Nhẹ nhàng giúp Duẫn Hạo cởi thượng y, nhìn vết roi dữ tợn trên lưng hắn, Tại Trung không khỏi nhíu mày đau lòng.

.

Sau khi trấn an Tuấn Tú, bố trí để Đông Hải và Hách Tại chơi đùa cùng đệ đệ xong xuôi, Tại Trung nguyên bản muốn ra ngoài đại môn Minh trang để quan sát tình hình. Kết quả không những bị Hi Triệt từ bên ngoài trở vào trong ngăn cản, mà còn bảo y về phòng chuẩn bị dược chữa thương chờ Duẫn Hạo.

.

Tại Trung vừa nghe đã biết Duẫn Hạo nhất định đã vì Hữu Thiên mà xảy ra xung đột với Hi Triệt, không máy bị thương, bởi vậy y vội vàng trở về sương phòng, bày ra Kim Sang Dược thượng hảo, băng vải và bông tăm chờ sẵn.

.

Ta quá hiểu tính tình của Hi Triệt ca, huynh ấy một khi đã hạ thủ thì tuyệt không lưu tình! Cho dù có là Duẫn Hạo đi chăng nữa, khi huynh ấy nổi cơn thịnh nộ, cũng khó mà khống chế được tâm tình mà nặng tay!

.

"Bị thương thành như vậy mà huynh còn muốn giấu ta!" – Tại Trung cầm lấy bông tăm, cẩn cẩn dực dực bôi dược lên vết thương trên lưng Duẫn Hạo, ngữ khí không khỏi mang theo tia oán trách.

.

Duẫn Hạo sau khi trở về phòng còn làm ra vẻ không có bề gì, cười cười nhìn Tại Trung, tận lực muốn giấu giếm bản thân đã bị thương. Càng nghĩ, y càng thấy bực bội không thôi!

.

"Chỉ là tiểu thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng a! Ta chỉ là không muốn đệ phải lo lắng!" – Duẫn Hạo vừa cười vừa nói.

.

"Đều đã thành da tróc thịt bong còn mạnh miệng nói không có gì nghiêm trọng sao?" – Tại Trung đáp lại còn cố ý nặng tay một chút.

.

"Ai~~~ Đau a... Tại Trung~~~" – Duẫn Hạo nhịn không được kêu đau, giọng điệu có chút làm nũng gọi tên Tại Trung.

.

Tại Trung không nói gì, chỉ là lực đạo trên bàn tay đang thoa thuốc lên vết thương trở nên dị thường ôn nhu.

.

Thủy chung từ lúc mới bắt đầu cho đến tận bây giờ, giày vò khiến đối phương đau lòng song song cũng tổn thương chính bản thân mình! Đối với Duẫn... Ta chính là vĩnh viễn luyến tiếc!

.

"Tại Trung?" – Nhận thấy Tại Trung hồi lâu không lên tiếng, Duẫn Hạo nhịn không được hỏi "Đệ sinh khí?"

,

"Không có!" – Tại Trung nhàn nhạt đáp lại "Ta chỉ là nhớ lại một số chuyện trong quá khứ!"

.

Nghe Tại Trung nói xong, thân thể Duẫn Hạo không khỏi trở nên cứng ngắc, đáy mắt không che giấu được tia khẩn trương.

.

Cảm giác được sự bất thường của Duẫn Hạo, Tại Trung trong lòng không nhịn được mà khe khẽ thở dài "Đối với hai chữ 'quá khứ', Duẫn so với ta còn muốn mẫn cảm hơn!"

.

"Huynh không cần khẩn trương! Ta chỉ là chứng kiến tình cảnh hiện tại giữa Tuấn Tú và Hữu Thiên nhớ lại quá khứ của chúng ta, so với hai người họ thực sự rất giống a!"

.

"Đừng nói nữa!" – Duẫn Hạo đột nhiên xoay người lại, vươn tay giữ hai vai Tại Trung "Đừng nói, cũng đừng suy nghĩ nữa! Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta! Chúng ta hiện tại chẳng phải rất hạnh phúc sao? Chuyện đã thuộc về quá khứ chúng ta đừng nên nhắc lại nữa, có được hay không?!"

.

Tại Trung trầm mặc không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo thật sâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười "Huynh khẩn trương cái gì a! Ta chỉ bất quá..."

.

Y còn chưa nói hết câu, đã bị Duẫn Hạo kéo vào lòng, gắt gao ôm chặt, phảng phất hắn đang sợ Tại Trung ngay lập tức sẽ biến mất.

.

"Thực xin lỗi..." – Thanh âm của Duẫn Hạo không những khàn khàn mà còn có chút run rẩy.

.

Ta minh bạch, chuyện giữa Tuấn và Hữu Thiên không chỉ khiến Tại Trung lo lắng, mà còn gợi nhớ đến những ký ức đen tối nhất trong hồi ức của đệ ấy! Nhưng hồi ức chỉ thoáng nhớ thôi đã kinh hoàng đau đớn!

.

Tại Trung ngoan ngoãn tựa vào ngực Duẫn Hạo, khe khẽ thở dài một hơi.

.

"Sỏa qua! Nếu như ta còn để ý đến những chuyện trong quá khứ sẽ không trở lại bên cạnh huynh! Kim Tại Trung ta nếu đã trở về, sẽ không ly khai thêm lần nào nữa, trái lại huynh so với ta chính là không thể hoàn toàn lãng quên đó?!"

.

Duẫn Hạo không nói gì, chỉ là vòng tay càng thêm siết chặt, tựa như hắn muốn đem hai cơ thể hòa chung làm một, thấm nhập vào tận cốt tủy của đối phương!

.

Làm sao để từ bỏ được đây? Thực sự là như vậy! Ta không thể lãng quên tất cả! Năm xưa, những việc ta đã làm đối với Tại Trung vĩnh viễn cũng không thể thu hồi, có dùng đời này kiếp này để bù đắp cũng không đủ!

.

Nhất là chuyện ta đã phế bỏ võ công của Tại Trung, sai làm đó vĩnh viễn cũng không có cách nào cứu vãn! Cho dù hôm nay Tại Trung đã tha thứ cho ta, thế nhưng ta vĩnh viễnkhông thể tha thứ cho bản thân mình!

.

"Duẫn Hạo! Chuyện trong quá khứ không ai có thể thay đổi được, một mực chấp nhất sẽ chỉ làm bản thân thêm thống khổ! Giống như Hữu Thiên vậy! Nếu như không phải gã khăng khăng cố chấp đối với cảm tình dành cho ta, sẽ không mất đi Tuấn Tú của hiện tại! Còn Tuấn Tú... Đệ ấy chính vì không muốn bản thân phải chịu đựng thêm đau khổ mà đã lựa chọn quên đi hết thảy! Chỉ là quên đi thì sao, đâu có nghĩa là sẽ từ bỏ được?! Nếu bọn họ đều có thể buông ra một chút, hiện tại đã không lâm vào tình cảnh thê lương đến như vậy!" – Tại Trung tựa như thì thầm nói với Duẫn Hạo.

.

"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, có được không?! Tuấn Tú đã không còn là tiểu hài tử, đệ ấy tự có nhận định của riêng mình! Nếu đã lựa chọn quên đi, như vậy đã chứng tỏ Tuấn Tú muốn cắt đứt tất cả! Chuyện tình cảm vốn dĩ những người ngoài cuộc như chúng ta chẳng thể can dự hay nhúng tay vào, điều mà chúng ta có thể làm hiện tại, cũng chỉ đến mức tận lực bảo hộ đệ ấy mà thôi!" – Duẫn Hạo đã chịu lên tiếng.

.

"Ta minh bạch! Thế nhưng... Ai~~~ Ta nguyên bản vô cùng oán giận Hữu Thiên, vậy mà nhìn bộ dạng hiện tại của gã, ta thực sự có chút không đành lòng a!" – Tại Trung thở dài, lắc lắc đầu.

.

Chứng kiến bộ dạng hiện tại của Hữu Thiên, Tại Trung không khỏi nhớ lại tình cảnh của Duẫn Hạo ngày xưa "Khi đó Duẫn cũng giống Hữu Thiên bây giờ, vô cùng thống khổ! Kỳ thực... Thương tổn ái nhân chân chính trong lòng, cũng chính là tự lấy đao đâm vào trái tim bản thân, đến khi huyết nhục mơ hồ, thân tâm đều thương tổn... Đáng tiếc, có rất nhiều người không hiểu được điều đó!"

.

"Đệ ấy... Từ xưa đến tận bây giờ, chỉ là mạnh miệng dễ mềm lòng a!" – Khóe môi Duẫn Hạo mơ hồ cong lên.

.

"Nếu không như vậy, huynh nghĩ rằng Kim Tại Trung ta còn có thể để ý đến Trịnh Duẫn Hạo nữa sao?" – Thanh âm của Tại Trung lộ ra tia ngang ngược yêu kiều.

.

Duẫn Hạo ôn nhu mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài tựa bố bộc của y.

.

"Cảm tạ đệ, Tại Trung a! Vì đệ đã chịu trở lại ta bên cạnh ta! Trịnh Duẫn Hạo thực sự quá may mắn khi đệ không giống với Tuấn Tú, cam nguyện đánh mất ký ức! Nếu không, ta thực sự sẽ tan vỡ!"

.

Tại Trung cười cười, trầm mặc không nói gì, ngón tay mềm nhẹ chạm lên ngực trái của hắn, tại đó có một vết sẹo mờ nhạt, có lẽ không thể hoàn toàn biến mất.

.

Duẫn a~~~ Ta cũng rất may mắn vì ta không gây ra chuyện chẳng thể nào vãn hồi! Cũng không cho huynh ly khai ta!

.

Kỳ thực, chỉ cần từ bỏ mọi oán hận trong lòng, dụng tâm để nhìn ái nhân còn đứng trước mặt cũng chịu bấy nhiêu tổn thương, hẳn là sẽ rõ ràng điều mà bản thân chân chính muốn có!

.

Tuấn ! Chẳng hay con người trước kia của đệ yêu Hữu Thiên như vậy sâu sắc, chứng kiến bộ dạng gã như bây giờ, có hay không đau lòng?

________________________________

Trời ơi là trời...

Chịu ngược hơn trăm chương Thế thân "rối", vậy mà Ran không oải bằng chịu ngược 88 chương Để ta làm "thế thân"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play