Trên sơn đạo, một con khoái mã đang phi nước đại, khó khăn lắm mới vững vàng đứng trước đại môn Minh trang. Người trên ngựa lập tức phi thân nhảy xuống, rồi lao như bay qua chín mươi chín bậc thang, không có lấy một giây khắc ngơi nghỉ, trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lo lắng cùng chờ mong. Nam tử đó liệu có thể là ai khác ngoài Phác Hữu Thiên.

.

Từ khi biết được tin Tuấn Tú đã trở về Minh trang, gã lập tức thúc ngực từ Giang Nam đi một mạch đến đây. Liên tục bảy ngày bảy đêm, Hữu Tiên hầu như không ăn không ngủ, một mực rong ruổi trên lưng ngựa. Hậu quả là khoái mã dù thượng đẳng đến đâu vẫn có hai con tuyệt khí trên đường, chỉ là Hữu Thiên vẫn có cảm giác bản thân vẫn còn chưa đủ nhanh. Gã chỉ hận không thể chỉ sau khoảnh khắc đã có thể xuất hiện trước mặt Tuấn Tú, để tận mắt chứng kiến cậu hoàn toàn khỏe mạnh.

.

"Người tới từ phương nào? Hãy xưng danh tính!"

.

Đi tới trước đại môn, Hữu Thiên bị hai người thủ vệ ngăn cản.

.

"Tại hạ Phác Hữu Thiên!" – Gã lãnh đạm trả lời.

.

Thủ vệ vừa nghe liền thối lui sang hai bên, nhường đường "Nguyên lai là Phác Các chủ! Trang chủ cùng Tại Trung thiếu gia đã đợi Các chủ nhiều ngày, xin mời vào!"

.

"Đa tạ!" – Hữu Thiên khẽ gật đầu, tiêu sái bước vào trong trang, cước bộ vẫn mơ hồ lộ ra khẩn trương.

.

Vào tiền viện, mới chỉ đi được mấy bước, Hữu Thiên đã trông thấy một thân ảnh bạch sắc từ tiểu lộ bên cạnh đại đường lao ra, song song còn nghe thấy thanh âm nhanh nhẹn vô cùng quen thuộc "Không cho! Không cho! Sẽ không cho ngươi! Ngươi chơi xấu!"

.

Thanh âm quen thuộc nhường đó khiến Hữu Thiên không thể không sửng sốt, tâm lý còn chưa kịp chuẩn bị, thân ảnh bạch sắc đã lao vào lao vào lòng gã.

.

"A~~!"

.

Dưới tác dụng của va chạm, người nọ mất thăng bằng, lảo đảo ngã ngửa ra đằng sau, Hữu Thiên thấy thế vội vàng vươn tay giữ chặt lấy thắt lưng đối phương, một lần nữa để người kia ngã vào lòng mình.

.

"Tuấn Tú?!"

.

Khi nhìn thấy khuôn mặt khiến bản thân ngày nhớ đêm mong của người trong lòng, Hữu Thiên vừa mừng vừa sợ, nhịn không được càng thêm gắt gao ôm chặt Tuấn Tú, như muốn triệt để cảm thụ sự tồn tại của cậu.

.

"Tuấn Tú! Đệ không sao rồi! Thật sự quá tốt, quá tốt mà! Đệ có biết hay không những ngày qua ta lo lắng cỡ nào không? Hiện tại thấy đệ không sao, quả thực lão Thiên có mắt!"

.

Đông Hải và Hách Tại vốn đuổi phía sau Tuấn Tú, lúc này trông thấy tình cảnh trước mắt không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ biết đứng một bên ngơ ngác quan sát, không biết phải phản ứng thế nào.

.

Còn Tuấn Tú đang được Hữu Thiên ôm vào lòng càng cảm thấy mờ mịt khó hiểu "Ta căn bản không nhận thức nam nhân này a! Thế nhưng vì sao đối phương không chỉ biết rõ tên ta, mà biểu tình khi trông thấy ta còn cực kỳ kích động như vậy?" – Tuấn Tú càng nghĩ càng thấy khó lý giải, dần dần cảm nhận được chiếc ôm của người kia càng lúc càng siết chặt, thậm chí khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn. Theo phản xạ tự nhiên, Tuấn Tú bắt đầu giãy dụa muốn thoát ra.

.

"Ngươi... Ngươi buông ra! Ngươi làm ta đau đó!"

.

Nghe thấy Tuấn Tú nói vậy, Hữu Thiên vội vàng thả lỏng vòng tay, trong đáy mắt lại hiện lên tia lo lắng cùng tự trách.

.

"Thực xin lỗi, là do ta quá cao hứng đó! Đệ có biết hay không? Từ khi đệ mất tích, ta đã một mực tìm đệ, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng bất an, chỉ sợ vạn nhất đệ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn! Hiện tại thì hoàn hảo rồi, hoàn hảo đệ không có việc gì!" – Thanh âm của Hữu Thiên dù đã được gã tận lực kiềm chế, thế nhưng vẫn không thể che giấu được sự kích động.

.

Ta thực sự không nghĩ tới! Thực sự không nghĩ tới mà! Tuấn Tú không những bình an vô sự trở về, mà toàn bộ kỳ tật cũng được chữa khỏi!

.

Mới đây thôi, ta còn một mực lo lắng Tuấn Tú trong người còn bệnh, sợ Tại Trung vàTrịnh Duẫn Hạo lỡ như không thể chiếu cố đệ ấy thực tốt! Đúng là chuyện vui không thể tưởng tượng được, Tuấn Tú đã khôi phục lại như bình thường, lại hoạt bát vui vẻ giống ngày trước!

.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì a?" – Tuấn Tú nhíu mày nhìn Hữu Thiên "Ngươi có đúng hay không nhận nhầm người? Ta căn bản không hề nhận thức ngươi a!"

.

Lời của Tuấn Tú chẳng khác gì sấm sét giáng xuống, khiến biểu tình của Hữu Thiên chỉ sau nháy mắt trở nên cứng ngắc, nhãn thần nhìn cậu với vẻ không dám tin tưởng.

.

"Tuấn Tú, ta... Ta biết đệ còn giận ta, thế nhưng đệ không thể nói đệ không nhận thức ta a! Tuấn Tú! Xin đệ tha thứ cho ta một lần, có được hay không? Ta xin thề sự tình như ngày hôm đó sẽ không bao giờ phát sinh nữa! Cùng ta quay về nhà, có được hay không?" – Hữu Thiên chăm chú giữ lấy hai vai Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy chờ mong.

.

Nhìn bộ dạng của Hữu Thiên, Tuấn Tú chỉ lộ ra biểu tình khó xử "Tuy rằng ta thực sự không nhận ra nam nhân trước mắt, tuy rằng đây là lần đầu tiên ta gặp đối phương, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, ta cư nhiên không muốn nhìn người kia khổ sở?!"(Thế nên người ta mới có câu Trái tim cùng Khối óc đó! Anh đã quên, nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó mà!!! Thiên ca~~~ Anh ráng nhận mệnh đi =.=!!!)

.

"Ta... Ta không hề giận ngươi a! Căn bản là ta với ngươi... Ta thực sự không nhận ra ngươi mà!"

.

"Sao đệ có thể không nhận ra ta được?! Là bảy năm! Chúng ta đã ở chung một chỗ suốt bảy năm trời! Sao đệ có thể không nhận ra ta, chuyện đó không có khả năng!" – Hữu Thiên bắt đầu nóng nảy, không kiềm chế được tâm tính, lớn tiếng quát Tuấn Tú.

.

Đến tận lúc này, Hách Tại và Đông Hải nguyên bản ngây ngốc đứng một bên đã phần nào khôi phục được thần chí, lo sợ Hữu Thiên sẽ làm Tuấn Tú bị thương, hai người vội vàng chạy tới, gần như giật lấy cậu từ trong tay gã.

.

"Ngươi làm Tuấn Tú sợ đó! Cậu ta chính là không nhận ra ngươi! Có cần phải hung dữ đến thế không?!" – Đông Hải bất mãn trừng mắt nhìn Hữu Thiên.

.

Đối diện với hai nam tử tóc vàng... hoe hoàn toàn xa lạ này, Hữu Thiên không khỏi nhíu mày "Hai người các ngươi là ai?!"

.

"Hai người họ là khách nhân của bọn ta!" – Bất ngờ có thanh âm vang lên, thì ra Duẫn Hạo cùng Tại Trung từ trong đại đường đi ra, chỉ thấy Duẫn Hạo nhàn nhạt nhếch khóe môi "Phác Hữu Thiên! Đạo làm khách của ngươi vẫn kém cỏi như ngày trước! Vừa bước qua đại môn, chẳng phải việc đầu tiên là tiếp kiến chủ nhân hay sao, ngươi thế nào lại cùng khách nhân của ta tranh cãi ầm ĩ như vậy!"

.

"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi hẳn là biết ta vì sao mà đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tuấn Tú lại không nhận ra ta?!" – Hữu Thiên cũng lớn tiếng chất vấn.

.

Tâm tư của Tuấn Tú đơn thuần như thế, chuyện gì suy nghĩ trong lòng cũng hiện lên mặt! Mà khi nãy ánh mắt Tuấn Tú nhìn ta, không có mảy may né tránh, căn bản là không giống với bộ dạng giận dỗi nói lời hoang đường! Đối diện với ánh mắt trong suốt đó, ta làm sao có thể bình tĩnh được đây?!

.

"Chuyện đó chẳng phải chúng ta nên hỏi ngươi sao?" – Tại Trung trầm trầm lên tiếng, thanh âm lãnh đạm mang theo oán trách cùng chất vấn nói không nên lời.

.

Nghe được thanh âm của Tại Trung, Hữu Thiên không khỏi sửng sốt. Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía y, chỉ cảm thấy trong lòng xẹt qua một tia đau đớn không biết tên.

.

Ta từng cho rằng, thời điểm tái kiến Tại Trung, trong ngực ta hẳn là dâng lên đầy ắp yêuthương say đắm cùng tiếc nuối! Thế mà nguyên lai, lòng dạ ta lúc này đây, chỉ tràn ngập thư thái cùng hổ thẹn!

.

Ta từng cho rằng, trong trái tim ta, người ta yêu nhất vĩnh viễn là Tại Trung! Đó sẽ là sự thật chẳng bao giờ thay đổi!

.

Ta từng cho rằng, vị trí đó chỉ dành riêng cho Tại Trung, vậy mà chẳng biết tự lúc nào, trái tim vốn chật hẹp ích kỷ, đã chứa đầy hình ảnh của Tuấn Tú, thậm chí còn không còn nổi một kẽ hở!

.

Thế nhưng Phác Hữu Thiên nhà ngươi, là một kẻ cố chấp không chịu buông tha cảm tình của quá khứ, từng chút từng chút một đã khiến Tuấn Tú, cũng là người mà ngươi yêu nhất chịu thương tích đầy mình! Chính là ngươi! Chính là ngươi đã khiến đệ ấy từ một người đơn thuần, trong trái tim lại tràn đầy oán hận với Tại Trung!

.

Ta thực sự hổ thẹn, Tại Trung a!

.

"Ca, người này đến tột cùng là ai vậy? Ta trước đây từng nhận thức gã sao? Thế nhưng ta đối với gã một chút ấn tượng cũng không có a?!" – Tuấn Tú lên tiếng đánh ta bầu không khí trầm mặc gượng gạo, nghi hoặc hỏi.

.

Tại Trung thoáng thở dài một hơi, xoay người sang chỗ khác, trầm mặc không nói.

.

Hữu Thiên tận lực suy trì bình tĩnh nhìn Tuấn Tú, bàn tay nắm chặt thành quyền, không nói nổi một lời.

.

Từ một hoạt tử nhân vô tri vô giác biến thành người không quen biết? Tuấn Tú, đệ thực sự ngay cả một cơ hội để chuộc lỗi cũng không chịu cho ta, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi cũng không chịu nghe ta nói hay sao?

.

Đệ có thể oán ta, hận ta! Thế nhưng vì nguyên nhân gì, đệ có thể lãng quên toàn bộ ký ức của chúng ta?! Lẽ nào... Lẽ nào khoảng thời gian đó, không có lấy một chút đáng giá để khiến đệ lưu luyến ư?!

.

Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, bầu không khí dần dần trở nên gượng gạo không hiểu nguyên nhân, Duẫn Hạo thấy vậy đành tiến lên phía trước, cười cười với Tuấn Tú "Đệ đương nhiên không thể có ấn tượng về gã rồi! Đây là lần đầu tiên gã đến Minh trang a! Vừa rồi là do gã nhận nhầm người đó, bởi vì đệ thoạt nhìn rất giống một vị cố nhân của gã! Được rồi, Tuấn Tú, chúng ta còn có chuyện cần bàn bạc, đệ cùng Hách Tại, Đông Hải đi chơi đi!"

.

"Ân!" – Tuấn Tú bán tín bán nghi gật đầu, thế nhưng bản thân không chịu nhúc nhích nửa bước, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Hữu Thiên.

.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng khi ta đối diện với người kia, không hiểu vì sao tận đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ! Bất giác cảm nhận được người kia thực ôn nhu, thực ấm áp! Khi nãy thiếu chút nữa là ta ngã dúi dụi xuống đất, may mà người kia kịp thời ôm lấy ta a! Chỉ là, vì sao nhỉ? Vì sao chiếc ôm ấm áp đó lại khiến ta lưu luyến vạn phần?

.

Song song, Hữu Thiên cũng nhìn thật sâu vào mắt Tuấn Tú, nhãn thần có bao nhiêu ôn nhu cùng chuyên chú, thì càng có bấy nhiêu yêu thương vô tận cùng đau đớn.

.

Tuấn Tú a! Hẳn là đệ không biết ánh mắt đệ khi nhìn ta, có bao nhiêu quyến luyến đâu nhỉ? Vẫn là ánh mắt giống như bảy năm về trước, khi lần đầu tiên chúng ta đối diện nhau! Chỉ là nó càng ngày càng trong suốt rồi, đệ lại quay trở về là một Kim Tuấn Tú của bảy năm trước, như thế đơn thuần chẳng khác gì tờ giấy trắng! Ánh mắt đó cũng là thứ ta luyến tiếc nhất, yêu thích nhất! Thế nhưng chính là ta, là do ta đã quá mức ngu xuẩn, từng chút một hủy đi Tuấn Tú của ngày xưa...

.

"Tuấn Tú! Đi thôi, chúng ta đi chơi a!" – Thấy Tuấn Tú ngơ ngác, đứng bất động nhìn Hữu Thiên, Đông Hải dùng lực kéo cậu đi về phía hậu viện.

.

"Ân, ta biết rồi! Đừng có dùng sức lôi lôi kéo kéo lớn như vậy a!" – Tuấn Tú vừa nói vừa đi theo Đông Hải, thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại nhìn Hữu Thiên, thậm chí còn mỉm cười ngọt ngào với gã. (Ak! Đúng là giết người chẳng cần đao kiếm! *lau mồ hôi*)

.

Hữu Thiên thấy thế không khỏi muốn tiến lên vài bước, muốn lưu Tuấn Tú lại, thế nhưng gã lập tức bị Duẫn Hạo ngăn cản.

.

"Đệ ấy ở trong trang, không mất tích được đâu! Ngươi muốn nói gì với đệ ấy cũng không cần gấp gáp đến mức bộc bạch hết chỉ trong nửa khắc a! Chỉ là ngươi vẫn nợ ta và Tại Trung một lời giải thích!"

.

"Chúng ta đừng đứng ngoài này chuyện như vậy, đi vào trong thôi! Thấy Tuấn Tú như vậy, không chừng một lúc nữa đệ ấy sẽ len lén chạy tới nữa đó! Đệ ấy hiện tại đã không còn nhớ rõ chuyện phát sinh giữa hai người nữa, bởi vậy, có một số chuyện đừng nên để Tuấn Tú nghe thấy, sẽ tốt hơn!" – Tại Trung nói xong liền vào đại đường.

.

Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên cũng nối gót đi theo.

___________________________________

Chương sau thì tha hồ mà hét vào mặt nhau nhá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play