Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Duẫn Hạo lặng lẽ đứng dậy, không làm kinh động đến Tại Trung vẫn ngủ ở bên cạnh, một mình rời khỏi phòng.
.
"Cả đêm qua ta làm thế nào cũng không chợp mắt nổi! Thiết nghĩ ta nên đến tìm Phác Hữu Thiên nói chuyện đàng hoàng một lần, biết đâu ta có thể khuyên gã hồi tâm chuyển ý! Dù sao đi chăng nữa, người có thể lý giải triệt để tâm tình của Phác Hữu Thiên chỉ sợ chính là ta!"
...
.
Đứng trước cửa phòng dành cho Bí Kỳ, Duẫn Hạo gõ cửa hết sức lễ độ. Rất nhanh, cửa được mở ra, Hữu Thiên trông thấy Duẫn Hạo đứng ngay ngoài, phản ứng giống như tuyệt không ngoài ý muốn, gã nghiêng người đứng sang một bên ý để hắn bước vào trong.
.
"Thấy ta đến đây, ngươi tựa hồ tuyệt không ngoài ý muốn a!" – Duẫn Hạo bước đến bên bàn trà, ngồi xuống.
.
Hữu Thiên cười cười, lấy giấy bút ra viết, 【 Thời gian ngươi đến tận đây tìm so với ta phỏng đoán chính là muộn hơn! 】
.
"Gì?" – Duẫn Hạo nhướng nhướng mày "Tại sao?"
.
Hữu Thiên không nói, chỉ chỉ tay vào cổ mình.
.
Duẫn Hạo thấy thế, ánh mắt chớp nhoáng lạnh đi, khóe môi hắn hơi nhếch lên, cười đến lãnh liệt, "Ngươi thật sự dám nói với ta kiểu đó, nếu bây giờ là mười năm trước, ta đã sớm chém ngươi rồi!"
.
Hữu Thiên chỉ cười không nói gì.
.
Tuy rằng gương mặt gã đã bị hắc sa che đi, nhưng Duẫn Hạo vẫn cảm giác được Hữu Thiên đang cười, thành ra ngay cả giận cũng không thể, "Ngươi còn cười được sao?! Ngươi làm như vậy khó trách sao Tại Trung lại tự dằn vặt mình như vậy!"
.
【 Thay ta xin lỗi Tại Trung, ta... 】 – Hữu Thiên viết được một nửa liền ngừng bút, gã nguyên bản định viết mình vốn không phải cố ý, thế nhưng trog lòng lại nghi hoặc, "Ta thật sự không cố ý sao? Vì nguyên nhân gì, lúc đó tâm niệm sát nhân trong ta lại muốn bùng phát như vậy?!"
.
"Ngươi như thế nào?" – Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên như thể muốn nhìn thấy suy nghĩ của gã, "Đừng có nói với ta rằng hành động đó là do ngươi vô tình, Tại Trung nói ngươi vì Tuấn Tú mà muốn giết đệ ấy! Năm đó tuy rằng ngươi không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại xem ra, đến tột cùng chỉ có ta là càng ngày càng yêu Tại Trung, còn con tim ngươi đã sớm trao cả cho Tuấn Tú rồi cũng nên?"
.
Hữu Thiên trầm mặc không nói gì, đối với vấn đề này, gã đích xác không còn lời nào để biện giải.
.
"Ngươi nghĩ biện pháp đẩy Tại Trung ra xa nhưng lại khiến Tuấn Tú bị tổn thương! Nếu ngươi có thể sớm thừa nhận tình cảm của bản thân sớm một chút thì..."
.
Nói đến đây, Duẫn Hạo bỗng dừng lại, hắn nhếch môi cười tự giễu chính bản thân mình, "Thôi bỏ đi, ta cũng không có tư cách nói ngươi! Con người chính là ngu xuẩn như vậy, chỉ biết khăng khăng một mực nghĩ thứ bản thân không chiếm được mới là thứ tối mong muốn, thế nhưng lại không mảy may phát hiện ra mình có được thứ gì! Chỉ đợi đến lúc mấy đi, mới hiểu được chân tình thực sự thuộc về ai, cũng như mới biết thứ bản thân đã đánh mất, chính là con tim!"
.
【 Ngươi đến để thay Tại Trung khuyên giải ta sao? 】 – Hữu Thiên đến giờ mới hạ bút.
.
Chỉ là Duẫn Hạo liền lắc đầu, cười cười nhìn gã, "Ta chỉ đơn giản muốn tâm sự với ngươi chút chuyện thôi! Dù sao so với Tại Trung, ta càng có thể lý giải được tình cảnh hiện giờ của ngươi!"
.
Nghe hắn nói như vậy, Hữu Thiên không nhịn được bật cười, khẽ gật đầu.
.
"Nhớ rõ năm đó ngươi từng khuyên ta nên buông tay, thế nhưng thoạt nhìn đến phiên ngươi cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự, ngươi chưa chắc làm được như ta! Đương nhiên, Phác Hữu Thiên ngươi hoàn toàn bất đồng với Trịnh Duẫn Hạo ta, ngươi vốn chẳng có lý do để không thể không buông tay, bởi dù sao Tuấn Tú không đem tính mệnh của đệ ấy ra để uy hiếp ngươi, thế nhưng ta lại khác...
Ngươi biết không? Năm đó khi ta giao Tại Trung cho ngươi rồi giương mắt nhìn các người rời đi, cõi lòng ta lúc bấy giờ đã tan nát, tâm can cũng nguội lạnh đến mức chỉ muốn kết liễu tính mạng để có thể quên đi tất cả!"
.
Nhắc lại chuyện xưa, đáy mắt Duẫn Hạo không thể che giấu được tia bi thương sâu sắc, "Sở dĩ, ta năm đó cho dù thân lâm trọng bệnh thế nhưng ta không muốn uống dược, cũng không muốn chữa trị... Ta thậm chí còn nghĩ, nếu ta chết đi, Tại Trung có phải hay không còn trở lại liếc mắt nhìn ta lần cuối cùng!"
.
Không khỏi dừng lại trong giây lát, Duẫn Hạo cười khổ, tiếp tục nói, "Thế nhưng Chính Thù ca sau khi trở về Minh trang đã mắng ta một trận! Huynh ấy hỏi ta nếu Tại Trung không còn trên dương thế thì ta sẽ thế nào, ta đã trả lời rằng không còn Kim Tại Trung thì Trịnh Duẫn Hạo tuyệt không sống một mình! Sau đó huynh ấy đáp lại rằng, Tại Trung cũng sẽ hành xử như vậy!
Chính Thù ca còn nói, đừng tưởng rằng Tại Trung hận ta thì sẽ không khổ sở vì ta! Huynh ấy hiểu được ta rất thống khổ, thế nhưng hết thảy đều do ta nợ Tại Trung còn đệ ấy không hề nợ ta bất cứ điều gì, chính vì vậy, ta không có lý do cũng như không có tư cách đem sinh mệnh của chính mình ra khiến Tại Trung bị tổn thương!
Một lời này của huynh ấy khiến ta cả đời khó quên, ngươi có biết huynh ấy đã nói gì không? Huynh ấy bảo ta cho dù muốn chết, cũng phải chờ Tại Trung hoàn toàn lãng quên ta và đã trao con tim cho một người khác trước! Có như vậy, ta mới được xem như kiếp này thực sự không khiến Tại Trung phải thất vọng thêm lần nào nữa!"
.
Tạm thời dừng ở đây, Duẫn Hạo nâng mắt nhìn thẳng vào Hữu Thiên, "Hiện tại ta đem những lời này tặng lại cho ngươi! Phác Hữu Thiên, ngươi cho dù muốn chết cũng phải chờ Tuấn Tú tìm được hạnh phúc chân chính trước, cho tới lúc đó, ngươi không có quyền hủy diệt chính mình bởi như vậy cũng khiến đệ ấy tan vỡ!"
.
Nghe Duẫn Hạo thâm tình khuyên nhủ, Hữu Thiên chỉ biết quay đầu nhìn sang hướng khác, thở một hơi thật dài, không nói được một lời.
.
"Ta sẽ không khuyên ngươi thẳng thắn kể mọi chuyện với Tuấn Tú, bởi ta không cho đó là biện pháp giải quyết thỏa đáng nhất! Tuấn Tú sẽ không tiếp thu được chuyện này, đệ ấy nhất định sẽ cho rằng ngươi một lần nữa đùa giỡn mình, lừa gạt mình, như vậy đối với ngươi mà nói, chẳng khác gì tự sa vào tử lộ!
Thế nhưng ngươi cũng không thể duy trì hoàn cảnh hiện tại thêm nữa, hãy mau chóng tìm thời cơ thích hợp, khiến kẻ tên Bí Kỳ kia hoàn toàn biến mất đi! Một người vốn dĩ không tồn tại cho dù biến mất khỏi thế gian cũng hợp tình hợp lý thôi! Ngày hôm qua ta đã cùng Tuấn Tú tâm sự, ta đã bóng gió nói khích đệ ấy, khiến đệ ấy tự nguyện đi gặp ngươi!"
.
Một câu của Duẫn Hạo khiến Hữu Thiên cả kinh, gã không khỏi quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra tia giận dữ.
.
"Ngươi có thể cải trang thành Bí Kỳ, thế nhưng ta nghĩ bản thân ngươi vốn không có biện pháp làm cho Phác Hữu Thiên và Bí Kỳ có thể đồng thời tồn tại, đúng không? Hãy cho Bí Kỳ cơ hội thích hợp để biến mất đi, và khiến Phác Hữu Thiên quay trở lại! Đây là con đường duy nhất ngươi có thể đi!" – Duẫn Hạo nghiêm túc nói.
.
"Ngươi..."
.
"Suỵt ~~ Có người đến đây!" – Duẫn Hạo bất ngờ cắt ngang lời Hữu Thiên, ánh mắt lộ tia cảnh giác. Hắn nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài đang hướng về gian phòng này, tuy rằng rất khẽ nhưng không thể thoát khỏi thính giác siêu việt của Trang chủ Đệ nhất trang.
.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau tiếng đập cửa vang lên.
.
"Bí Kỳ, ngươi có trong phòng chứ?" – Thanh âm của Tuấn Tú truyền vào.
.
Hữu Thiên càng thêm hoảng hốt, vội vàng đem tất cả giấy ghi lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa nãy giữa gã và Duẫn Hạo giấu đi, sau đó mới đứng dậy mở của cho Tuấn Tú.
.
"Bí Kỳ!" – Tuấn Tú đi vào trong phòng, trông thấy hắn cũng có mặt ở đó không khỏi sửng sốt, "Duẫn Hạo ca? Sao huynh cũng có mặt ở đây?"
.
Duẫn Hạo cười cười, đứng lên đi về phía Tuấn Tú, đồng thời không che giấu ánh mắt ẩn giấu tia hứng thú khi nhìn thoáng qua Hữu Thiên đang miễn cưỡng bản thân bình tĩnh, sau đó hắn mới nói, "Thế nào? Ta không thể tới tìm Bí Kỳ huynh đài tâm sự sao?"
.
"A, không phải vậy!" – Tuấn Tú lắc lắc đầu, "Chính là... Có chút bất ngờ mà thôi, ta những tưởng Duẫn Hạo ca ngoại trừ Tại Trung ca thì bất kể là ai cũng đừng mong nhận được sự quan tâm của huynh a!"
.
Nhếch môi cười, Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên nói, "Bất kể là chuyện gì cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ thôi, không phải sao?!"
.
Nói xong, hắn nhướng mày, chuyển ánh mắt sang Tuấn Tú, "Ta quay về xem Tại Trung đã thức dậy chưa đây! Hai người cứ thoải mái trò chuyện, nhưng đừng tán gẫu quá lâu, nhanh ra dùng bữa sáng!"
.
Căn dặn xong xuôi, Duẫn Hạo lập tức rời khỏi sương phòng của Hữu Thiên.
.
Nhìn hắn rời đi, cậu càng có cảm giác kỳ quái, "Chiếu theo cá tính của Duẫn Hạo ca, hẳn là sẽ không có chuyện huynh ấy chủ động đến tìm một người mới nhận thức chưa được bao lâu để nói chuyện phiếm a, huống chi đối phương còn bị câm nữa!"
.
"Duẫn Hạo ca và ngươi đã hàn huyên những chuyện gì vậy?" – Đợi Duẫn Hạo đi khuất, Tuấn Tú mới nghi hoặc hỏi.
.
Bí Kỳ khẽ cười lắc lắc đầu, ý bảo không có gì, sau đó lại viết lên giấy, 【 Ngươi tìm ta có chuyện gì không? 】
.
"Ta..." – Cậu hé môi nhưng bộ dạng có vẻ muốn nói lại thôi.
.
Ngày hôm qua, có thể là do Tuấn Tú đã uống quá chén nên vừa về phòng cậu liền ngủ say. Chỉ là sáng sớm nay khi vừa thức dậy, Tuấn Tú lập tức nhớ lại những lời Duẫn Hạo đã nói với mình tối hôm qua, càng rõ ràng hắn đã hỏi cậu, "Vậy đệ hiện tại có can đảm gặp gã không?"
.
"Quả thật, là ta không dám gặp lại Phác Hữu Thiên, bởi vì ta cảm giác chỉ cần nhìn thấy người kia, vô số thương tổn và buồn đau vốn dĩ chôn sâu tận đáy lòng sẽ được giải phóng khỏi nơi cất giấu, khiến ta vô lực thừa nhận cũng như vô lực lảng tránh! Thé nhưng có lẽ nút thắt trong lòng ta sẽ chỉ tháo gỡ được khi ta gặp lại người kia! Chỉ có đối diện với Hữu Thiên một lần nữa, ta mới có thể chân chính buông tay, chỉ có nhìn thấy gã, ta mới có thể biết được bản thân có đúng hay không đã yêu Bí Kỳ mất rồi!"
.
【 Làm sao vậy? Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng! 】 – Hữu Thiên viết ra giấy.
.
"Bí Kỳ, ta..." – Tuấn Tú hít sâu một hơi, "Ta muốn ngươi cùng ta quay trở lại Yên Vũ Các!"
.
Nghe Tuấn Tú nói vậy, thân thể Hữu Thiên rõ ràng chấn động, gã thực sự không biết nên phản ứng chuyện này như thế nào?
.
"Trịnh Duẫn Hạo, đây là chuyện tốt do ngươi làm!"
.
"Bí Kỳ, trước tiên ngươi đừng mất hứng, hãy nghe ta nói đã!" – Tuấn Tú thấy thế, lại nghĩ Bí Kỳ tức giận, trong mắt lộ ra lo lắng "Ta muốn đi gặp người kia, không phải muốn cùng đối phương bắt đầu lại một lần nữa! Ta chỉ muốn cho bản thân một cơ hội để chân chính buông tay người kia!
Ta cảm giác rằng chỉ có tái kiến đối phương một lần nữa thâm tâm ta mới xác định chắc chắn được, rằng tình yêu ta dành cho người đó đã thuộc về quá khứ rồi, cũng như khiến ta dám khẳng định một điều, người Kim Tuấn Tú yêu hiện tại chính là Bí Kỳ ngươi!"
.
Hữu Thiên nghe xong, hạ bút viết lên giấy, 【 Vậy nếu ngươi gặp lại người kia rồi càng không thể buông tay gã thì sao? 】
.
"Sẽ không!" – Tuấn Tú dứt khoát lắc đầu, "Ta thề, đời này kiếp này, Kim Tuấn Tú quyết không phụ ngươi!"
.
【 Vậy ngươi không cần thiết gặp lại người kia! 】 – Hữu Thiên dứt khoát viết.
.
"Thế nhưng ta không muốn giữ khúc mắc này mãi trong lòng trong khi ở chung một chỗ với ngươi, càng không muốn mỗi khi chúng ta bên nhau, trong lòng vẫn còn phảng phất hình bóng của kẻ thứ ba! Như vậy đối với ngươi thực không công bằng!"
.
【 Ta không cần! 】 – Hữu Thiên bắt đầu khẩn trương.
.
"Nhưng ta để ý!" – Tuấn Tú nhìn Bí Kỳ, "Ta từng bị người khác đối xử như vậy sở dĩ ta không muốn chính mình lại làm thế với bất cứ ai khác! Yêu một người chính là muốn đối phương được vui vẻ chứ không phải khiến người đó khổ sở! Nếu đã quyết định ở bên nhau, ta sẽ dành cho ngươi hết thảy, không mảy may giữ lại bất cứ thứ gì!"
.
Ánh mắt của Tuấn Tú khi nói những lời trên dị thường kiên định.
.
"Ta từng nghĩ đến, hay là cứ mãi sống như thế này, coi Bí Kỳ như tri kỷ để bầu bạn hết kiếp này, thế nhưng ta cảm nhận được, tình cảm Bí Kỳ dành cho ta tuyệt không đơn giản như dành cho một tri kỷ!
Đương nhiên, ta có thể giả vờ không hề hay biết, cũng có thể duy trì tình trạng hiện tại, lợi dụng Bí Kỳ giống như năm đó Hữu Thiên đã lợi dụng ta! Bất quá, ta làm không được!
Kim Tuấn Tú thực sự đối với Bí Kỳ không phải vô tình! Sở dĩ nếu đã hạ quyết định muốn yêu, vậy ta sẽ hiến dâng hết thảy sở hữu! Vô luận đối phương đối xử với ta thế nào, nhưng ta quyết không dành cho người ấy tình yêu có điểm khiếm khuyết!"
.
Từng câu từng chữ thâm tình của Tuấn Tú khiến Hữu Thiên xúc động tận đáy lòng, "Đúng vậy, không mảy may giữ lại bất cứ thứ gì! Đây là tình yêu của Tuấn Tú! Đây mới là tình yêu của Tuấn Tú, cũng là tình yêu ta không xứng có được!"
.
Cầm lòng không đặng, Hữu Thiên ôm chầm lấy Tuấn Tú, gắt gao siết cậu vào lòng, gã lúc này chỉ cảm thấy con tim đau đớn từng cơn quặn thắt...
.
"Phác Hữu Thiên, ngươi năm đó sao có thể... Sao có thể tàn nhẫn thương tổn Tuấn Tú như vậy? Tự tay ngươi đã hủy đi tình yêu Tuấn Tú dành cho ngươi!"
.
"Bí Kỳ, đáp ứng ta, đi cùng ta được không? Lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho Tại Trung ca, chúng ta sẽ xuất phát ngay ngày hôm nay! Tại Trung ca vẫn luôn thiên vị Phác Hữu Thiên, ta nhất định chứng minh cho huynh ấy biết, Kim Tuấn Tú ta được cùng Bí Kỳ ở chung một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc hơn!" – Tuấn Tú dựa vào lồng ngực Bí Kỳ, nói khẽ.
.
Biết rõ bản thân không thể đáp ứng, nhưng Hữu Thiên vẫn gật đầu, bởi vì gã thật sự tìm không ra lý do cự tuyệt yêu cầu của Tuấn Tú!
.
Cốc! Cốc! Cốc!
.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
.
Tuấn Tú liền rời khỏi vòng tay của Bí Kỳ, nhíu nhíu mày, lên tiếng, "Vào đi!"
.
Một hạ nhân đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một khay điểm tâm.
.
"Bí Kỳ công tử, Trang chủ phân phó tiểu nhân mang điểm tâm vào cho công tử, mặt khác mời Tuấn Tú thiếu gia đến đại đường dùng bữa sáng!"
.
"Được, ta biết rồi! Đặt điểm tâm xuống đi!" – Tuấn Tú phân phó.
.
"Vâng!" – Hạ nhân nọ đặt khay điểm tâm lên bàn xong liền rời đi.
.
"Ta trước tiên sẽ cùng Tại Trung ca, Duẫn Hạo ca dùng bữa, thuận tiện nói luôn chuyện chúng ta sẽ đi Giang Nam, ngươi cũng mau ăn đi, đừng để điểm tâm nguội!" – Tuấn Tú nói xong liền ra khỏi phòng.
.
Bí Kỳ gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng xa dần của Tuấn Tú, gã rất nhanh suy sụp ngồi phịch xuống ghế, khóe môi cong lên khổ.
.
"Cùng Tuấn Tú đi Yên Vũ Các sao? Phác Hữu Thiên ơi Phác Hữu Thiên, ngươi xác thực tự tiến vào tử lộ rồi!"
_______________________________________________________