Khi bốn người về đến Minh trang, đã là tối muộn.

.

Bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn đại môn to lớn vô cùng quen thuộc, trên gương mặt Tuấn Tú mơ hồ lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, như có như không.

.

"Năm ấy, khi ta theo Tại Trung ca đến Yên Vũ các, suốt bốn năm trời không một lần quay về Minh trang. Vào thời điểm quay trở lại, khi đứng trước đại môn, cảm giác của ta lúc ấy hoàn toàn bất đồng với hiện tại, tựa như đã trải qua mấy đời vậy! Có lẽ một phần cũng do ba năm trước khi rời đi, ta đã nghĩ cả đời này cũng không quay trở lại, thế nên cảm xúc lúc này, chẳng khác gì một người vừa cải tử hoàn sinh!"

.

"Chúng ta vào trong thôi! Phòng của đệ, ta vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ cho phép hạ nhân vào quét dọn mà thôi!" – Tại Trung đi đến bên Tuấn Tú, thanh âm vừa vui mừng vừa ôn nhu.

.

"Tại Trung ca, năm đó, khi huynh trở lại đây, đã có cảm giác gì?" – Tuấn Tú đột nhiên hỏi.

.

Nghe câu hỏi, Tại Trung không giấu được sửng sốt, sau đó thoáng cười khổ, thoáng nhìn về phía Duẫn Hạo vẫn còn đứng bên xe ngựa, thu thập đồ đạc, thanh âm như vọng từ một nơi rất xa, "Lúc ấy Duẫn Hạo vì cứu ta mà thân mang trọng thương, tánh mạng như chỉ mành treo chuông, ta còn có cảm giác gì khác, ngoài một mực hi vọng huynh ấy sẽ sống sót, chỉ đơn giản như thế mà thôi!"

.

Tại Trung nói xong lại nhìn Tuấn Tú, nói nhỏ "Tuấn Tú, kỳ thật Hữu Thiên..."

.

"Tại Trung ca, ta thực sự mệt muốn chết rồi, chúng ta mau vào trong thôi! Lúc này, ta chỉ muốn được ngủ một giấc đến sáng!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Tại Trung, rồi không đợi y, bước nhanh về phía đại môn.

.

Tại Trung thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, rồi nhanh chóng nối gót.

.

"Thoạt nhìn, Tuấn Tú tựa hồ chưa thể tha thứ cho Hữu Thiên, thế nhưng chuyện này ta có thể hiểu được, bởi vì ta năm xưa, cùng đối xử với Duẫn Hạo như vậy! Chỉ là phương thức dằn vặt người đày đọa bản thân này, ngoại trừ khiến đôi bên để vuột mất rất nhiều thời gian quý giá ra, thì căn bản nó chẳng còn bất cứ ý nghĩa nào nữa!

Bởi vì càng không thể tha thứ cho đối phương, đồng thời chứng mình tình yêu dành cho người đó càng thêm sâu nặng, mà đã yêu, hà tất phải thương tổn nhau đến nhường đó!"

.

Bí Kỳ từ đầu đến cuối, yên lặng đi phía sau Tại Trung và Tuấn Tú, sở dĩ cuộc đối thoại giữa hai người, gã đã nghe không sót một chữ, đôi mắt xinh đẹp luôn u buồn ẩn sau lớp hắc sa, lại tràn ngập thêm một tầng ảm đạm.

.

"Tuấn Tú, đệ thực sự vẫn hận ta đến thế sao,? Bằng không khi nghe được Tại Trung nhắc đến tên ta, đệ thế nào bỏ ngoài tai, còn nói lảng sang chuyện khác như vậy?! Quả nhiên, đối với Kim Tuấn Tú, ba chữ Phác Hữu Thiên nhất định phải quên tuyệt không nhớ lại...

Thế nhưng, Tuấn Tú à, đối với ta, bất luận thế nào, tình yêu dành cho đệ, ngay cả cái chết cũng không thể ép ta từ bỏ!"

.

Bốn người bước qua đại môn, đi vào đại đường. Tại Trung sau khi phân phó hạ nhân chuẩn bị một gian phòng để Bí Kỳ nghỉ ngơi, liền lôi kéo Tuấn Tú về sương phòng y. Hiểu rõ hai huynh đệ nhất định có rất nhiều chuyện để tâm sự, Duẫn Hạo chỉ mỉm cười rồi rời đi.

.

Hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, song song im lặng thật lâu, chỉ đơn giản là chăm chú quan sát đối phương, không ai nói năng gì.

.

Không biết trải qua bao lâu, Tại Trung mới chậm rãi lên tiếng, "Ta đã nghĩ, đệ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ta!"

.

Tuấn Tú nghe xong, cười cười lắc đầu "Huynh là thân ca ca của ta, ta thế nào như vậy được! Huống chi, thành thực mà nói, huynh không làm sai bất cứ chuyện gì, nếu đổi lại, cho ta đứng vào lập trường của huynh, có lẽ ta cũng sẽ..."

.

"Đệ sẽ không!" – Tại Trung bất ngờ cắt ngang lời Tuấn Tú "Đệ sẽ không giống ta, ích kỷ lợi dụng Hữu Thiên, sở dĩ đệ hoàn toàn có tư cách oán hận ta! Tuấn Tú, kỳ thực, đệ so với ta, kiên cường hơn nhiều!"

.

"Là do huynh ngốc hơn ta mới đúng!" – Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Tại Trung "Khi ấy, ta tuy rằng luôn hi vọng huynh và Duẫn Hạo ca gương vỡ lại lành, thế nhưng đến lượt mình phải trải qua những chuyện như vậy, ta thực sự không thể lý giải được! Tại Trung ca, huynh làm sao để có thể tha thứ cho Duẫn Hạo ca vậy?"

.

"Những đau đớn thống khổ mà Tại Trung ca từng kinh qua, so với chuyện của ta, chỉ có thể nhiều hơn chứ không hề thua kém! Chỉ là ta thực sự không sao hiểu nổi, bị chính người bản thân yêu thương nhất dằn vặt, phải làm sao để có thể tha thứ đây?"

.

Nghe Tuấn Tú nói như vậy, Tại Trung cực kỳ ngoài ý muốn, khó tránh khỏi chấn động, chỉ sau thoáng chốc, đáy mắt dâng lên một tầng u ám, còn khóe môi thì cong lên, cười khổ, "Ta có thể hiểu được suy nghĩ này của đệ! Có những nỗi đau không hề dễ dàng để lãng quên được, thế nhưng cũng có tình yêu, cho dù trải qua vô vàn thống khổ cũng chẳng thể nào tan biến được!

Nói chính xác hơn, chính vì bản thân không thể quên được chữ tình, sở dĩ mới phải chịu bao nhiêu thống khổ! Tuấn Tú, đệ hà tất phải tự mua dây buộc mình?"

.

Tuấn Tú đầu tiên không giấu được tia sửng sốt, cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó như thể suy nghĩ thấu đáo, cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tại Trung, "Đó là suy nghĩ của huynh, không phải của ta! Bởi vì huynh là một người hoài cựu, còn ta thì hoàn toàn bất đồng! Nếu đổi lại năm đó ta là huynh, ta nhất định sẽ chọn Phác Hữu Thiên, tuyệt không quay trở về!"

.

"Một khi đã như vậy, đệ vì nguyên nhân gì không chịu đón nhận Hữu Hoán?" – Tại Trung không từ bỏ, lật ngược vấn đề.

.

"Bởi vì bất kể đã xảy ra chuyện gì, ta đối với Hữu Hoán chỉ có duy nhất tình huynh đệ, không có bất cứ cảm xúc nào khác! Thế nhưng huynh và Phác Hữu Thiên hoàn toàn không giống, hai người vừa là bằng hữu, vừa là tri kỷ, huynh đối với gã vừa có tín nhiệm, vừa có ỷ lại! Tại Trung ca, giả sử huynh nhận thức Phác Hữu Thiên trước, có lẽ kết quả hiện tại sẽ không như thế này!" – Từng câu từng chữ Tuấn Tú nói ra, dị thường khẳng định, tựa như cậu có thể nhìn thấu con người y.

.

Tại Trung nghe xong không hề đáp lại, có lẽ y ngầm thừa nhận những điều Tuấn Tú nói, "Ta đối với Hữu Thiên ngoại trừ tình huynh đệ, thực sự còn mơ hồ có một loại cảm xúc không sao nói nên lời! Và cũng vì nguyên nhân này, ta càng thấy hổ thẹn với Hữu Thiên!"

.

"Tại Trung ca, huynh đã chọn cách quay trở về, thế nhưng ta không như vậy, hạnh phúc của ta, lý nào lại nằm trên tay kẻ khác!"

.

"Thế nhưng Tuấn Tú à, hạnh phúc của Hữu Thiên chỉ thuộc về một mình đệ thôi!" – Tại Trung không nhịn được, buột miệng.

.

Câu này của Tại Trung khiến Tuấn Tú ngẩn người, chỉ là rất nhanh cậu quay lại biểu tình vốn có, chậm rãi đứng dậy, xoay người tiến về phía cửa.

.

"Tuấn Tú!" – Tại Trung thấy thế cũng vội vã đứng lên, gọi một tiếng.

.

"Tại Trung ca, chúng ta từ nay trở về sau đừng nhắc lại loại chuyện này nữa! Ta và Phác Hữu Thiên tuyệt đối không có khả năng, bởi thế, huynh đừng khuyên ta thêm nữa! Ta không muốn tình cảm của huynh đệ chúng ta bởi vì một kẻ như vậy mà bị tổn hại!" – Nói xong, Tuấn Tú liền rời khỏi phòng.

.

Nhìn đệ đệ rời đi, Tại Trung chỉ có thể sâu kín thở dài một hơi, "Quả nhiên, trái tim của Tuấn Tú đã không còn chỉ thuộc về mình Hữu Thiên nữa rồi, nam nhân tên Bí Kỳ kia..."

.

"Tuấn Tù, nếu như sự lựa chọn đó quả thật có thể khiến đệ cảm thấy hạnh phúc, vậy thì người làm ca ca như ta, tuyệt không can thiệp! Về phần Hữu Thiên, đó là do gã đã nợ đệ, mà những gì ta nợ gã, xin hẹn kiếp sau báo đền!"

________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play