Thân tâm bị vây hãm trong bóng tối, Tuấn Tú mơ hồ cảm thấy có một bàn tay ôn nhu đang lướt qua vầng trán cậu, lau đi mồ hôi. Ngay say đó, dường như còn có người từng chút từng chút một đút dòng nước ngọt ngào mát dịu, giúp giảm bớt sự nóng bỏng nơi cổ họng đang khô cháy của cậu.

.

Ai? Có thể là ai? Là ai đang chăm sóc ta? Là Hữu Hoán sao? Có khi nào... là Hữu Thiên?

.

Không!

.

Không thể là Hữu Thiên được! Ta đã quá huyễn tưởng vào giá trị của bản thân rồi! Hữu Thiên đã đi, huynh ấy đã lya khai! Sẽ không có chuyện Hữu Thiên quan tâm đến Kim Tuấn Tú, để ý xem ta cảm thấy thế nào, có bao nhiêu khổ sở, có thể hay không thương tâm, mệt mỏi đến mức thân tâm kiệt quệ? Ta có sinh bệnh, có thống khổ đến mức nào, Hữu Thiên đã và sẽ chẳng bao giờ quan tâm!

.

"Công tử thương tâm đến mức đó sao? Đã mê man mà lệ vẫn tuôn rơi?!"

.

Nghe được thành âm êm tai của nữ nhân, Tuấn Tú nhíu nhíu mày, vô thức rên rỉ, cật lực mở hai mắt. Sau giây lát mơ hồ, hình ảnh trước mắt không phải là Hữu Hoán, càng không phải là Hữu Thiên mà cậu ngày đêm tâm tâm niệm niệm, mà lại là Đầu bài1 cô nương của Bách Hoa lâu – Ngả Mẫn.

.

"Công tử tỉnh rồi?" – Trông thấy Tuấn Tú mở mắt, Ngả Mẫn không khỏi lộ ra tiếu ý "Công tử ấy, thực sự là rất đáng trách a! Người ta đến Bách Hoa lâu để tiêu khiển tầm hoan, vậy mà công tử lần nào đến đây cũng chỉ một mực uống rượu như hũ chìm! Lại còn bỏ một số bạc lớn để mời đầu bài cô nương, thế rồi mặc kệ ta ngồi yên một xó! Ta nên nói công tử không hiểu được thế nào là phong tình hay nên nói là công tử một lòng son sắt với người mình yêu đây?"

.

Tuấn Tú căn bản không có bụng dạ nào để nghe Ngả Mẫn, hai mắt vô thần, tràn đầy thất vọng.

.

"Rượu đâu? Ta muốn uống rượu!" – Tuấn Tú thì thào yếu ớt.

.

"Còn muốn uống sao?!" – Ngả Mẫn mở to hai mắt "Nếu uống nữa thì cái mạng nhỏ của công tử sẽ không giữ được a! Đại phu nói công tử nhiều ngày liên tục say rượu đã khiến nội phủ bị tổn thương, phải hảo hảo tịnh dưỡng, Ngả Mẫn không để công tử uống thêm dù chỉ một giọt rượu nào nữa! Tuy nói những người như ta là loại bán rẻ tiếng cười để sống, tốt nhất không nên quản nhàn sự2 của khách nhân, nhưng Ngả Mẫn thực lòng muốn khuyên công tử một câu. Công tử cứ tiếp tục hành hạ bản thân như vậy, thế nhưng người đã làm tổn thương đã khiến công tử đau khổ một chút cũng không biết? Làm như vậy chẳng phải từ đầu đến cuối chỉ có một mình công tử chịu thiệt thòi, vậy công tử hà tất phải chịu khổ?"

.

"Ta chỉ muốn... muốn bản thân thoải mái hơn một chút!" – Tuấn Tú thấp giọng lẩm bẩm.

.

"Vậy công tử có thấy mình thoải mái không?" – Ngả Mẫn nhướng mày "Kỳ thực ta chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của khách nhân, nhưng đối với công tử, Ngả Mẫn xin được nói thật rằng công tử không hề giống với những vị khách nhân khác! Niên kỷ của công tử so với Ngả Mẫn có lẽ lớn hơn một chút, nhưng chẳng khác gì đệ đệ của ta, chuyện gì cũng không biết, lúc nào cũng khiến người khác muốn chiếu cố! Nếu không phải vì vậy, tối qua công tử bị bệnh thành thế này, Ngả Mẫn đã sớm cho người đưa công tử về phủ, đâu thể lao lực chiếu cố người như vậy!"

.

"Cảm tạ cô nương!" – Tuấn Tú hạ rèm mi.

.

"Người nói lời cảm tạ phải là ta mới đúng! Công tử thưởng cho ta rất nhiều bạc, lại không động đến ta! Bất quá, nếu công tử muốn, không cần trả thù lao, Ngả Mẫn cũng nguyện ý!" – Ngả mẫn nói, nhéo nhéo má Tuấn Tú.

.

Tuấn Tú tất nhiên minh bạch Ngả Mân nói như vậy là có ý tứ gì, không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

.

"Ai nha~~ Đương nhiên đỏ mặt! Chẳng phải Công tử từng giải khai y phục của ta sao?" – Ngả Mẫn càng thêm trêu chọc "Ngày đầu tiên công tử đến đây, ngay cả chạm vào ta cũng không muốn, thế mà đêm qua đã thực sự giống một nam nhân, ở chỗ này thêm vài ngày, Ngả Mẫn đảm bảo công tử sẽ biết thế nào là khoái nhạc!"

.

"Ta... Kỳ thực tối hôm qua... Ta làm thế chỉ vì muốn Hữu Hoán ly khai, chứ không phải muốn khinh bạc cô nương!" – Tuấn Tú vội giải thích.

.

"Phụt..." – Ngả Mẫn không nhịn được bật cười "Còn nói là khinh bạc! Ta là loại người ngay cả trinh tiết cũng không còn, sao dám nghĩ đến hai chữ khinh bạc! Công tử quá xem trọng Ngả Mẫn rồi!"

.

"Không phải, không phải!" – Tuấn Tú lắc đầu "Nhân bản vô quý tiện chi phân3, huống chi nếu có biện pháp, chẳng có ai muốn bản thân phải lưu lạc chốn phong trần!"

.

Nghe Tuấn Tú nói xong, Ngả Mẫn nao nao, trong mắt tuy hiện lên lệ quang, nhưng ngay lập tức đã biến mất.

.

"Ha ha~~~ Công tử nói thực êm tai!" – Ngả Mẫn cười duyên, che giấu sự thất thần của bản thân "Ngả Mẫn có thể hỏi công tử một câu không?"

.

Tuấn Tú gật gật đầu.

.

"Vì sao từ đêm đó, hết lần này đến lần khác công tử đều chọn ta? Là vô ý, hay là cố tình?"

.

Tuấn Tú cười cười, thất thần nhìn đôi mắt của Ngả Mẫn, tựa hồ đang nhìn một người khác.

.

"Bởi vì... Cô nương có một đôi đào hoa nhãn3, giống huynh ấy như đúc!"

.

Ngả Mẫn sửng sốt, lập tức che miệng cười khẽ "Nguyên lai công tử đã biến Ngả Mẫn thành cái bóng của người khác!"

.

"Xin lỗi!" – Ánh mắt Tuấn Tú có chút ảm đạm "Nhưng chính vì đôi mắt đó của cô nương, ta mới hiểu được vì sao huynh ấy lại cố chấp đến như vậy! Đối với người không thể có được, chỉ cần có một đôi mắt tương tự đã là điều hạnh phúc! Chuyện đó vốn không có gì sai trái, tất cả đều vì yêu quá sâu sắc! Ta không nên hận huynh ấy bởi vì ta và huynh ấy đều cố chấp muốn có được thứ không thuộc về bản thân, càng không có tư cách hận người kia... Bởi vì người kia, cũng không sai!"

.

"Mặc dù Ngả Mẫn không hiểu được ngọn nguồn, nhưng nếu công tử đã minh bạch như vậy, vì sao còn muốn dằn vặt bản thân??" – Ngả Mẫn không khỏi khó hiểu nhíu mày.

.

"Bởi vì... Bởi vì có minh bạch đến thế nào, cũng không có thể từ bỏ tình yêu đó, chẳng có cách nào khiến trái tim thôi đau đớn, và vô pháp khiến bản thân đừng thêm cố chấp!" – Biểu tình Tuấn Tú lộ ra vẻ bi thương.

.

"Nếu đã như vậy, vì sao công tử không thử ly khai người kia! Sau khi ly khai, thời gian sẽ dần dần chữa lành vết thương và khiến công tử quên lãng!" – Ngả Mẫn thử đưa ra ý kiến.

.

Tuấn Tú nghe xong chỉ trầm mặc không nói.

.

Không sai! Ta cũng muốn ly khai, ta cũng muốn quên lãng! Nhưng ta thực sự khônghiểu, vì nguyên nhân gì mà Hữu Thiên nhất quyết không cho ta đi?

.

"Công tử?" – Thấy Tuấn Tú trầm mặc, muốn nửa buổi mà chẳng nói năng gì, Ngả Mẫn khẽ gọi.

.

"A?" – Tuấn Tú lấy lại tinh thần, gượng cười "Chúng ta đừng nói về những chuyện đó nữa! Cảm tạ cô nương đã lắng nghe tâm sự của ta, tâm tình ta hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, có thấy đói bụng nữa!"

.

"Thực sự?" – Ngả Mẫn nghe xong không khỏi cười tươi "Suốt thời gian qua, công tử chưa từng ăn một bữa nào cho tử tế, không thấy đói mới là chuyện lạ! Bất quá đại phu nói nội phủ của công tử có chút suy yếu, không nên ăn thức ăn cứng! Để ta đi chuẩn bị một chút cháo, phiền công tử chờ một chút!" – Ngả Mẫn nói xong, đứng dậy rời đi.

.

Nhìn Ngả Mẫn ly khai, trong mắt Tuấn Tú bi thương dần dần lan tràn.

.

Tuy ta nhận thức Ngả Mẫn cô nương tại chốn thanh lâu, thế nhưng ta có thể cảm nhận được, sự chiếu cố mà nàng dành cho ta hoàn toàn xuất phát từ chân tâm!

.

Không biết bao nhiêu lần ta đã hi vọng Hữu Thiên có thể thực tâm chiếu cố ta, thực lòng yêu thương ta, chứ không phải dành cho Kim Tuấn Tú một chút thương hại, một chút đồng tình... Lại càng không phải vì lời hứa hẹn với Tại Trung ca! Chỉ đáng tiếc, điều đó chẳng thể xảy ra!

.

Nhắm mắt lại, Tuấn Tú lại một lần nữa cảm thấy trái tim co rút, tâm can như bị đâm nát, đau đớn không nói nên lời!

.

Kim Tuấn Tú! Vì sao đã đến hoàn cảnh này rồi, ngươi vẫn chưa mất hết hy vọng?

______________________________

1 Đầu bài: tương đương với đệ nhất!

2 Nhàn sự: việc không liên quan đến mình =.=!!!

3 Nhân bản vô quý tiện chi phân: đã là người thì không phân biệt địa vị cao thấp.

4 Đào hoa nhãn: dịch thẳng là đôi mắt đa tình! Nhưng Ran nhìn mãi, không rõ mắt YooChun đa tình ở chỗ nào, chỉ thấy trong đầu không ngừng gào thét "Kawaiiiiii~~~" ≧▽≦

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play