Tuấn Tú ngủ một mạch đến trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.

.

Dù sao cậu cũng là người tập võ, sau nửa ngày hảo hảo nghỉ ngơi, cơn sốt của Tuấn Tú cũng thuyên giảm. Thế nhưng Hữu Thiên vẫn hết sức lo lắng, kiên trì mời một vị đại phu đến bắt mạch kê đơn cho cậu.

.

Nhìn chén dược do chính tay Hữu Thiên bưng tới trước mắt, biểu tình của Tuấn Tú chính là cực kì đau khổ, cũng phải thôi, trên đời uống dược là điều cậu chán ghét số một.

.

"Tuy rằng đã hết sốt, nhưng thân thể của ngươi vẫn cần hảo hảo điều trị một thời gian nữa! Uống nhanh đi!" – Hữu Thiên có chút thúc giục.

.

"Cái này, ta..." – Tuấn tú vừa định cò kè mặc cả liền bị Hữu Thiên cắt ngang lời.

.

"Nghe lời! Đừng khiến ta lo lắng nữa!" – Hữu Thiên ôn nhu khuyên bảo.

.

Bởi được Hữu Thiên ôn nhu khuyên bảo như vậy, Tuấn Tú tuy mặt nhăn mày nhó nhưng vẫn bưng chén dược, một mạch uống cạn.

.

"Hữu Thiên!" – Uống xong chén dược đắng ngắt, Tuấn Tú đặt chiếc chén không sang bên cạnh, trong mắt có chút dè chừng nhìn Hữu Thiên "Ngày hôm qua... ta không nên bốc đồng như vậy! Xin lỗi! Vất vả lắm huynh mới có thời gian để đưa ta ra ngoài, ta lại..."

.

"Được rồi, đừng nói nữa!" – Hữu Thiên một lần nữa cắt ngang lời Tuấn Tú "Chuyện đã qua, không nên nhắc lại nữa! Ngươi hảo hảo điều trị thân thể cho tốt, chờ đến khi ngươi hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ trở về!" – Hữu Thiên nói xong liền đứng lên, muốn đi ra ngoài.

.

Dự định ban đầu của gã vốn là cùng Tuấn Tú ra ngoài du ngoạn mười ngày hay nửa tháng gì đó, thế nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, Hữu Thiên quả thực không còn dù chỉ một chút tâm tình. Trong lòng Hữu Thiên hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ "loạn thất báo tao"để hình dung, thực sự đã loạn đến không thể tìm ra nguyên nhân "Ta không biết ta phải đối xử thế nào với Tuấn Tú mới tốt! Ta thương tiếc người kia, không nỡ làm người ấy đau lòng, nhưng vẫn muốn kháng cự lại tình cảm của người ta!"

.

Xét trên phương diện của Phác Hữu Thiên để suy ngẫm, gã cảm thấy Tuấn Tú chẳng khác gì"an ủi phẩm" mà Tại Trung kín đáo mà mạnh mẽ lưu lại cho gã. Ngoài mặt, Hữu Thiên vui vẻ tiếp nhận hoàn toàn là bởi gã không muốn làm Tại Trung phiền lòng. Thế nhưng tận sâu trong tâm can, gã có cảm giác lòng tự tôn cao ngất tận trời của mình đã và đang bị thương tổn "Giống như là do ta không thể có được Tại Trung, cho nên mới thối lui một bước, chuyển sang lựa chọn thứ hai, chấp nhận một an ủi phẩm để tâm khỏi phiền! Ta cũng biết, làm như vậy thực sự không công bằng với Tuấn Tú, bời nói gì thì nói, người năm xưa chủ động ngỏ lời muốn thành thân với Tuấn Tú chính là ta!"

.

Trong mọi chuyện đều có nội tình che giấu sâu bên trong, chỉ có điều bản thân chúng ta có thể nhận biết được hay không? Năm đó, nếu không phải Tại Trung có mong muốn tác thành, Phác Hữu Thiên có nằm mơ ngàn vạn lần cũng không tưởng ra chuyện gã sẽ ngỏ lời muốn thành thân với Tuấn Tú! Một khi hành động không xuất phát bởi nhân tâm, mọi chuyện thực sự hỏng bét, thành ra đối với Phác Hữu Thiên, tận sâu trong tiềm thức, Kim Tuấn Tú chính là một khối u chắn ngang ngực khiến gã tâm phiền ý loạn, luôn nhức nhối khó chịu!

.

"Hữu Thiên?" – Tuấn Tú vươn tay kéo Hữu Thiên lại "Huynh... đang giận ta sao?"

.

Có thể đối với mọi chuyện xung quang mà bản thân không muốn quan tâm, Tuấn Tú luôn chậm chạp, nhưng chỉ cần liên quan đến Phác Hữu Thiên, là cậu phi thường mẫn cảm "Sao ta lại có cảm giác ôn nhu của Hữu Thiên có ẩn chứa lãnh đạm cùng xa lánh?"

.

"Không có! Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!" – Hữu Thiên cười cười vỗ vỗ lên đầu Tuấn Tú "Nếu như ngươi muốn, vậy chờ đến khi ngươi khỏe lại, chúng ta đi chơi thêm vài ngày nữa cũng được!"

.

"Quên đi! Huynh nói trở về thì chúng ta nên quay về thôi! Chúng ta đi quá lâu nhất định khiến Hữu Hoán một mình lo lắng ngược xuôi, sẽ rất vất vả!" – Tuấn Tú nhu thuận trả lời.

.

"Ân!" – Hữu Thiên đơn giản gật đầu "Ta cũng rất lo lắng đệ ấy ứng phó một mình không xong! Tuấn Tú, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ đưa ngươi du ngoạn đúng nghĩa! Lần này thành vậy, thực xin lỗi, không khiến ngươi vui vẻ!" – Hữu Thiên ôn nhu cười cười.

.

"Không có a! Đây là lần đầu tiên ta được trông thấy bố bộc, ta rất cao hứng! Cảnh sắc thực sự phiêu lượng, ta rất thích!" – Tuấn Tú lộ ra tiếu dung xán lạn rực rỡ.

.

"Vậy là tốt rồi!" – Hữu Thiên cũng cười "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ta giờ ra ngoài mua một chút điểm tâm để ngươi thưởng thức! So với đồ ăn trong khách điếm, quà vặt bên ngoài quả thực ngon hơn nhiều! Ngươi chờ, ta rất nhanh sẽ trở về!" – Hữu Thiên nói xong, quay lưng đi ra ngoài.

.

Nhìn bóng lưng Hữu Thiên khuất sau cánh cửa, Tuấn Tú sửng sốt ngơ ngác trong giây lát, sau chỉ thì thào khẽ nói một câu "Ân, ta đợi!"

.

Ta đợi! Ta vẫn luôn ở đây chờ đợi huynh! Nhưng còn huynh thì sao, lúc nào huynh mới chân chính ngoảnh lại? – Tuấn Tú nằm trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

.

Không hiểu vì nguyên nhân gì, Tuấn Tú có một dự cảm "Hữu Thiên tựa hồ muốn tận lực xa lánh ta! Vì sao, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?" – Trước đây, giữa Tuấn Tú và Hữu Thiên đã có không ít lần phát sinh những mâu thuẫn vụn vặt khiến đôi bên mất tự nhiên, nhưng có thể nói hoàn toàn bất đồng với lần này "Ánh mắt huynh ấy nhìn ta, thoáng thấy thì tưởng như ôn nhu, nhưng thực ra đáy mắt lại lộ ra lãnh đạm!" – Tối hôm qua, vì sốt cao mà Tuấn Tú lâm vào mơ màng, làm sao mà xuống núi và cả những chuyện phát sinh sao đó, cậu toàn bộ nhớ không được "Ta cũng không biết Hữu Thiên và ta xuống núi bằng cách nào nữa? Chẳng lẽ đêm qua ta đã làm ra chuyện gì khiến huynh ấy chán ghét sao?"

.

Nặng nề thở dài một hơi, Tuấn Tú cảm thấy lồng ngực thực sự mệt mỏi "Hữu Thiên! Đến tột cùng thì huynh muốn ta làm đến mức nào, mới khiến huynh yêu ta?"

_____________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play