*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả:
Trà Sắc Già PhêEdit+Beta: Cam
_____________________
Thời điểm bọn Bàn Tử trở lại đã là qua 6 giờ. Bàn Tử trở lại đầu tiên trên tay còn cầm theo hai túi lớn, nhìn dáng vẻ này có lẽ là tính ở đây lâu dài. Tiểu Hoa, Tú Tú còn có Hắc Nhãn Kính tới trễ hơn Bàn tử khoảng nửa giờ.
Bởi vì Tú Tú đến, trong nhà càng thêm chen chúc. Cuối cùng biến thành Tiểu Hoa ngủ sofa, Tú Tú ở phòng Tiểu Hoa, tôi với Muộn Du Bình một phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rời giường, lặng lẽ đi vào WC gọi điện cho Bao Da, hỏi hắn đồ vật đã chuẩn bị tốt chưa, đêm nay phải dùng. Tiểu tử kia làm ra bộ dáng thật đứng đắn, nói, Tiểu Phật gia an bài, đó chính là như Hoàng đế hạ thánh chỉ, đã sớm an bài ổn thỏa. Tôi lười cùng hắn ba hoa, tùy tiện hỏi sự tình bàn khẩu xong liền cúp máy, hiện tại tình hình bàn khẩu tương đối ổn định, cơ hồ không gì phải khiến tôi nhọc lòng, vấn đề duy nhất là đã lâu không xuống đất. Kỳ thật tôi đã sớm có ý nghĩ muốn đem toàn bộ sản nghiệp ở Trường Sa tẩy trắng. Chỉ là vì nhiều nguyên do mà đến bây giờ vẫn chưa thể thực hiện.
Chờ lúc tôi ra khỏi WC, Muộn Du Bình đã thức dậy. Tôi và Muộn Du Bình trừ bỏ ngủ quên bên ngoài, cơ hồ sáng nào cũng sẽ ra ngoài chạy bộ gì đó. Trước đó là vì giúp hắn hồi phục sức khỏe, bây giờ thì đã thành thói quen, về phần tôi, từ đầu đến cuối chỉ là theo bồi hắn thôi. Chúng tôi rửa mặt xong liền cùng nhau chạy bộ, lúc trở về chỉ có Tiểu Hoa bị đánh thức, còn lại toàn bộ đều đang ngủ.
"Tiểu Hoa sớm a!" Tôi nói.
"Xác thật còn sớm, hai người lần sau có thể về trễ chút không?"
Tôi giơ tay kiểm tra thời gian, đã 9 giờ rồi, trực tiếp đưa thức ăn cho cậu ấy.
"Bữa sáng này không tệ đâu, mau thử đi."
Tiểu Hoa tiếp nhận bữa sáng tự mimhf ăn, tôi đem phần những người khác bỏ lên trên bàn, sau đó đi lại bên Tiểu Hoa ngồi xuống. Muộn Du Bình lên thẳng phòng, phỏng chừng là đi tắm.
"Tiểu Hoa, chuyện tình cảm của cậu tôi quản không được, như Tú Tú giống như em gái tôi, Hắc Nhãn Kính là anh em tôi, mặc kệ thế nào tôi cũng muốn bọn họ tốt."
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Không cần giả bộ, tôi nhìn ra được, hai người kia cậu đều để ý."
"Tôi nợ Hạt Tử, cả đời này cũng không phân rõ được, còn về phần Tú Tú, tôi chỉ coi cô ấy là thanh mai trúc mã.... Cậu nói xem có phải tôi rất có mị lực không?"
Mẹ nó không nghe được tôi nói đang nói chuyện nghiêm túc sao, còn nói mấy lời như vậy, thật làm tôi muốn chửi mà.
"Hừ! Tiểu gia chờ xem ngươi thế nào trả nợ phong lưu."
"Ha hả... Ngô Tà, sao cậu lại dễ lừa như vậy hả!" Tiểu Hoa ôm bụng cười đến trào nước mắt.
"Đúng rồi, chuyện của Hoa gia ngài phàm nhân như tôi thật sự không thấu." Tôi nói xong tính toán rời đi lên phòng tắm rửa.
"Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ."
"Mẹ nó, đáng yêu chỗ nào?"
"Cậu ngồi xuống, tôi đều nói cho cậu."
Tôi lại ngồi xuống, sửa sang lại quần áo, muốn chờ xem cậu ấy nói thế nào.
"Tôi và Hạt Tử không phải quan hệ như các cậu nghĩ đâu, quan hệ giữa chúng tôi rất vi diệu, là huynh đệ, hay nói đúng hơn là tri kỷ, chúng tôi rất hưởng thụ tình hữu nghị như thế. Ngô Tà, tôi cảm thấy tôi thật may mắn, có thể quen một bằng hữu như Hạt Tử, có thể tìm lại được anh em thất lạc nhiều năm là cậu, còn có một muội muội xinh đẹp lại ôn nhu như Tú Tú. Tôi đột nhiên thấy trời cao đối với tôi cũng không tệ lắm."
Tôi thế nào đột nhiên cảm thấy giao lưu với Tiểu Hoa khó khăn như vậy? Tôi nghẹn họng liếc cậu ấy một cái, nói: "Chẳng lẽ cậu tính một đời không kết hôn?"
Tiểu Hoa cười nhìn tôi với anh mắt xem đứa ngốc: "Chẳng lẽ cậu không biết nhân vật của công chúng không thể nào kết hôn sao?"
"Ồ đại minh tinh! Tôi biết fans cậu ngàn vạn, nhưng cũng không đến mức học mấy minh tinh ca sĩ người ta làm quý tộc độc thân chứ?"
"Ha ha.... không thể sao?"
"Có thể! Dù sao chuyện cậu tôi cũng không tính quản, nhưng đừng chậm trễ đại sự của Tú Tú người ta."
Tiểu Hoa cười cười cuối đầu tiếp tục ăn cháo, tôi không biết nụ cười này đại biểu cho cái gì, nhưng thật hiển nhiên, cậu ấy không tính nói cho tôi. Cậu ấy lần này có thể tiếp thu lời mời của Bàn Tử, khẳng định là không hy vọng chuyện tình cảm của tôi đơn giản giống như cậu ấy.
Nghĩ ngợi rồi tôi cứ thế ngồi luôn hơn một giờ đồng hồ, phỏng chừng là Muộn Du Bình nhìn không được, hắn đem quần áo và khăn lông phải dùng chuẩn bị hết thảy, cuối cùng đi tới trước mặt tôi, vỗ hai cái lên vai kêu tôi mau đi tắm rửa, nếu còn không đi, chốc nữa bọn Bàn Tử đều thức dậy rồi. Nhận được mệnh lệnh của Muộn Du Bình, tất nhiên tôi chấp hành vô điều kiện, hướng hắn lộ ra một nụ cười thiên chân vô tà rồi tung tăng chạy đi tắm rửa.
Chờ tôi tắm rửa xong, bọn Bàn Tử đang ở phòng khách ăn sáng, nhìn lại thời gian, lúc này trực tiếp gọi là ăn trưa được rồi.
"Ngô Tà ca ca sớm!" Tú Tú giọng nói chính là vừa ngọt ngào vừa dễ nghe.
"Tiểu nha đầu, giờ nào rồi mà còn sớm? Lười giống em như vậy, sao này ai mà dám lấy hả?" Tôi nói với Tú Tú với ngữ điệu cưng chiều.
"Hừ! Tiểu Hoa ca ca nói như vậy, hiện tại anh cũng nói như vậy, hai người các anh là hợp tác bắt nạt em."
"Là kẻ không có mắt nào dám khi dễ đường đường Hoắc đại đương gia a? Em nói cho ca ca, ca ca làm thịt hắn." Bàn Tử giả a dua nói.
"Tôi mới không thèm nói cho tên mập chết tiệt anh đâu, đỡ mất công ngươi đu chịu chết."
"Ấy ấy ấy! Sao nói vậy được! Tốt xấu gì Bàn gia cũng là trên trời sờ qua long, dưới biển bắt qua Biệt*. Diêm Vương thấy tôi cũng phải đi đường vòng, làm sao lại là chịu chết?"
*Biệt (蟞): Là con vật được sống dưới nước được đề cập trong sách cổ. Trong này chắc là Thi Biệt.
"Vậy anh ấy!" Tú Tú dùng tay chỉ Tiểu Hoa nói.
"Còn ai? Cứ nói ra một thể đi." Bàn Tử liếc mắt nhìn Tiểu Hoa mặt mang ý cười.
Tú Tú nhìn tôi, lại liếc mắt nhìn Muộn Du Bình, sau đó chỉ Muộn Du Bình nói: "Còn có vị kia nhà hắn, ngươi có thể đánh thắng hắn sao?" Muộn Du Bình ở một bên chậm rì rì uống trà, hoàn toàn không để ý đến hai người họ. Tôi một người lớn như vậy ngồi ở đây, thế nào lại bị thay bằng "vị kia nhà hắn"?
"Này.... Này, một chọi hai đâu có công bằng, muội muội xem hay là vẫn thôi đi ha?"
"....." Tú Tú vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, tiếp tục ăn đồ của mình.
Tôi đang định ghẹo Tú Tú một chút thì chuông điện thoại vang lên, là mẹ tôi gọi đến. Thấy vậy tôi lập tức ra ngoài ban công nghe máy.
"Alo, mẹ?"
"Tiểu Tà, sinh nhật vui vẻ, muốn chơi gì thì chơi vui một chút nhé."
"Ừm, cảm ơn mẹ."
"Vốn dĩ mẹ muốn gọi con về đây ăn sinh nhật, nhưng mà lão cha con nói mấy người trẻ tuổi sinh nhật đều muốn ở bên ngoài làm cùng bạn bè, chính là không cho mẹ gọi con về, thối lão đầu kia thật là càng ngày càng quật cường."
"Ha ha.... Mẹ! Lão nhân gia hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, thời điểm ăn tết con sẽ trở về."
"Ân, đã biết, đúng rồi, nhớ rõ lúc đấy mang đối tượng về cho cha mẹ xem."
Đối tượng? Là nói Muộn Du Bình sao? Là ai bát quái a? Mấu chốt là chúng tôi chỉ mới bên nhau mấy ngày, thế nào phong phanh thổi tới bên tay cha mẹ tôi rồi?
"Mẹ! Ai nói cho mẹ?"
"Là Kiều Kiều nhà bác Lý đó! Mới bắt đầu mẹ còn tưởng hai đứa có tiến triển nữa....."
Không biết mẹ tôi bên kia nói cái gì, tôi cũng không có tâm trạng nghe, liền tùy tiện tìm cái lý do để treo máy. Trương gia này rốt cuộc có ý gì? Bọn họ là có bao nhiêu thần thông quảng đại, luôn có thể biết được mỗi động tác của tôi. Tôi không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với cái gì, là Trương gia luôn thần thần bí bí hay là tàn dư Uông gia, hoặc lại là một âm mưu nào khác.
Chờ lúc tôi đi vào bọn đã ăn xong, bắt đầu chơi pocker. Mặc kệ nó là bí mật hay âm mưu gì, tôi không muốn bận tâm về nó cho đến khi hết tết Nguyên Đán. Chỉ muốn dành một ít thời gian như vậy cho bạn bè, cho người nhà và cho người tôi yêu.