Kể từ ngày Tại Trung quay về Minh trang đoàn viên với Duẫn Hạo, Xương Mân liền cùng Cơ Phạm hai người đi vân du tứ hải, rất hiếm khi trở về. Một năm trước, khi Xương Mân nhận được tin Tuấn Tú mất tích, gần như ngay lập tức cùng Cơ Phạm quay về Minh trang, thậm chí trên đường đi còn không ngừng dò la tung tích. Sau đó, hai người họ lại nhận được tin, Tuấn Tú đã khỏe mạnh về đến Minh trang, thành ra đôi bích nhân lại cùng nhau ngao du sơn thủy, không vội quay về Minh trang nữa.

.

Chỉ là không bao lâu sau, Xương Mân lại nghe được trong giang lan truyền mạnh mẽ phong thanh Trang chủ Minh trang đã mưu hại Các chủ Yên Vũ các. Cậu đoán được nhất định đã có chuyện gì không tốt lành xảy ra, lại cùng Cơ Phạm khẩn trương về Minh trang. Khi về đến chân núi, còn vừa vặn gặp được Chính Thù và Anh Vân, sở dĩ cả bốn người cùng lên núi.

.

Nhìn thấy Xương Mân dẫn theo người đi tới, trong mắt Hữu Hoán hàn quang càng lóe lên sắc bén, khóe miệng tiếp tục cười nhạt tỏ ý khinh thường "Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đương nhiên gọi thêm viện binh! Được, được a! Năm xưa, ngươi cũng từng dẫn người đến Yên Vũ các của ta, ngày hôm nay hoàn hảo để ta tính toán hết thảy thù mới nợ cũ với ngươi!"

.

Hữu Hoán nói xong liền rút bội kiếm đâm về phía Duẫn Hạo, ở phía sau, đệ tử Yên Vũ các thấy Thiếu Các chủ động thủ cũng đồng loạt rút kiếm giao chiến với đám đệ tử Minh trang đang tận sức ngăn cản.

.

Cơ Phạm và Anh Vân thấy thế liền che chở cho Chính Thù, thối lui về phía sau, còn Xương Mân cũng hành động theo bản năng, rút kiếm chuẩn bị công kích. Duẫn Hạo nhanh như cắt nghiêng người né tránh được một kiếm của Hữu Hoán, song song vươn tay đẩy bổi kiếm của Xương Mân trở lại vỏ.

.

"Duẫn Hạo ca!" – Xương Mân không khỏi nổi giận vì hành động khó hiểu của Duẫn Hạo.

.

"Ta đã đáp ứng Tại Trung ca của đệ, sẽ không động thủ!" – Duẫn hạo thâm trầm kên tiếng "Đệ đi giúp các đệ tử khác ngăn cản người của Yên Vũ các là được rồi! Nhưng ghi nhớ kỹ, không được làm bất cứ ai bị thương! Phác Hữu Hoán một mình ta sẽ ứng phó! Đệ mau đi đi!"

.

Xương Mân nhíu nhíu mày, trong lòng tuy cõ cỡ nào không muốn, nhưng rốt cuộc vẫn phải gật đầu.

.

Xương Mân vừa bước đi, một kiếm sắc bén của Hữu Hoán lại vươn tới, Duẫn Hạo lắc mình né tránh, một mực không động thủ.

.

"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thế nào không chịu đánh trả? Thấy hổ thẹn trong lòng sao?!" – Hữu Hoán lạnh lùng nói.

.

"Ta đã đáp ứng với Tại Trung, sẽ không động thủ với ngươi, sở dĩ ngươi cũng đừng ép người quá đáng! Tại Trung năm xưa có lẽ đã phụ Phác Hữu Thiên, thế nhưng đối với ta, đệ ấy chưa từng làm sai chuyện gì? Tại Trung cũng là con người, không phải thần tiên, đệ ấy làm sao có thể dự liệu được giữa Phác Hữu Thiên và Tuấn Tú sẽ phát sinh những chuyên gì?! Chính bởi vì thế, chúng ta trong lòng không có mảy may hổ thẹn!" – Duẫn Hạo chỉ lạnh giọng phản bác.

.

Mấy ngày vừa qua, ta thực sự chịu đựng đủ rồi! Ta đã nhẫn nhịn, chỉ biết đứng nhìn người khác oán hận Tại Trung! Tuấn Tú tạm không nhắc đến, nhưng cái tên Phác Hữu Thiên kia, không những bày ra một màn không biết là bi hay hài kịch ngay trước tiền viện Minh trang của ta, còn nói những lời không biết đâu là thật đâu là giả!

.

Những lời đó tuy thật giả lẫn lộn, nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng, chúng không ít thì nhiều đều làm Tại Trung bị tổn thương! Đệ ấy dù ngoài miệng vẫn một mực nới với ta rằng không sao, thế nhưng ta thế nào không biết, nội tâm Tại Trung đau đớn đến mức nào!

.

"Không hổ thẹn ư?" – Hữu Hoán nhếch môi cười, trong mắt lóe ra hàn quang "Trịnh Duẫn Hạo, ngươi còn dám mở miệng ra nói những lời đó sao! Kim Tại Trung au khi lợi dụng Thiên ca của ta xong liền gạt huynh ấy sang một bên, sau đó ngoan ngoãn trở về bên cạnh ngươi, cả hai cùng ích kỷ hưởng hạnh phúc trên đau khổ của người khác! Ngươi bây giờ còn dám nói với ta rằng ngươi không thấy hổ thẹn?! Thực khiến ta buồn nôn!"

.

"Ngươi..." – Duẫn Hạo giận dữ, nhịn không được mà vươn tay chạm đến Nhuyễn Kiếm giắt bên hông, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không rút ra.

.

Ta đã đáp ứng với Tại Trung rồi, Trịnh Duẫn Hạo ta nói được nhất định phải làm được!

.

Thế nhưng nhãn thần Hữu Hoàn càng thêm trầm xuống, lần thứ hai nâng kiếm không chút lưu tình tấn công Duẫn Hạo sát sao. Trong tình cảnh đó, Duẫn Hạo không thể làm gì khác ngoài tận lực lắc người né tránh, kiên quyết không động thủ.

.

Tuy sự thực rằng công phủ của Duẫn Hạo cao hơn Hữu Hoán rất nhiều, nhưng Hữu Hoán dù thế nào cũng cầm trong tay danh kiếm sắc bén mười phần, còn hắn thì tay không tấc sắt. Lại thêm chuyện, kể từ lúc lâm trọng bệnh năm đó, cho dù bình phục hoàn toàn thì thể lực và thân thủ của Duẫn Hạo đã sớm không bằng trước đây.

.

Không quá bao lâu, thân pháp của Duẫn Hạo dần chậm lại, vài lần suýt nữa đã bị thương dưới kiếm của Hữu Hoán. Ngược lại, Hữu Hoán khi nhận ra điều đó, không những không hạ thủ lưu tình, mà chiêu nào chiêu nấy xuất ra càng thêm hung hiểm, tựa hồ muốn đoạt mạng. Hai người, một tiến một lùi, sau một chiêu, Hữu Hoán nhận thấy Duẫn Hạo có điểm sơ hở, bèn đam kiếm thẳng về phía ngực hắn.

.

"Dừng tay!"

.

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến, một thân bạch y lướt đến chắn trước người Duẫn Hạo, giơ kiếm chặn được một kiếm chí mạng của Hữu Hoán, thân pháp nhanh chẳng khác gì sấm sét.

.

Hữu Hoán nhíu mày nhìn người mới xuất hiện, ánh mắt vừa trông thấy dung nhan đối phương, cả người đều ngây ngẩn, bàn tay không khỏi buông lỏng, thả kiếm rơi trên mặt đất.

.

"Tuấn Tú ca!"

.

Người vừa lao đến không phải ai khác chính là Tuấn Tú. Hữu Hoán bước vội đến, gắt gao ôm chầm lấy cậu, kích động đến nói không ra lời.

.

Song song, Tại Trung, Hi Triệt và Hàn Canh từ bên trong cũng khẩn trương chạy ra. Bọn họ nguyên bản muốn ở trong trang chờ kết quả, thế nhưng ngoài ý muốn nghe được tiếng phân tranh, không khỏi lo lắng, vì vậy liền chạy ra.

.

Tại Trung trước tiên nhìn lướt qua cảnh Hữu Hoán đang ôm chầm lấy Tuấn Tú, kích động không thôi, sau đó y vội vã chạy đến bên Duẫn Hạo, dịu dàng dùng tay áo lau đi mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán hắn, trong mắt tràn đầy quan tâm "Huynh không sao chứ?"

.

Duẫn Hạo không nói gì, chỉ cười cười, khẽ lắc đầu để Tại Trung yên tâm.

.

Phía bên kia, Tuấn Tú nhẹ nhàng đẩy Hữu Hoán ra, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, thoáng thở dài một hơi "Trước tiên hãy bảo đệ từ dừng tay cả đi, chuyện về đại ca ngươi, ta sẽ chính miệng giải thích!"

.

Hữu Hoán nghe xong có chút sửng sốt, tuy rằng hận không thể lập tức hỏi han tỉ mỉ tình hình hiện tại của Tuấn Tú, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại, hét lớn về phía đám đệ tử đang giằng co căng thẳng "Đệ tử Yên Vũ các, tất cả dừng tay!"

.

Đám đệ tử của Yên Vũ các nghe thấy mệnh lệnh của Thiếu Các chủ, đồng loạt dừng tay, đồng thời, Duẫn Hạo cũng ra lệnh với đệ tử Minh trang.

.

Thấy mọi người đều thu kiếm, Hữu Hoán mới quay người lại giữ lấy hai vai của Tuấn Tú, đáy mắt lộ ra tia vui mừng không thể che giấu "Tuấn Tú ca, huynh gần nhất thế nào? Bệnh của huynh đã khỏi hẳn rồi có đúng không? Kể từ lúc huynh mất tích, ta không lúc nào thôi lo lắng, hiện tại được nhìn thấy huynh không sao như thế này, thực sự là tốt quá rồi!"

.

Chỉ là Tuấn Tú lạnh nhạt liếc Hữu Hoán một lần, né tránh bàn tay của đối phương, thối lui về phía sau "Đa tạ ngươi đã quan tâm, ta đây chịu không nổi đâu!"

.

"Tuấn Tú ca, huynh nói gì vậy, ta..."

.

"Đại ca của ngươi là do ta đâm bị thương!" – Tuấn Tú nhàn nhạt cắt ngang lời Hữu Hoán.

.

Hữu Hoán vì quá bất ngờ mà ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không dám tin, không thể tự chủ được mà lắc đầu nguầy nguậy "Không có khả năng! Cho dù huynh có hận Thiên ca đến mức nào, ta cũng không tin huynh sẽ khiến huynh ấy bị trong thương đâu!"

.

"Thế nhưng chính là ta!" – Tuấn Tú cười cười tự giễu "Chính là ta đã đâm một kiếm xuyên qua ngực Hữu Thiên! Lúc đó tiên huyết từ vết thương chảy, chảy nhiều lắm, cứ như thể vĩnh viễn sẽ không dừng lại vậy!"

.

Ánh mắt Tuấn Tú dần trở nên trống rỗng, phảng phất cậu đang nhớ lại cái ngày nghiệt ngã ấy "Lúc đó tiên huyết từ vết thương trên ngực Hữu Thiên ào ạt phun ra, nhuộm đỏ cả bạch y của ta! Sau đó chính mắt ta thấy người ấy ngã vào lòng ta, bất động, còn tiên huyết vẫn không ngừng, không ngừng từ miệng vết thương tràn ra, ta có bịt thế nào cũng vô dụng, cũng không ngăn được!"

.

Trông thấy bộ dạng khác thường của Tuấn Tú, Hữu Hoán vừa muốn mở miệng nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị Hi Triệt ngăn cản. Hi Triệt ghé vào tai Hữu Hoán nói nhỏ "Đủ rồi! Tình trạng hiện tại của Tuấn Tú không được tốt, ngươi đừng nên hỏi quá nhiều! Đầu đuôi mọi chuyện bọn ta sẽ kể cho ngươi nghe tất cả, trước tiên cứ vào trong nội đường đã!"

.

Hữu Hoán nghe xong, đầu tiên là nhìn qua Tuấn Tú, sau đó gật đầu, rồi quay người lại nói với những đệ tử Yên Vũ các đi theo rằng "Các ngươi cứ xuống núi trước đi!"

.

"Thiếu Các chủ..."

.

"Nhận lệnh đi!" – Hữu Hoán lập tức cắt ngang lời dị nghị của đám đệ tử.

.

Ta lúc này đã xác định sự thực tuyệt không giống với những lời đồn đại trên giang hồ, hơn nữa nguyên nhân tựa hồ không hề đơn giản như vậy! Bởi vậy ta tin tưởng, Minh trang sẽ không làm gì gây bất lợi cho ta, bằng không khi nãy Trịnh Duẫn Hạo đã không nhường nhịn đến mức đó!

.

Đệ tử Yên Vũ các thấy thái độ kiên quyết của Hữu Hoán, không thể làm gì khác hơn là nối gót nhau xuống núi.

.

Tuấn Tú nhận thấy giao tranh đã được giải quyết, xoay người chuẩn bị ly khai.

.

"Tuấn Tú ca!" – Hữu Hoán vội gọi Tuấn Tú lại "Ta biết rõ Thiên ca đã khiến huynh tổn thương sâu sắc! Thế nhưng huynh không thể ngay cả ta cũng không để ý a?"

.

Tuấn Tú dừng lại một chút, nhưng không nói gì. Sau một hồi trầm mặc lần thứ hai cất bước ly khai, thậm chí không hề ngoái đầu lại.

.

Ta nên nói thế nào mới đúng đây? Có lẽ kể từ đêm hôm đó, kể từ thời khắc Hữu Thiên phải hao tâm khổ tứ thiết kế một màn kịch khiến ta đâm một kiếm đó, Kim Tuấn Tú đã không còn tồn tại nữa rồi!

.

Kim Tuấn Tú của hiện tại mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá! Ta chỉ muốn chờ được Hữu Thiên tỉnh lại, để chấm dứt tất cả! Sau đó ta sẽ rời khởi nơi này, đến một nơi nào đó thật là xa, ở nơi ấy sẽ không có một ai nhận ra ta, cho ta cơ hội dứt bỏ hết thảy quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của riêng mình!

.

Tuy rằng ta cỡ nào muốn tìm được một bờ vai để có thể dựa vào ỷ lại, thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất! Ta không muốn bản thân quá mềm yếu, hơn nữa một điều vô cùng quan trọng khác, là ta không muốn hại Hữu Hoán, sở dĩ, ta không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước!

.

Tự mình gặm nhấm vết thương lòng ư? Ta chính là hoàn toàn không giống với Tại Trung ca!

___________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play