Chạng vạng, Tuấn Tú như thường lệ đi ra tiền thính cùng Hữu Thiên, Hữu Hoán dùng cơm tối.


.


Trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn, Tuấn Tú hôm nay chuyển sang dùng tay phải để cầm đũa. Kỳ thực Tuấn Tú thuận tay trái, nhưng trước đó, tay trái của cậu bị thương (do bóp vỡ chén trà đó =.=|||), hơn nữa lại còn bị thương ở lòng bàn tay, chỉ cần khẽ động thì vết thương sẽ bị nứt ra. Vốn dĩ Tuấn Tú không muốn dùng bữa cùng với Hữu Thiên, nhưng lại sợ gã hỏi đến, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định đi ra tiền thính. Để không làm Hữu Thiên chú ý, Tuấn Tú trước khi đi còn tháo bỏ toàn bộ băng gạc trên tay ra. Ta thực không muốn Hữu Thiên nghĩ ta cố tình thương tổn bản thân hòng khiến huynh ấy quan tâm!


.


"A? Tuấn Tú ca, sao hôm nay huynh lại dùng tay phải để cầm đũa vậy? Đệ rất rất kỳ quái a?" - Hữu Hoán trông thấy hành động của Tuấn Tú, hiếu kỳ hỏi. (Bó tay! Em chồng còn muốn tinh ý hơn chồng là sao???)


.


Nghe Hữu Hoán nói xong, Hữu Thiên mới phát hiện ra sự khác thường của Tuấn Tú, song song dùng nhãn thần nghi hoặc nhìn cậu.


.


"A... Chuyện này..." - Tuấn Tú không nghĩ tới Hữu Hoán sẽ đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời có chút hoảng loạn "Ân... Là do đột nhiên ta rất muốn dùng thử tay phải xem thế nào! Cho nên... Ha ha, là như thế đó!" - Tuấn Tú trả lời qua quýt lấy lệ.


.


Hữu Hoán nghe xong tuy vẻ mặt vẫn còn điểm hồ nghi nhưng vẫn gật đầu, còn Hữu Thiên vẫn còn nhíu mày lại, liếc sang bàn tay trái của Tuấn Tú một chút, không thấy có điểm gì bất thường, vì vậy cũng không để tâm nữa. (Thằng chồng "hờ" khốn lạn >'''<)


.


Tuấn Tú thấy thế, âm thầm thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Bởi vì không quen sử dụng tay phải, nên Tuấn Tú chỉ có thể gắp được những món ở gần chỗ cậu ngồi, còn lại thì không hề động đũa.


.


Lương Nhi đứng ở một bên hầu hạ trông thấy vậy liền sai hạ nhân đi lấy thêm một đôi đũa nữa, giúp Tuấn Tú gắp thức ăn.


.


"Tuấn Tú công tử! Người đừng ăn duy nhất một món như vậy, những món khác trù sư chế biến cũng không tệ đâu, công tử nếm thử xem?" - Lương Nhi một bên thay Tuấn Tú một bên nói bởi biết tay trái của Tuấn Tú bị thương. Chính nàng đã giúp Tuấn Tú băng bó vết thương, cũng minh bạch cậu không muốn để Hữu Thiên biết việc này, bởi vậy đã cố ý giúp đỡ.


.


Tuấn Tú đương nhiên minh bạch dụng ý của Lương Nhi, mỉm cười với nàng, sau đó yên lặng ăn thức ăn Lương Nhi gắp thay mình.


...


.


Dùng xong bữa tối, Tuấn Tú định trở về phòng, kết quả lại bị Hữu Hoán kéo lại.


.


"Tuấn Tú ca! Gần đây đệ mới học được một bộ kiếm pháp mới, huynh có thể luyện với đệ không?" - Hữu Hoán vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.


.


"HẢ?" - Tuấn Tú hơi sửng sốt, đợi nửa ngày mới có thể thốt lên "Chuyện này... Sao đệ không nhờ Hữu Thiên? Kiếm pháp của huynh ấy so với ta giỏi hơn nhiều mà!"


.


"Kiếm pháp của Đại ca giỏi đến mấy thì vẫn chỉ là công phu của Yên Vũ các, nhất chiêu nhất thức đệ đều biết. Cho nên đệ mới muốn được luyện tập với huynh. Nếu không, hai người cùng đi theo đệ đi, lâu lắm rồi đệ không được luyện kiếm cùng hai người a! Nhất là đại ca, cả ngày cũng không biết bận rộn chuyện gì nữa!" - Hữu Hoán có chút làm nũng nhìn Hữu Thiên.


.


"Hảo! Hôm nay ta đi với đệ là được chứ gì?!" - Hữu Thiên sủng nịch sờ sờ đầu Hữu Hoán, sau đó nhìn Tuấn Tú nói "Hai người chúng ta vất vả lắm mới có dịp ở bên Hữu Hoán, ngươi đừng thoái thác nữa. Hơn nữa, vừa lúc ta cũng muốn xem xem công phu của ngươi dạo này có tiến bộ chút nào không, hay vẫn dậm chân tại chỗ!"


.


"Đã quyết vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!" - Tuấn Tú cười cười. Hữu Thiên cũng đã mở miệng, ta có thể cự tuyệt huynh ấy sao? Dù sao đi nữa thì suốt buổi tối cũng chưa có ai phát hiện ra, ta chỉ cẩn chú ý thêm một chút nữa chắc sẽ không có vấn đề gì!


.


Ba người cùng nhau đi tới hậu viện, sai hạ nhân mang kiếm của bọn họ ra. Tuấn Tú tay trái cầm kiếm, chỉ mới thoáng dụng lực, từ lòng bàn tay đã lập tức truyền đến một trận đau đớn, khiến cậu không khỏi nhíu mày. Khi nãy dùng bữa thì có thể cầm đũa bằng tay phải, nhưng bây giờ nếu muốn so chiêu với Hữu Hoán, bất luận thế nào Tuấn Tú cũng phải dùng tay trái. Vừa rồi, chỉ mới thử dùng lực xem thế nào... ta đã thấy đau không chịu nổi rồi! Nếu tiếp tục dùng tay trái cầm kiếm, e rằng vết thương sẽ nứt ra mất. Cũng không phải ta sợ đau! Chỉ e lúc đó Hữu Thiên sẽ phát hiện ra! Như thế thì hỏng bét a!


.


"Tuấn Tú ca, đến... đến đây đi! Hai chúng ta so trước vài chiêu xem thế nào?!"


.


Hữu Hoán nói xong liền bày ra tư thế , Hữu Thiên thì mỉm cười, thối lui đứng sang một bên.


.


Tuấn Tú bất đắc dĩ. Ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì a! Ai bảo bản thân vừa rồi mạnh miệng đáp ứng người ta!


.


Lưu loát dùng tay trái cầm kiếm vung lên, Tuấn Tú lại là người tấn công trước khiến Hữu Hoán phải cầm kiếm chống đỡ. Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau, Tuấn Tú lập tức cảm nhận được một cơn đau đớn bén nhọn từ lòng bàn tay ập đến, không khỏi nhăn mày, nhưng động tác lại không hề có dấu hiện chậm lại.


.


Chỉ trong nháy mắt, Tuấn Tú và Hữu Hoán đã so qua chục chiêu, kẻ khác có thể không nhìn ra hai người có bất cứ điểm khác thường nào, nhưng tiên huyết chính là không thể khống chế, chậm rãi từ miệng vết thương chảy ra, trong không khí dần dần tản ra mùi hương nhàn nhạt.


.


Hữu Thiên từ đầu đến cuối vẫn đứng ở một bên quan sát hai người so chiêu. Khi thoáng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt bay trong không khí, gã không khỏi nhíu mày, nhãn thần chăm chú nhìn Tuấn Tú. Chỉ sau chốc lát, từ đáy mắt Hữu Thiên lóa lên tinh quang, đồng thời nhanh chóng rút kiếm, xông ra phía trước kiên quyết tách hai người đang tập trung so chiêu kia ra xa nhau, sắc mặt âm trầm vô cùng đáng sợ.


.


"Đại ca? Huynh làm gì vậy?!" - Hữu Hoán bất mãn kêu lên.


.


"Tuấn Tú hiện tại không thích hợp để luyện kiếm với đệ!" - Hữu Thiên nói xong liền đoạt lấy kiếm trong tay Tuấn Tú, cầm bàn tay trái lên xem xét, khi nhìn thấy lòng bàn tay đang rỉ ra tiên huyết, tức giận không thôi "Trên tay có thương tích vì sao không chịu nói? Cứ cậy mình khỏe mạnh chơi đùa vui lắm sao?!"


.


Tuấn Tú chỉ cúi đầu, không nói năng gì.


.


"Hữu Hoán! Ta đưa Tuấn Tú về phòng xử lý vết thương trước, hẹn đệ hôm khác tiếp tục luyện kiếm vậy!" - Hữu Thiên nói xong, không chờ Tuấn Tú có cơ hội chống cự, một mạch lôi cậu ly khai.


.


Hữu Hoán thu kiếm lại vỏ, dõi theo hai thân ảnh dần ly khai, lẳng lặng thở dài một hơi.


.


Ta chỉ muốn hai người cùng luyện kiếm với ta mà thôi! Cũng là muốn hai người họ có cơ hội nói chuyện với nhau, càng mong họ có thể ở bên cạnh nhau lâu lâu một chút! Từ sau khi Đại ca thành thân với Tuấn Tú ca, hai người họ quả thực tương kính như 'băng', khiến ta chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa!


.


Ta cũng biết Đại ca trong lòng vẫn còn tưởng nhớ Tại Trung ca, nhưng nói gì thì nói huynh ấy cũng đã thành thân với Tuấn Tú ca, không nên để Tuấn Tú ca lúc nào cũng một mình thui thủi như vậy mới phải!


.


Phải nói thật là Hữu Hoán ta chưa có cơ hội kinh qua ái tình, cho nên vô pháp tường tận mọi chuyện ẩn giấu trong đó. Nhưng chí ít mắt ta trông được, Tuấn Tú ca là thật lòng thật dạ thương Đại ca của ta a! Thậm chí còn yêu đến chấp nhất luôn rồi!


.


Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy lại vô tình...


____________________________


Thiên Tú thì xám xịt một mảng, trong khi Duẫn Tại thì tim hồng tung tóe...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play