Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Sau sự việc này, gần đây hai người không làm ăn nữa nên không bị Trình Trung để mắt tới chạy đến đây làm loạn.

Bọn cậu mua một hơi thức ăn cho mấy ngày để trữ trong nhà, bắt đầu ăn ý mong đợi Liễu Sùng quay về. Hoàng Thừa hy vọng Liễu Sùng nhanh chạy về là để méc chuyện này, nhanh nhanh xử dẹp hai lão già kia. Còn Trình Ương chờ anh về là muốn thương lượng với anh về việc chuyển nhà, tìm một tiểu khu có tính bảo mật cao hơn một chút, tốt nhất là có bảo vệ canh gác, để mấy người xa lạ không dễ dàng đi vào, nếu không sẽ không có cảm giác an toàn chút nào.

Trước kia chỉ có hai người thì không sao, dù thế nào đi nữa thì mấy người kia cũng không có năng lực uy hiếp đến các cậu. Nhưng bây giờ thì khác, trong nhà có thêm Màn Thầu không hiểu được chuyện gì, còn thêm một Hoàng Thừa rất dễ nổi nóng. Một nhà kia cứ dây dưa hàn gắn, có câu không sợ kẻ gian trộm, chỉ sợ kẻ gian thương nhớ. Trình Ương không muốn dây dưa dài dòng với chú thím khiến người bực chết này, khỏi phải gây thêm rắc rối gì.

Hai người ở trong nhà suốt ba ngày, suốt khoảng thời gian này tâm trạng Trình Ương không vui vẻ gì, Hoàng Thừa biết cậu lo lắng hai người kia lại tới kiếm chuyện, liền an ủi hung hăng nói với Trình Ương bọn họ dám tới nữa liền xách dao dí bọn họ. Đúng lúc này thì cửa sắt bị gõ nhẹ, bên ngoài vang lên âm thanh tát thẳng vào mặt Hoàng Thừa: “Ương Nhi, là chú đây, con có ở nhà không, ra ngoài hai chú cháu mình trò chuyện một chút đi.”

“….” Hoàng Thừa sửng sốt, có chút lúng túng nhìn Trình Ương vẫn lạnh nhạt may một lỗ rách nhỏ trên quần áo của Màn Thầu, nhắm mắt nói: “Má nó…. Nói đến là đến thiệt, xem ra em không làm theo cam kết là không được mà!”

“Được rồi, ngồi đi.” Giọng điệu Trình Ương lúc này tốt hơn một chút: “Đừng để ý đến bọn họ.”

“Ò.” Hoàng Thừa biết điều ngoan ngoãn ngồi xuống, tẻ nhạt ngồi không một hồi liền bĩu môi chạy tới bên cạnh Trình Ương chọc ghẹo Màn Thầu.

Trình Trung ở bên ngoài rất lâu mà không có được câu trả lời, lại nhẹ nhàng gõ cửa tiếp, tỏ ra hết sức chừng mực lễ độ. Xem ra dạy dỗ của quần chúng nhân rất quá mạnh, nhưng lần này người lên tiếng không phải là Trình Trung, mà là thím cậu Triệu thị, bà bất đắc dĩ nói: “Tiểu Ương à, lần trước do thím không đúng, thím biết con trách thím, nhưng là thím cũng không có biện pháp. Cha mẹ con cứ như vậy mà đi, bỏ con lại cho chú thím, cả nhà chúng ta còn có cuộc sống riêng, còn phải sắp xếp hậu sự cho cha mẹ con, cái này không phải chú thím giải quyết, thì con biết làm sao? Con có biết cha mẹ con thiếu nợ bên ngoài bao nhiêu không, tiền bán nhà chúng ta đều để trả nợ, bọn thím cũng không hưởng được bao nhiêu hết. Nếu bọn thím thật sự lấy mấy đồng tiền kia, thì sao còn phải chen chúc trong căn nhà mấy chục mét vuông kia, nhanh chóng mà dọn đến căn nhà lớn hơn rồi. Nhiều năm không nói với con vì sợ con có ý kiến, nào ngờ khiến con hiểu lầm chúng ta.”

Động tác trên tay Trình Ương dừng lại, sau đó cúi đầu tiếp tục may đồ, trên mặt không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng lại bùng lên lửa giận vô danh. Lúc cha mẹ Trình Ương còn sống, cuộc sống của gia đình cậu cũng xem là khá giả, làm sao có thể thiếu nợ người khác và cần hai người Trình Trung bán nhà cậu trả nợ lúc cần gấp tiền chữa bệnh chứ. Ngược lại một nhà Trình Trung thì không có tiền đồ gì, hay làm chuyện gây hoạ đi cầu xin cha mẹ cậu giúp đỡ lau đít dùm, đã nhiều năm thế rồi mà bây giờ nói đến thì đẩy hết mọi trách nhiệm lên người người thân đã chết. Trong lòng Trình Ương mặc dù hận, nhưng cũng không muốn truy cứu nữa, dù sao nhà bọn họ đều là nói bậy, còn cố tình mang cha mẹ ra chịu tiếng oan thay bọn họ. Trình Ương không muốn cha mẹ của mình đã ra đi rồi còn phải bị hai người lôi ra làm bia đỡ đạn.

Nhưng hai người ngoài cửa lại hết sức không thức thời, sau khi nói nhiều mà không làm được gì thì bắt đầu ra vẻ đáng thương.

Chỉ nghe thấy Trình Trung vô cùng thảm thương nói: “Ương Nhi à, thât ra chúng ta cũng không muốn liên lụy con, nhưng mà bọn chú không còn cách nào khác cả. Con với Tiểu Liễu ra đi không nói tiếng nào, cha hắn liền đẩy chuyện này lên đầu bọn họ, ngày ngày kêu người đến gây rắc rối cho bọn chú. Thím của con bị mất việc, chú cũng bị đuổi khỏi công trường, ngay cả em trai con ở trường cũng bị bạn bè bắt nạt. Mới cách đây không lâu thôi, chú với thím con không biết sao bị một đám giang hồ chặn lại đánh một trận, phải bỏ ra gần mười ngàn tiền thuốc men. Nếu không phải do con với Tiểu Liễu bỏ đi như vậy, thì chúng ta đã không bị vạ lây như vậy đâu. Bọn chú ở Vương Gia Loan sống không nổi nữa mới bất đắc dĩ bán nhà chạy đến tìm bọn con. Ương Nhi à, con ra gặp chú thím đi mà.”

Lần đầu tiên nhìn thấy người trốn tránh trách nhiệm như vậy, Hoàng Thừa đã rất kinh ngạc: “Vãi, đây là đang đổ hết trách nhiệm cho anh và anh Liễu kìa, nói nghe hay thật đấy. Nghe cứ như vì chuyện của anh mà trả giá vậy á. Bán hết nhà đất là có tiền mà, mắc gì đến tìm anh nữa. Chắc khó bỏ tiền thuê nhà quá nên muốn tới chỗ anh ăn chùa ở chùa?”

Trình Ương cũng đã nghe ra ý tứ trong đó, mới vừa rồi còn trách cứ cha mẹ cậu, bây giờ lại trách cậu, đúng là không muốn nhận một chút lỗi lầm nào. Trình Ương nhếch khóe môi giễu cợt, không lên tiếng.

Bên ngoài Triệu thị uất ức khóc lóc: “Còn không phải sao, Tiểu Trình à, con một thân một mình ở bên ngoài, thím với chú con không yên tâm, bây giờ một nhà chúng ta lại ở cùng nhau, có thể chiếu cố chăm sóc lẫn nhau. Con mau mở cửa đi, chúng ta phải nói chuyện với nhau thật tốt.”

Trình Ương chưa bao giờ thấy qua bộ dạng Triệu thị hạ thấp mình như vậy, hôm nay coi như đã được diện kiến. Hai người thay nhau nói, từ bị cha Liễu Sùng chèn ép như thế nào, khó khăn sau đó gì gì đó, đến bọn họ không yên tâm về Trình Ương chỉ có một mình ở bên ngoài. Bọn họ hạ thấp bản thân nói năng chân thành tha thiết như vậy, nếu không phải Trình Ương biết đức hạnh của hai người, đoán chừng cũng bị diễn xuất ăn nói đặc sắc của bọn họ che mắt.

Từ đầu tới cuối cậu chưa từng đáp lại bọn họ, còn Hoàng Thừa thì không nhịn được, hét: “Má hai lão già mấy người xong chưa hả, ngày nào cũng chạy tới đây hát nhạc tang, đại gia ông có thời gian đi gây hoạ cho người ta thì không bằng ra ngoài bưng chén nhỏ xin tiền kiếm sống còn thực tế hơn đó! Cả nhà vừa tham lại vừa lười biếng, còn ở ngoài nói nhảm nữa thì ông đây gọi điện thoại báo cảnh sát đấy!”

Đối mặt với sự nhục mạ của Hoàng Thừa, hai người bên ngoài không những không khó chịu, ngược lại còn hùng hồn nói: “Cậu nhóc, chú biết cháu là người tốt, nhờ cháu khuyên Tiểu Ương dùm chú với. Hai ngày trước Tử Hào phải đứng chờ anh nó ngoài cửa đến mức phát bệnh mà không có tiền đi khám, hai ngày nay nó cứ luôn miệng gọi anh. Con hãy nể tình mình với Tử Hào có chung họ Trình, đến nhìn nó chút đi.”

Không đợi Hoàng Thừa tiếp tục công kích bọn họ, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói đầy từ tính: “Ồ, cứ tưởng là ai, thì ra là chú thím sao, sao không vào nhà.”

Hai người Trình Trung sững sờ, xoay người quan sát rối rít quan sát cậu trai cao gầy trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”

“Con là người yêu của Trình Ương ạ. À đúng rồi, chính là Tiểu Liễu mà hai người nói đó.” Người tới chính là Liễu Sùng, cả người anh đầy phong trần nhìn rất mệt mỏi, khoé môi khẽ nhếch cười vô cùng lưu manh lại không thiếu sự tuấn tú, không chút kiêng kị nào nói: “Hai người là người thân của Trình Ương cũng chính là người thân của con, cho con mạn phép gọi một tiếng chú thím, hai vị không ngại đi.”

“Không ngại không ngại.” Hai người hậm hực cười trừ, thật ứng cho câu trên mặt cười hì hì trong lòng MMP*. Bọn họ hết sức ghê tởm, mặc dù muốn lôi kéo quan hệ với bạn của Trình Ương, nhưng quan hệ hai người thật sự đồi phong bại tục khiến người mắc ói. Nhìn người trước mặt này, không chỉ không biết giấu giếm mà còn nói ra như rất tự hào vậy, thật là mất mặt!

Nghĩa là “cút đi” Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Hai người trong phòng nghe được giọng nói này thì ngẩn người, Màn Thầu nằm trên đùi Hoàng Thừa cũng an tĩnh lại, nghiêng đầu một tiếng, sau đó giọng non nớt nghi ngờ nói: “A pa…”

“Anh Liễu trở lại rồi? Không phải nói ngày mai mới về sao.” Hoàng Thừa ngạc nhiên nói: “Em không nghe nhầm đó chứ, anh ấy nhận người xấu là chú?”

Trình Ương cũng hơi bất ngờ khi Liễu Sùng xuất hiện ngoài cửa, tối hôm qua rõ ràng đã nói với bọn họ là đúng tối mai mới về được, thế mà giờ lại đột nhiên quay về. Cậu bất ngờ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hiểu Liễu Sùng không ai bằng Trình Ương, cậu biết Liễu Sùng bất thường không hiểu được như vậy, khẳng định là có tính toán của riêng anh. Nhưng mà cậu cũng không tính phân tích việc này cho Hoàng Thừa nghe, mà định phối hợp đến cùng.

Cậu đứng dậy bảo với Hoàng Thừa: “Em ở đây trông Màn Thầu đi, anh đi xem sao.”

Hoàng Thừa gật đầu, ôm lấy Màn Thầu đang co người muốn bò xuống ghế sofa đặt lên đùi mình, nhìn Trình Ương mở cửa ra ngoài.

Ba người ngoài cửa đồng loạt nhìn Trình Ương, Trình Trung đầy vẻ vui mừng cười nói: “Ương Nhi, rốt cuộc con cũng mở cửa rồi!”

Trình Ương không quan tâm ông, mà nhìn thẳng về Liễu Sùng: “Không phải đã nói ngày mai mới về sao.”

“Vốn là muốn cho em bất ngờ, cho nên mới cố ý bảo ngày mai.” Liễu Sùng nhìn Trình Ương có chút lạnh lùng trách cứ: “Cơ mà xem ra về sớm là đúng rồi, mấy người chú thím từ xa đến mà em lại không mời bọn họ vào nhà ngồi? Sao không lễ phép gì vậy, nếu không phải hôm nay anh chạy về thì em cũng không có ý định mở cửa đúng không?”

Trên mặt Trình Ương thoáng qua vẻ mờ mịt, sau đó dần dần lộ ra vẻ tủi thân, cắn môi cúi đầu không đáp. Hoàng Thừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ, vội vàng ôm Màn Thầu chạy tới: “Em phắc?! Anh Liễu à, anh giúp ai vậy, là bọn họ khi dễ người khác!”

Triệu thị nghi hoặc nhìn đứa bé trong lòng Hoàng Thừa, lặng lẽ giơ tay khẽ khều Trình Trung bên cạnh. Trình Trung cũng khều lại, tỏ ý lát rồi nói.

“Người lớn nói chuyện khi nào đến phiên em chen mồm vào.” Liễu Sùng nghiêm mặt liếc Hoàng Thừa: “Bình thường nuông chiều hai người quá, đến việc gật đầu lễ phép cũng không biết?”

Hoàng Thừa khó hiểu nhìn Liễu Sùng, lại quay qua nhìn Trình Ương, thấy vẻ mặt cậu vô cùng tủi thân, cũng đột nhiên cắn răng tủi thân theo.

Má nó bị tẩy não rồi hả?!

“Pa~….” Màn Thầu duỗi cánh tay ngắn mũm mĩm về phía Liễu Sùng muốn ôm ôm.

Liễu Sùng hơi bớt giận, tiến tới ôm con trai hôn hôn hai cái, nhìn về phía Trình Ương lạnh giọng nói: “Trời lạnh như vậy, còn không biết mời chú thím vào ngồi?”

Trình Ương cắn răng, cúi đầu trả lời qua loa: “Ồ, mấy người vào ngồi đi.”

“Trời ạ?!” Hoàng Thừa vô cùng bàng hoàng không tin được, hoàn toàn không hiểu nỗi Liễu Sùng đang phát điên cái gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Trình Trung cùng Triệu thị trao đổi ánh mắt thật nhanh, cả hai đều tỉnh rụi cười, thấy Liễu Sùng thật sự nổi giận, vội vàng xoa dịu: “Này, Tiểu Liễu, con đừng trách Ương Nhi, không liên quan đến nó. Chúng ta cũng vừa mới tới không bao lâu hết, mới đứng một lúc thôi, bên ngoài cũng không lạnh lắm, con đừng trách bọn họ.”

“Đó là lỗi của bọn họ, chú đừng che chở nói giúp cho em ấy.” Liễu Sùng cau mày nhìn Trình Ương: “Nhìn xem, hiện tại chú vẫn che chở em ấy, không trách em ấy làm càn như vậy. Sau này cứ gọi thẳng tên em ấy, gì mà Ương Nhi, thân là bậc cha chú của em ấy gọi như vậy không thích hợp. Chú nghe con, đừng có nuông chiều em ấy, cứ gọi thẳng tên đi.”

“….Vậy cũng tốt.” Trình Trung mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Chú nghe con, gọi thẳng tên.”

Liễu Sùng nheo mắt, trầm giọng nói: “Đúng vậy, giờ vào nhà ngồi đi ạ.”

Hai người Trình Trung vội vàng gật đầu, đi theo sau Liễu Sùng vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play