Bực bội đi tới đi lui trong phòng, Hữu Hoán liên tục thở dài.

.

Ba ngày rồi! Ta bị Thiên ca giam trong phòng tròn ba ngày ba đêm rồi! Trong suốt thời gian này, ngoại trừ hạ nhân đúng bữa đưa cơm tới, căn bản không có người thứ hai nguyện ý nói dù chỉ một câu với ta!

,

Ta lo lắng muốn điên lên, rất muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của Tuấn Tú ca, thưng gặng hỏi thế nào, hạ nhân kia chỉ chăm chú với nhiệm vụ đưa cơm, và chỉ trả lời "Tiểu nhân không biết!!!". Ta thực sự hoài nghi, người kia là thực sự không biết, hay Thiên ca đã ra lệnh cấm khẩu!?

.

Đúng lúc Hữu Hoán buồn bực không chịu nổi, chợt nghe thanh âm nữ tử từ ngoài cửa truyền vào.

.

"Trương đại ca, huynh cho Lương Nhi vào trong nha!? Lương Nhi bất quá chỉ mang chút điểm tâm cho Hữu Hoán thiếu gia thôi!"

.

"Cái... Nhưng đây là lệnh của Các chủ, bất luận kẻ nào cũng không được vào!"

.

"Bất luận kẻ nào? Hạ nhân đến đưa cơm chẳng phải vẫn được đi vào trong sao? Vì sao ta không thể?! Mấy ngày trời chỉ quanh quẩn mấy món, Hữu Hoán thiếu gia chẳng phải ăn đến phát chán! Nói thế nào đi chăng nữa, Hữu Hoán thiếu gia vẫn là Thiếu Các chủ, chút mâu thuẫn cỏn con giữa thiếu gia và Các chủ sớm muộn gì cũng sẽ tiêu trừ, Các chủ luôn yêu thương thiếu gia, các ngươi ngược đãi thiếu gia như vậy, cẩn thận sau này chịu không nổi!"

.

"Cái..."

.

"Còn dài dòng cái gì a! Tránh ra!"

.

Lời vừa dứt, cửa "Két" một tiếng bị đẩy ra, Lương Nhi mang theo thực hạp tiến vào.

.

"Lương Nhi!" – Hữu Hoán trông thấy Lương Nhi, ánh mắt không khỏi hiện tia kinh hỉ.

.

Lương Nhi đầu tiên giơ đầu ngón tay đặt trước môi ra hiệu "Thiếu gia đừng lên tiếng!", sau khi đóng cửa cài then kỹ lưỡng mới đi đến trước mặt Hữu Hoán.

.

"Lương Nhi, ngươi có thể vào đây thực sự quá tốt! Tuấn Tú ca hiện tại thế nào rồi?" – Hữu Hoán khẩn trương hỏi.

.

Nghe thấy Hữu Hoán nhắc đến Tuấn Tú, Lương Nhi chỉ cúi đầu, viền mắt bắt đầu đỏ ửng.

.

Hữu Hoán thấy thế không khỏi nhíu mày, trong mắt lo lắng tăng thêm mấy phần "Làm sao vậy? Tuấn Tú ca xảy ra chuyện gì sao? Thiên ca đã làm gì huynh ấy?!"

.

Lương Nhi nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán "Tuấn Tú công tử... Công tử đã biến thành hoạt tử nhân!"

.

"Hoạt tử nhân?! Có ý tứ gì? Cái gì hoạt tử nhân?! Tuấn Tú ca làm sao có thể trở thành hoạt tử nhân?!" – Hữu Hoán nghe xong không khỏi cuống cuồng, liên tục truy vấn Lương Nhi.

.

"Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!" – Lương Nhi lắc đầu "Tối hôm đó sau khi Các chủ lôi Tuấn Tú công tử về sương phòng xong, chúng ta chẳng ai dám đi theo! Bất quá... cả đêm đó, ta liên tục nghe thấy tiếng Tuấn Tú công tử kêu khóc thảm thiết, thế nhưng ta không dám tiến vào! Sáng sớm hôm sau, Các chủ đến Bách Hoa lâu, khóa cửa nhốt Tuấn Tú công tử ở trong phòng, ta cũng không có biện pháp vào thăm công tử! Đợi đến khi Các chủ trở về, liền vội vã sai người đi mời Trần đại phu, cũng không biết Tuấn Tú công tử bị làm sao... Rõ ràng là công tử vẫn tỉnh, thế nhưng chỉ nằm im lìm, không nhúc nhích lấy một lần! Có gọi có hỏi thế nào công tử cũng không có phản ứng, có người đứng trước mặt, công tử cũng không liếc nhìn lấy một cái, thậm chí còn không còn cảm giác đau đớn! So với một người đã tử vong nếu có khác biệt, họa chăng công tử có nhiều hơn một hơi thở mà thôi!" – Lương Nhi vừa khóc vừa kể lại những gì nàng chứng kiến.

.

"Cái gì?!" – Hữu Hoán nghe xong hai mắt trợn trừng, biểu tình không thể tin nổi "Sao lại ra nông nỗi đó?!"

.

Lương Nhi vừa khóc vừa lắc lắc đầu.

.

"Suốt hai ngày qua, Các chủ một tấc cũng không rời, ở bên cạnh chiếu cố Tuấn Tú công tử, thế nhưng phản ứng của Các chủ càng lúc càng đáng sợ, không hiểu sao có chút điên điên khùng khùng! Binh thường Các chủ chỉ im lặng chiếu cố Tuấn Tú công tử, thế nhưng thi thoảng lại gào thét, rồi đập vỡ đồ đạc... Thực sự rất dọa người!"

.

Nghe Lương Nhi nói xong, Hữu Hoán nặng nề thở dài một hơi, nôn nóng đi tới đi lui "Không được! Ta không thể ở lại đây thêm phút nào nữa! Ta phải đi xem Tuấn Tú ca!"

.

Hữu Hoán nói xong, đi nhanh ra cửa, cánh cửa vừa mở ra, chỉ là cậu chưa ra khỏi phòng nửa bước đã bị đệ tử canh bên ngoài ngăn cản "Hữu Hoán thiếu gia! Ngài không thể..."

.

"Cút ngay cho ta!" – Hữu Hoán đánh một chưởng về phía người đệ tử, khiến cả hai ngã xuống đất, nhanh chóng rảo bước đi ra ngoài.

,

Ba ngày trước Hữu Hoán ngoan ngoãn ở lại phòng, thứ nhất là vì từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng làm trái mệnh lệnh của huynh trưởng, sở dĩ không dám tùy tiện cãi lời. Thứ hai là vì chưởng phong hôm đó của Hữu Thiên thực sự không tầm thường, cậu bị nộ thương, phải ở trong phòng điều dưỡng một ngày mới có thể bình phục. Nếu không vì thế, hai người đệ tử kia vốn không có khả năng cản bước Hữu Hoán.

.

Ra khỏi phòng, Hữu Hoán lập tức đi về phía sương phòng của Tuấn Tú. Dọc theo đường đi, có không ít đệ tử trong thấy Thiếu các chủ đã ra khỏi phòng mà chưa có sự cho phép của Các chủ, thế nhưng trông thấy biểu tình của Hữu Hoán đằng đằng sát khí, ai cũng không dám đứng ra ngăn cản.

.

Ta hối hận!

.

Thực sự rất hối hận!

.

Hối hận vì đêm đó đã không liều mình ngăn cản sự điên cuồng của Thiên ca! Nếu như lúc đó ta liều mạng một chút, cho dù có bị Thiên ca đánh chết, chí ít còn có thể phân tán một phần sự chú ý của huynh ấy, biết đâu Tuấn Tú ca sẽ không... – Nhớ lại hình dung của Lương Nhi về tình trạng của Tuấn Tú, Hữu Hoán chỉ cảm thấy trá tim co rú từng cơn đau đớn.

.

Hoạt tử nhân ư!!! Ta thực sự không dám tưởng tượng Kim Tuấn Tú khi là một hoạt tử nhân sẽ có bộ dạng gì?! Ta chỉ hi vọng khi đến nơi, sẽ nhìn thấy Tuấn Tú ca khỏe mạnh vui vẻ, mặc dù đó quả thực là mong muốn xa vời!!!

.

Tuấn Tú ca! Ta không muốn huynh bị bất kể chuyện không may nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play