Nghe Hi Triệt nói xong, Tại Trung ngây ngẩn cả người, biểu tình không dám tin tưởng nhìn Hữu Thiên, không ngừng lắc đầu.

.

"Ta đã cho rằng, sau khi ta ly khai, ngươi sẽ một lòng yêu thương Tuấn Tú! Thế nhưng... thế nhưng không ngờ kết quả lại là biến ngươi thành Trịnh Duẫn Hạo thứ hai, một Trịnh Duẫn Hạo của quá khứ có bao nhiêu lãnh khốc cùng tàn bạo?! Ngươi hắn là biết Tuấn Tú không phải ta! Kim Tại Trung có thể ẩn nhẫn chịu đựng ba năm, năm năm, thế nhưng dù chỉ một lần, đệ ấy cũng không thể chịu đựng nổi! Ngươi sao có thể... Ngươi sao có thể..." – Tại Trung chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, từng nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập, vô pháp nói hết câu.

.

Thân thể của y những năm gần đây tuy rằng so với trước đây đã có nhiều khởi sắc, thế nhưng chuyện năm đó vẫn khiến Tại Trung đại thương nguyên khí, đối diện với kích động quá lớn, thân thể sẽ có phản ứng tiêu cực, khó lòng chịu đựng.

.

"Tại Trung! Đệ bình tĩnh một chút, đừng quá tức giận! Tuấn Tú hiện tại chẳng phải đã không có việc gì rồi sao?" – Trông thấy Tại Trung như vậy, Duẫn Hạo đau lòng ôm siết lấy y, nhẹ giọng trấn an. Song song trong ánh mắt hiện lên tia tự trách không hề che giấu.

.

Năm xưa, ta so với Phác Hữu Thiên của hiện tại chỉ có hơn chứ không có kém! Mặc dù Tại Trung đã tha thứ chi ta, một lần nữa trở lại bên cạnh ta, thế nhưng vết thương một khi đã tạo thành, dù có làm thế nào đi chăng nữa, vĩnh viễn cũng không thể bù đắp! Gây ra thương tổn rồi về sau hối hận, thực sự quá muộn, quá muộn...

.

"Phác Hữu Thiên!" – Nhìn Hữu Thiên, Hi Triệt lần thứ hai lạnh lùng lên tiếng "Năm đó trước khi ngươi cùng Tuấn Tú thành thân, chẳng lẽ ta chưa từng nhắc nhở ngươi phải đối xử tử tế với đệ ấy sao?! Chúng ta trong thâm tâm đều minh bạch, Tuấn Tú vốn không phải người ngươi yêu nhất, thế nhưng ngươi lại là người đệ ấy yêu thương nhất! Ngươi hiện tại cư nhiên phụ Tuấn Tú như vậy! Kim Hi Triệt ta, ngày hôm nay tuyệt không tha cho ngươi!"

.

Hi Triệt nói xong, lần thứ hai vung trường tiên lên, hung hăng giáng về phía Hữu Thiên, không có mảy may lưu tình.

.

Hữu Thiên thủy chung cúi đầu, không nói được một lời, yên lặng nhận lấy roi của Hi Triệt.

.

Có thể biện bạch thế nào đây?

.

Từng câu từng chứ Hi Triệt ca nói ra, tất thảy đều là sự thật, đều do chính tay ta tạo nên! Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ bản thân vô tình hay hữu ý, đến cuối cùng, Tuấn Tú chính là chịu vô số tổn thương! Ta chẳng có lời nào để giải thích cho lỗi lầm đã phạm phải!

.

Hiện tại cho dù Hi Triệt ca có đánh chết ta, ta tuyệt không có nửa lời oán thán! Dù sao đi chăng nữa, Tuấn Tú lúc này đã lãng quên tất cả, một lần nữa quay lại bộ dáng của ngày xưa, Tại Trung và bọn họ nhất định sẽ chiếu cố đệ ấy tốt lắm! Sở dĩ, ta đã không còn gì lo lắng hay níu kéo nữa!

.

Hiện tại cho dù Phác Hữu Thiên chết, Tuấn Tú cũng sẽ không vì ta mà khổ sở! Sao có thể vì một người xa lạ mà đau lòng rơi lệ?!

.

Trong đầu Hữu Thiên bỗng nhiên xuất hiện tình cảnh lần đầu tiên gã gặp gỡ Tuấn Tú. Đôi mắt trong suốt như thu thủy, thấp thoáng tia sợ hãi, tựa như nai con bị dọa cho chấn kinh, như vậy chọc người yêu thương, có lẽ là hình ảnh cả đời Hữu Thiên cũng không thể nào quên!

.

Đau đớn trên thân thể qua từng khắc, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng kịch liệt, hầu như tới chạm tới giới hạn chịu đựng của gã, thế nhưng Hữu Thiên vẫn y nguyên nghiến răng cam chịu, không hề lộ ra một câu rên rỉ.

.

Tại Trung đứng bên cạnh chứng kiến sau lưng Hữu Thiên đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, đáy mắt lóe lên tia không đành lòng! Nếu như hiện tại đổi lại, dù là bất cứ ai đi chăng nữa, kẻ đó dám đối xử với Tuấn Tú như vậy, sớm bị một kiếm của y đoạt mạng "Thế nhưng đó lại là Hữu Thiên... Ta thực sự đã nợ gã quá nhiều!"

.

Nghĩ đến đâym Tại Trung muốn lên tiếng ngăn cản Hi Triệt động thủ, thế nhưng một lời của y còn chưa kịp thoát khỏi bờ môi, đã thấy một thân ảnh bạch sắc từ bên ngoài chạy ào vào, giữ chặt cánh tay cầm trường tiên của Hi Triệt.

.

"Ca! Huynh đang làm gì vậy? Vì sao lại đánh người kia?!" – Đôi mắt Tuấn Tú tràn đầy lo lắng cùng không lý giải.

.

Từ lúc chạm mặt với Hữu Thiên, Tuấn Tú không hiểu vì sao luôn có cảm giác nhộn nhạo tận đáy lòng, trong đầu tràn đầy bóng dáng của gã. Cậu cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ không thể kiềm chế mà nhớ về nam tử lạ mặt kia. Tuấn Tú vì sợ Hữu Thiên sau khi nói chuyện với Tại Trung và Duẫn Hạo xong, liền rời khỏi Minh trang, mà mượn hết lý do này đến nguyên nhân khác, từ chối Đông Hải cùng Hách Tại, một mạch chạy đến nội đường.

.

Ta thực sự không nghĩ tới, Hi Triệt ca cư nhiên đánh người kia! Và sao ta lại thấy lo lắng? Vì sao trái tim ta lại cảm thấy đau như vậy?

.

"Tuấn Tú?" – Hi Triệt trông thấy Tuấn Tú không khỏi ngẩn người, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình giận dữ "Đệ còn hỏi ta vì sao?! Tên kia..."

.

"Ca!" – Tại Trung vội vàng cắt ngang lời Hi Triệt, đi đến bên cạnh đại ca, thấp giọng thì thầm "Tuấn Tú hiện tại, chuyện gì cũng không còn nhớ nữa! Hay nói chính xác hơn, tất thảy ký ức liên quan đến Hữu Thiên, đệ ấy đã lãng quên cả rồi!"

.

"Cái gì?!" – Hi Triệt không dám tin tưởng, quay lại nhìn Tại Trung.

.

"Lát nữa ta sẽ giải thích tường tận cho huynh! Tuấn Tú nến đã quên, chúng ta tốt nhất là không nên nhắc lại chuyện cũ!" – Tại Trung đáp lại.

.

Hi Triệt nghe xong, nắm tay siết chặt thành quyền, oán hận nhìn Hữu Thiên.

.

"Vì sao đánh gã ư? Bởi vì gã là kẻ xấu xa! Là kẻ vô ác bất tác1!" – Hi Triệt chỉ vào Hữu Thiên, phẫn nộ nói.

.

"Không có khả năng!" – Tuấn Tú cao giọng phản bác. Lời nói vừa dứt, chính bản thân cậu cũng ngây ngẩn, bởi vì cậu chưa từng chống đối Hi Triệt giống như vừa rồi.

.

Hi Triệt cũng đồng dạng ngẩn người, biểu tình có chút không thể tin được nhìn Tuấn Tú"Ta thực sự không nghĩ tới, Tuấn Tú sẽ vì một kẻ đã khiến đệ ấy phải chịu bao nhiêu thương tổn mà chống đối ta! Mạc dang kỳ diệu hơn, đệ ấy hiện tại chẳng phải đã lãng quên toàn bộ rồi hay sao?!"

.

"Ách..." – Thấy thần tình của Hi Triệt trở nên âm trầm, Tuấn Tú cẩn cẩn dực dực cân nhắc ngôn từ "Ý... Ý của đệ là đệ thấy người kia không giống mà! Khi nãy đệ thiếu chút nữa là ngã sấp, chính người kia đã đỡ đệ! Đệ có cảm giác nam tử kia là người tốt a!" – Tuấn Tú vừa nói vừa chuyển thân đứng chắn trước người Hữu Thiên, ý đồ thập phần rõ ràng.

.

Ta thực sự không hiểu bản thân tại sao lại muốn che chở cho người kia? Ta chỉ là thuận theo lời trái tim mách bảo! Khi nhìn thấy người kia sau lưng tiên huyết đầm đìa, trái tim ta chẳng biết vì nguyên nhân gì... Đau quá!

.

Hữu Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng chắn trước mặt gã chính là Tuấn Tú, trong lòng nhất thời dâng lên thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng không thể thốt nổi một chữ.

.

Nhớ kỹ bảy năm trước, ta vì Tại Trung mà đột nhập vào Minh trang để rồi giao đấy với Trịnh Duẫn Hạo, Tuấn Tú cũng từng đối mặt với mũi kiếm của hắn để che chắn cho ta! Ngày hôm nay, hôm nay...

.

Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm can dâng lên từng trận chua xót cùng khổ sở, đối mắt với bóng lưng của Tuấn Tú, yêu thương cùng tự trách nói nên lời!

.

Vì sao? Vì sao?

.

Chẳng phải đệ đã quên ta rồi sao? Vì nguyên nhân gì còn muốn che chở ta như vậy? Tuấn Tú, đệ có biết đệ càng làm như vậy, lòng ta càng thêm đau đớn hay không?

.

"Tuấn Tú! Đệ có biết mình đang làm cái gì hay không?!" – Hi Triệt nhìn Tuấn Tú, trong mắt chỉ có yêu thương "Người như gã căn bản không đáng để đệ bảo vệ!"

.

"Thế nhưng..." – Tuấn Tú nhíu mày muốn phản bác.

.

"Không có thế nhưng! Đệ mau tránh ra cho ta! Ta phải một kiếm lấy mạng tên hỗn đản này!" – Hi triệt lớn tiếng quát.

.

Tuấn Tú nghe xong hai mắt mở to, nhãn thần không thể che giấu được lo lắng cùng sợ hãi, song song càng tận lực che chắn cho Hữu Thiên.

.

"ĐỆ..." – Hi Triệt thấy tức giận nói không ra lời.

.

Tuấn Tú càng ra rức che chở Hữu Thiên, Hi Triệt càng đau lòng, đồng thời tức giận càng bùng phát. Cứ nghĩ tới những chuyện Hữu Thiên từng đối xử với Tuấn Tú, lại chứng kiến thái độ hiện tại của cậu dành cho gã, Hi Triệt chỉ cảm thấy bản thân thúc thủ vô sách, hoàn toàn bất đắc dĩ. Tuy rằng Hi Triệt hiểu rõ, yêu một người chính là cam tâm tình nguyện vì đối phương mà hi sinh hết thảy, thế nhưng những nỗ lực mà Tuấn Tú bỏ ra, chỉ đổi lại toàn là thương tổn.

.

Hiện tại đệ ấy đã quên đi những ký ức đau khổ, thế nhưng một lần nữa quay trở lại điểm xuất phát, như vậy là quá không công bằng với Tuấn Tú!

.

"Tuấn Tú! Đệ... đệ tránh ra đi! Hi Triệt ca không hề nói sai, ta... Ta căn bản là một kẻ vô ác bất tác!" – Hữu Thiên chậm rãi lên tiếng. (Bị oánh cho te tua! Còn hơi thở là may đó! Còn muốn nói cái gì =,=!!!)

.

Bởi vì vững tin Tuấn Tú đối với ta có bao nhiêu si luyến, mà ta đã không hiểu thế nào là sợ hãi, không biết thế nào là giới hạn, từng chút từng chút một thương tổn đệ ấy!

.

Phác Hữu Thiên, ngươi cỡ nào ngu xuẩn khi khăng khăng một mực cho rằng, dù có làm bất cứ chuyện gì, Tuấn Tú nhất định sẽ ngốc nghếch mà thủy chung đi đằng sau ngươi!

.

Ngươi chính là đã quên, một trái tim đơn thuần, một tâm hồn yếu đuối nhường kia sao có thể chịu đựng được lạnh lùng cùng vô tình trong nhiều năm như vậy! Ngày hôm nay, ngươi liệu còn có tư cách gì để tiếp nhận sự quan tâm cùng bảo vệ của Tuấn Tú đây?!

.

"Thế nhưng người này đã bị trọng thương a! Cho dù có phạm phải lỗi lầm lớn thế nào, trả giá như vậy đã đủ lắm rồi! Hơn nữa... Hơn nữa đệ tin tưởng... Người này nhất định không phải là kẻ xấu!" – Tuấn Tú quay đầu nói với Hữu Thiên.

.

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như tuyền thủy2 của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ cảm thấy trái tim nguyên bản tan nát tựa hồ bị cặp móng vuốt vô hình nào đó gắt gao siết chặt "Ta thực sự đã quên... Không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, ta không được nhìn thấy ánh mắt trong suốt kia! Nó chỉ thuộc về một mình Tuấn Tú mà thôi! Sạch sẽ như vậy, thuần khiết như vậy, không có dù chỉ một chút trần ai, càng không có u oán, không có ghen ghét..."

.

Nguyên lai, ánh mắt Tuấn Tú từng đẹp đến như thế! Chỉ cần nhìn vào, bất cứ ai cũng phải động lòng yêu thương! Phác Hữu Thiên, tự tay ngươi đã triệt triệt để để hủy đi bảo vật tối trân quý của chính mình!

.

"Tuấn Tú! Đệ đừng che chở cho tên kia nữa! Gã chính là..."

.

"Hi Triệt! Quên đi!"

_________________________________

1 Vô ác bất tác: không có việc xấu xa, gian ác nào không làm, vô cùng độc ác! =.=!!!

2 Tuyền thủy: dòng suối. "Tuyền -泉" nghĩa gốc là "suối" thể ghép với rất nhiều chữ. Ví dụ điển hình là "ôn tuyền" – chính là suối nước nóng a

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play