Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Thành phố F.

Mặt trời ngả về tây, trời đất một mảng đỏ sẫm, những ngọn núi cao xa xa phía chân trời dần hòa lại với hoàng hôn rực lửa.

Bên cạnh cây hòe lớn ở cửa thôn Bạch Dương, Liễu Sùng với Trình Ương đã đứng ở đây đợi rất lâu, một tay anh ôm Màn Thầu, một tay dắt tay Trình Ương đứng ở ven đường chờ chuyến xe buýt cuối cùng quay về thành phố. Anh luôn nhìn xung quanh, sắc mặt nặng nề chưa từng có, cũng vì bất an mà tim đập loạn xạ.

Anh không nghĩ tới, ở một cái thôn quê tầm thường như vậy lại gặp cái tên Vương Nhiên anh giết một lần cũng không hết hận.

Vương Nhiên, là tên côn đồ ban đầu Trình Ương cứu, và cũng là tên khốn nạn cuối cùng hại chết Trình Ương.

Lúc phát hiện Vương Nhiên, Liễu Sùng đang cùng mấy người nông dân nói chuyện làm ăn ở trại cá, mới vừa gặp mặt người ta đã đã mời anh đến trại cá ăn cơm, vô cùng có thành ý. Mọi người nói đến chỗ quan trọng, đang chuẩn bị đưa ra quyết định thì Vương Nhiên bị một đám người vây quanh đi vào trại cá. Tên nọ ở trong đám người trò chuyện vui vẻ, nở mày nở mặt đồng thời còn quơ tay múa chân với việc xây dựng trại cá, mười phần khí thế.

Nhưng mà dù đáng điệu có thay đổi như thế nào đi nữa, thì vẫn không che giấu được hơi thở dốt nát bất tài trên người gã, làm người khác không thích, chán ghét.

Liễu Sùng gần như là vừa nghe thấy âm thanh của gã liền vô thức siết chặt nắm đấm. Anh theo tiếng nhìn lại, đó chính là người anh nhìn thấy ở nhà tắm công cộng.

Vương Nhiên là con trai của người có máu mặt trong thành phố. Gã cậy nhà mình có tiền có thế nên chẳng hề quan tâm đến việc học hành, đến trường cũng chỉ biết kéo bè kéo phái đánh nhau. Gã thậm chí còn quay video uy hiếp học sinh đóng phí bảo kê, rất nhiều học sinh nữ bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, thầy cô cũng không quản được gã. Liễu Sùng nghe nói sau sự kiện kia gã không ngừng truy lùng anh, anh cũng đã giáo huấn gã rất nhiều lần, thậm chí còn làm gã xấu mặt trước mặt người từng bị gã bạo lực. Chỉ sợ vì cái này, nên cũng là nguyên nhân ở kiếp trước Vương Nhiên ba năm sau khi gặp Trình Ương liền cứng rắn ra tay với Trình Ương.

Anh không di chuyển được cơ thể mình, Trình Ương chết, nói thế nào đi nữa cũng do anh làm hại.

Sau khi xác nhận là Vương Nhiên, lúc đó Liễu Sùng cũng không dám trực tiếp nhào tới tìm Vương Nhiên tính sổ, mà theo bản năng rời khỏi nhà kho của trại cá, thậm chí mặc kệ lời giải thích của mấy nông dân kia, chạy một mạch đi tìm Trình Ương đang dừng chân ở trong sân của nhà nông. Sau khi xác nhận Trình Ương mạnh khỏe thì dẫn Trình Ương thẳng ra khỏi thôn, đứng ở cửa thôn chờ xe.

Anh thật sự không yên tâm để Trình Ương với Màn Thầu ở cùng một nơi với tên đó. Anh không dám mạo hiểm, hiện tại chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.

Điện thoại trong túi vang lên mấy lần, Liễu Sùng cũng không nhận.

Thỉnh thoảng có nông dân từ xa vác cuốc đi ngang qua, khi đi phía sau bàn tay nắm chặt nhau của hai người, đầu tiên là cau mày khó chịu, rồi nhanh chóng trở thành ghê tởm, sau đó bĩu môi vội vã vác ​​cuốc đi.

Ngoại trừ tiếng cây cỏ xào xạc, xung quanh không có gì khác.

Màn Thầu ôm bình sữa tựa vào đầu vai Liễu Sùng uống, ánh mắt trong veo yên lặng nhìn Trình Ương. Nhóc tựa như cảm giác được tâm trạng nặng nề của Liễu Sùng, không ồn không nháo, áo bông nhỏ vô cùng tri kỷ.

Trình Ương bị Liễu Sùng nắm đến đổ mồ hôi, cậu muốn rút tay ra lau, ai ngờ mới hơi ngọ nguậy thì lại bị Liễu Sùng siết chặt. Trình Ương mím môi, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Liễu Sùng.

Liễu Sùng cũng nghiêng đầu nhìn Trình Ương, ánh mắt sâu thẳm rất dễ nhận ra sự lo lắng. Trình Ương rất muốn an ủi mấy câu, muốn khuyên gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Dù sao một tiếng trước, cậu mới biết tên kia vẫn là một cái gai trong lòng anh, cái gai mà anh muốn loại bỏ hoàn toàn.

Liễu Sùng nắm tay Trình Ương, giơ tay cậu lên trấn an hôn nhẹ một cái, sau đó nhẹ nhàng áp tay lên ngực anh, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không vì người như vậy mà vứt bỏ tiền đồ.”

“Anh có thể nghĩ như vậy em rất yên tâm.” Trình Ương thầm thở phào, nói: “Đất cao đất rộng, không đến nỗi đi đến đâu cũng gặp hắn đâu.”

“Nhưng bây giờ không phải gặp rồi đó sao.” Liễu Sùng híp mắt, nhưng sắc mặt không thả lỏng chút nào: “Cái gì tới sẽ tới, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách.”

Trình Ương cau mày, nghe được sự nguy hiểm của lời này: “Vậy anh muốn làm cái gì.”

“Chuyện này em không cần quan tâm, anh sẽ giải quyết.” Liễu Sùng nói: “Về trước rồi nói.”

Rất nhanh, Liễu Sùng mang Trình Ương từ thành phố F chạy về thành phố D. Dẫn hai người về đến nhà, Liễu Sùng ngay cả giày cũng không đổi, sau khi vội vã dặn dò Trình Ương đôi câu thì lại phong trần mệt mỏi rời đi.

Cửa nhà rầm một tiếng đóng lại, Trình Ương ngẩn người đứng trong phòng khách không kịp phản ứng, sau đó lập tức đi ra ban công nhìn xuống lầu. Màn Thầu đột nhiên bị ném lại trong phòng khách, không biết nên đi tìm ba nào. Nhóc hiếu kỳ a một tiếng, ôm bình sữa yêu quý đi tới bên cạnh cửa, tò mò ngoẹo đầu nhìn cánh cửa mấy giây. Bé gọi một tiếng cha không ai đáp lại, sau đó lê đôi dép có hơi lớn so với chân nhóc lạch bạch chạy đến bên người Trình Ương đang ở cửa sổ. Nhóc duỗi tay bắt lấy ống quần Trình Ương lắc lắc, thấy Trình Ương vẫn không phản ứng, có hơi tủi thân kêu: “Ba ơi, muốn ôm ôm, con cũng muốn nhìn cha.”

Trình Ương cúi người ôm Màn Thầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm dưới lầu, cho đến khi Liễu Sùng đột nhiên xuất hiện. Cứ như có thần giao cách cảm, Liễu Sùng dừng chân ngẩng đầu lên nhìn, sau khi yên lặng đối mặt với Trình Ương, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy, sau đó không quay đầu lại, sải bước đi ra khỏi tiểu khu.

“Cha!” Màn Thầu dùng hết sức hô một tiếng, nhưng Liễu Sùng cũng không quay đầu lại mà rời đi. Màn Thầu rất buồn, nghiêng đầu nhìn Trình Ương: “Ba ơi, cha có sao không ạ, sao không để ý con.”

Trình Ương sờ mái tóc mềm mại của Màn Thầu, dịu dàng cưng chiều nói: “Cha không nghe được, chờ lát nữa gọi điện thoại nói chuyện với cha có được không.”

Màn Thầu gật đầu một cái, ngậm núm vú giả an tĩnh uống nước.

Lúc đang nói chuyện, điện thoại Trình Ương rung lên một cái. Cậu lấy ra nhìn, thì là tin nhắn Liễu Sùng gửi đến, bảo là cậu đừng lo, anh sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc. Trình Ương ít nhiều cũng yên tâm, ôm Màn Thầu im lặng đứng trên ban công, nhìn đến khi không còn thấy được bóng lưng Liễu Sùng mới ôm Màn Thầu quay về phòng khách.

Ở nhà nửa tiếng, Trình Ương bắt đầu gọi điện thoại cho Liễu Sùng, nhưng điện thoại của anh tắt máy.

Trình Ương lại nhíu mày không khỏi lo lắng, đang không biết phải làm gì thì Màn Thầu bỗng khóc lên, đôi tay nhỏ bé vỗ điện thoại Trình Ương kêu muốn nói chuyện với cha. Trình Ương tạm thời bị Màn Thầu dời sự chú ý, không thể làm gì khác là dỗ Màn Thầu trước. Cậu nhóc hôm nay khóc như chưa từng được khóc, vừa khóc vừa kêu muốn tìm cha, hết đòi tìm cha thì lại đòi tìm Hầu Nhi. Trình Ương hết cách, đành phải thay giày cho Màn Thầu đi tìm Hoàng Thừa Phó Dương.

Nhưng khi đến tiệm, lại nghe Phó Dương nói chuyện ngày hôm qua. Trình Ương đúng thật là có hai người lớn, mặc dù đã giải quyết nhưng vẫn không nhịn được hỏi Hoàng Thừa giải quyết như thế nào. Cậu rất tò mò, Hoàng Nhi có thể dùng thủ đoạn lôi đình nào mà xử lý hai chú thím như đỉa đói này.

Mặt Hoàng Thừa không muốn trả lời nên hỏi ngược lại: “Vậy còn mấy anh, sao tự nhiên lại quay về rồi, hàng không vừa ý hả? Không mang cái đặc sản nào về luôn, anh Liễu đâu, sao không thấy anh ấy đâu.”

Trình Ương dở khóc dở cười: “Anh hỏi em trước, em trả lời trước đi rồi anh trả lời lại.”

Hoàng Thừa chẹp miệng, có hơi chột dạ nhìn Trình Ương, nói: “Quan hệ anh với cả nhà bọn họ không tốt không phải sao, em nói anh đừng đánh em nha.”

“Em nói đi.”

“Ừ thì…. Em cho người đánh bọn họ một trận, nói bọn họ còn dám ở lỳ chỗ này nữa thì giết con của bọn họ….” Hoàng Thừa vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Trình Ương, thấy cậu vẫn vậy, không khỏi yên lòng: “Chỉ có ý định này à, em nói chứ không thể khách khí với bọn họ nữa, phải lấy bạo chế bạo thì mới được. Đồng thời còn đâm vào điểm yếu của bọn họ nữa, anh nói xem có phải em rất thông minh lanh lợi còn đẹp trai không.”

Trình Ương nhướng mày tán thành, một lát sau mới tò mò hỏi: “Nhưng mà em thuê côn đồ ở đâu ra, hửm?”

“…..” Hoàng Thừa: “Em có thể không nói không.”

“Không thể, em không nói anh sẽ bảo Liễu Sùng đánh em đến khi chịu nói thì thôi.”

“…. Em phắc, biết vậy không nói cho anh nghe!” Hoàng Thừa vừa nói vừa nhìn về phía Phó Dương: “Cậu lanh mồm lanh miệng.”

Phó Dương mặt đầy vô tội: “Cậu không nói thì để tôi nói à.”

“Nói mau.”

“…. Em nhờ bạn.”

“Bạn bè gì, hay là cái nhóm trước kia? Không phải đã thay số mới rồi sao? Sao vẫn còn liên lạc.” Trình Ương vừa nói là chuẩn xác, khiến Hoàng Thừa nóng nảy lo lắng.

“Không phải đâu anh Trình, anh cũng không biết đó, ném thẻ sim đi không phải vẫn còn số QQ sao, đương nhiên vẫn còn bạn tốt rồi.” Hoàng Thừa nói: “Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ không qua lại với bọn họ nữa. Lần trước bọn họ kêu em đi theo đánh nhau với bang khác, bây giờ chỉ là huề nhau mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng nói là giúp bạn bè, sẽ không có vấn đề gì đâu anh.”

Trình Ương nói: “Vậy thì tốt, anh Liễu em vất vả lắm mới kéo em về làm người, em cũng đừng có mà nghĩ trở lại làm cái thứ đó nha.”

Phó Dương ở một bên hiếu kỳ hỏi: “Cậu cũng có quá khứ đen tối à?”

Hoàng Thừa liếc hắn một cái, không nói chuyện, Trình Ương thuận miệng nói: “Còn không phải sao, Hoàng Nhi lúc trước là một smart giang hồ đầu đỏ. Nhìn xem bây giờ được chúng ta dạy dỗ tốt biết bao.”

Hoàng Thừa: “….”

“Còn mấy anh, xảy ra chuyện gì, mau nói đi.”

“Nói gì.” Trình Ương mặt khó hiểu: “Chuyện người lớn, con nít bớt hỏi.”

Hoàng Thừa chậc, bất mãn nói: “Cái này thì có gì quá phận hả, anh mau nói đi, nói không chừng chúng em còn có thể giúp một tay đó.”

Trình Ương than nhẹ, trầm tư lúc lâu mới nói: “Lúc bọn anh xuống quê nhận hàng thì gặp tên côn đồ đã từng bị bọn anh ‘dạy dỗ’ hồi học cấp ba. Liễu Sùng sợ hắn gây bất lợi với bọn anh, nên đưa anh với Màn Thầu quay về trước. Anh ấy chắc là tìm cách xử lý chuyện này đi.”

Hoàng Thừa với Phó Dương hai mắt nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: “Chuyện mấy anh học cấp ba là từ thời nào rồi, dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi. Chuyện qua lâu như vậy rồi, chắc không đến nổi vì chuyện đó mà chuyện đến gây chuyện đâu nhỉ.”

“Anh tin tưởng phán đoán của Liễu Sùng, anh ấy nhằm vào một người sẽ luôn có lý do của anh ấy. Dù sao anh ấy cũng không phải là người chuyện bé xé to.” Trình Ương lạnh nhạt nói: “Em không biết, tên Vương Nhiên này rất hẹp hòi, ban đầu hắn bị Liễu Sùng đánh anh còn giúp hắn, hắn đã từng có ý định cảm ơn anh, nhưng bởi vì không chịu nổi kích bác mà lại sỉ nhục bọn anh một lần nữa. Nghe Liễu Sùng nói hắn bây giờ hình như có chút thế lực, cái loại người như thế sau khi có quyền có thế thì bụng dạ đầu óc lại càng hẹp hòi hơn, không trả lại sỉ nhục lúc trước thì không được.”

“Thế anh Liễu bây giờ chạy đi đâu rồi.” Hoàng Thừa có chút lo lắng nói: “Sẽ không phải là muốn đi liều mạng gì đó chứ.”

“Không biết, em tưởng anh ấy là em sao, chuyện gì cũng không dùng đầu nghĩ, làm người ta lo lắng không thôi.”

“Hê hê.” Hoàng Thừa mặt dày cười cười, cảm giác mình đã thành người để bọn họ chọc ghẹo mỗi ngày, dứt khoát cũng lười phản bác: “Thứ người như vậy phải đánh cho đến khi nào phục mới thôi. Đúng rồi, chúng ta có cần nói thử với Trương Uyên không, cảm giác anh ấy có chút thế lực á.”

Mắt Trình Ương tối sầm lại, khẽ thở dài: “Điện thoại Liễu Sùng gọi không được, chờ anh ấy quay lại rồi nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play