Editor: Tô

Beta: Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Hai nhóm vì bồi thường mà giằng co không thôi. Liễu Sùng không nhượng bộ một bước nào, mở miệng nhất định là ba chục ngàn tệ, mặc cho mấy người kia làm bộ dạng đáng thương kêu trời kêu đất khóc than xin lỗi. Anh làm như không thấy, ngược lại còn 'tốt bụng' nghĩ kế cho bọn họ, không có tiền thì có thể bán nhà trả lại, làm cho mấy người kia khóc chửi quân ăn cắp, bắt đầu khóc lóc kể lể cuộc sống khó khăn thế nào.

Hành động này không những không lấy được sự đồng tình mà còn làm cho mấy cô bác đứng vây xem tức giận, mắng mỏ "Thật sự không biết xấu hổ! Nhà mấy người khổ, vậy hai thanh niên bọn nhỏ dễ dàng hay gì? Cứu mạng con mấy người xong còn bị người khác vưu cáo hãm hại ngược lại, dựa vào đâu mà tha thứ cho mấy người hả!"

Không ít dì rối rít tán thành "Không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ, phải phạt tiền! Bắt về đồn công an giam mười ngày nửa tháng, xem bọn họ lần sau còn dám hãm hại người tốt không!"

Mỗi người một lời làm ba người kia bị không ngẩng đầu lên nổi.

Trước sức mạnh của quần chúng, mọi thế lực xấu xa đều là hổ giấy, hai người đàn ông đã sớm mất đi sự phách lối trước đó, người phụ nữ lại càng ân hận không ngừng lau nước mắt, không ngừng nhỏ giọng sám hối đồng thời không quên nhắc tới con trai bà vẫn nằm ở bệnh viện, nhìn qua vô cùng thê thảm, cũng ứng cho câu nói người đáng hận ắt có chỗ đáng thương.

Liễu Sùng nhìn thấy mọi người cùng nhau giúp mình lên tiếng, trong lòng không những cảm thấy hả giận mà có chút nặng nề, ngôn từ của con người là đáng sợ, quả thật là như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn Trình Ương ở phía sau, dư quang nhìn đến bụng hơi gồ lên của cậu đột nhiên có chút bất an. Bụng hơn năm tháng đặt ở trên người một người đàn ông nhìn qua là bụng bia phá dáng, nhưng nó sẽ còn tiếp tục nhô lên theo thời gian, càng lúc càng lớn hơn.

Điều này đồng nghĩa với việc năm tháng tiếp theo họ phải ở ẩn, cậu không được hưởng sự đãi ngộ của một phụ nữ mang thai, lên xe buýt sẽ có người nhường chỗ cho ngồi, sinh con có thể quang minh chính đại đi bệnh viện chờ sinh. Còn bọn họ phải cẩn thận sống qua ngày, mỗi giây mỗi phút phải chú ý để không bị bại lộ, còn phải chịu những rủi ro không biết trước được khi sinh con. May mà Liễu Sùng vẫn bình tĩnh, mỗi lần nghĩ đến những chuyện này anh đều hoang mang lo sợ như cũ, nhưng càng như vậy anh càng mãnh liệt muốn bảo vệ cho Trình Ương những năm tháng tới không sầu không lo. Anh hơi bước ngang ra hoàn toàn chặn Trình Ương lại, nhỏ giọng nói "Em vào trước đi, chuyện này để anh lo."

Trình Ương cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà cố gắng đứng ôm bụng hồi lâu thì khó chịu thật, liền gật đầu trở vào nhà.

Liễu Sùng duỗi tay ra đóng cửa lại, không muốn dây dưa với mấy người kia nữa. Bên ngoài trời tối dần, đã đến lúc đi mua đồ ăn về nấu cho Trình Ương. Anh nghe đối phương lặp đi lặp lại không có tiền, nhà cũng là nhà thuê, nói nhà lá ở quê cũng không có bao nhiêu tiền, vừa chờ họ nói xong, anh lập tức mượn cơ hội xuống đài "Không thể không bồi thường. Tôi bỏ tiền bạc và công sức để giúp đỡ gia đình mấy người còn bị vu hãm ngược lại là không thể tùy tiện xoá bỏ được. Nhưng mà thấy thái độ của mấy người thành khẩn như vậy, tôi cũng có thể thả lỏng điều kiện thích đáng. Thứ nhất, nói xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người. Thứ hai, mấy người không lấy ra ba mươi ngàn được, tôi cũng không cần mấy người đền, nhưng mà phải bồi thường lại cho tôi chiếc xe đạp, xe đạp leo núi. Lúc mua hơn năm ngàn, bớt cho mấy người còn ba ngàn, đền đi."

Chồng người phụ nữ nghe vậy oán giận la to "Một cái xe đạp ba ngàn? Cậu đi ăn cướp hả?!"

Liễu Sùng giễu cợt "Không tin? Để tôi dẫn mấy người đi xem ha? Đến lúc đó ông đền cho tôi một chiếc mới."

Tên đàn ông cứng họng không nói nên lời, vẻ mặt đầy căm hận.

Mấy cảnh sát đã xem qua video biết thật ra cũng chỉ là chiếc xe đạp thường thôi nhưng các ông cũng lười vạch trần. Mấy người này phải chỉnh một lần, nếu không sẽ không nhớ lâu.

Âm thanh thút thít của người phụ nữ ngừng một lúc, sau đó tiếp tục khóc lóc bán thảm "Một cái xe đạp làm sao mắc như vậy được, chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, thật sự không có tiền mà...Con trai tôi bây giờ còn nằm viện, không có tiền thuốc thang, nó cũng cần tiền, nếu không đến bước đường cùng thì chúng tôi đã không đến tìm cậu đâu."

"Bà không cần nói những thứ này với tôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả." Liễu Sùng lạnh lùng bảo "Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý thì mau đồng ý nhanh đi, tôi không có kiên nhẫn nên dễ đổi ý lắm. Đừng chờ tôi kiện mấy người ra toà, một đống tiền như tổn thất tinh thần linh tinh,... Đến lúc đó không chỉ là chút tiền này đâu."

Người phụ nữ nghe vậy nhìn hai người đàn ông bên cạnh một cái, người kia mím môi không tỏ thái độ gì, coi như là ngầm nhượng bộ. Bà thút thít suy tính một lúc lâu, sau đó mới trả giá "Không thì, mỗi tháng trả cậu năm trăm đồng, cậu xem có được không? Chúng tôi cũng không có tiền bạc gì, đứa nhỏ còn phải chữa trị..."

"Được nha." Liễu Sùng thống khoái trả lời, thấy mắt đối phương sáng lên lại chậm rãi nói "Để lại giấy tờ nhà, trả đủ mấy người có thể lấy lại bất cứ lúc nào."

Người phụ nữ "..."

Thái độ Liễu Sùng kiên quyết, người xung quanh thấy thế thì khuyên nhủ giải quyết riêng đc thì giải quyết riêng, đừng quậy lớn tới tòa án, nếu không đến lúc đó còn phải trả nhiều phí tiền hơn. Ba người lúc này mới không cam lòng đồng ý, đầu tiên là bọn họ xin lỗi nhận sai trước mặt mọi người, sau đó dưới sự giám sát của cảnh sát đi về chỗ đang làm, vay mượn chắp vá khắp nơi trả tiền lại cho Liễu Sùng, chuyện này mới tính là xong.

Liễu Sùng nhận được tiền đã là buổi tối, nghĩ mấy vị cảnh sát đi theo anh cả ngày khổ cực ngược xuôi, liền định mời bọn họ ăn một bữa cơm. Mấy người họ nói thế nào cũng không đồng ý, hết sức chính trực, tất cả đều vui mừng vì anh đòi được công lý, cảnh sát trung niên vỗ vỗ vai anh cảm khái hỏi "Nhóc con, sau này gặp chuyện giống vậy nữa còn muốn giúp không?"

Liễu Sùng suy nghĩ một chút "Dưới điều kiện tiên quyết là có bằng chứng đầy đủ đảm bảo không bị cắn ngược lại, gặp được tất nhiên sẽ tiếp tục giúp ạ."

Vị cảnh sát trung niên nghe vậy không khỏi hài lòng gật đầu, cười một tiếng khen "Không sai, cậu đúng là một người tốt, chú thấy hai anh em mấy cậu xông xáo bên ngoài cũng không dễ dàng. Lần trước bị gạt tiền chú cũng không giúp được gì, sau này mấy cậu có khó khăn gì thì có thể đến tìm chú, chỉ cần chú làm được sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ."

Không hiểu sao được cảnh sát che chở làm Liễu Sùng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, hết sức trầm ổn khách khí tiếp nhận lòng tốt của người nọ. Biết bọn họ không muốn mời đi ăn cơm liền mua mấy gói thuốc lá ở tiệm tạp hóa, cứng rắn kín đáo đưa cho bọn họ. Anh cũng không cho bọn họ cơ hội từ chối, chào hỏi xong liền xoay người rời đi.

Liễu Sùng đến quán cơm mua mấy món rang xào, còn cố ý dặn đầu bếp đừng cho bột ngọt. Nhưng chờ đến khi anh xách đồ ăn nóng hổi về nhà thì phát hiện Trình Ương đã nấu cơm xong xuôi hết rồi.

Liễu Sùng nhìn vịt quay, thịt muối và một phần rau xào trên bàn, thấy bất ngờ mà hỏi "Lần này thức ăn lại từ đâu thế em?"

Trình Ương bày thức ăn anh mang về ra bàn, vừa bới cơm một vừa dùng ánh mắt cười nhạo nhìn anh "Mấy dì tới hóng chuyện đưa đó, nói là tổ khu bọn họ thưởng cho anh vì làm việc tốt, còn thuận tiện hỏi gia cảnh nhà anh, tuổi tác trình độ học vấn và đãi ngộ công việc thế nào. Em thấy hơn phân nửa là vừa ý anh, muốn tuyển anh làm rể nha."

Liễu Sùng vểnh môi cười cười, nhận lấy chén cơm cùng muôi xới trong tay cậu, trêu nói "Chắc phải là do anh không đấy? Em ưu tú hơn anh, ngoại hình lại dễ nhìn hơn, nói không chừng mấy dì nhìn trúng em mà không nói rõ đấy, cho nên mới vòng vo tìm lời hỏi thăm sức khoẻ mà làm quen với em."

Tay cầm đũa của Trình Ương khựng lại, sau đó gắp thức ăn, một bên thờ ơ tự giễu nói "Làm quen thì không thấy, ngược lại chỉ vào bụng em tận tình khuyên bảo thật lâu. Nói gì mà người trẻ tuổi nên rèn luyện nhiều ít uống rượu bia, nếu không sau này bụng bia không cưới được vợ."

Liễu Sùng sửng sốt một chút, nhạy bén bắt được sự mất mát trong mắt cậu, cố làm ra vẻ khinh thường nói "Cưới vợ cái gì chứ, anh không phải vợ em sao, em còn muốn cưới bao nhiêu vợ nhỏ, ngủ với bọn họ hử?"

Trình Ương lập tức bị anh chọc cười.

Liễu Sùng nhìn vành tai của cậu đỏ ửng lên, mím môi cười khẽ, dáng vẻ thập phần đáng yêu, anh liền nhịn không được tiến lên một bước hôn đỉnh đầu đối phương một cái.

Ăn cơm xong Liễu Sùng liền đưa ba ngàn tệ cho Trình Ương, hai người đi tắm rửa, chơi cờ tướng một lát rồi liền đi ngủ.

Từ chuyện ba người đó, mỗi ngày Liễu Sùng bước ra khỏi nhà đều dặn dò Trình Ương có người gõ cửa phải xem trước là ai. Liên tiếp mấy ngày trừ vài dì quen biết ở khu này thường xuyên xách đồ mang tới ngoài cửa, không có người lạ nào tới anh mới yên tâm lại.

Nhờ vào phúc của mấy dì mấy thím, mấy ngày nay hai người có trái cây và rau củ ăn không hết, mỗi ngày đều sẽ có không ít người xách trái cây mang tới hỏi chuyện Liễu Sùng. Trình Ương rất muốn cùng bọn họ đánh thái cực, nhưng mỗi khi có người hỏi đến Liễu Sùng thì cậu lại luôn có một đống lời khen nói mãi không hết, làm mấy dì vô cùng hăng hái. Cũng may mà những người này ngoại trừ chuyện Liễu Sùng ra thì cũng tán gẫu về đề tài khác, Trình Ương từ trong miệng bọn họ biết chỗ nào mua thức ăn rẻ, chỗ nào xem bệnh tốt, có lúc cậu cũng sẽ nhờ mấy dì mua thức ăn dùm cậu, lại chia một chút cho bọn họ coi như cảm ơn.

Sau một thời gian dài, mọi người đã quen thuộc với nhau, một nhóm dì đến thường xuyên hơn, Trình Ương không khỏi có chút mệt mỏi khi đối phó. Không vì cái gì khác, chỉ vì lòng hiếu kỳ của mấy dì thật sự quá nặng, để ý cũng nhiều, mỗi ngày không phải hỏi tới hỏi lui chuyện liên quan đến Liễu Sùng thì là tò mò chuyện của cậu.

Mấy cô, mấy thím mặc trường sam thanh lịch đang tập Thái Cực Quyền trong công viên, sau khi thấy Liễu Sùng ra khỏi nhà liền túm tụm với nhau bàn tán một hồi rồi cầm mớ rau tươi mua ở chợ ban sáng hẹn đến gõ cửa nhà Trình Ương. Một số người đưa cho cậu những loại rau, dưa và trái cây mà Liễu Sùng nhờ họ mua giùm, tự mình vào cửa rồi lại tự rót cho mình ly nước, bắt đầu tò mò theo sau Trình Ương đặt câu hỏi "Tiểu Trình à, các con dọn tới đây cũng mấy tháng rồi đi, sao cô không thấy con đi làm thế, cũng không thấy con đi ra ngoài dạo phố? Ở nhà cả ngày không chán sao, thanh niên trẻ tuổi vẫn nên tìm chuyện mà làm mới được chứ."

Liễu Sùng xách thức ăn vào bếp, tìm túi phân loại thức ăn của mấy cô "Con chưa tìm được việc."

Dì nghiêm túc nói "Vậy cũng phải tìm nhanh lên, con cũng lớn rồi, không thể để anh con nuôi mãi được, nếu không anh con cực khổ nhiều, ngay cả thời gian kết bạn cũng không có."

Trình Ương gật đầu, đưa đồ đã chia cho bọn họ, không biết nói gì, chỉ đứng lắng nghe.

Mọi người ra khỏi bếp đi tới phòng khách, lại một dì khác hỏi "Con không phải là anh em họ (đường huynh hệ) với Liễu Sùng sao, sao đứa lại họ Liễu đứa họ Trình thế?"

Trình Ương chỉ đành giả ngu "Đường huynh đệ khác với biểu huynh đệ sao ạ?"

Đường huynh đệ là anh em con chú, con bác. Biểu huynh đệ là anh con cô cậu dì. Một bên là anh em nội, một bên là anh em ngoại. Mà VN mình đa số anh em bên cũng xưng hô như nhau chỉ dựa theo vai vế của cha mẹ mà gọi nên mình để đường huynh với biểu huynh để phân biệt nhé. Có sai thì bảo mình sửa:<

Thím kia bảo đường huynh đệ ý là 2 cha của 2 anh là anh em ruột thì 2 con phải cùng họ.


"Đó là đương nhiên nha." Dì nói xong nghiêm túc dạy cậu phân biệt quan hệ họ hàng, từ người cô thứ tám cho đến những người họ hàng cách nhau mấy đời, khiến Trình Ương choáng váng đầu óc, vào tai trái ra tai phải, căn bản nghe không vào. Nhưng cậu biểu hiện hết sức khôn khéo, ngồi trên ghế chú ý lắng nghe, luôn thành khẩn gật đầu.

Thế nhưng giảng xong còn chưa đủ, mấy dì nói xong lại kéo đến đề tài bụng cậu, thậm chí có một dì lấy thái độ đùa giỡn bất ngờ vỗ một cái vào bụng Trình Ương, cười nói "Nhìn bụng con mập tròn vo như vậy, dì nhìn con cũng gầy mà sao bụng lại mập như vậy ta."

Trình Ương theo phản xạ gạt tay dì ra, quay đầu cau mày nhìn dì, một tia khó chịu thoáng qua trong mắt. Mấy ngày nay bị người nói bụng mình thế này thế kia đã làm cậu đủ bực bội, bình thường cũng không quen được Liễu Sùng vuốt ve đột nhiên lại bị người khác vỗ vào tự nhiên rất bài xích. Người kia rõ ràng chạm đến vảy ngược của cậu, nhưng thấy người ta rõ ràng choáng váng bởi động tác của mình lại thêm ánh nhìn kỳ quái, cậu mới lạnh nhạt giải thích "Con thích ngồi ăn cơm nên bụng dễ có thịt mỡ."

Dì nọ cũng khô khan cười ha ha mấy tiếng, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về hai dì còn lại. Bọn họ rõ ràng là rất khó hiểu đối với hành động quá kích động của Trình Ương, rối rít dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cậu. Bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm, bọn họ không có tâm tư nói chuyện nữa dứt khoát đứng dậy xách đồ rời đi.

Từ hôm đó trở đi trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại, những dì kia cũng không đi tìm cậu nữa. Trừ bà Lưu ở lầu một vẫn luôn cho Trình Ương chút đồ gì đó để cậu ăn thì những dì thường xuyên chạy tới cửa đều không thấy bóng dáng đâu. Cậu không thắc mắc bọn họ đi đâu, ngược lại còn vui vẻ thoải mái, nhưng lại phải ăn những món tốn tiền hơn.

Sau vài ngày nhàn hạ như vậy, Liễu Sùng nhận lương.

Liễu Sùng tan làm về nhà thì vừa lúc thấy Trình Ương đang xào đồ ăn, anh liền đi tới ôm lấy eo cậu từ phía sau, bàn tay ấm áp rơi trên bụng cậu, mặt chôn ở hõm cổ hôn một chút, một lúc sau mới nhỏ giọng nói "Vợ ơi, ngày mai anh nghỉ dẫn em đi mua mấy bộ quần áo nha, thuận tiện mua một cái xe đạp."

Trình Ương bị anh làm có chút nhột, hơi rụt cổ lại "Mới vừa nhận lương liền xin nghỉ, anh Trương không nói gì anh sao."

Liễu Sùng lại nhịn không được hôn mấy cái nữa rồi tiếp quản việc xào rau của cậu, vừa thuần thục xào vừa nói "Chính hắn duyệt đấy, thế nào, ra ngoài một chút không?"

Trình Ương chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Sùng dậy thật sớm làm bữa sáng, chờ Trình Ương tỉnh dậy ăn xong liền cùng nhau xuống lầu.

Hai người vừa bước ra khỏi khu nhà thì gặp phải dì Vương đang đi ra từ khu nhà đối diện. Đối phương hiển nhiên cũng thấy bọn họ, thời gian trước cũng là bà với hai thím nữa thường xuyên mang thức ăn cho Trình Ương, còn hết sức nhẫn nại dạy cậu phân biệt quan hệ họ hàng. Trình Ương đang chuẩn bị chào hỏi thì dì Vương đột nhiên tăng tốc, vẻ mặt ghét bỏ vội vã rời đi.

Liễu Sùng cau mày, cảm thấy bà ấy tựa hồ bất mãn với bọn họ, anh cũng không biết Trình Ương cùng với bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Anh nghiêng đầu chuẩn bị hỏi cậu thì lại thấy mặt cậu cũng không hiểu chuyện gì, hiển nhiên cũng không biết lý do đột nhiên người kia thay đổi sắc mặt. Anh không đành lòng hỏi nhiều, chỉ đành vỗ vai cậu một cái an ủi.

Nhưng thái độ của dì Vương cũng chỉ là đối với một người trong bọn họ. Hai người đi một đường từ khu nhà tới vườn hoa của tiểu khu, lúc đi qua vườn hoa cũng gặp không ít người quen, nhưng Trình Ương phát hiện mấy cô dì không nói đùa chào hỏi cậu như lúc trước, ngược lại luôn là vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm cậu, tựa như cậu là thứ khác loài vậy. Cậu lễ phép chủ động chào hỏi bọn họ mà bọn họ cũng không thèm quan tâm, không phải quay đầu làm như không nghe thấy thì chính là qua loa khinh thường đáp lại cho có. Chờ hai người đi xa rồi vẫn có thể nghe được bọn bọ bàn tán phía sau.

Trình Ương khác với những cậu bé cùng lứa tuổi, không chỉ thận trọng kỹ tính mà tính cách còn trở nên nhạy cảm hơn sau khi mang thai. Bởi vì từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt của chú thím mà sống nên có thể dễ dàng từ biểu cảm nhìn ra được cảm xúc của đối phương. Lúc này thấy mọi người mặt đầy khinh thường và miệt thị, cậu tự nhiên biết là có ý gì, chỉ chớp mắt một cái liền nghĩ tới bởi vì việc gì, cậu nhìn Liễu Sùng vì không hiểu có chút luống cuống, nói "Có vẻ như mấy dì không quan tâm muốn em nữa. Có phải bởi vì lần trước dì Trương sờ bụng em, em đánh tay dì ấy khiến dì ấy có khúc mắc, cho nên mọi người bắt đầu bài xích em không?"

"Dì Trương sờ bụng em?" Nhưng suy nghĩ của Liễu Sùng không nằm ở vấn đề trên.

Trình Ương thành thật khai báo "Ừm, vài ngày trước mấy dì nói đến bụng em, còn vỗ lên, em theo phản xạ gạt đi..."

Liễu Sùng nhìn kỹ bụng cậu, sau đó nghiêm túc phân tích "Em đánh tay dì ấy một cái nên dì ấy liền tức giận, còn kéo theo mọi người trong tiểu khu tỏ thái độ với em? Anh cảm thấy không hẳn, đó hẳn là do chuyện khác."

Trình Ương cẩn thận hồi tưởng, sau đó khẳng định nói "Không có."

Liễu Sùng giơ tay xoa đầu cậu "Vậy thì mặc kệ bọn họ, bản thân em không sai thì không cần quản người khác nổi điên làm gì. Đừng suy nghĩ nhiều quá."

Trình Ương chỉ đành ừ một tiếng, theo Liễu Sùng đi mua quần áo và một chiếc xe đạp.

Hai người đều không nói về chuyện này nữa. Mặc dù Trình Ương đối với thái độ của mấy dì vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không muốn đi tìm hiểu, rất nhanh liền quên đi. Mà Liễu Sùng thì sáng sớm ra cửa tới chiều mới về, cho dù buổi sáng gặp mấy người cũng là đi thẳng qua mà không thèm liếc mắt.

Nhưng thái độ của mấy dì cũng không vì hai người mặc kệ mà thay đổi. Tiểu khu đột nhiên lan truyền mấy chuyện nói bóng nói gió, nếu không phải bà Lưu chạy đến tìm Trình Ương hỏi việc này, thì đến giờ hai người cũng không biết tại sao thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn như vậy.

Bà Lưu đưa túi bánh bao cho cậu, đứng ngoài cửa không có vào, mà sắc mặt ngưng trọng thử dò hỏi "Nhóc Trình à, bà nghe đám bà già kia nói con trúng cổ?"

Vẻ mặt Trình Ương đầy nghi ngờ "Trúng cổ? Cổ gì cơ?"

Bà Lưu nói liến thoắng "Mấy bà đó nói bụng con lớn như vậy không phải mập mà là do trúng cổ, con dâu nhà họ Trương còn nói bụng con biết nhúc nhích, là thật hay giả vậy con?"

Trong lòng cậu hoảng hốt, sau đó tận lực điều chỉnh hô hấp, giả bộ vô tình nói "Bà Lưu, bụng của ông Triệu cũng mập, chẳng lẽ là cũng trúng cổ sao, chỉ là uống rượu bia thôi mà. Nếu theo dì ấy nói vậy có thể là bởi vì lần trước đột nhiên dì ấy sờ bụng con, con vô thức đánh tay dì ấy một nên dì ấy mất mặt chăng?"

Bà Lưu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm "Bà đã nói rồi mà, miệng lão Trương thực sự không tốt, sau này con đừng tiếp xúc với nó nhiều, tránh đến lúc đó lại bịa đặt nói bậy con."

Trình Ương thấy bà tin tưởng không chút nghi ngờ, không khỏi thở phào, ngoan ngoãn gật đầu, mà đối phương lại không có ý định đi, chần chừ nói "Bà nghe nói... Con với Tiểu Liễu quan hệ bất chính, đây là chuyện gì vậy?"

Trình Ương nhíu mày, hỏi "Cũng là do dì Trương nói sao bà?"

Bà Lưu gật đầu, sắc mặt cậu càng âm trầm hơn, vẻ mặt hết sức khó chịu nói "Con còn tưởng con người dì Trương không tệ, không ngờ con tin tưởng dì ấy như vậy mà dì ấy lại nói bậy."

Bà Lưu hiển nhiên là khá thích Trình Ương, vì cậu mà bất bình nói "Sau này đừng tin ai một cách mù quáng, biết người, biết mặt mà không biết lòng."

Trình Ương gật đầu, sau khi tiễn bà Lưu xong liền chạy về phòng ngả đầu ngủ, không có tâm trí để làm rõ những lời đồn đại, nghĩ rằng nếu mặc kệ chuyện này thì nó sẽ từ từ lắng xuống.

Nhưng tính toán của Trình Ương sai lầm rồi, chuyện này không chỉ không lắng xuống mà càng lúc càng ác liệt hơn. Đến cuối cùng biến thành cậu ăn chơi lêu lổng, tuổi không nhỏ mà còn để cho anh nuôi cậu, thậm chí còn có người nói cậu bị Liễu Sùng bao nuôi. Tóm lại càng nói càng khó nghe, lan truyền càng lúc càng xa, thậm chí truyền đến tai Liễu Sùng.

Liễu Sùng nghe được những lời đồn đãi này, tâm tình tốt đẹp cả ngày đột nhiên nổi sóng, cầm giường gỗ trẻ em tự lắp mua hết mấy trăm tệ hai ba bước chạy lên lầu về nhà. Vào nhà thì thấy Trình Ương không chút khác thường nào đang làm cơm, nhất thời không rõ đối phương có biết mấy lời bàn tán này không. Anh quẳng đống gỗ xuống sải bước vào bếp, từ phía sau dịu dàng ôm lấy Trình Ương, tay khẽ vỗ về bụng cậu, một bên như vô tình nhỏ giọng nói "Miệng mọc trên mặt người khác, chúng ta không quản được họ nói gì. Nhưng đừng vì người khác đàm tiếu mà khiến bản thân ấm ức, anh sẽ lo lắng."

Động tác trên tay của cậu khẽ dừng, sau đó chậm rãi nói "Anh yên tâm đi, em không sống vì thái độ của người khác."

Xem ra cậu đã biết, Liễu Sùng rất bất đắc dĩ không tiếng động than nhẹ. Anh cũng không nói nhiều, bất luận phát sinh cái gì, anh sẽ cùng nhau đối mặt với Trình Ương.

Trên mặt Trình Ương vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kì thật lại bị những lời đàm tiếu kia làm phiền lòng. Mặc dù trước mặt Liễu Sùng thì nói không quan tâm, nhưng mỗi lần anh về nhà đều thấy dáng vẻ vui mừng xen lẫn bực dọc của cậu. Anh cũng biết cậu vẫn quan tâm đến, liền đau lòng thương không thôi.

Đối phương có tâm sự kiềm nén trong lòng mà anh lại không thể bớt chút thời gian bồi cậu. Mỗi ngày nhìn cậu gượng cười vui vẻ làm anh càng đau lòng bao nhiêu thì lại càng thấy bất lực bấy nhiêu. Không khỏi cảm thấy mệt mỏi vì thực tế của xã hội, giờ đây anh không chỉ phải mưu cầu cuộc sống cho hai người mà còn phải vất vả vì đứa con chưa chào đời. Vì vậy lúc nào Liễu Sùng cũng cảnh báo bản thân rằng không được để lộ sự mệt mỏi và tinh thần sa sút. Chỉ có bản thân lạc quan tích cực đứng dậy trước mới không để Trình Ương phải lo lắng theo.

Người ta nói rằng tâm trạng không tốt của người mang thai cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của thai nhi, Liễu Sùng không thể gặp Trình Ương gần chín tiếng một ngày cũng như không thể ở bên bồi cậu, nhưng anh sẽ tìm điều gì đó thú vị để làm cùng nhau khi rảnh rỗi.

Sáng sớm chăm sóc Trình Ương ăn sáng xong thì anh đi làm, trải qua những ngày kinh doanh ảm đạm do mưa rơi như thác thì quán cafe bắt đầu vào giai đoạn phát đạt. Đến khi đổi ca không tránh khỏi phải tăng ca về trễ.

Mỗi lần về đến nhà đều phát hiện Trình Ương đã làm cơm xong, bởi vì cậu không thể nào ra ngoài mua thức ăn, cơm đều là dùng đồ còn dư lại làm. Mặc dù chỉ là hai món mặn một canh đơn giản, nhưng cảm giác ấm áp khi có người ở nhà làm cơm vì mình đã xua tan sự mệt mỏi và phức tạp trong lòng.

"Trình Ương ơi?" Liễu Sùng thả trái cây mua được trên đường về xuống, thấy trong nhà không có ai, anh nhìn quanh một vòng trong nhà vẫn không thấy ai, bèn đẩy cửa vào một phòng ngủ khác chưa ai ở. Trình Ương thực sự ở bên trong, cậu đang tập trung tinh thần làm cái gì đó. Khi anh đi vào, cậu mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Liễu Sùng thấy cậu không buồn bã như mọi hôm mà ngược lại có tâm trạng nghịch phá, trong lòng cũng hơi vui vẻ, khó tránh khỏi có chút không đứng đắn trêu ghẹo "Vợ ơi anh về rồi nè, làm xong chưa, có cần chồng giúp vợ không?"

"Xong ngay đây, chờ em vặn ốc ở chỗ này vào nữa." Trình Ương ngồi trên ghế đưa lưng về phía anh, trong lúc bận rộn cũng không để ý đến cách gọi của anh. Chỉ là bớt chút thời gian quay đầu nhìn anh nhe răng cười một cái rồi tiếp tục quay lại làm chuyện trong tay, tâm trạng có vẻ rất tốt.

"Để anh làm, gỗ nhiều dằm, cẩn thận ghim vào tay, em đi rửa tay ăn cơm đi." Trình Ương vừa nói vừa tiến tới chuẩn bị nhận lấy làm. Ai ngờ vừa nhìn một cái lại phát hiện đống gỗ chưa lắp chỉ mới đặt hàng tối qua giờ đã được lắp ráp hết rồi, con vít cuối cùng được đặt trên một chiếc cũi nhỏ chắc chắn.

Trình Ương đưa cho anh cái vít, nhưng thấy sắc mặt anh tối sầm lại nên lấy làm lạ hỏi: "Sao vậy?"

"... Em sẽ không ở đây cả một ngày đấy chứ?" Liễu Sùng đau khổ lại không vui "Không phải nói chờ anh trở về cùng nhau lắp sao?"

"Có sao đâu, một mình em nhàn rỗi cũng không có gì làm, ghép trước anh có thể nghỉ ngơi thêm một chút." Trình Ương không cho là đúng cười cười.

Liễu Sùng nhìn cậu vui vẻ cũng không nỡ trách cứ cậu. Chẳng qua là bất đắc dĩ than nhẹ, cưng chiều nói "Em vui vẻ là được, nhớ lượng sức mà làm, không muốn những lúc anh không chú ý em lại làm mấy chuyện khiến anh lo lắng."

Trình Ương vỗ vai anh một cái, một tay sờ bụng nói "Em không sao, nó cũng là con em, em sẽ không làm tổn thương đến nó."

Liễu Sùng gật đầu, trong lòng không khỏi vì cử chỉ của cậu mà ấm lòng, nắm tay cậu đi ra khỏi phòng ngủ ăn cơm. Sau khi ăn xong liền nói muốn dẫn cậu ra ngoài tản bộ một chút nhưng bị từ chối.

Liễu Sùng thấy cậu không vui, vì mấy bà già lảm nhảm này mà hơi sợ đi ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng nói: "Quản mấy bà thím khua môi múa mép làm gì, anh không tin bọn họ dám nói trước anh?"

Trình Ương thờ ơ cười cười "Coi như không nói trước mắt thì cũng chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng. Thôi, ở nhà đi tới đi lui cũng được mà."

"Không thì mai em đi làm với anh đi." Liễu Sùng thấy cậu miễn cưỡng cười thật sự đau lòng, đề nghị.

"Không đi, ở quán người đến người đi nhất định sẽ bị phát hiện." Trình Ương lập tức từ chối "Nói sau đi, anh đi làm em đi theo sau sẽ ảnh hưởng không tốt, em không muốn làm phiền anh làm việc. Nếu đám anh Trương trọng dụng anh thì anh làm việc tốt đi, em ở nhà là được rồi, một mình còn được yên tĩnh một chút."

"Không sao hết, mặc quần áo rộng, anh đạp xe chở không ai nhìn ra được." Liễu Sùng nắm lấy bờ vai cậu, một tay sờ đầu cậu nhỏ giọng dụ dỗ "Ra cửa hàng tìm chỗ ngồi, ăn ăn uống uống, còn có wifi miễn phí, ngồi xem tivi một lúc thì anh tan làm liền ấy mà."

"Điện thoại em làm gì có chức năng kết nối wifi." Trình Ương liếc xéo anh một cái, cười nói "Em vẫn là nên ở nhà ngủ thôi, gần đây tên nhóc hay động đậy lắm, không muốn ra ngoài."

Liễu Sùng biết Trình Ương sợ bị người khác phát hiện, cũng không có năn nỉ muốn cậu ra ngoài với mình. Vừa nghe đến đứa bé động thì lập tức dán tay lên bụng cậu, đau khổ chờ con trai 'nể mặt'.

Gần đây, thời tiết hơi xuống thấp, việc kinh doanh của quán cũng bùng nổ, sau khi hoàn thành xong công việc Liễu Sùng và một vài đồng nghiệp đứng ở quầy bar nói chuyện phiếm, đột nhiên ngoài cửa có một người phụ nữ cao gầy đeo kính râm bước vào, đi đôi giày cao gót quen cửa quen nẻo tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Liễu Sùng đang chuẩn bị đi lên order thì nhân viên làm lâu năm bên cạnh đã đi ra tiếp.

"Người này hôm nay tích cực vậy?" Những người khác không nhịn được mở miệng trêu chọc, ai cũng biết tên này là tên lõi đời, ỷ vào việc mình làm lâu nên hay giở trò để lười biếng, nhưng làm người cũng không tệ, mọi người cũng không so đo chút tính toán nhỏ này của hắn.

"Ai biết đâu."

Một lát sau người nọ mang đơn về, mấy người kia lại mượn chuyện này đùa giỡn hắn, lại thấy hắn nghiêm túc suỵt suỵt nói nhỏ "Mấy người nhỏ tiếng coi, biết người đó là ai không hả?"

"Ai? Bạn gái ông à?"

"Đệt, ông đây trẻ vầy sao có thể quen bạn gái già như vậy chứ, bớt nói hươu nói vượn lại đi."

"Chẳng lẽ là bạn gái của lão đại?" Bọn họ nhỏ giọng thảo luận.

"Lần này lão đại còn dám giao lưu kết bạn gái bậy bạ nữa là sẽ bị ông chủ đánh chết thật đấy." Đồng nghiệp cũ nhiều chuyện nói "Người phụ nữ này là chủ nhà của hai người họ, là chủ mặt tiền cửa hàng này, nói với mấy người nghe, Nếu để con mụ vắt cổ chảy ra nước đó nghe được sẽ thảm ngay."

"Cái gì, cô này là chủ nhà hả? Tui còn tưởng là tiểu tam nhà ai đó chứ."

Mấy nhân viên càng nói càng không đứng đắn, trùng hợp Trương Uyên từ trên lầu đi xuống, bẩm lẩm uy hiếp từ xa mấy tên nhiều chuyện kia xong lại khách khí lễ phép gật đầu chào chủ nhà, đi tới chỗ đó ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Trương Uyên giỏi về ngụy trang che giấu bộ dạng lưu manh của mình, toàn bộ hết lần này đến khác đều là hình tượng quý ông lịch lãm, không ít khách nữ quay lại cũng là vì y. Lúc này thấy chủ nhà đặc biệt chạy tới tìm y, nhân viên trong tiệm đang suy đoán nói chuyện lâu như vậy nếu Triệu Giác thấy thì có ghen hay không, ai ngờ người đẹp lại đột nhiên xụ mặt xuống.

Trương Uyên ngồi tại chỗ một lúc lâu, lúc sau mới đen mặt đứng dậy đi tới, thấy bọn họ còn tụm ba tụm bảy liền cong ngón tay chỉ chỉ cảnh cáo, sau đó liền đi lên lầu.

Bọn họ hì hì cười cười, vội vàng chạy đi làm việc, ai cũng không để việc này vào trong lòng. Buôn bán trong quán bận rộn, hóng hớt gì cũng quên mất tiêu. Nhưng tựa hồ mọi chuyện không đơn giản như vậy, không quá hai ngày chủ nhà lại tới tiếp, lần này còn dẫn theo người, Triệu Giác cũng tới, bọn họ trên mặt nhìn nhau cười ha ha, nhưng bầu không khí cứng ngắc đến độ người ngoài cũng phát hiện.

Đối phương cứ tới ba bốn lần, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ có phải đối phương không muốn cho thuê tiếp hay là muốn tăng tiền thuê mà hai người không đồng ý, rối rít bắt đầu ghét bỏ người phụ nữ hay tới này.

Liễu Sùng luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, sau khi tan ca định đi tìm Trương Uyên, xem chút có thể giúp gì không.

Trương Uyên cũng biết anh không phải là quan tâm cho có, liền cảm kích vỗ vai anh nói "Yên tâm, không có chuyện gì hết, vẫn còn chờ cậu tới làm quản lý mà, sẽ không vì cô ấy mà đóng cửa đâu."

"Thật sự không có chuyện gì?" Liễu Sùng nửa tin nửa ngờ liếc gạt tàn thuốc trên bàn, một đống tàn thuốc sắp đầy tràn ra ngoài rồi, sợ là không ung dung như y miêu tả.

"Có thể có chuyện gì chứ, đừng quan tâm, mau về đi, bé đáng thương nhà cậu còn đang mỏi mắt mong chờ cậu đấy." Trương Uyên dùng sức vỗ vỗ vai anh "Đúng rồi, ngày mai có phải cậu nghỉ đúng không?"

"Ừ sao thế, phải tăng ca?" Liễu Sùng cười cười, nhìn y nói "Không lấy tiền tăng ca đâu, có chuyện cần thì nói em."

"...Không có, hỏi chút thôi. Ngày mốt đừng tới muộn, tới muộn trừ lương nha."

Liễu Sùng còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại Trương Uyên đúng lúc vang lên. Liễu Sùng không thể làm gì khác ngoài việc đi trước.

Ngày nghỉ này sáng sớm Liễu Sùng đã đi chợ mua thịt heo tươi với sườn về nấu một bữa ngon cho Trình Ương.

"Ăn xong tí dẫn em ra ngoài chơi nhé." Liễu Sùng gắp miếng thịt cho cậu.

"Đi đâu?" Khẩu vị của Trình Ương rất tốt, ăn vô cùng nhiệt tình.

"Công viên Thanh Hà." Liễu Sùng có chút mong đợi nhìn cậu, gần đây không cách nào dụ dỗ cậu ra ngoài cả, khó tránh khỏi sợ cậu lại từ chối không đi.

Trình Ương nghe đến tên nơi đó liền suy nghĩ một chút, hỏi: "Nơi đó hình như khá xa, ở ngoại thành, chúng ta đi xe buýt đi hả?"

Công viên Thanh Hà là công viên sinh thái nước mới được mở rộng không lâu, mặc dù cách thành phố hơi xa một chút nhưng không khí tốt, rừng và hồ có độ che phủ cao, hiện nay nó đã trở thành một nơi thích hợp để người dân thành thị đến thư giãn và du ngoạn.

Công viên sinh thái là một không gian xanh được đặc trưng bởi sự chăm sóc đặc biệt của nó đối với thảm thực vật, hệ sinh thái và các loài sinh sống.

Công viên sinh thái trong truyện nói đến là công viên lấy nước là chủ đạo.

(Wt web méo lên hình nên là không chèn ảnh được nhé)

Hình ảnh Dự Án Liupanshui Minghu Wetland Park – Trung Quốc

Hình ảnh Khu bảo tồn đầm lầy Sungei Buloh (Sungei Buloh Wetland Reserve) tọa lạc tại khu vực đông bắc Singapore

"Không xa, anh đạp xe chở em, bây giờ mới hơn chín giờ, ba bốn giờ chúng ta về làm cơm vẫn còn kịp. Mỗi ngày nhốt mình trong nhà bực bội không ai trò chuyện, vẫn nên thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu một chút, con trai anh cũng sẽ vui vẻ." Liễu Sùng hiển nhiên đã tính toán xong, nói năng một cách có kế hoạch.

Trình Ương lẳng lặng nghe anh nói xong không khỏi cười nhạo nói "Em thấy anh rất có tiềm chất làm cha rồi đấy, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đại ca lúc đầu nha."

Liễu Sùng không khỏi nhớ tới lúc đầu cảnh mình bạo lực đánh người ở sân trường bị Trình Ương nhìn thấy giễu cợt nhưng không tính làm gì cậu, đến giờ vẫn không làm gì được cậu thì có chút dở khóc dở cười, gánh tiếng đại ca yangho này cũng quá uất ức rồi. Trình Ương cứ như sinh ra để khắc anh vậy, liền giả bộ bất đắc dĩ nói "Đại ca này mời em đi chơi mà em vẫn không cho mặt mũi."

Trình Ương cười nói "Phá lệ cho anh mặt mũi vậy."

Ngay sau khi lên kế hoạch hành trình, hai người ăn xong liền nhanh chóng thu xếp sau đó đi ra ngoài. Lúc xuống lầu Liễu Sùng cảm thấy Trình Ương không được tự nhiên, mặc dù quần áo đã rất rộng nhưng cậu vẫn chọn đeo balo ở phía trước để che lại.

Liễu Sùng đau lòng vô cùng, nhưng trên mặt lại càng ra vẻ cưng chiều hơn, khoác vai dẫn cậu đi lấy xe.

"Ai da, hai người các cậu muốn ra ngoài sao?" Mấy dì ngồi bên bồn hoa nói chuyện, thấy bọn họ đi xuống thì âm dương quái khí hỏi.

Trình Ương làm như không thấy ánh mắt hiếu kỳ của họ, lễ phép lại hời hợt gật đầu một cái rồi ngồi lên phía sau xe.

Sau khi đạp xe đi xa một hồi, Trình Ương mới dần dần cởi bỏ phòng bị, bánh xe lăn bánh đều trên đường, bỏ lại thành phố nhộn nhịp phía sau lưng. Không ai để ý đến bụng cậu khác thường, thậm chí người lạ đi trên đường thấy hai nam sinh đẹp trai đạp xe chở nhau đi ngang qua còn hưng phấn nhìn lâu mấy lần.

Ra khỏi thành phố cổ sầm uất và sôi động nhất, Liễu Sùng đạp xe càng nhẹ nhàng hơn, tấm biển phía trước chỉ hướng công viên Thanh Hà, chiếc xe buýt cùng đường bởi vì dừng trạm mà bị bọn họ bỏ lại phía sau.

"Chiếc xe kia cũng đi công viên Thanh Hà, nghe bọn Tiểu Chu nói phong cảnh công viên Thanh Hà rất tốt, con trai anh nên hít thở không khí trong lành nhiều một chút." Lúc anh đạp xe cũng không quên chọc cười cậu.

Trình Ương nhẹ nhàng tựa đầu lên lưng anh không trả lời, nhìn phong cảnh phía xa xa mà xuất thần.

Tháng chín thời tiết không tệ, nắng không quá gắt nên khi đi ngang qua một trạm xe buýt không có người Liễu Sùng liền dừng lại.

Liễu Sùng thả balo trước ngực xuống, móc ra chai nước đưa cho cậu, nghỉ ngơi ổn xong tiếp tục đạp xe lên đường.

Có lẽ vì hôm nay không phải là ngày cuối tuần, không có nhiều khách đến công viên Thanh Hà chơi nên Trình Ương không cần phải che giấu. Khi đến công viên cậu thả lỏng đi rất nhiều, chơi cũng rất thoả thích, nhóc con trong bụng lúc này cũng rất thích tham gia náo nhiệt mà đạp tay đạp chân. Liễu Sùng sờ mấy lần cũng đều hưng phấn, vui vẻ đắc ý như đứa trẻ được kẹo không thôi.

Phong cảnh công viên rất tốt, hai người quyến luyến ở lại thêm một chút nên lúc về đến nhà trời đã tối mịt. Chơi cả một ngày ai cũng có chút mệt mỏi, đặc biệt là Trình Ương, vẻ mặt cậu vô cùng buồn ngủ, Liễu Sùng liền dứt khoát mua hai phần sủi cảo, tiết kiệm thời gian nấu cơm.

Thứ hai đi làm, dọc đường mí mắt Liễu Sùng giật liên hồi, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là do hôm qua ngủ không ngon.

Trương Uyên đến gần trưa mới tới, vẻ mặt đầy mệt mỏi, trên tay kẹp một điếu thuốc, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

"Dạo này lão đại sao vậy nhỉ, ngày nào cũng bận sứt đầu mẻ trán, ngày hôm qua cũng không đến làm, hôm nay lại đến trễ như vậy, chẳng lẽ chia tay với ông chủ?"

"Cũng có thể, nhiều ngày ông chủ không tới rồi."

"Tui lại cảm thấy không phải vấn đề này, mấy ông không phát hiện sao, là từ sau khi chủ nhà xuất hiện anh ấy mới như vậy."

"Chẳng lẽ tiền nhà tăng đến độ không thể chấp nhận được sao?"

"Không biết nữa, nếu không ông đi hỏi đi?"

"Liễu Sùng đi đi, lão đại khá thích ông đấy."

Ngày hôm qua Liễu Sùng không có ca làm cho nên cũng không biết ngày hôm qua Trương Uyên không tới làm. Trương Uyên rất ít khi bỏ mặc việc quản lý cửa hàng, mỗi ngày đều tự mình đến trông nom cửa hàng, hoặc là để anh quản lý. Bây giờ tình huống này có chút bất ngờ, Liễu Sùng thấy trạng thái hôm nay của y không tốt cũng hơi lo lắng, mặc dù ngoài miệng không trả lời chuyện này nhưng cũng quyết định buổi trưa đi xem một chút.

Đến lúc nghỉ trưa, Liễu Sùng cố ý mua đồ ăn mang lên lầu hai, gõ cửa một lúc thì mùi thuốc lá xộc tới làm anh nhíu mày một cái, xem ra bọn Trương Uyên thật sự gặp chuyện.

"Thằng nhóc cậu lại lười biếng, muốn kéo gần quan hệ để lấy vị trí của anh sao?" Trương Uyên giả vờ cười cười dập tắt điếu thuốc.

"Anh định kể chuyện cười này tới khi nào hả? Chẳng lẽ anh vẫn muốn truyền chức cho em à?" Liễu Sùng cười nhẹ, đưa cơm đến trước mặt y "Anh còn điếu thuốc nào không, cho em một điếu."

"Hoá ra là tới trao đổi." Trương Uyên tiện tay quăng điếu thuốc cho anh, đứng dậy mở cửa sổ ra cho bay mùi, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Liễu Sùng nghịch điếu thuốc trong tay, không châm thuốc, thấy y ăn xong rồi thì gài điếu thuốc bên tai, sau đó nghiêm túc hỏi "Rốt cuộc là chuyện gì, xem em là bạn thì nói một chút đi."

Động tác ăn cơm của Trương Uyên khẽ dừng "Haiz, chuyện này vốn không muốn cho mấy cậu biết."

"Liên quan đến chuyện thuê nhà?"

"Không khác là bao." Trương Uyên để đũa xuống, rút tờ giấy ra lau miệng, thần sắc hơi phiền muộn "Mặc dù cậu mới tới chưa bao lâu nhưng chắc cũng biết, quán cafe này là anh với Triệu Giác hùn vốn. Thật ra bọn anh cũng không phải con nhà giàu gì, nhưng mà thích tự mình kinh doanh, cái tiệm này vị trí tốt, xung quanh lại là văn phòng phía trước là đường dành cho người đi bộ, mở bất kỳ tiệm gì để kinh doanh cũng không đến nỗi tệ..." Nói đến đây y ngừng một chút, tựa hồ đang do dự cái gì đó, nhưng mà thấy Liễu Sùng yên lặng lắng nghe liền nói tiếp "Nói thật, tiền thuê cửa hàng này không hề rẻ, bọn anh bỏ ra rất nhiều nên cũng không tiết kiệm được đồng nào, hợp đồng thuê còn hai năm nữa. Ai mà biết được chủ nhà đột ngột bảo bọn anh là muốn lấy lại cửa hàng."

"Mấy anh có hợp đồng, có thể không cần quan tâm đến cô ấy, nếu không được thì có thể kiện cô ấy." Liễu Sùng cau mày, ít nhiều có chút không vui.

Trương Uyên lắc đầu "Cậu nghĩ quá đơn giản, chúng ta là đang làm ăn, tất nhiên có thể nói chuyện hòa bình thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa cậu không biết, chủ nhà có quan hệ tốt với một quan chức trong thành phố. Cô ấy cũng nói thẳng với anh là có người vừa ý mặt tiền cửa hàng này, muốn bọn anh nhường lại."

"Ah, những phần tử cặn bã lạm dụng chức quyền làm chuyện riêng." Liễu Sùng cười nhạt, liên tưởng đến Liễu Hoa Cường nhất thời bực bội không thôi.

"Không sao, cậu yên tâm, nhà Triệu Giác cũng có chút bối cảnh, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Mấy ngày nay đang tìm quan hệ, thất nghiệp là nhỏ mất mặt là lớn, em ấy rất cứng đầu, quán cafe này coi như là một chút thành công của em ấy, vì cái đó sẽ sống chết không chịu lui bước." Trương Uyên nói đến Triệu Giác ít nhiều cũng có chút an ủi.

"Nghe ý anh nói cũng cũng không phải không có đường đi, kia cần gì phải tự dày vò mình như vậy." Liễu Sùng nghe y nói vậy cũng thay bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Trương Uyên lại lấy ra một điếu thuốc châm lên hít một hơi "Nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, cũng tuỳ xem gặp người nào, đáng tiếc lần này gặp phải người không tốt lành gì."

Hai người anh một câu tôi một câu tán gẫu, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng gõ cửa rầm rầm.

Liễu Sùng mấy bước đi tới kéo cửa ra, một nhân viên hoảng hốt luống cuống kêu "Anh Trương, mau xuống xem một chút, ở dưới xảy ra chuyện rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Trương Uyên với Liễu Sùng hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó dập thuốc lạnh giọng truy hỏi, một bên chạy nhanh xuống lầu.

"Có mấy vị khách trúng-trúng độc, miệng sùi bọt mép, đã gọi cấp cứu 120, bên ngoài có rất nhiều người vây xem, nói chúng ta hạ độc chết người!" Nhân viên vội vã đi theo phía sau y lắp bắp giải thích.

Lòng Trương Uyên trầm xuống, quả nhiên điều y lo sợ đã xảy ra.

Chờ bọn họ chạy đến xem, quả nhiên như cậu nhân viên kia nói, một số khách ở vài bàn đã ngã lăn ra ghế bất tỉnh nhân sự, tình hình nguy kịch không cần nói cũng biết. Trương Uyên vỗ mạnh lên bàn "Nhanh! Gọi 120 lần nữa! Bảo bọn họ nhanh lên một chút!"

Tốp nhân viên ở quầy bar đã sớm cầm điện thoại không ngừng gọi 120.

Liễu Sùng nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người tụ tập, thậm chí còn có người chụp ảnh, anh giật mình trong lòng, nhanh chóng dẫn theo một ít đồng nghiệp đang sợ hãi đến choáng váng đi duy trì trật tự "Xin đừng vây xem, điều này sẽ cản trở không khí lưu thông, xin mọi người hãy lùi lại. Tiểu Chu, mấy cậu thủ ở đây, không cho người đi vào."

Liễu Sùng an bài nhân viên giữ gìn trật tự cửa hàng xong, lại nghĩ tới chuyện này, đi tới bên cạnh Trương Uyên nhắc nhở y "Anh Trương, có phải nên gọi báo cảnh sát không? Em cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ."

Trương Uyên đang đen mặt gọi điện thoại, nghe lời anh nói thì nghiêng đầu nhìn anh tán thưởng một cái, trong mắt có sự quyết liệt cùng với căm hận "Báo, phải báo!"

Liễu Sùng không nói hai lời liền gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đúng vào lúc này âm thanh xe cấp cứu rốt cục cũng vang lên từ xa.

—————–

Tô: Anh công, anh lên đồn cảnh sát hơi nhiều rồi đấy:))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play