Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Liễu Sùng đi ra khỏi nhà hàng, Trình Ương với Hoàng Thừa đang nấp một bên chạy ra đón, anh tắt nguồn điện thoại nhét vào trong túi, đón lấy Màn Thầu từ trong ngực Trình Ương, kéo áo khoác bọc kín cho Màn Thầu tránh cho con bị lạnh rồi ôm vào trong lòng. Anh còn chưa nói gì, Hoàng Thừa đã dáo dác nhìn trước sau, thấy mấy người kia không có đi ra cùng liền cười hì hì nói: “Thành công?”

Liễu Sùng nhướng mày kiêu ngạo cười, một tay ôm Màn Thầu, một tay nắm lấy tay Trình Ương nhét vào trong túi áo mình, nói: “Không thành công thì uổng công anh chú khen bọn họ lâu như vậy? Đoán giờ vẫn còn đang chờ anh lấy rượu về. Đi thôi, chờ hai ngày này bán hết hàng thì chúng ta dọn nhà.”

“Chờ một chút.” Hoàng Thừa vội vàng cản ở trước mặt bọn họ, khó hiểu bảo: “Phải đi hả, không phải anh bảo muốn giáo huấn bọn họ sao.”

“Qua một thời gian ngắn nữa đi.” Liễu Sùng nói: “Chúng ta mới vừa chỉnh ông ta xong, giờ mà trừng trị bọn họ thì chắc chắn biết do chúng ta làm, chờ chuyện này lắng xuống rồi nói sau.”

Hoàng Thừa hơi không cam lòng: “Cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ sao? Bọn họ đối xử với anh Trình như vậy, trong lòng em thật sự bất bình lắm.”

Liễu Sùng tán thưởng đối với sự bảo vệ Trình Ương của nó, anh dở khóc dở cười hai mắt nhìn nhau với Trình Ương, sau đó dịu dàng cười với Hoàng Thừa: “Vợ của anh bị người khác bắt nạt anh đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng mà làm quá trắng trợn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết. Đi về trước đi, chờ lát nữa bọn họ đến tìm mình đòi thanh toán không.”

Hoàng Thừa vẫn không cam lòng, dù sao mấy người kia thực sự quá gợi đòn. Trình Ương thấy vậy khuyên nhủ: “Về trước đã, chút nữa nhất định bọn họ sẽ tới tìm chúng ta, không sợ không có cơ hội.”

Hoàng Thừa nghe xong mới từ từ đi theo hai người: “Chúng ta gọi bao nhiêu tiền đồ ăn vậy anh?”

Liễu Sùng nắm tay Trình Ương trong túi vuốt ve, nghe vậy lạnh nhạt đáp: “Hơn hai ngàn tệ.”

Hoàng Thừa kinh ngạc nói: “Mới hơn hai ngàn thôi á? Ít vậy? Em đã gọi hết mấy món đắt tiền còn lấy thêm rượu tốt mà chỉ có nhiêu đó tiền, thật là quá hời với bọn họ rồi.”

“Với em nó là ít, nhưng với bọn họ thì không thể móc ra được nhiêu đó tiền.” Liễu Sùng nói: “Anh đã kiểm tra qua rồi, trên người bọn họ không còn nhiều tiền nữa, anh cũng hơi tò mò bọn họ làm cách nào để trả khoản tiền này đây.”

“Sao anh biết được.” Trình Ương nghe vậy không nhịn được hỏi: “Không phải bọn họ mới bán nhà sao, căn nhà kia ít nhất cũng phải ba bốn trăm ngàn, sao có thể mới đó đã không có tiền rồi.”

Liễu Sùng lãnh đạm đáp: “Chúng ta rời thành phố A lâu như vậy rồi mà bây giờ bọn họ mới mò đến, bộ em không thấy kỳ lạ sao. Ông ta nói Liễu Hoa Cường tìm người cố ý chỉnh bọn họ, nhưng mà Liễu Hoa Cường có lên cơn như thế nào đi nữa thì cũng là người có chức có quyền, không thể nào chủ động đi đụng chạm trắng trợn bọn Trình Trung được. Hơn nữa ông ta mà thực sự muốn chơi ai, thì đối phương đã sớm ‘xảy ra chuyện ngoài ý muốn’ biến mất, nào có thể có tâm trạng chơi đùa với bọn họ một năm được. Hơn nữa Trình Trung chưa bao giờ là một người có thể đối xử tệ bạc với bản thân chứ đừng nói là bạc đãi với cậu con trai bảo bối của mình. Trong khoảng thời gian chung sống này, anh phát hiện ông ta rất nhiều mua món đồ chơi Trình Tử Hào muốn, hơn nữa còn sống mãi trong nhà kho của nhà trọ, đoán chừng không phải giả bộ nghèo, mà là nghèo thật.”

Trình Ương lại giả thiết: “Lỡ như chẳng qua bọn họ giả bộ đáng thương muốn lừa gạt chúng ta thôi thì sao.”

Liễu Sùng khẽ cười, khẳng định nói: “Không thể nào, bọn họ muốn gì cần gì giả bộ đáng thương, cho tới bây giờ đều là dùng sức mạnh, chẳng lẽ em không biết.”

Trình Ương nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ thật kỹ thì thấy đúng vậy thật, muốn cái cũng là chuyện đương nhiên, được cái gì cũng cảm thấy đó chính là thứ ông ta nên được, không hề có cảm giác biết ơn, lại càng không nói đến như thế nào là đủ. Trình Ương nhìn khuôn mặt tuấn tú của Liễu Sùng bối rối hỏi: “Anh có vẻ hiểu Trình Trung rất rõ.”

Liễu Sùng không đáp lại, chỉ lười nhác cong khoé môi, càng dùng sức siết chặt tay Trình Ương trong túi mình. Anh có thể nói là khá hiểu Trình Trung, kiếp trước anh mỗi tuần đều sẽ đến Vương Gia Loan xem Trình Ương đã trở lại chưa, lúc ấy hai người này dùng cái cớ này không ngừng moi chỗ tốt trên người anh, mà thái độ cứng rắn vô lại, giống như đó là điều bọn họ nên có vậy. Nhưng dù Liễu Sùng biết bọn họ căn bản không có tin tức gì của Trình Ương, anh vẫn cố chấp vì một khả năng ít ỏi để cho bọn họ chiếm đủ lợi ích.

Hai người cũng ăn ý an tĩnh lại, nhưng Hoàng Thừa tò mò hỏi: “Nhìn ông ta không phải mới bán nhà, dù kiểu gì cũng khoảng mấy trăm ngàn đi, nhanh như vậy đã xài hết rồi?”

Liễu Sùng thờ ơ nói: “Ai biết, có lẽ ông ta đã mắc nợ từ lâu rồi không chừng, chẳng qua là lúc bùng nổ đã phải bán nhà để trả nợ, mặc kệ ông ta, tự làm tự chịu.”

Hoàng Thừa bĩu môi, có chút ghét bỏ vì thái độ anh đây nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay của Liễu Sùng, nhưng chưa bao giờ hoài nghi lời của anh.

Ba người về nhà lần lượt đi tắm, đóng cửa nẻo cẩn thận chuẩn bị đi ngủ thì tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên.

Liễu Sùng, Trình Ương hai mắt nhìn nhau, sớm đã có chuẩn bị liền đi tới mở cửa. Bên ngoài cửa là hai người Trình Trung mặt mày đầy giận giữ, một người đàn ông mặc âu phục và hai cảnh sát nhân dân.

Liễu Sùng có chút bất ngờ nhíu mày, mở đầu hỏi: “Chú, chú đây là?” Nói còn không hiểu hơi liếc nhìn hai cảnh sát nhân dân.

“Diễn đi!” Trình Trung cả giận nói: “Mày diễn tiếp cho tao! Thích diễn như vậy sao không đi làm ngôi sao đi! Súc sinh! Thiệt thòi chúng ta tin tưởng mày như vậy, mà mày lại bày trò chơi chúng ta!”

“Yên lặng hết.” Có cảnh sát nhân dân mở miệng hỏi Liễu Sùng “Nghe bọn họ nói cậu dẫn bọn họ đi nhà hàng ăn cơm cố ý không trả tiền, có chuyện như vậy không.”

“Không có ạ.” Liễu Sùng vô cùng bình tĩnh nói: “Ông ấy là thân thích của bạn em, bảo là muốn hợp tác làm ăn với chúng em mời đi ăn cơm, nửa đường nói chuyện không vui không thành, anh không tin có thể tìm nhân viên phục vụ mà hỏi. Lúc đó chúng em xảy ra tranh chấp trước rồi lần lượt rời nhà hàng ạ.”

Hai vị cảnh sát nhân dân nhìn nhau sau đó hỏi người đàn ông mặc âu phục kia, nhưng đối phương cũng không rõ lắm, vì vậy vội vàng gọi điện thoại xác nhận.

Trong lúc đó hai người hết mắng lại nguyền rủa Liễu Sùng, suýt chút nữa còn muốn nhào lên liều mạng với anh, cũng may bị cảnh sát cản lại, nếu không Liễu Sùng đã nhân cái mác ‘tự vệ’ mà đánh hai người một trận.

Một lúc sau cúp điện thoại, người đàn ông gật đầu xác nhận là có chuyện này, hai cảnh sát mặt đầy hoài nghi liếc nhìn Liễu Sùng nhưng không hỏi anh cái gì. Xem ra trong nhà hàng xác thực có cãi vã một trận, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng Liễu Sùng. Liễu Sùng thấy vậy ngược lại còn làm vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hỏi: “Chú, chú không có tiền thanh toán hoá đơn mà còn tìm bọn con nói chuyện làm ăn á?”

“Mày nói nhảm!” Trình Trung giận dữ hét: “Trình Ương đâu! Cút ra đây! Tao muốn nói chuyện với nó!”

Trình Ương nghe vậy đi tới bên cửa, lạnh lùng nhìn về phía chú thím cậu, nói: “Tôi không có gì để nói với chú, cũng sẽ không xem xét việc kinh doanh mà chú nhắc tới.”

Triệu thị tức đến chửi đổng lên, giữa đêm một đẹp bị lỡ không nói, còn bị bọn họ bày làm rối tung lên, bà làm sao không tức cho được, nên liền chửi rủa hai người đủ loại. Hai người cũng không cãi lại, cảnh sát nhân dân thấy cảnh này thì cũng bất bình, bao nhiêu nhẫn nại cũng bị bào mòn sạch, hy vọng đám Liễu Sùng có thể trả tiền để giải quyết chuyện này. Giằng co nửa ngày, Liễu Sùng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, với điều kiện là để cho làm chứng, hai người này sau này không được phép đến quấy rầy bọn họ. Cảnh sát thấy rốt cuộc cũng thả tay, lập tức bảo nhà Trình Trung sau này không được đến làm phiền nữa thì mới coi như là kết thúc.

Sau chuyện này cả nhà Trình Trung thật sự không mò tới nữa, cuộc sống khôi phục sự yên bình. Mấy ngày sau bọn họ đã bán xong củ mài, nên Liễu Sùng cũng bớt thời gian ra ngoài tìm nhà khác và chuyển nhà thành công.

Còn hơn mười ngày nữa là hết năm, việc kinh doanh trong nhà kính rất tốt, thường trời còn chưa sáng đã hết hàng, về nhà sớm ngủ bù, còn có chút thời gian đi dạo phố mua quần áo mừng năm mới.

Màn Thầu đã được một năm ba tháng, nhóc hay tự mình di chuyển đồ đạc trong nhà bày bừa hết ra, cũng có thể phát âm mấy câu không rõ, nhưng cổ họng vẫn chưa đủ sức, chứ như nói một câu đều là vắt hết sức lực mà gọi vậy. Chính vì vậy nên rất ít nghe bé nói chuyện, thay vì nói thì bé sẽ dùng a để thay thế.

Hôm đó trên đường đi bán rau về nhà đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, đột nhiên Liễu Sùng ôm Màn Thầu tràn đầy tinh thần chạy vào mua cuốn từ điển. Trình Ương tò mò hỏi anh mua làm gì, lại nghe anh nghiêm túc nói đặt cho Màn Thầu một cái tên. Không nghĩ ra thì thôi, xem từ điển có lẽ sẽ có linh cảm.

Vì vậy ba người sau khi về nhà cũng không thèm ngủ, bắt đầu tụm lại tra từ điển để đặt tên cho Màn Thầu.

Nhưng mà lật cả buổi sáng cũng không có kết quả.

Liễu Sùng vứt từ điển qua một bên ngả người lên ghế sofa, xoa mắt cảm khái: “Sao cái họ này của anh khó tìm tên như vậy, không thì lấy theo họ em đi!”

Trình Ương vặn cổ mấy cái, cũng ngã người dựa vào ghế sofa, nhắm đôi mắt đau xót lại, nói: “Con là con trai anh, theo họ anh.”

Liễu Sùng nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Cũng là con trai em mà, sao lại không thể theo họ em chứ.”

Hoàng Thừa nhìn nhìn hai người, thăm dò: “Không thì…. Theo họ em đi, hê hê.”

Liễu Sùng không chút nghĩ ngợi: “Chú bò cho anh đi.”

“Haha.” Trình Ương không chút khách khí bật cười.

Hoàng Thừa: “….”

Liễu Sùng nghỉ ngơi một hồi đột nhiên bảo: “Không thì chúng ta viết tất cả những chữ mà chúng ta thích để Màn Thầu tự chọn đi, con chọn chữ nào thì chúng ta dùng chữ đó.”

Trình Ương tán thưởng bảo: “Cái này được đó.”

Thế là bọn họ đi tìm mấy tờ giấy trắng tới, viết lên đó hơn mười chữ bày ra trên bàn, bế Màn Thầu đang ngồi trong xe tập đi tới ngồi lên đùi, chỉ lên trên lò sưởi một đống chữ nói: “Con trai, con nhìn mấy cái kia cái nào đẹp, chọn cho mình một cái tên đi.”

“A a.” Màn Thầu khẽ há cái miệng chúm chím, đôi mắt đen sáng ngời nhìn đống chữ loạn xà ngầu trên bàn lặng lẽ chảy nước miếng. Trình Ương vội vàng lau sạch sẽ cho cho con, trêu ghẹo nói: “Răng đã mọc dài hết rồi mà còn chảy nước miếng, cái đồ tiểu yêu tinh nước miếng.”

Hoàng Thừa cau mày, nghiêm túc có lòng nhắc nhở: “Cái biệt danh này cũng hay, là tên cũng được đi.”

Liễu Sùng chế nhạo: “Chú còn tưởng thật.”

“Ha ha.”

Hoàng Thừa: “….”

Đang lúc chế nhạo Hoàng Thừa, Màn Thầu đã duỗi cánh tay nhỏ bé cầm lấy một tờ giấy lặng lẽ nhét vào trong miệng cắn.

Liễu Sùng thấy vậy vội vàng kéo tay nhóc ra, nắm lấy quai hàm cẩn thận lấy giấy từ trong miệng ra. Còn Trình Ương là đứng dậy đi vắt khăn lông vội lau tay cho Màn Thầu.

“Hầu Nhi…” Màn Thầu ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Liễu Sùng không giãy giụa, mặc cho Liễu Sùng móc giấy từ trong miệng mình ra, đồng thời còn túm lấy giấy gặm rách cho Hoàng Thừa, cứ như mời nó ăn chung vậy.

Hoàng Thừa không chút ghét bỏ mà nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn một cái thì kinh ngạc vui mừng bảo: “Hình như Màn Thầu đã chọn được rồi!”

Hai người nghe vậy rối rít nhìn Hoàng Thừa, chỉ thấy nó trải tờ giấy ướt nhẹp trước mặt bọn họ, phía trên là chữ Dương (羊) xiên vẹo.

Trình Ương nhìn một lúc mới nhìn ra được chữ Dương, liền tò mò hỏi: “Đây vốn là chữ gì vậy.”

Hoàng Thừa đắc ý: “Chữ Tường (翔), do em viết.”

“…..” Liễu Sùng nói: “Chắc là Màn Thầu không nhìn ra được đồ xấu xí.”

“….” Hoàng Thừa tức gào thét: “Anh không được nói xấu em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play