"Bí Kỳ, đã đến nơi này rồi, ngươi đừng có trưng ra bộ dạng lạnh lẽo tựa băng như vậy chứ! Ngươi cứ thế sẽ khiến các cô nương đây hoảng sợ a!"

.

Bên trong Nhã phồng của Túy Hồng lâu, Tuấn Tú một tay ôm ấp nữ tử dung mạo xinh đẹp, cười nhìn nam tử ngồi phía đối diện. Từ người Bí Kỳ lúc này tản mát ra khí tức "ngoại nhân cấm đến gần" có chút khủng bố.

.

Chân mày sau lớp hắc sa khẽ nhíu lại, Bí Kỳ cầm chén rượu đặt sẵn trên bàn, quay đầu uống một hơi cạn sạch. Tuy rằng không một ai trông thấy biểu tình của gã lúc này, thế nhưng họ đều cảm giác được, nam tử thần bí này đang mất hứng.

.

"Kim công tử, người ta đã nhắc công tử bao nhiêu lần rồi! Công tử đến đây vui chơi thì đừng dẫn theo vị bằng hữu này mới phải, có người này thực mất tự nhiên, bọn thiếp cũng khó chịu a!" – Một cô nương đứng bên cạnh Bí Kỳ bất mãn nói.

.

Tuấn Tú cười cười, hé môi uống cạn chén rượu mà nữ tử ngồi bên cạnh đưa đến, chậm rãi lên tiếng "Các nàng không hiểu rồi! Trong giang hồ có một điều là nữ nhân như y phục, huynh đệ như thủ túc, ta làm sao có thể cùng các nàng vui vẻ nếu ngay cả huynh để của mình, ta cũng không để ý đến a! Hơn nữa, chẳng phải ta đã giúp các nàng luyện tập sao?! Bằng không về sau thực sự gặp phải khách nhân giống như Bí Kỳ đây, các nàng lẽ nào không tiếp đón?"

.

"Ai nha~~ Coi công tử khéo nói chưa kìa!" – Nàng ta liếc Bí Kỳ một cái, bĩu môi "Đã đến chỗ người ta tìm vui, có thể trưng bộ dạng như vị này sao a~~"

.

"Ha ha ha..." – Tuấn Tú nghe xong ngửa mặt cười to, trong mắt tràn đầy dí dỏm "Sở dĩ rất mới mẻ a!"

.

"Ai nha~~ Công tử đây là muốn khiến người ta thành trò cười chứ gì?" – Nữ tử bĩu môi nũng nịu.

.

"Các ngươi ở chỗ này không phải để làm trò cười cho người khác vui vẻ sao?" – Tuấn Tú nhếch môi cười, vẫn ôm nữ tử trong lòng đứng lên "Ta cùng Yên Nhi sang phòng bên, các ngươi ở lại đây tận lực chiều lòng huynh đệ của ta đi! Ngoan, nghe lời!"

.

Nói xong, Tuấn Tú cứ thế ôm nữ tử được gọi là Yên Nhi kia rời đi, dõi theo bóng lưng của cậu, Bí Kỳ chỉ có thể lắc đầu, thật sâu thở dài một hơi.

.

Kể từ hai năm trước, gã và Tuấn Tú đi du ngoạn khắp nơi, mỗi khi đến một địa phương khác, cậu nhất định sẽ tìm đến thanh lâu nổi tiếng nhất tầm hoan. Bởi vì hành động này mà lâu dần, người trên giang hồ bắt đầu đặt cho Tuấn Tú một nhã danh là "Phong lưu Công tử"! Bất quá, Tuấn Tú chẳng có mảy may quan tâm đến chuyện người trong giang hồ nghĩ gì, y nguyên làm theo ý mình. Ở trong lòng cậu, mặc kệ kẻ khác nói như thế nào, chỉ cần bản thân cao hứng là tốt rồi!

.

Cái chính là... Ta thực sự hoài nghi, cuộc sống hoa thiên tửu địa*, ngợp trong vàng son này đích xác là khoái hoạt Tuấn Tú mong muốn sao?

.

"Công tử... Chuyện kia..."

.

Thanh âm khe khẽ của nữ tử cắt ngang suy nghĩ của Bí Kỳ, gã ngẩng đầu nhìn sang, âm thầm nhíu nhíu mày, sau đó lấy trong ngực áo một thỏi bạc ném về phía nàng, rồi chỉ tay về phí cửa.

.

Nữ tử tiếp nhận bạc, biết điều rời đi, vừa lúc nàng cũng không muốn hầu hạ nam nhân vừa kỳ quái vừa lạnh lùng này.

.

Trong phòng không còn người lạ, Bí Kỳ mới ưu phiền thở hắt một hơi, đứng dậy đi vào nội thất. Gã tháo mũ, đặt trên giường.

.

Hắc sa được gỡ bỏ, lộ ra khuôn mặt dị thường xấu xí, cực kỳ đáng sợ, thế nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng ngời mê nhân, hoàn toàn không tương xứng với dung mạo ma chê quỷ hờn. Chỉ là, trong đôi mắt xinh đẹp ấy lúc này chỉ còn duy nhất bi thương sâu sắc.

.

Từ phòng bên cạnh truyền đến thanh âm rên rỉ quyến rũ của nữ tử, Bí Kỳ nhắm hai mắt lại, tựa hồ muốn giam giữ hết thảy tâm tình trong đôi con ngươi dày đặc bi thương.

.

Xem ra đêm nay lại là một đêm không chợp mắt...

_____________________________

* Hoa thiên cửu địa: từ đồng nghĩa: "cùng xa cực dục", "đăng hồng tửu lục", "thanh sắc khuyển mã": dùng để ám chỉ cuộc sống xa hoa trụy lạc, chỉ biết hưởng thụ, ngập trong vàng son chói mắt.

_____________________________

Hoan ái kịch liệt qua đi, Tuấn Tú nhìn nữ tử vì mỏi mệt đã ngủ thật say nằm ngay bên cạnh, tình dục trong đáy mắt dần dần tan biến, chỉ còn lưu lại tịch mịch trống rỗng.

.

Vươn tay, khẽ vuốt ve đôi mày thanh tú của nàng, nhãn thần Tuấn Tú lúc này tràn đầy tia ôn nhu sâu sắc.

.

"Cặp mày này có tám chín phần giống với người ấy, tú lệ nhưng không mất đi anh khí, khiến kẻ khác vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích khó nhịn! Ngươi sẽ không thể biết được đâu! Ngay từ lần đầu tiên bước chân vào Túy Hồng lâu này, ta đã chú ý đến ngươi! Tuy rằng ngươi chẳng phải cô nương xinh đẹp nhất, nhưng lại là người duy nhất khiến ta có thể dậy nổi hứng thú! Nguyên nhân hết thảy đều do đôi lông mày xinh đẹp này! Kim Tuấn Tú ngươi cũng thật là..."

.

Khóe môi tự giễu mà nhếch lên, Tuấn Tú đứng dậy mặc lại y phục, đi đến bên cửa sổ.

.

Ba năm trước, khi Tuấn Tú ly khai Minh trang, cậu đã quyết tâm cắt đứt hết thảy dù có là thương tổn hay hạnh phúc. Thế nhưng chỉ có bản thân Tuấn Tú hiểu rõ, bóng hình của nam nhân ấy dường như một khắc cũng chưa bao giờ tan biến khỏi ký ức cậu.

.

Hai năm qua, ta một mực lưu luyến chốn yên hoa, muốn đầu độc chính tâm trí mình, muốn lãng quên tất cả... Nhưng nực cười làm sao, mọi nữ nhân được ta chạm vào đều sở hữu một đặc điểm nào đó giống với người ấy! Bởi bằng không, cho dù có là thiên tiên giáng trần đi chăng nữa, ta cũng không sao cảm nhận được... mảy may hào hứng!

.

Ngươi có phải đã thấm nhập vào tận cốt tủy của ta, khiến ta dù có dùng trăm phương ngàn kế, cỡ nào quyết tâm cũng chẳng thể nào xóa mờ được bóng hình của ngươi hay không?!

.

Sâu kín thở dài một hơi, Tuấn Tú xoay người đi ra cửa, đến trước cửa của căn phòng sát vách, khe khẽ gõ hai tiếng.

.

"Bí Kỳ, ngươi đã ngủ chưa?"

.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, rất nhanh, cánh cửa đã được Bí Kỳ mở ra.

.

Nhìn Tuấn Tú đứng trước cửa, trong mắt Bí Kỳ lóe lên tia không giải thích được "Ta đã nghĩ Tuấn Tú lúc này hẳn là đang đắm chìm trong ôn ngọc nhuyễn hương, thế nào lại sang đây tìm ta?"

.

Tuấn Tú cũng nhìn Bí Kỳ như vậy, khóe môi khẽ cong lên "Tại sao ngay cả trong lúc nghỉ ngơi, ngươi vẫn đội mạo sa vậy? Ta cứ tưởng bản thân đột ngột xuất hiện thế này sẽ có cơ hội được nhìn thấy gương mặt của ngươi a!" – Tuấn Tú nói xong, bước vào trong, ngồi bên bàn.

.

Bí Kỳ thấy thế chỉ khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, ngồi đối diện với Tuấn Tú.

.

Trên bàn vẫn còn nguyên mỹ tửu khi nãy, Tuấn Tú cầm lấy bình rượu, rót một chén cho mình và cho Bí Kỳ.

.

"Quấy rầy ngươi nghỉ ngơi là ta không đúng, trước tiên ta xin tự phạt mình một chén!" – Tuấn Tú nói xong, ngửa đầu uống cạn "Bất quá, huynh đệ tâm tình lúc này không tốt, ngươi không thể không ở bên được? Cùng ta uống vài chén đi!"

.

Nghe Tuấn Tú nói như vậy, Bí Kỳ không khỏi nhíu mày lo âu, ngón tay khẽ chạm vào rượu bên trong chén, viết lên bàn mấy chữ 【 Làm sao vậy? 】

.

"Không có gì!" – Tuấn Tú cười cười "Chỉ là ta đột nhiên nhớ đến một người không nên nhớ mà thôi!" – Cậu nói xong, một chén nữa lại được uống cạn.

.

Bí Kỳ lẳng lặng quan sát Tuấn Tú, không hỏi thêm nữa, kiên nhẫn chờ cậu tự mình nói ra tâm sự.

.

"Hình như ta chưa từng nhắc đến người đó với ngươi trước đây thì phải?"

.

Khóe môi Tuấn Tú tuy mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại tràn ngập bi thương "Người ấy là nhân vật vô cùng lợi hại a! Là Các chủ của Yên Vũ các đó!" – Tuấn Tú vừa nói vừa uống cạn hết chén này đến chén khác.

.

Bí Kỳ nghe Tuấn Tú thốt ra lời đó, thân thể thoáng chấn động, bàn tay đặt trên bàn khó nhịn mà nắm chặt thành quyền.

.

Chỉ là Tuấn Tú lúc này không hề chú ý đến phản ứng của gã, vẫn một mực nói chuyện với chính mình "Tuy rằng người ấy là nam nhân, thế nhưng ta lại rất thương gã! Kim Tuấn Tú ta dám nói rằng, ở trên thế gian này, ta là người yêu gã sâu sắc nhất! Thế nhưng người gã thương yêu lại là thân ca ca của ta!"

.

Nói đến đây, nhãn thần Tuấn Tú chỉ còn lưu lại chua xót khổ sở "Nhị ca của ta căn bản không thương gã, huynh ấy chẳng qua chỉ muốn biến gã thành lá chắn để ẩn thân! Tên khờ đó thậm chí hiểu rõ chuyện đó hơn bất cứ ai, vậy mà gã cư nhiên cam tâm tình nguyện để Nhị ca ta lợi dụng!

Gã đã dồn toàn bộ ôn nhu săn sóc cho Nhị ca, trong khi đối với ta lại làm như không thấy, chẳng mảy may quan tâm. Mà cũng hiển nhiên thôi, nếu để ta và Nhị ca đứng chung một chỗ, thì bất kể là ai đi chăng nữa, họ đều yêu thích huynh ấy, chứ không phải ta!

Huynh ấy không những có dung mạo tuyệt trần ta không thể sánh nổi, mà còn thông minh và hiểu rõ lòng gã, hoàn toàn bất đồng với ta! Thế nhưng ta biết rõ như vậy rỗi, vẫn không ngừng cố gắng! Tận lực cố gắng, hi vọng bản thân một ngày nào đó sẽ có dáng dấp giống với Nhị ca, chỉ là ta thực không nghĩ tới, điều đó càng khiến gã thêm chán ghét ta!"

.

Tuấn Tú nói xong, lại nâng chén rượu lên định uống cạn, nhưng bị Bí Kỳ ngăn cản, trên bàn lại xuất hiện dòng chữ 【 Đừng uống nữa! Ngươi chính là ngươi, không cần biến bản thân thành bất cứ ai khác! 】

.

Tuấn Tú đọc xong, hé môi cười, gạt tay Bí Kỳ ra "Ngươi đương nhiên có thể nói như vậy, bởi vì ngươi không phải gã!" – Nói xong, cậu ngửa đầu, lại một hơi uống cạn.

,

【 Vì một kẻ đã khiến ngươi chịu nhiều thương tổn như vậy mà phải chịu khổ sở thế này, không đáng đâu! 】 – Bí Kỳ gục đầu xuống, viết lên bàn.

.

"Không đáng ư?" – Tuấn Tú bật cười "Đúng vậy, rất không đáng! Thế nhưng đến thời điểm ngươi yêu một người nào đó, sẽ chẳng còn tâm tư để cân nhắc liệu làm như vậy đáng hay không đáng, bởi trong mắt, trong lòng ngươi khi ấy, chỉ biết có một mình đối phương thôi!"

.

【 Nếu đã yêu như vậy, vì cái gì... 】 – Ngón tay Bí Kỳ khi viết đến đây thoáng dừng lại, tựa hồ có chút do dự, chỉ là rất nhanh dòng chữ được hoàn thành 【 Còn muốn ly khai đối phương? 】

.

"Bởi vì ta không cần sự thương hại cùng áy náy của gã!" – Tuấn Tú nói xong lại uống thêm một chén "Hơn nữa, gã đã làm một chuyện khiến ta vĩnh viễn cũng không sao tha thứ được!"

.

Nghe đến đó, Bí Kỳ không hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng gục đầu xuống.

.

"Ta vốn tưởng rằng bản thân có thể lãng quên gã, thế nhưng ta lại không thể làm được! Bất quá, hiện tại ta đã hiểu được, gã ngày ấy vì nguyên nhân gì có thể đối xử với một tiểu quan tốt đến thế!

Nguyên lai chỉ cần sở hữu một đặc điểm nào đó thuộc về ái nhân, thì bất kể là ai đi chăng nữa, đều khiến con tim không nhịn được rung động, dù cho đó chỉ là đôi mắt hay sống mũi! Trong vài năm ta buông thả bản thân, lưu luyến chốn phong hoa tuyết nguyệt, tình trường không thiếu! Thế nhưng tất cả nữ nhân được ta chạm vào, chẳng phải đều giống gã ở một điểm nào đó hay sao? Bí Kỳ, ngươi thử nói xem, ta có đúng hay không thực nực cười?" – Nói xong, Tuấn Tú buồn phiền nâng chén.

.

Nghe những tâm sự của Tuấn Tú, Bí Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, trong đầu khó nhịn mà lần lượt tái hiện lại dung mạo của những nữ tử cùng cậu hoan ái "Chẳng trách ta luôn có cảm giác những nữ nhân được Tuấn Tú lựa chọn có điểm gì đó tương đồng! Nguyên lai, bởi vì các nàng cũng giống với..."

.

Tuấn Tú, đệ hà tất tự làm khổ bản thân như vậy?

.

"Bí Kỳ, ngươi không biết đâu, kỳ thực, ngươi giống người ấy nhất!" – Tuấn Tú lúc này đã say bảy tám phần, ánh mắt nhìn Bí Kỳ cũng có điểm mơ màng "Không phải nông cạn như kiểu ngươi có vẻ bề ngoài giống gã, mà do ta thực sự có cảm giác đó!"

.

Cậu nói xong liền đứng lên đi về phía Bí Kỳ "Ngay lúc này ngươi hãy nói thật cho ta biết, ngươi có đúng là người ấy hay không?"

.

Bí Kỳ vội đỡ lấy thân thể chao đảo của Tuấn Tú, đồng thời viết lên lòng bàn tay cậu rằng 【 Ngươi say rồi, để ta dìu ngươi đi nghỉ! 】

.

Tuấn Tú vừa lắc đầu, vừa gạt tay Bí Kỳ ra "Ta không có say, ta vẫn rất tỉnh táo!"

.

Cậu miễn cưỡng đứng thẳng người, trong đôi mắt mông lung là bi thương sâu không trông thấy đáy "Bởi nếu say, sẽ không cảm thấy khổ sở! Ngươi nói đi, ta rõ ràng hận gã như vậy, vì nguyên nhân gì lại không sao quên được gã?" – Nói vừa dứt câu, Tuấn Tú không thể duy trì thăng bằng thêm nữa, bổ nhào về phía Bí Kỳ.

.

Bí Kỳ vội vàng đỡ lấy Tuấn Tú, nhưng trong lúc hỗn loạn, mạo sa rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xấu xí đáng sợ.

.

"Ngươi... Thực sự rất xấu xí a!" – Tuấn Tú mơ mơ màng màng quan sát Bí Kỳ, còn vươn tay chạm lên mặt gã "Thế nhưng đôi mắt này của ngươi rất giống người ấy... Hữu Thiên..."

.

Đến lúc này Tuấn Tú thực sự bị rượu đánh bại, mơ mơ màng màng ngủ gục, Bí Kỳ nhìn người đang nằm trong lòng mình trầm trầm ngủ, chỉ có thể thở dài một hơi, rồi ôm ngang người cậu, đứng lên đi về phía giường.

.

Nhìn gương mặt say ngủ của Tuấn Tú, Bí Kỳ cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn rất khẽ lên vầng trán cậu.

.

Gã minh bạch! Cho dù gã có dịch dung chân thực đến đâu, với sự mẫn cảm của Tuấn Tú, đến một thời điểm nào đó, cậu vẫn dễ dàng phát hiện ra! Vì nguyên nhân này nên gã mới kiên trì một mực, không để cậu trông thấy gương mặt ẩn sau mạo sa! Ngày hôm nay nếu Tuấn Tú không say, chỉ sợ thân phận của gã sẽ bị bại lộ!

.

Đúng vậy, Bí Kỳ không phải ai xa lạ, mà chính là Phác Hữu Thiên!

.

Ba năm trước, khi Tuấn Tú ly khai Minh trang, trọng thương trên người Hữu Thiên vẫn chưa bình phục, bởi vậy gã chỉ có thể phân phó Hữu Hoán an bài đệ tử Yên Vũ các trên khắp giang hồ, vừa khéo léo bám theo tung tích vừa âm thầm bảo vệ cậu an toàn.

.

Đợi đến lúc thương thế có khởi sắc, Hữu Thiên liền tự mình cải trang theo dõi Tuấn Tú, hài lòng với việc giấu mình trong bóng tối, bảo hộ cậu.

.

Ngay từ đầu, Hữu Thiên không hề có ý định xuất hiện trước mặt Tuấn Tú thêm một lần nào nữa, thế nhưng thời điểm hai năm trước, cậu lại vào nhầm một hắc điếm, nguy hiểm cận kề, gã không còn cách nào khác là phải hiện thân!

.

May mắn làm sao, lần đó Tuấn Tú không những không phát hiện ra mà còn kết thành bằng hữu với bộ dạng được cải trang của gã! Bất quá vì muốn giấu diếm thân phận, Hữu Thiên thực sự đã hao tâm tổn tứ rất lớn, cũng dồn không ít công phu. Không chỉ có dịch dung biến khuôn mặt trở nên xấu xí, còn giả dạng là một người câm...

.

Hơn hai năm rồi, Hữu Thiên chưa từng mở miệng nói một câu, gã thậm chí còn hoài nghi bản thân đến lúc này còn có khả năng nói chuyện trôi chảy như ngày trước nữa hay không? Huống chi không chỉ đơn giản vì nguyên nhân đó, gã thậm chí còn không dự đoán được, với tình trạng hiện tại, bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?!

.

Hữu Thiên chỉ muốn được tận mắt chứng kiến Tuấn Tú tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về cậu! Thế nhưng với một Kim Tuấn Tú như bây giờ, gã thật sự không thể yên tâm!

.

Tuấn Tú, nếu đệ đã hận ta đến vậy, cứ quên ta đi, rồi tìm một người yêu thương đệ nhiều hơn ta, hoặc thành thân với một nữ tử đệ có cảm tình là được! Đệ xứng đáng được hưởng hạnh phúc chân chính chứ không phải bi thương khổ sở nhường này!

.

Yếu ớt thở dài một hơi, như thể muốn lắng đọng thật sâu bao nỗi bất đắc dĩ.

.

Tuấn Tú, đến tột cùng ta phải làm sao với đệ đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play