừng hầm mặt nhìn Bàn gia vậy không? Tuy là Bàn gia không đẹp như Tiểu ca nhà chúng ta, nhưng cũng là thuộc dạng ưa nhìn mà, cậu mà cứ như vậy nô gia chính là khổ sở nha nha." Câu trước vẫn rất bình thường, nhưng phía sau lại bắt đầu làm nũng.
Bàn Tử chết tiệt, tôi đối với hắn mãi vẫn là không nói nên lời.
"Mọi người đâu?"
"Không phải ở đây sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn, tất cả đều đang ngủ, xem ra cả bọn đều đã rất mệt.
"Sao anh không ngủ đi?"
"Còn không phải tại cậu luôn "Đùng đi, Tiểu ca, tôi rất nhớ anh". Cậu nói tôi có thể đi không?"
"Cút cút cút, anh cho rằng tôi không biết là đang phải gác đêm sao, vớ vẩn!"
"Ha! Xem ra không có việc gì, đầu óc vẫn minh mẫn lắm."
"Nói nhảm... Đúng rồi, chúng ta làm sao mà thoát được?"
"Cậu không biết?"
"Tôi làm sao biết được? Đều ngất đi rồi."
"Vậy tôi đây liền nói cho cậu biết, cậu không biết là máu cậu có bao nhiêu lợi hại đâu!" Bàn Tử phấn khích nói: "Lúc trước khi cậu ngất đi có phun ra một ngụm máu đúng không, toàn chỗ máu ấy đều phun lên người Cấm Bà, sau đó Cấm Bà kia đột ngột buông cậu ra hai tay ôm lấy mặt mình, phản ứng hệt như là bị tạt axit, nó la lên thất thanh rồi chạy biến."
Hóa ra thứ kia sợ máu của tôi, khó trách nó chỉ muốn bắt tôi, chứ không như lúc đấu với Hắc Nhãn Kính, khắp chỗ thấy máu.
"Ồ."
"Bình tĩnh như vậy, chả lẽ cậu đã sớm biết?... Ừm, đúng rồi, mau mau cho tôi ít máu đi?"
Tôi nghẹn một ngụm, cạn lời nhìn hắn, tùy tiện duỗi tay ra nói: "Cắt cái gì tùy ý."
"Loại chuyện này Bàn gia không làm được, vẫn là chờ cậu bị thương, lúc đó nhớ để Bàn gia thu thập một ít là được."
Nói với hắn một lúc nữa tôi sẽ tức mà ói máu mất, sau khi trừng hắn một cái tôi bắt đầu giả bộ ngủ. Đầu óc tôi vốn dĩ đã không tốt, giả bộ một lát thế mà thành ngủ thật luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT