Cô độc ngồi trong thư phòng, Hữu Thiên cầm cây trâm Tuấn Tú lưu lại, nhìn đến ngây ngốc.

.

Hai tháng... Đã hơn hai tháng rồi! Vì nguyên do gì, ta không thu được bất cứ tin tức gì của Tuấn Tú? Cứ như thể đệ ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này, hoàn toàn biến mất, không còn tung ảnh! Yên Vũ các tốt xấu gì cũng là Bá chủ Giang Nam, phân các hầu như trải rộng toàn bộ vùng Giang Nam rộng lớn này, vậy mà cư nhiên... Cư nhiên không thể tìm ra tung tích của một người bị kẻ khác đưa đi!

.

Hữu Thiên thậm chí còn hoài nghi Tuấn Tú không phải do người bình thường đưa đi, mà là do lão Thiên đã nghiêm phạt gã đã không biết quý trọng, khiến Tuấn Tú biến mất khỏi thế gian này, vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa!

.

Không! Sẽ không đâu! Chuyện như vậy không thể xảy ra được!

.

Tuấn Tú nhất định là đang ở một nơi nào đó chờ ta đến cứu! Phác Hữu Thiên! Tất thảy là do ngươi đã quá ngu ngốc, quá vô dụng! Không chỉ khốn nạn vì đã khiến Tuấn Tú thương tích đầy mình, mà còn hỗn đản, đã không thể bảo hộ đệ ấy chu toàn! Ngươi thực sự không xứng, một chút cũng không xứng đáng với tình yêu mà Tuấn Tú đã dành cho ngươi bao năm qua!

.

Nghĩ đến đây, Hữu Thiên không khỏi nắm chặt lấy lây châm, mũi trâm thực sự bén nhọn, chớp mắt đã xuyên qua lòng bàn tay gã, tiên huyết đỏ tươi từ kẽ tay lặng lẽ rơi xuống, trên mặt bàn lưu lại vô số huyết hoa diễm lệ mà thê lương.

.

Ép huynh?

Là ta đang ép huynh, cũng khiến huynh dằn vặt ta sao?!

Phác Hữu Thiên chính là người như vậy, làm ta bị thương rồi sau đó sẽ đối xử tốt với ta!

Dùng ôn nhu trói buộc ta thật chặt, sau đó sẽ dùng lạnh lùng một lần lại một lần đem ta ra lăng trì!

Luôn luôn cho ta hy vọng, lại chính tay phá hủy nó!

Ta thực sự chịu đựng quá đủ rồi!

Ôn nhu mà huynh dành cho ta, từ trước đến giờ không bao giờ xuất phát vì yêu, mà chỉ là từ bi, là thương hại!

.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng khóc cùng tiếng oán trách bi thương của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm can đau đớn như bị ngàn vạn mũi châm bén nhọn đâm xuyên qua, một thanh lại một thanh, chúng không ngừng xuyên qua, xé toạc, từng chút từng chút một, cho đến khi trái tim gã không chỗ nào còn nguyên vẹn, huyết nhục đầm đìa...

.

Nếu như năm xưa ta có thể mở rộng trái tim mình, thẳng thắn thừa nhận bản thân đã yêu Tuấn Tú... Có đúng hay không, tất thảy đã không lâm vào tình cảnh này?

.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hữu Thiên.

.

"Vào đi!" – Hữu Thiên nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.

.

Một đệ tử đẩy cửa tiến vào, cung kính hành lễ với gã "Khởi bẩm Các chủ, Minh trang gửi bồ câu đưa thư tới!"

.

"Thật sao? Mau đưa cho ta!" – Hữu Thiên lập tức trở nên khẩn trương.

.

Đệ tử nghe xong kính cẩn dâng phong thư lên cho Hữu Thiên, sau đó thối lui sang một bên.

.

Hữu Thiên cấp tốc mở phong thư, đọc nội dung viết trên đó xong, hai bàn tay không kiềm chế được mà run rẩy, dường như tờ giấy mỏng manh kia nặng tựa ngàn cân.

.

Tìm được rồi! Tìm được rồi! Rốt cuộc đã tìm thấy Tuấn Tú rồi!

.

"Người đâu! Mau chuẩn bị ngựa! Ta phải đến Minh trang ngay lập tức!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play