Mãi đến khi đường chân trời mờ sáng, Tuấn Tú từ lâu đã chẳng còn sức lực để nhúc nhích, nói gì đến chuyện bỏ trốn, lúc ấy Hữu Thiên mới chịu buông tha cho cậu. Mà hiện tại, hạ thân của Tuấn Tú đã bị giày vò đến thê thảm, một mảnh hỗn độn giữa dịch thể và huyết nhục...

.

Hữu Thiên đứng dậy xuống giường, mặc lại y phục, chỉnh lý tư trang, nhãn thần nhìn Tuấn Tú nằm suy yếu ở trên giường mơ hồ vẫn còn lửa giận chưa hoàn toàn tiêu tan.

.

Gã hiểu rõ hơn bất cứ ai, đêm hôm qua gã đã khiến Tuấn Tú bị thương, thậm chí vết thương không hề nhẹ. Thế nhưng, là một người sợ đau nhất trên đời, Tuấn Tú cư nhiên cắn chặt môi, ngay cả một câu cầu xin Hữu Thiên lượng thứ cùng không có, hơn thế, cậu còn nhìn gã với thần sắc cứng cỏi không chịu nhận sai. Cho dù đã đau đớn đến khóc nức nở, Tuấn Tú vẫn không chịu mở miệng nói câu xin lỗi, lửa giận trong lòng Hữu Thiên cũng vì thế mà không thể lụi tàn!

.

Vì sao?

.

Vì sao thái độ Tuấn Tú dành cho ta lại thành nông nỗi này?! Bởi ả kỳ nữ kia sao? Nhất định là thế! Là do ả kỹ nữ ti tiện kia đã mê hoặc Tuấn Tú của ta! Ta trước tiên phải nghĩ biện pháp giải quyết triệt để ả ta! (Có ai đó sắp đi giết người... Bớ làm nước ơi~~~)

.

"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ly khai nữa! Tại Yên Vũ các này, một khi Phác Hữu Thiên ta không cho phép, bất cứ ai cũng không thể rời khỏi đại môn nửa bước! Tuấn Tú, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm tổn thương ngươi! Đây hoàn toàn là do ngươi bức ta!"

.

Hữu Thiên nói xong, đi ra ngoài, sau khi khép kín cửa, sau khi phân phó hai người đệ tử canh giữ hai bên, gã mới yên tâm ly khai.

.

Tuấn Tú nằm trên giường, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của Hữu Thiên, hai mắt mở lớn, vô hồn.

.

Người đã đi, rốt cuộc cũng kết thúc rồi sao?

.

"A~~" – Tuấn Tú thử nhúc nhích cơ thể, đau đớn tê buốt lập tức ập tới lan truyền toàn thân, lập tức truyền đến toàn thân, thậm chí còn không nhận ra đau đớn rốt cuộc đến từ đâu.

.

Khi nhớ lại thống khổ của đêm hôm qua, Tuấn Tú nhịn không được rùng mình lạnh lẽo, mặt mũi liền trắng bệch.

.

Đêm hôm qua, kẻ kia không phải là Hữu Thiên, cũng không phải là Hữu Thiên mà ta yêu! Kẻ đó là ma quỷ, tuyệt đối là ma quỷ!

.

Cố sức trở mình một cái, Tuấn Tú từ trên giường ngã xuống, thân thể nặng nề ngã sõng soài trên mặt đất.

.

"A..." – Vết thương dưới hạ thân bị động, Tuấn Tú nhịn không được khàn giọng rên rỉ, ngay sau đó, cậu còn cảm nhận được từ chỗ đó, một dòng dịch thể ấm nóng chảy ra.

.

Ly khai! Ta nhất định phải ly khai! – Cho dù bản thân hiện tại không còn một tia khí lực, cho dù mỗi động tác đều đem lại đau đớn đên tê tâm liệt phế, Tuấn Tú vẫn khăng khăng một mực muốn rời khỏi nơi mà cậu cho là địa ngục! Ta không thể ở lại nơi đáng sợ này mặc kệ kẻ khác khi dễ làm nhục thêm giây phút nào nữa!

.

Tuấn Tú dùng toàn bộ sức lực còn sót lại, từng chút từng chút một bò về phía cửa, da thịt nơi hạ thân vì ma sát mà không ngừng rỉ máu, trên mặt đất lưu lại huyết ngân thật dài, đỏ đến gai mắt.

.

Cuối cùng... Tuấn Tú cũng bò đến cạnh cửa, nhãn thần ảm đạm lộ ra một tia quang mang, cật lực vươn tay đẩy cửa, thế nhưng tia sáng le lói đó nhanh chóng bị bóng tối vùi dập, bởi vì... cánh cửa can bản không xê dịch mảy may.

.

"Mở cửa ra... Thả ta ra... Ô ô... Thả cho ta đi... Vì sao không cho ta đi... Ô ô... Mở ra... Thả ta đi đi..."

.

Tuấn Tú vô lực vỗ cửa, lệ ngân giàn giụa, ướt đẫm khuôn mặt tái nhợt, một hạt lại một hạt rơi xuống đất.

.

Thế nhưng bên ngoài, hai tê đệ tử diện vô biểu tình, căn bản không nhìn ra Tuấn Tú đang khốc thảm.

.

Rốt cục, Tuấn Tú buông thõng hai tay, cả người cuộn tròn trên mặt đất, không còn chút sức lực.

.

Đôi mắt vô thần nhìn qua sương phòng một lượt, Tuấn Tú bỗng nhiên nhớ lại những lời Hữu Thiên trong lúc thịnh nộ đã nói "Ngươi lẽ nào đã quên?! Ngươi là thê tử của ta! Là người của ta!"

.

Ta không quên! Phác Hữu Thiên, ta không quên! Ta là thê tử của huynh, nơi đây từng là tân phòng của chúng ta! Chỉ có huynh... chưa từng thừa nhận hết thảy!

.

Lệ ngân trong suốt lại một lần nữa tuôn rơi, Tuấn Tú ngẩng đầu, khàn giọng khóc nức nở, thê lương thấu tâm can.

.

Ta vẫn còn nhớ cái đêm của hai năm trước, ta ngồi bên giường lẳng lặng chờ đợi ngươi!Tuy ta hiểu rõ bản thân bất quá chỉ là một quân cờ trong tay huynh, thế nhưng ta vẫn hy vọng! Ta một mực cho rằng, cho dù Phác Hữu Thiên không thương Kim Tuấn Tú, nhưng sau khi chúng ta thành thân, huynh sẽ cho ta được trở thành người của huynh! Cho dù không có tình yêu đi nữa... chí ít... Huynh sẽ dành một chút thương tiếc cho ta!

.

Thế nhưng, Phác Hữu Thiên huynh có nhớ... Khi gỡ khăn voan, biểu tình của huynh khi đó sao mà lạnh lùng, một chút cũng không che giấu sự lạc mịch vì sự ly khai của Tại Trung ca! Còn ta, một câu cũng không nói, chỉ vô tâm vô phế mỉm cười, nghe lời huynh nói chúng ta sẽ cùng hợp y nhi thụy. Kỳ thực lúc đó, ta biết huynh cảm thấy rất khổ sở, chỉ là huynh không hề biết, trái tim ta cũng máu chảy đầm đìa.

.

Hữu Thiên, ta từ đầu chí cuối chỉ muốn huynh được hài lòng, còn huynh thì sao, đến tột cùng vẫn mang lại cho ta biết bao thương tổn!

.

Kim Tuấn Tú ngốc, Kim Tuấn Tú chậm chạp, cũng vì thế mà Kim Tuấn Tú không biết thế nào là để bụng, thế nhưng ta không phải không có cảm giác với Phác Hữu Thiên!

.

Ta cũng biết đau, cùng biết khổ sở, chỉ là, ngày hôm nay ta có thể thống khổ, nhưng ngày mai ta lựa chọn cách lãng quên! Hữu Thiên, huynh nỡ lòng nào một lần lại một lần xát muối vào trái tim ta, khiến vết thương càng lúc càng sâu!

.

Kim Tuấn ú từng tự tin bản thân sẽ chữa lành vết thương Kim Tại Trung đã để lại cho Phác Hữu Thiên! Vậy mà, có lẽ Kim Tuấn Tú đúng là ngốc, ta không những không thể chữa cho huynh, mà trái lại còn khiến bản thân bị thương, đau đến thê thảm!

.

Hi Triệt ca từng khen ta, nói ta khi cười giống với thái dương tỏa nắng! Thế nhưng Kim Tuấn Tú của hiện tại, không biết cười là thế nào, không biết cảm giác hài lòng ra sao, thậm chí trong ngực còn tràn ngập oán hận đối với thân ca ca!

.

Một Kim Tuấn Tú như thế, khiến ta không những chán ghét mà còn căm hận, sở dĩ phải ly khai, ôm ấp tình yêu đối với huynh mà rời khỏi đầm lầy tràn ngập bi thương này. Từ đó trở về sau, khi nhớ tới huynh thi thoảng dịu dàng với ta, đối xử tốt với ta, như vậy Kim Tuấn Tú ta cũng có thể hài lòng mà sống đến cuối đời! Vậy mà... Phác Hữu Thiên, vì nguyên nhân gì, tâm nguyện nho nhỏ đó của ta huynh cũng không chịu thành toàn, nhất định phải phá nát toàn bộ lưu luyến mà ta dành cho huynh, vì sao muốn hoàn toàn hủy diệt chúng!

.

Phác Hữu Thiên, huy... Ngươi thực sự quá tàn nhẫn!

.

Ánh mắt của Tuấn Tú dần dần trở nên tối tăm, đến lúc không còn một chút tiêu cự, giống hệt một con rối bị chặt đứt dây, vụn vỡ ngã trên mặt đất, không còn sức sống...

_______________________________

Xong rồi mọi người!

Vài chương nữa thôi, truyện sẽ chuyển sang ngược công, và chục chương nữa thì có hàng loạt nhân vật khác lên sàn xem náo nhiệt!

Hắc hắc~~~ **cười man rợ**

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play