Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit + Beta: 苏諴

______________________________

Sau bữa ăn, mẹ tôi liên tục yêu cầu tôi đưa Lý Ngọc Kiều ra ngoài đi dạo, nói rằng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, không quen với chỗ chúng ta, tôi nên mang cô ấy ra ngoài làm quen một chút. Tôi nghĩ kĩ thì thấy cũng không có vấn đề gì, nếu không đáp ứng ngược lại trông tôi có vẻ keo kiệt.

Tôi vốn dĩ còn muốn mang Muộn Du Bình đi cùng, kết quả hắn bị mẹ tôi cản lại, nói muốn hắn cùng nàng ra ngoài mua đồ ăn. Vừa ăn cơm xong lại muốn đi mua đồ ăn, cái cớ này của mẹ tôi nghe chả thuyết phục gì.

Chuyến đi này thật ra rất nhàm chán, tôi đối cô ta không có hứng thú, cô ta cũng chỉ xem đây như cuộc đi dạo làm quen hoàn cảnh bình thường.

"Ngô Tà?"

"A... Lý tiểu thư?"

"Ha ha, cứ gọi tôi Ngọc Kiều là được rồi."

"Được."

"Tôi nghĩ anh cùng bạn của anh đều là những người rất thú vị đi."

"Phải không?"

"Tôi nghe mẹ tôi nói anh đã 38, chính là anh thoạt nhìn trông còn chưa đến 30 tuổi nha, anh là dùng biện pháp gì bảo dưỡng thế?"

Vốn tôi chỉ cảm thấy mình già đi không quá rõ, xem ra việc này cùng những gì tôi trải qua có quan hệ ít nhiều.

"Tôi chỉ là lão hóa không rõ ràng mà thôi."

"Ồ."

"Anh đối với bằng hữu của mình đặc biệt tốt a."

"Anh ấy bị mất trí nhớ, cần có người chiếu cố, chúng tôi là bằng hữu đương nhiên tôi phải quan tâm hắn một chút."

"Nha..."

Chúng tôi sánh vai như một đôi tình lữ, vừa đi vừa nói cười. Chỉ là tay chúng tôi đều đang cắm trong túi chính mình.

Chúng tôi đi khá nhiều nơi, phát hiện cũng chẳng có gì đẹp để nhìn, hơn nữa tôi còn có chút lo cho Muộn Du Bình, cho nên đi dạo không được bao lâu chúng tôi liền quay trở về.

Về đến nhà tôi liền thấy Muộn Du Bình đang phụ mẹ tôi lấy nước. Nếu hắn mà là phụ nữ, mẹ tôi hẳn là sẽ phi thường vừa lòng với nàng con dâu này. Nghĩ như thế này làm tôi có chút buồn cười.

"Ngô Tà?"

"A."

"Anh nhìn anh ta rồi cười ngây ngô như vậy, này đâu giống biểu tình nên có khi nhìn bằng hữu nha?"

"Thế nó giống cái gì?"

"Giống như nhìn người mình thích ấy."

"Hơ." Tôi có chút không hiểu "Sao cô lại cho rằng như vậy?"

"Cảm giác a!"

Tôi quay đầu nhìn cô ta, xem ra nữ nhân quả là động vật cảm tính, tôi không thể lý giải được suy nghĩ của nàng.

Trực tiếp bỏ qua nàng, tôi bước đến chỗ Muộn Du Bình, nói; "Tiểu ca, nếu mệt thì nghỉ một chút đi."

Hắn liếc chúng tôi một cái, lạnh lùng nói: "Không có việc gì."

"Kiều Kiều trở lại rồi a, Tiểu Tà, sao con không dẫn Kiều Kiều đi dạo nhiều một chút?" Mẹ tôi nói rồi kéo tay Lý Ngọc Kiều "Chỗ tốt ở Trường Sa có rất nhiều, ngày mai đi, ngày mai Tiểu Tà lại dẫn con đi chơi."

"Có được không ạ?" Lý Ngọc Kiều cười cười quay đầu nói với tôi.

"Kia là đương nhiên, Tiểu Tà nhà chúng ta rất tốt với khách nhân." Mẹ tôi nói xong còn không quên liếc tôi một cái.

Tôi còn có thể nói không sao? Thực rõ ràng là không thể rồi: "Được..."

Bởi vì người trong nhà có chút đông, cho nên buổi tối là Muộn Du Bình cùng tôi ở một phòng. Sáng ngày hôm nay không có nhiều thời gian cùng hắn nói chuyện. Nó khiến tôi cảm thấy có lỗi với hắn. Tôi đã ra ra ngoài "hẹn hò", còn hắn lại phải ở đây làm việc mà.

"Tiểu ca?"

Tiểu tử này ngủ rồi sao? Mẹ nó, uổng cho tôi một ngày lúc nào cũng nghĩ về hắn, bây giờ chưa gì đã lăn ra ngủ mất rồi.

Sau đó tôi lại tự an ủi chính mình, hắn là bệnh nhân, tôi phải thông cảm cho hắn. Chờ khi hắn khôi phục kí ức là ổn rồi.

Ngay thời điểm tôi mê mang suy nghĩ, Muộn Du Bình đột nhiên lật người qua phía tôi. Mẹ tôi ơi, hắn không phải là mộng du chứ?

"Ngô Tà."

"A!"

"Cậu gọi tôi?"

Mẹ nó, phản ứng này có bao nhiêu chậm chứ? Nói khoa trương một chút chính là tôi phải chờ cả một thế giới ấy.

"Ừm... Không có việc gì đâu, chỉ là muốn hỏi anh có quen hay không thôi."

Hắn trầm mặc một lúc: "Cậu thật hạnh phúc."

Tôi phát hiện con người này, mặc kệ hắn còn trí nhớ hay mất trí nhớ, hắn chỉ nói điều hắn muốn nói. Hắn luôn mặc kệ người khác hỏi hắn cái gì, hay nói hắn thế nào. Nhưng cố tình vấn đề này tôi lại không biết phải trả lời thế nào.

"Tiểu ca, kì thật chỉ cần Ngô Tà có được, đồng nghĩa với việc anh có được."

".... Tôi cái gì cũng không nhớ rõ, cảm giác như hai bàn tay trắng, không nắm rõ được thứ gì cả." Hắn chỉ vào đầu mình nói "Nơi này luôn là một khoảng trống hư vô."

"Tiểu ca, nếu anh muốn tìm lại kí ức, tôi sẽ cùng anh." Tôi như đang nói với chính bản thân mình "Trời cao là công bằng, mỗi người đều có thứ của riêng mình, sẽ không giống nhau. Có thể anh cảm thấy tôi đã có rất nhiều, kỳ thật đó đều không phải của tôi, thứ tôi thật sự muốn đến, có đôi khi nó chỉ là gặp thoáng qua."

Kỳ thật có rất nhiều thời điểm tôi nghĩ tôi và Muộn Du Bình giống nhau, hắn không nhớ rõ chính mình là ai, nhưng ít nhất hắn vẫn biết mình họ Trương. Còn tôi? Tôi thật sự đến từ nơi nào? Hắn trong trí nhớ không có quá khứ. Còn tôi trong trí nhớ quá khứ có thể toàn bộ là giả tạo. Tất cả có ý nghĩa gì đâu?

"Anh muốn những gì?

Tôi nhìn hắn vài giây sau đó nói: "Anh sẽ không hiểu."

Hắn xoay người nằm thẳng trở lại, nhìn lăng lăng trần nhà tựa như đang tự hỏi.

Qua một lúc lâu hắn nói: "Tôi cảm giác cậu rất thân thiết, rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi cậu là ai. Không biết tại sao, tôi có cảm giác như đã quên một thứ gì đó rất quan trọng." Sau đó hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp "Có thể nói cho tôi biết tôi là ai không? Là một người như thế nào? Lại có quá khứ ra sao?"

"Đương nhiên, anh tên là Trương Khởi Linh, là một người rất thiện lương, có chút ích kỷ nhưng là một người tốt, tóm lại vẫn là một người rất trâu bò." Tôi dừng trong giây lát rồi tiếp tục nói "Kỳ thật từ lúc đưa anh từ bệnh viện trở về, tôi đã nói với anh rất nhiều, chỉ là không biết anh có nghe hay không thôi. Đương nhiên tôi cũng biết, đối với việc không có kí ức, mặc kệ người khác nói nhiều ra sao, sinh động cỡ nào, hoàn toàn như là nghe một câu chuyện xưa cũ. Căn bản không thể nào hình dung ra. Nhưng chỉ cần anh muốn nghe, tôi đều sẽ nói cho anh nghe."

"Cảm ơn cậu."

"Tiểu ca nha, với quan hệ của chúng ta, không cần phải nói cảm ơn đâu."

"Ừm."

"Bây giờ còn muốn nghe không?"

Tôi nhìn thấy hắn cuối đầu nói: "Cậu muốn kết hôn đúng không?"

Này phỏng chừng là Muộn Du Bình đã suy nghĩ đến tình huống ban ngày rất nhiều lần nên mới hỏi.

"Sẽ không." Tôi nói một cách dứt khoát.

"Vì sao?"

Tiểu gia là vì ngươi a. Nhưng làm sao có thể nói ra được đây. Rốt cuộc tại sao hắn lại hỏi "vì sao" chứ?

"Anh không hiểu đâu." Tôi ngập ngừng nói.

"Tôi nghĩ tôi có thể hiểu."

Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn tiếp tục nói: "Bởi vì cậu đã có người mình thích, đúng không?"

"Tôi...." Tôi nhất thời líu lưỡi, không nói được gì. Không biết phải trả lời hắn như thế nào, mất trí nhớ còn hiểu việc 'thích hay không thích 'một người, quả thật khó nói.

Hắn quay đầu nhìn tôi, hình như là đang chờ đáp án. Từ lúc nào mà Muộn Du Bình đối với vấn đề riêng tư của tôi có hứng thú vậy thế.

"Tính là có đi. Chỉ là người đó đã sớm đem tôi quên mất, đương nhiên, dù không quên cũng giống như vậy." Tôi nói tiếp "Được rồi, nên ngủ thôi."

"...."

Cũng may Muộn Du Bình không phải là một kẻ tò mò hay hỏi, nếu không tôi thật sự không biết phải lãng tránh vấn đề này như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play