Tuấn Tú cùng Hữu Thiên sau khi rời Minh trang liền phi ngựa xuống núi, khi thấy đã qua giữa trưa, cả hai quyết định ghé qua Vãn Thu rấn nghỉ ngơi trong chốc lát.
.
Cả hai đều không có ý định đi quá gấp gáp, tuy quyết định quay về Yên Vũ các gặp lại Phác Hữu Thiên là quyết định của Tuấn Tú, nhưng bản thân cậu vừa nghĩ tới việc mình sẽ gặp lại người kia trong lòng bất giác có chút rụt rè. Bất quá Tuấn Tú không sợ bất cứ chuyện gì, chỉ sợ phải đối mặt với đáp án chôn sâu trong lòng bấy lâu.
.
Đồng dạng như vậy, Hữu Thiên cũng không muốn chuyến đi lần này kết thúc quá nhanh. Bởi đúng như những gì Duẫn Hạo phân tích, gã không có biện pháp khiến bản thân và Bí Kỳ đồng thời xuất hiện, sở dĩ càng phải mau chóng nghĩ ra sách lược vẹn toàn.
.
Tuy bản thân đã sớm tính toán để Hữu Hoán lúc thích hợp sẽ thay thế vị trí của Bí Kỳ, nhưng muốn vậy trước đó Hữu Thiên phải thông báo cho đệ đệ một tiếng để cậu chuẩn bị sẵn sàng, bằng không vạn nhất lộ ra sơ hở, dấu vết, gã sẽ lâm vào tình cảnh "vạn kiếp bất phục".
.
Hai người đều mang trong lòng tâm sự, vào Vãn Thu trấn cũng chỉ tùy tiện tìm một gian khách điếm để dùng bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục lên đường.
.
Thời điểm bước ra khỏi đại môn khách điếm, Tuấn Tú trong lúc lơ đãng lại trông thấy bốn nam nhân giang hồ từng gặp hôm cậu cùng Duẫn Hạo ra ngoài uống rượu tâm sự, lông mày không khỏi nhíu lại, nhưng cũng không quá lưu tâm. Hữu Thiên cũng trông theo ánh nhìn của Tuấn Tú, liếc bốn người kia một lượt, cũng không để lại trong lòng.
.
Rời khỏi khách điếm, hai người song song dắt ngựa của mình, lại bắt đầu hành trình.
.
Rất nhanh, Tuấn Tú và Hữu Thiên cũng rời khỏi phạm vi Vãn Thu trấn, ở trên đường cái thúc ngựa phi nhanh.
...
.
Kể từ lúc ra khỏi phạm vi Vãn Thu trấn, trong lòng Hữu Thiên mơ hồ dâng lên cảm giác bất an hết sức khó hiểu, không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì. Một mực chìm trong suy tư, gã bỗng nhiên ngửi được chung quanh mình tựa hồ có một mùi hương nhàn nhạt như có như không.
.
"Đúng rồi, kể từ lúc bọn ta rời khỏi khách điếm, quanh người bắt đầu phảng phất mùi hương này..."
.
Trong đầu vụt lóe lên tia sáng, Hữu Thiên giật dây cương, đột ngột dừng ngựa rồi âm thầm vận công, phát hiện nội lực trong cơ thể đang từ từ biến mất.
.
"Là Phệ Cốt Hương!"
.
Thấy Bí Kỳ đột nhiên dừng ngựa, Tuấn Tú cũng làm theo, biểu tình có chút khó hiểu, "Có chuyện gì...?"
.
Tuấn Tú còn chưa dứt, từ bụi cỏ hai bên đường bất ngờ lao ra bốn thân ảnh rồi nhanh chóng bao vây cậu và Bí Kỳ, chúng chính là bốn nam nhân giang hồ gặp ở trước cửa khách điếm ban nãy.
.
"Ha ha~~~ Vị huynh đệ kia thật sự rất cảnh giác a, nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta! Đáng tiếc lại không phát hiện được chúng ta sớm đã hạ Phệ Cốt Hương khắp mình ngựa rồi, ha ha ha ~~~" – Trong bốn người rốt cuộc cũng có một kẻ lên tiếng.
.
Hữu Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn bốn kẻ kia, cuối cùng cũng nhớ ra thân phận thực của chúng!
.
"Thì ra là Giang Nam Tứ Sát, những kẻ từng hoành hành khắp Giang Nam, gây ra vô số chuyện ác tày trời! Bảy năm trước, ta vô tình bắt gặp đúng lúc chúng đang khi dễ một nữ tử yếu đuối, sở dĩ ta đã ra tay giáo huấn cả bốn, lần lượt bẻ gẫy tay từng tên một! Từ đó trở đi, bốn kẻ này liền tuyệt tích khỏi giang hồ, không nghĩ tới bọn chúng lại... Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!"
.
"Các ngươi là ai?" – Tuấn Tú nhíu mày nhìn bốn người.
.
"Chúng ta là ai?" – Một tên mặc y phục màu nâu đất nhướng nhướng mày, vẻ mặt hung ác, "Hừ! Vậy phải cảm tạ tên trượng phu đáng chết Phác Hữu Thiên của ngươi! Năm đó hắn phế tay cả bốn huynh đệ ta, bọn ta đã đợi bảy năm ròng rã, chính là để tìm hắn báo thù!"
.
Tên kia nói xong liền nhìn về phía Bí Kỳ, "Vị huynh đệ kia, người bọn ta muốn tìm chỉ có một mình Kim Tuấn Tú mà thôi, mọi chuyện vốn không liên quan đến ngươi! Nếu thức thời thì ngươi hãy mau chóng rời khỏi nơi này đi, cọn ta cũng không muốn tổn thương sinh mệnh kẻ khác!"
.
Nghe vậy, Hữu Thiên càng thêm lạnh lùng quan sát cả bốn tên đại hán, trầm mặc không nói năng gì. Bàn tay lặng lẽ với vào trong tay nải, lấy ra lệnh tiễn do Tại Trung đã cho hai người khi rời khỏi Minh trang.
.
"Trong ấn tượng của ta, thân thủ của bọn Giang Nam Tứ Sát này căn bản không tồi! Đương nhiên nếu trong hoàn cảnh bình thường, tuyệt đối không có chuyện ta hay Tuấn Tú để chúng trong mắt! Thế nhưng hiện tại, cả ta và đệ ấy đều trúng phải Phệ Cốt Hương, nội lực đang chậm rãi tiêu tán, e rằng không phải là đối thủ của bốn người bọn chúng!
Hơn nữa, một khi nội lực của ta hoàn toàn biến mất, không chỉ chẳng thể duy trì được Súc Cốt Công mà ngay cả giải trừ cũng không hề dễ dàng, đến lúc đó... Ta chỉ sợ không thể bảo hộ được Tuấn Tú!"
.
Một tiếng nổ chói tai vang lên, Hữu Thiên đã thành công bắn lệnh tiễn lên không trung.
.
Giang Nam Tứ Sát đồng thời cả kinh, lập tức đáy mắt lóe lên quang mang hung ác, chúng liền rút đao chém về phía gã.
.
Hữu Thiên nhún người ngảy khỏi yên ngựa, nhanh như cắt né tránh đòn tấn công của cả bốn tên, đồng thời rút bội kiếm nghênh đón. Lần này, gã đã dùng tay trái để rút kiếm.
.
Suốt hai năm cùng nhau song hành, Hữu Thiên vì không muốn Tuấn Tú có bất cứ hoài nghi gì, sở dĩ đều cầm kiếm bằng tay phải, nhưng giờ phút này gã đã không còn sự lựa chọn nào khác.
.
"Cả ta và Tuấn Tú đều trúng phải Phế Cốt Hương, chẳng bao lâu nữa, nội lực của bọn ta sẽ mất hết! Đến lúc đó, ta chỉ sợ sẽ bị Súc Cốt Công phản phệ, trở thành một phế nhân... Chính vì vậy trước khi thời khắc đó tới, ta phải tận lực ngăn cản Giang Nam Tứ Sát kia, đợi thuộc hạ của Minh trang đến, như vậy Tuấn Tú sẽ được an toàn!"
.
Chứng kiến Bí Kỳ và bốn kẻ kia động thủ, Tuấn Tú cũng rút kiếm chuẩn bị giúp gã, nhưng cậu vừa vận khí, mới phát hiện nội lực trong người đã tiêu tán hơn phân nửa. Chỉ trong nháy mắt, Tuấn Tú triệt để hiểu được vì nguyên nhân gì Bí Kỳ lại phóng lệnh tiễn, "Xem ra... Đây là trận khổ chiến rồi!"
.
Miễn cưỡng tập trung nội lực còn sót lại, Tuấn Tú nâng kiếm chuẩn bị gia nhập chiến cuộc, bất chợt trông thấy kiếm phát đang được Bí Kỳ sử dụng, không khỏi ngây ngẩn cả người.
.
"Nhẹ nhàng, linh hoạt, mau lẹ, chuẩn xác nhưng không kém phần sắc bén lợi hại... Nhanh như gió, nhẹ như mưa, tinh mịn giống hệt mưa bụi của Giang Nam... Trong từng chiêu thức tấn công đều âm thầm mang theo cố thủ, hợp với nhau càng khiến sức mạnh gia tăng gấp bội, đây vốn là... Vốn là kiếm pháp của Yên Vũ các a!!!"
(Nhân tiện Ran muốn giải thích: nghĩa của Yên Vũ chính là mưa bụi! Yên Vũ các là bá chủ Giang Nam, trong khi thời tiết đặc trưng của mảnh đất này là làn mưa bụi mờ ảo! >///<)
.
Vừa ổn định lại tâm tình đồng thời chuyển mắt nhìn xuống bàn tay đang cầm kiếm của Bí Kỳ, Tuấn Tú chỉ cảm thấy tâm trí nhất thời trống rỗng.
.
"Là tay trái! Cùng là tay trái giống hệt Hữu Thiên!"
.
Chú mục quan sát toàn thân Bí Kỳ và nhất chiêu nhất thức được sử dụng, Tuấn Tú chỉ cảm thấy thân ảnh của gã và Hữu Thiên dần dần đan xen xếp xếp chồng lên nhau. Cuối cùng hình ảnh đọng lại nơi đáy mắt cậu, chính là một thân hắc y của Phác Hữu Thiên!
.
"KHÔNG!!"
.
Tuấn Tú điên cuồng lắc đầu, "Ta sao có thể nhìn Bí Kỳ thành Hữu Thiên được?! Chuyện này quá hoang đường, thế nhưng..."
.
Ngay khi cậu còn đang ngây người, Hữu Thiên đã không thể duy trì thêm được, gã bị một tên trong Tứ Sát đá trúng một cước, cả người bay ra xa.
.
Đến lúc này Tuấn Tú mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy vội qua, khó khăn lắm mới đỡ được Bí Kỳ.
.
"Bí Kỳ! Ngươi không sao chứ?!" – Tuấn Tú vô cùng lo lắng.
.
Trong lúc giao chiến, mũ trùm hắc sa trên đầu Bí Kỳ đã bị đánh bay, gương mặt lộ ra bây giờ tuy tràn đầy vết sẹo xấu xí, thế nhưng từng đường nét từ ánh mắt đến khóe môi vẫn y nguyên giấu không được vẻ thanh tú.
.
Hữu Thiên nghiêng đầu ho ra một búng máu, nhưng gã lập tức ráng hết sức đứng lên, đẩy Tuấn Tú ra sau, "Mau... Chạy... Tú... Về... Minh trang..."
.
Từng chữ được thốt ra cỡ nào gian nan, cỡ nào vụn vỡ...
.
Lần đầu tiên nghe được Bí Kỳ nói chuyện nhưng Tuấn Tú nhất thời ngây dại.
____________________________________________________
Hữu Thiên nghiêng đầu ho ra một búng máu, nhưng gã lập tức ráng hết sức đứng lên, đẩy Tuấn Tú ra sau, "Mau... Chạy... Tú... Về... Minh trang..." – Từng chữ gian nan thốt ra.
.
Lần đầu tiên nghe được Bí Kỳ nói chuyện nhưng Tuấn Tú nhất thời ngây dại.
.
Giọng nói kia tuy rằng trúc trắc vụn vỡ, cỡ nào không được tự nhiên, cũng như chẳng thể so sánh được với thanh âm ôn nhu trầm ấm đầy êm tai ngày trước... Thế nhưng Tuấn Tú vừa nghe liền khẳng định bản thân tuyệt nhiên không nhận nhầm, "Cho dù đã qua mười năm, hai mươi năm, thậm chí trăm năm, ngàn năm đi nữa, ta cũng sẽ không nhận nhầm..."
.
"PHÁC, HỮU, THIÊN!"
.
Trông thấy ánh mắt khiếp sợ của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, "Quả nhiên... Chỉ cần ta mở miệng nói chuyện, sẽ bị đệ nhận ra!"
.
"Nghe... lời ta, biết... biết không... Chạy... Chạy mau!" – Nói xong, Hữu Thiên lại nâng kiếm lao về phía trước nghênh đón đòn tấn công của Giang Nam Tứ Sát.
.
Tuấn Tú ngơ ngác đứng sững tại chỗ, nhìn thân ảnh đang đẩy mình vào cảnh đao quang kiếm ảnh trùng trùng, cậu tựa như đã lạc mất hồn phách!
.
"Thế này là thế nào? Làm sao có thể?! Người đã cùng mình sớm chiều bầu bạn suốt hai năm qua, rốt cuộc... Rốt cuộc lại biến thành một người! Thậm chí chính là người khiến ta một mực trốn chạy hơn ba năm trời, không bao giờ muốn đối mặt nữa! Đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!"
.
Tâm trí Tuấn Tú lúc này đại loạn, cậu chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn Hữu Thiên, không hề nhúc nhích.
.
Liếc mắt về phía Tuấn Tú, thấy cậu vẫn đứng sững tại chỗ, mãi không chịu đi thì trong lòng Hữu Thiên vô cùng sốt ruột, bởi trong lòng gã rõ ràng hơn bất cứ ai, "Ta lúc này chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà, căn bản chống đỡ không được bao lâu nữa! Nếu Tuấn Tú không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa..."
.
Nghĩ như vậy, Hữu Thiên chỉ muốn hướng về phía Tuấn Tú hô to, mong cậu có thể tỉnh táo lại và nhanh chóng chạy đi, thế nhưng với một người trường kì không mở miệng nói chuyện như gã, tâm tình càng nôn nóng sốt ruột thì càng gian nan bật thốt thành lời.
.
Trong khoảnh khắc Hữu Thiên có ít nhiều phân tâm, Giang Nam Tứ Sát lập tức nhân cơ hội này tấn công, mãnh liệt dồn ép khiến gã phải liên tục thối lui về phía sau, dần dần ngay cả sức lực để chống đỡ cũng mất đi, nháy mắt thân thể đã trúng nhiều nhát đao, cuối cùng sức tàn lực kiệt gục ngã trên mặt đất.
.
Giang Nam Tứ Sát thấy nam tử không còn khả năng uy hiếp chúng nữa, lập tức muốn công kích Tuấn Tú vẫn đứng sững sờ ở gần đó.
.
Hữu Thiên thấy thế nội tâm kinh hãi đến cực điểm, gã kiệt lực muốn cử động thân mình, nhưng chỉ vừa nhúc nhích, từ trăm đoạn gân cốt khắp tứ chi liền truyền đến đau đớn dữ dội, khiến gã vô lực ngã nhào lại mặt đất. Súc Cốt Công đã bắt đầu tiến trình phản phệ rồi!
.
"KHOAN... Đợi đã!" – Hữu Thiên cố sức lên tiếng gọi bốn kẻ kia dừng bước.
.
Giang Nam Tứ Sát đồng loạt quay đầu nhìn về phía gã.
.
"Ta... Chính là... Phác Hữu Thiên... Các ngươi... Không cần... Làm khó... Tú!"
.
Nghe xong lời này, bốn kẻ song song cả kinh, Tuấn Tú cũng khó làm ngoại lệ, cậu lộ ra biểu tình sợ hại tột độ nhìn về phía Hữu Thiên, nước mắt cứ vậy tuôn rời không hề báo trước.
.
"Bí Kỳ thừa nhận rồi, vừa thừa nhận gã chính là Phác Hữu Thiên rồi! Sở dĩ ta không có nghe nhầm, cũng không phải thanh âm của hai người họ quá giống nhau!
Bí Kỳ, ngươi quả nhiên chính là Phác Hữu Thiên!"
.
Giang Nam Tứ Sát ôm một bụng đầy hoài nghi ngó Hữu Thiên chăm chăm, kẻ nào kẻ nấy không hề giấu diếm ý cười khinh miệt, "Ngươi mà là Phác Hữu Thiên? Ha ha~~ Tiểu tử, có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nghĩ ra lý do nào nghe đáng tin một chút chứ, ngươi còn không mau tự tạo bãi nước mà soi lại bản thân mình đi! Với bản mặt kia mà dám nói mình là Phác Hữu Thiên?! Ta phi!"
.
Chưa bao giờ chịu đựng qua nỗi nhục nhã này, trong mắt Hữu Thiên tràn đầy lửa giận, gã nhìn bốn kẻ kia trừng trừng đồng thời dồn lực nâng một tay lên, nhờ vào mồ hôi còn vương lại chậm rãi xóa đi lớp dịch dung, cuối cùng để lộ khuôn mặt bẩm sinh thanh tú tuấn dật.
.
Giang Nam Tứ Sát quan sát từng hành động của Hữu Thiên để rồi khó nhịn được, trở nên ngẩn ngơ. Bất quá, Tuấn Tú lúc này đã khôi phục được tỉnh táo, nội tâm không khỏi nguội lạnh, cậu thừa dịp bốn kẻ kia đánh mất tập trung, nâng kiếm tấn công. Bọn chúng vì không có đề phòng, khi bị tấn công phải chật vật trốn tránh, có hai trong số bốn tên bị mũi kiếm của Tuấn Tú đâm thương cánh tay.
.
"Hỗn đản! Lại dám đánh lén lão tử!"
.
Bốn kẻ hết sức giận dữ, đồng loạt xông lên tấn công Tuấn Tú. Nội lực trước đó vì trúng Phệ Cốt Hương mà tiêu tán hơn phân nửa, sở dĩ cậu chỉ có thể chật vật chống đỡ, không lâu sau, trên đầu đã ướt đẫm mồ hôi.
.
"Giờ này khắc này, ta không bất chấp nguyên nhân tại làm sao Bí Kỳ lại biến thành Phác Hữu Thiên, cũng bất chấp cảm giác chua xót không ngừng dâng lên khi biết bản thân đã bị lừa gạt bấy lâu nay, ta hiện tại chỉ biết ta không thể để người kia chết ngay trước mắt ta!
Tuyệt đối không thể!"
.
Nằm một chỗ quan sát Tuấn Tú miễn cưỡng chống đỡ đòn công kích của bốn kẻ kia, Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm can co rút từng cơn, đau đớn vô cùng.
.
"Tuấn Tú, phải thấy đệ lao mình vào làn đao mũi kiếm sắc bén, ta sợ, ta thực sự rất sợ! Sợ đệ chẳng may sẽ bị đao kiếm vô tình làm bị thương! Đệ như vậy càng khiến ta thống hận bản thân hơn, hận ta quá vô dụng, quá vô tâm!
Nếu ở khách điếm ta có thể nhanh chóng nhận ra thân phận của bốn kẻ kia, đệ và ta đã không lơ là cảnh giác để rồi bị trúng chiêu như vậy! Đệ cũng sẽ không rơi vào hiểm cảnh này!
Tất cả đều là lỗi của ta..."
.
Mắt thấy Tuấn Tú sắp không chống đỡ được nữa, Hữu Thiên lòng nóng như lửa đốt. Đột nhiên, vào đúng thời khác hung hiểm này, từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, gã vừa nghe nội tâm không nhịn được vỡ òa, cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết.
.
"Tốt... Tốt quá rồi! Người của Minh trang rốt cuộc cũng tới rồi!"
.
Giang Nam Tứ Sát song song cũng nghe được tiếng vó ngựa, dõi mắt ra xa quan sát, nhận thấy là người của Minh trang, trong mắt chúng tuy lộ ra tia không cam lòng, nhưng cũng không dám tham chiến thêm nữa, vội vàng đào tẩu.
.
Nhận thức được nguy cơ đã được giải trừ, Hữu Thiên toàn thân cũng trầm tĩnh lại, bất ngờ gã chỉ cảm thấy cả người đau nhức không chịu nổi, khó nhịn được rên rỉ thành tiếng.
.
Tuấn Tú thấy thế vội vàng rảo bước đến bên Hữu Thiên, ngồi xổm người xuống rồi nâng gã lên, ôm vào lòng, "Ngươi... Ngươi làm sao vậy?"
.
Hữu Thiên suy yếu lắc lắc đầu, gương mặt tái nhợt không còn tia huyết sắc lộ ra ý cười,"Đệ... Không có việc gì... Là tốt rồi..."
.
Lời còn chưa dứt, gã đã phải gắt gao nhíu mày, đồng thời nghiến chặt hàm răng, đem tiếng rên rỉ đau đớn nuốt trở lại cuống họng.
.
Hiện tại vì trúng phải Phệ Cốt Hương nên toàn bộ nội lực của Hữu Thiên đã tiêu tán gần hết, bởi vậy gã không thể duy trì cũng như không có cách nào giải trừ Súc Cốt Công! Sở dĩ gân mạch toàn thân mãnh liệt nghịch chuyển, cả người từ trên xuống dưới, mỗi một đốt xương chẳng khác gì bị ngàn vạn cương châm đâm xuyên qua, đem đến đau đớn sâu tận cốt tủy!
.
Tuy rằng không biết Hữu Thiên đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng Tuấn Tú cũng có thể cảm nhận được gã hiện giờ có bao nhiêu thống khổ, bởi vì cậu rõ ràng nhìn thấy người trong lòng minh đang phát run, thậm chí còn toàn thân đều run rẩy.
.
"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?!" – Tuấn Tú nhíu mày, trong mắt lộ ra lo lắng, "Tuy rằng vừa rồi Hữu Thiên đã bị Giang Nam Tứ Sát gây thương tích, nhưng tuyệt đối không đến mức độ này a!"
.
"Có đúng hay không... Có đúng hay không liên quan đến việc ngươi đã lùn đi?!" – Đây là vấn đề duy nhất cậu có thể nghĩ tới.
.
Khóe môi Hữu Thiên hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, "Tuấn Tú của ta thay đổi rồi, đã nhạy bén hơn ngày xưa nhiều lắm!"
.
"Ngươi... Ngươi mau nói chuyện đi a!" – Tuấn Tú vội la lên.
.
Thế nhưng Hữu Thiên vì không chịu nổi đau đớn trên cơ thể thêm nữa, đã hôn mê bất tỉnh.
.
"Bí... Hữu Thiên, Hữu Thiên!"
.
"Tuấn Tú thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" – Đúng lúc này, đám thuộc hạ của Minh trang cũng chạy đến bên cạnh hai người.
.
"Không còn thời gian giải thích nữa!" – Tuấn Tú vừa nói vừa cùng thuộc hạ nâng Hữu Thiên lên mình ngựa vừa hô to, "Mau! Trước tiên quay về Vãn Thu trấn tìm một chỗ chữa thương cho Hữu Thiên đã!"
.
"Thưa vâng!"
.
Vừa lên ngựa, Tuấn Tú liền tha thiết ôm chặt thân thể mềm rũ của Hữu Thiên vào lòng, thúc ngựa lao như điên về phía trước.
.
"Phác Hữu Thiên! Ngươi nhất định phải chịu đựng cho ta, ngươi vẫn còn nợ ta một lời giải thích!!!"
___________________________________________________