Đệ bát thập nhất chương

.

Tại Trung và Duẫn Hạo sau khi rời khỏi phòng Hữu Thiên cũng không về thẳng sương phòng, mà đi đến hậu viện. Tại Trung nhìn cánh cửa phòng Tuấn Tú đóng chặt ở ngay trước mắt, nhãn thần không che giấu được lo lắng cùng bất đắc dĩ.

.

Kỳ thực ta minh bạch Hi Triệt ca không muốn ta và Tuấn Tú chạm mặt nhau! Năm xưa, cho dù ta không hề biểu lộ ra ngoài, thế nhưng trong lòng từng có bao nhiêu oán hận Hi Triệt ca, hoàn cảnh hiện tại cũng như vậy, Tuấn Tú và Hữu Thiên lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay, đệ ấy thế nào không oán hận ta đây?

.

Hơn nữa ta có cảm giác, Tuấn Tú lựa chọn biện pháp phong bế ký ức, chỉ sợ cũng là vì còn những ký ức đó, đệ ấy chẳng thể đối diện với người ca ca này! Chính vì nguyên nhân đó mà Tuấn Tú mới lựa chọn cách lãng quên tất cả, chẳng phải Đông Hải cũng từng nhắc đến chuyện này sao?! Hiện tại Tuấn Tú đã khôi phục hoàn toàn ký ức, liệu đối với người ca ca này, đệ ấy sẽ cư xử thế nào?

.

"Nếu đệ lo lắng thì vào thăm một chút đi! Tuấn Tú hiện tại chắc vẫn chưa tỉnh đâu!" – Duẫn Hạo lên tiếng.

.

"Nguyên lai huynh cũng minh bạch!" – Tại Trung cười khổ "Thật không nghĩ tới sẽ có một ngày, ta ngay cả Tuấn Tú cũng không dám đối diện!"

.

"Có cái gì không dám chứ!" – Duẫn Hạo nhíu mày "Sự tình đi đến ngày hôm nay đâu phải lỗi của đệ, đừng nên suy nghĩ nhiều quá, có được không? Tuấn Tú đâu phải người không hiểu chuyện! Đi, chúng ta vào..."

.

Duẫn Hạo còn chưa nói hết câu, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, cửa phòng đột ngột bị giật ra, một thân ảnh bạch sắc từ trong phòng lảo đảo chạy ra.

.

"Tuấn Tú!" – Tại Trung tiến lên một bả đỡ lấy Tuấn Tú đang loạng choạng, trong mắt tràn đầy quan tâm "Sao lại chạy ra đây? Đệ cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"

.

Tuấn Tú không trả lời, chỉ là ngẩng đầu nhìn Tại Trung, ánh mắt nguyên bản đờ đẫn chậm rãi biến thành âm lãnh.

.

"Tuấn Tú!" – Lúc này, Đông Hải cùng Hách Tại cũng chạy ra, biểu tình lo lắng "Ngươi nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa a! Phác Hữu Thiên không sao rồi"

.

Tuấn Tú không mảy may để tâm đến Đông Hải và Hách Tại, chỉ bình tĩnh nhìn Tại Trung "Nói cho ta biết, Hữu Thiên còn sống không?"

.

Tại Trung gật đầu "Hữu Thiên tạn thời không sao rồi, đệ không nên quá lo lắng! Duẫn Hạo đã cho mời đại phu giỏi nhất, đồng thời đã gửi bồ câu đưa thư gọi Chính Thù ca về đây rồi! Đợi đến lúc về đến đây, Chính Thù ca nhất định sẽ chữa trị tốt cho Hữu Thiên!" – Tại Trung an ủi đệ đệ.

.

Tuấn Tú nghe xong biểu tình có chút an tẩm, không hề để ý tới Tại Trung, tiếp tục tiến về phía trước.

.

"Đệ muốn đi đâu?" – Tại Trung kéo tay Tuấn Tú lại "Thần sắc đệ lúc này khó coi như vậy, đệ nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải, Hữu Thiên đã có Hi Triệt ca chiếu cố rồi!"

.

Tình trạng của Hữu Thiên hiện tại không được tốt, Tại Trung là sợ Tuấn Tú nhìn thấy lại bị kích động. Hơn nữa tính tình cậu lúc này thoạt nhìn không được ổn định, y thực sự rất sợ Tuấn Tú xảy ra chuyện một lần nữa!

.

"Ta không cần ngươi quản!" – Tuấn Tú hung hăng gạt tay Tại Trung ra, nhãn thần là một mảnh băng lãnh.

.

Hành động của Tuấn Tú vừa rồi đã ảnh hưởng đến vết thương trên vai trái của Tại Trung, y vì đau đớn mà thân thể mất đi trọng tâm, muốn khụy xuống. Duẫn Hạo ở bên cạnh vội vàng đỡ Tại Trung để y ngã vào lòng hắn, nhãn thần không che giấu tia tức giận trừng Tuấn Tú.

.

Tại Trung thấy thế vội vàng kéo ống tay áo của Duẫn Hạo, ý bảo hắn không nên nhiều lời.

.

Còn Tuấn Tú căn bản không thèm liếc Tại Trung lấy một lần, cật lực đi về phía trước. Đông Hải cùng Hách Tại sợ Tuấn Tú vấp ngã, vội vàng đi theo. Trước khi rời đi, Đông Hải thoáng quay lại nhìn Tại Trung, bất đắc dĩ thở dài.

.

Tuy rằng mọi chuyện đều không liên quan trực tiếp đến Tại Trung, thế nhưng nếu đứng trên lập trường của Tuấn Tú, thì thực khó để không có oán hận! Nếu không làm vậy, đau khổ trong lòng phải trút vào đâu đây?

.

Nhìn bóng lưng ba người đi xa, trong mắt Tại Trung lộ ra nồng đậm bi thương "Tuấn Tú quả nhiên hận ta!"

.

"Tại Trung, đệ có sao không?" – Duẫn Hạo cúi đầu quan sát Tại Trung nằm trong lòng, nhãn thần đầy khẩn trương.

.

Chỉ thấy y lắc đầu, thần sắc uể oải "Ta có thể bị sao được chứ? Ta thực sự rất lo cho Tuấn Tú, bất quá... lần này chỉ sợ là ta không thể làm được gì rồi!"

.

Duẫn Hạo thở dài, ánh mắt nhìn Tại Trung chỉ có yêu thương, thế nhưng hắn quả thực không biết phải nói thế nào mới an ủi được y.

.

"Chúng ta về phòng, để ta xem vết thương trên vai đệ có nặng lắm không đã! Chuyện của Tuấn Tú... chỉ cần Hữu Thiên khỏe mạnh trở lại, ta tin tưởng tất cả đều được giải quyết ổn thỏa a!"

.

Tại Trung gật gật đầu, chỉ là vẫn nhíu mày ưu sầu.

.

Ta thực sự hy vọng Hữu Thiên sẽ nhanh bình phục trở lại, sau đó Tuấn Tú và gã có thể gạt bỏ mọi khúc mắc! Thế nhưng Hữu Thiên lại làm ra chuyện cực đoan tận cùng như vậy, nếu là ta của ngày xưa, chỉ sợ càng thêm oán hận, chỉ không biết Tuấn Tú nghĩ thế nào?!

.

Kỳ thực chuyện tình cảm, tính toán càng nhiều, mất đi cũng càng nhiều! Nếu có thể vứt bỏ toàn bộ oán hận trĩu nặng trong lòng, đệ nhất định thấy rõ, người đứng trước mắt đệ lúc này, cũng chính là ái nhân mà thương tổn phải hứng chịu so với đệ chẳng hề thua kém!

.

Tuấn Tú a! Chẳng biết đệ của hiện tại có hay không minh bạch?!

__________________________________

Đệ bát thập nhị chương

.

Hách Tại và Đông Hải dẫn Tuấn Tú đến sương phòng Hữu Thiên dưỡng thương. Hai người nguyên bản cũng không muốn để Tuấn Tú trông thấy Hữu Thiên lúc này, thế nhưng cậu không quản mà mở từng căn phòng để tìm gã. Họ thực sự không muốn chứng kiến thêm nữa, chỉ còn nước nói cho Tuấn Tú biết Hữu Thiên đang ở đâu, rồi dẫn đường cho cậu.

.

Lúc Tuấn Tú đến nơi, Hi Triệt và Hàn Canh vẫn một mực canh giữ trong phòng. Hai người trông thấy Tuấn Tú xuất hiện, không quá bất ngờ, chỉ là Hi Triệt không che giấu được vẻ lo lắng, cùng khẩn trương, bước nhanh về phía đệ đệ "Sao đệ lại đến tận đây? Tử đầu gỗ ra tay thực nặng, đệ còn cảm thấy đau ở đâu không?" – Hi Triệt thân thiết hỏi han.

.

Thế nhưng Tuấn Tú không đáp lại một từ, chỉ ngây ngốc nhìn Hữu Thiên đang nằm im lìm trên giường, chậm rãi đi về phía gã.

.

Hiện tại, thần sắc Hữu Thiên trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ly khai. Tuấn Tú cúi người ngồi xuống bên giường, vươn tay chạm vào gò má nhợt nhạt.

.

Xúc cảm ấm áp mơ hồ từ đầu ngón tay chậm rãi lan tràn toàn thân, lệ ngân trong mắt Tuấn Tú sau giây lát tuôn rơi lã chã.

.

Sống... Hữu Thiên còn sống!

.

Khẳng định được điều đó, Tuấn Tú không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thân thể thoáng chốc thả lòng. Khoảnh khắc đó, toàn bộ tâm tình chẳng khác gì sóng triều cuốn lấy Tuấn Tú, có vui mừng, có lo lắng, có oán hận, có phẫn nộ... Tất thảy chúng hòa quyện vào nhau, để rồi biến thành đau đớn thật sâu, trĩu nặng trong lồng ngực, khiến cậu vô pháp hô hấp, chỉ có lệ ngân như thể phá tan đê, liên tục rơi xuống...

.

Hi Triệt thấy thế chỉ cảm thấy tâm can co rút, trong mắt tràn đầy yêu thương "Tuấn Tú..."

.

"Ca!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Hi Triệt, nỗ lực đè nén bản thân, miễn cưỡng khiến thanh âm trở nên bình tĩnh "Tất cả ra ngoài có được hay không? Ta có lời muốn nói với Hữu Thiên!"

.

Bốn người thoáng nhìn nhau, tuy lo lắng thế nhưng theo lời cậu, tất cả rời khỏi phòng.

.

Đợi tất cả ly khai, Tuấn Tú bình tĩnh nhìn Hữu Thiên, lệ ngân từ khóe mắt tuy không cách nào ngừng rơi, thế nhưng nhãn thần dần biến thành thanh lãnh.

.

"Đã lâu không gặp!" – Tuấn Tú vuốt ve lọn tóc trước trán Hữu Thiên, thanh âm dị thường lãnh đạm.

.

Từ cái đêm thần trí Tuấn Tú tan vỡ dẫn đến ngũ quan tự bế, rồi sau đó là niêm phong ký ức, trong cả khoảng thời gian đó, cậu không có bất cứ ký ức gì về Hữu Thiên! Ba tháng qua tuy rằng mỗi ngày đều gặp Hữu Thiên, thế nhưng những ký ức đó hiện tại đã vỡ vụn, đứt quãng, chẳng khác gì mộng cảnh, không còn nguyên vẹn! Hay nói cách khác, chúng chỉ lưu lại mấy hình ảnh rời rạc mà thôi!

.

"Cho ta một lý do, vì sao muốn làm vậy?" – Tuấn Tú chất vấn.

.

Thế nhưng Hữu Thiên chỉ lẳng lặng nằm yên, không có mảy may phản ứng.

.

"Vì sao không trả lời?!" – Tuấn Tú không khỏi đề cao âm lượng, nhưng ngay lập tức lộ ra tiếu ý chán nản "Ngươi lúc nào cũng như thế này, không nguyện ý đáp lại ta, còn dám nói là yêu ta! Nguyên lai thế này là cách mà ngươi yêu ta sao?" – Tuấn Tú nói cuối cùng không nhịn được nức nở.

.

Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện vĩnh viễn cũng không nghe được ba chữ Hữu Thiên đã nói! Tình nguyện vĩnh viễn chìm đắm trong ký ức giả tạo đầy hư ảo kia cả đời! Thà như vậy còn hơn là phải đối mặt với tất cả của hiện tại!

.

"Ta ngốc, ta ngây ngô, bởi vậy là đáng đời khi ta trở thành món đồ chơi để ngươi mua vui, đúng hay không?! Chính vì ta hiện tại không nghe lời ngươi nói, cho nên ngươi đã thiết kế ra tất cả, muốn ta phải hối hận cả đời này, đúng hay không?! Ta nói cho ngươi, ta sẽ không!" – Thanh âm của Tuấn Tú đã khàn khàn, không còn rõ ràng.

.

"Kim Tuấn Tú ta chưa bao giờ nợ ngươi bất cứ thứ gì! Cái gì có thể cho ta đều cho ngươi, có thể vì ngươi mà từ bỏ, có thể vì ngươi mà hết thảy đều không cần! Tự tôn của ta, kiêu ngạo của ta, thậm chí cả bản thân, ta cũng có thể vì ngươi mà giẫm đạp tất cả! Thế nhưng ta chẳng thể nhận được mảy may chân tâm của ngươi, bởi vậy ta từ bỏ! Ta cái gì cũng từ bỏ, thế nhưng vì nguyên nhân gì ngươi không chịu buông tha ta?!

Ngươi ỷ vào ta yêu ngươi, cho nên có thể làm vậy với ta, cần thì lấy không thì bỏ sao?! Cho tới bây giờ đều là ngươi đưa, ta đều phải tiếp nhận, mặc kệ là tốt hay là xấu, là hạnh phúc hay khổ sở, mặc kệ ta muốn hay không muốn, Kim Tuấn Tú chưa từng được lựa chọn!"

.

Gắt gao túm lấy lồng ngực, Tuấn Tú chỉ cảm thấy đau lòng đến không có cách nào hô hấp.

.

"Phác Hữu Thiên! Ta nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi! Ngươi sống ta không tha thứ cho ngươi, mà ngươi nếu chết đi, ta càng không tha thứ cho ngươi! Nếu như ngươi dám ra đi, ta tuyệt không vì ngươi mà rơi dù chỉ một giọt lệ, càng không nối gót theo sau ngươi, bởi vì ta không muốn tái kiến ngươi thêm lần nào nữa!

Ta sẽ sống, không ngừng chà đạp bản thân! Ngươi chẳng phải ghét nhất chuyện ta đến thanh lâu hay sao? Ngươi chẳng phải ghét nhất chuyện ta bị bất cứ kẻ nào khác chạm vào sao?

Nếu như ngươi chết, ta sẽ bán chính mình vào thanh lâu, để thiên nhân kỵ, vạn nhân áp*, trở thành một tiểu quan ti tiện thấp hèn đáng khinh bỉ nhất! Ngươi có nghe hay không?! Kim Tuấn Tú ta nói được sẽ làm được! Nếu ngươi thực sự không quan tâm, cứ chết đi!" – Tuấn Tú nói xong, đứng bật dậy, rảo bước về phía cửa.

.

Phác Hữu thiên, đừng tưởng rằng ta đang dọa ngươi! Nếu như ngươi thực sự ích kỷ như vậy, đem toàn bộ đau khổ lưu lại cho ta, Kim Tuấn Tú làm sao có thể hạnh phúc nữa đây? Nếu bản thân đã không thể hạnh phúc, vậy thì không bằng hứng chịu đau đớn triệt để! Ngươi đã không quan tâm, vậy thì ta cần gì phải lưu ý hết thảy?

.

Nếu trên thế gian này không có ngươi, ta đây biết yêu ai, oán ai, hận ai đây? Nếu ngay cả yêu, oán, hận cũng không thể, vậy thì ta chính là một cái xác không hồn, cho dù bị kẻ khác đối đãi thế nào, cũng không quan trọng nữa rồi!

.

Tuấn Tú cứ như vậy ly khai, không hề ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Chính vì vậy mà cậu không thể trông thấy Hữu Thiên nguyên bản đang hôn mê đã gắt gao nhíu mày ra sao, và vết thương trước ngực lần thứ hai chảy ra tiên huyết như thế nào! Trên băng vải trắng muốt, đóa huyết hồng đỏ rực nở rộ đến gai mắt.

_____________________________________

* Thiên nhân kỵ, vạn nhân áp: dịch hay ho chính là để "ngàn người cưỡi, vạn người đè" đó các bạn!!!


Đệ bát thập tam chương

.

Sau khi rời khỏi phòng, Hi Triệt, Hàn Canh, Đông Hải, Hách Tại vẫn đứng bên ngoài, Tuấn Tú nói những gì, bọn họ đều nghe một chữ cũng không bỏ xót. Nhận thấy Tuấn Tú đi ra, bốn người đều có biểu tình muốn nói lại không thể mở miệng, vừa muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết phải nói sao mới phải. Những lời Tuấn Tú nói với Hữu Thiên, đều khiến họ nghe mà cảm thấy đau lòng.

.

Tuấn Tú ngược lại chỉ hơ hững nhìn thoáng qua bốn người, một mực tiến về phía trước, cước bộ có chút bất ổn, nhãn thần càng lúc càng mông lung trống rỗng. Không đi quá mười bước, thân thể đã mất trọng tâm ngã sấp xuống, may mà Hi Triệt tay mắt lanh lẹ, rất nhanh đã chạy đến, để Tuấn Tú ngã vào lòng.

.

"Tuấn Tú! Tuấn Tú!" – Nhìn Tuấn Tú thần sắc tái nhợt đã lâm vào hôn mê nằm trong lòng mình, Hi Triệt biểu tình cực kỳ lo lắng "Đệ ấy bị làm sao vậy?!"

.

"Hi Triệt ca, huynh đừng nóng! Ta thấy Tuấn Tú là do tâm tình chịu kích động quá lớn, hơn nữa cậu ấy vừa khôi phục ký ức, tâm lực hao tổn quá nặng, sở dĩ mới ngất xỉu! Nghỉ ngơi một thời gian, hẳn là sẽ không có vấn đề gì!" – Đông Hải vội giải thích.

.

"Đông Hải! Vạn nhất... Ta nói là vạn nhất..." – Hi Triệt ngẩng đầu nhìn Đông Hải "Vạn nhất Phác Hữu Thiên có bề gì, ngươi có thể hay không một lần nữa giúp Tuấn Tú phong bế ký ức?"

.

Đông Hải nghe xong không khỏi sửng sốt, trầm mặc một hồi lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu.

.

"Vì sao?" – Hi Triệt nhịn không được lớn tiếng chất vấn.

.

"Nhiếp Hồn Thuật tuy nói có khả năng khống chế tâm trí của con người, thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là đối phương phải trong trạng thái tỉnh táo mới có thể thi triển! Để Tuấn Tú ngày trước có thể trúng Nhiếp Hồn Thuật, ta thự sự đã chạm tới giới hạn sở học! Lần này, cho dù ta có làm thế nào để thi triển với Tuấn Tú thì chiều sâu cũng không thể sánh với lần trước, do đó Tuấn Tú sẽ không đơn giản trúng thuật nữa! Trừ phi cậu ấy tự nguyện, bằng không nếu một mực cưỡng ép, sợ rằng sẽ khiến thần trí của Tuấn Tú đại loạn, trở thành điên điên khùng khùng! Ta..." – Đông Hải yếu ớt thở dài.

.

"Vạn nhất Phác Hữu Thiên không qua khỏi, Tuấn Tú thực sự muốn chà đạp bản thân như vậy, ta thà tình nguyện đệ ấy biến thành người điên!" – Trong đáy mắt Hi Triệt lóe lên tia ngoan tuyệt.

.

Hàn Canh thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày, vươn tay đặt lên vai ái nhân "Hi Triệt! Đừng nghĩ mọi chuyện sang chiều hướng tiêu cực như vậy, Hữu Thiên nhất định không có việc gì đâu!"

.

"Chỉ mong vậy!" – Hi Triệt thở dài "Ta đưa Tuấn Tú về phòng, ba người ở lại đây hảo hảo chiếu cố Phác Hữu Thiên! Ngàn vạn lần cũng không được để chuyện xấu xảy ra!" – Hi Triệt căn dặn.

.

"Yên tâm đi, nơi này đã có ta!" – Hàn Canh nói lời bảo chứng.

.

"Ân!" – Hi Triệt gật đầu, ôm Tuấn Tú xoay người rời đi.

.

Ba người nhìn bóng lưng Hi Triệt đi khuất mới đi vào trong phòng. Đến lúc ba người họ nhìn thấy Hữu Thiên nằm im lìm trên giường, không khỏi đích thất kinh. Đập vào mắt họ là vết thương trước ngực gã hiện tại hé ra tiên huyết đỏ thẫm, chẳng khác gì một đóa Hồng Liên nở rộ trên băng vải trắng muốt, khiến ai thấy cũng kinh hãi.

.

"Đây... Đây là có chuyện gì? Không phải khi nãy còn ổn định sao, thế nào..." – Đông Hải không khỏi có chút hoảng loạn.

.

Hàn Canh gắt gao nhíu mày, vọt lên phong bế một số đại huyệt trên người Hữu Thiên, sắc mặt dị thường âm trầm "Không quan tâm đến đã xảy ra chuyện gì, hiện tại ngay lập tức phải xử lý vết thương trước ngực Hữu Thiên một lần nữa! Hách Tại, ngươi mau xuất trang, đuổi theo vị đại phu khi nãy mới xuống núi, mời ông ấy quay lại đây, Hữu Thiên không thể duy trì lâu thêm nữa đâu! Đông Hải, ngươi nhanh đi gọi Tại Trung, hiện tại chỉ có mình đệ ấy hiểu chút y thuật! Nhanh lên!"

.

"Được!" – Hai người song song gật đầu, như tên bắn xông khỏi phòng.

.

Hàn Canh canh giữ bên giường, nhìn Hữu Thiên khí tức càng ngày càng mong manh, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và thương tiếc.

.

Hữu Thiên! Xem ra ngươi nghe thấy những lời Tuấn Tú nói khi nãy, có đúng không? Cho nên mới bị như vậy, ta đoán đúng chứ? Hữu Thiên, nếu như ngươi thực sự quan tâm Tuấn Tú, thực sự yêu thương đệ ấy, ngươi nhất định phải kiên cường duy trì! Có thể Tuấn Tú sẽ không tha thứ cho ngươi, thế nhưng đệ ấy nếu mất đi ngươi, vậy chẳng khác gì mất đi tất cả!

.

Tuấn Tú hận ngươi, oán ngươi, không lượng thứ cho ngươi, thế nhưng tất cả chỉ vì đệ ấy quá yêu ngươi! Do đó, Phác Hữu Thiên, vì Tuấn Tú, ngươi phải sống sót, cho dù khi tỉnh lại, điều đang chờ đợi ngươi vẫn là mất đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play