Edit & beta by Lacie Empty

✦・━・✦・━・✦

Hai anh em đeo khẩu trang, mang theo vali rời khách sạn đi đến căn hộ của Giản Văn Minh.

Xe lăn bánh dạo quanh, cuối cùng dừng lại trước một căn hộ khá sang trọng trong khu dân cư.

Giản Văn Khê vốn định nói, công ty Ngải Mỹ này không đến mức khắc nghiệt với nghệ sĩ, thế nhưng khi cánh cửa trước mắt mở ra, anh sửng sốt trong giây lát.

Hơn mười mấy căn phòng, nội thất tối giản đến mức không thể tối giản hơn.

"Nghệ sĩ công ty chúng em, trừ Cố Vân Tương là nghệ sĩ khá lâu năm, chủ yếu đều ở đây cả, thành phố Hoa tấc đất tấc vàng, tiền thuê nhà quá cao. Điều kiện sống của mấy thực tập sinh ở công ty chúng em rất kém, vài người chen chúc ở trong một căn phòng nhỏ."

Giản Văn Minh như đã quen với cuộc sống thế này.

Một đứa ăn chơi trác táng lúc trước ở nhà mấy chục phòng còn chê lên chê xuống, cứ như vậy bị cuộc sống bào mòn góc cạnh.

Giản Văn Khê không nói gì, nhìn bao quát toàn bộ căn phòng một lần. Giản Văn Minh cuống quýt đi nhặt nhạnh tàn thuốc và lon rượu trên bàn trà, đem đồ dơ vắt ở trên ghế sô pha vứt vào sọt quần áo gần đấy.

Ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Giản Văn Khê lướt nhẹ qua giàn quần áo của cậu, nhìn qua tổng thể trang phục mà Giản Văn Minh hay mặc, Giản Văn Minh nói: "Đây là quần áo thường ngày em hay mặc!"

Giản Văn Khê nhìn kĩ, lẫn trong đống đồ có vài chiếc quần áo hàng hiệu nhưng màu sắc khá lòe loẹt.

Anh thẳng tay ném đống quần áo vào trong sọt rác.

"Đây là gu quần áo của em?" Anh hỏi.

Giản Văn Minh gật đầu: "Hầu hết quần áo là do công ty may cho em, em thấy cũng được."

Đúng là hơi màu mè nhưng lại rất hợp với tạo hình mà công ty thiết lập cho cậu là Playboy A.

Giản Văn Khê mở ngăn kéo ra nhìn, có mấy chiếc thắt lưng, lại còn có thêm một chiếc đồng hồ của thương hiệu lớn.

"Chỉ có một chiếc thôi sao?" Anh hỏi.

Giản Văn Minh nói: "Đã bán đi hai chiếc."

"Chiếc đồng hồ anh tặng em vào sinh nhật năm mười tám tuổi cũng bán đi sao?"

Mặt Giản Văn Minh đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Người đại diện nhắm trúng, em không có cách nào giữ lại."

Sắc mặt Giản Văn Khê lạnh đi vài phần.

Anh mở máy tính lên, bắt đầu làm quen với những người xung quanh Giản Văn Minh. Giản Văn Minh đưa cho anh một lon bia, Giản Văn Khê nhíu mày một cái không nhận lấy, Giản Văn Minh cũng không dám uống, dù bia có mở ra rồi nhưng vẫn cắn răng bỏ qua một bên. Ngồi xuống bên cạnh anh theo thói quen tựa người vào người anh mình, bắt đầu giới thiệu những người kia là ai và có chức vụ gì.

Anh tìm profile của mọi người trong công ty giải trí Ngải Mỹ.

Người đại diện nổi tiếng Lý Nhung, bốn mươi tuổi, gã cũng là người đại diện của Giản Văn Minh, trong công ty ai cũng gọi gã là anh Nhung.

Nghệ sĩ nổi tiếng đứng đầu bảng của công ty giải trí Ngải Mỹ là Cố Vân Tương, hai mươi tám tuổi, là một diễn viên nam trẻ tuổi rất nổi tiếng.

Ông chủ của Ngải Mỹ, Tống Thanh, năm nay ba mươi chín.

Còn người trợ lý bên cạnh cậu là Hoàng Tiểu Phóng, hai mươi tuổi.

"Cậu ta là họ hàng của Lý Nhung, chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học, Không thích bị sai khiến, lại còn hay mách lẻo."

Trước đây cảm thấy không có gì nhưng hôm nay kể tất cả cho anh trai nghe, Giản Văn Minh cảm thấy rất uất ức.

Sau khi nhớ rõ thông tin của từng người, Giản Văn Khê rà soát Weibo của Giản Văn Khê.

Mặc dù có vận may rất kém nhưng nhìn chung không tồi, trong giới giải trí cũng có chút tiếng tăm, lượng người theo dõi trên Weibo cán mốc hơn hai trăm vạn.

"Tài khoản của em đã bị công ty tước mất rồi," Giản Văn Minh nói tiếp: "Bị lấy đi từ tháng trước, họ sợ em bị sốc tâm lý. Anh đừng nhìn, toàn là chửi em thôi."

Hơn hai trăm vạn người theo dõi, trừ thủy quân và những tài khoản ma thì còn lại đều là những tài khoản đang hoạt động, anti và người qua đường chắc chiếm phân nửa lượng fan, theo dõi để chờ thời chửi cậu mà thôi.

Giản Văn Khê chưa một lần quan tâm đến giới giải trí, nên khi anh thấy những bình luận trên Weibo của Giản Văn Minh, nhìn sự hung tàn của những con người xa lạ trút hết lên một người mà kinh hãi.

Ở mỗi bài post đều là những bình luận chửi rửa, châm chọc thậm chí còn có người photoshop những ảnh đầy máu lẫn hình ảnh nguyền rủa, dùng từ quá đáng, làm cho người ta cảm giác không rét mà run, giống như Giản Văn Minh với bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Fan của Giản Văn Minh quả thật rất đáng thương, không thể khống chế được hết bình luận.

Ở bài đăng mới nhất của cậu là từ một tháng trước chỉ có một chữ: "Mệt!"

Phía dưới có mấy bình luận được đẩy lên top:

"Mệt chết mày đi."

"Buồn nôn ghê, sao không chết luôn đi."

"Mau cút khỏi giới đi giùm bà mày đi!"

"Không rõ chuyện gì nhưng bảo Giản Văn Minh đi chết đi là chuẩn đấy, đồng ý hai tay."

Khuôn mặt Giản Văn Khê càng trầm xuống, lông mày chau lại.

Ngày nào cũng bị mắng như vậy, chẳng trách Giản Văn Minh lại suy sụp. Là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, được cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên, sao có thể chịu nổi áp lực từ dư luận được.

Hủy bỏ hợp đồng, bị công ty lớn bắt bồi thường số tiền lớn, không chấm dứt được, lại bị công ty lăng xê không thấy đáy, rồi phải hứng chịu sự điên cuồng của giang cư mận.

Mà Giản Văn Minh không phải là người đầu tiên bị công ty giải trí Ngải Mỹ ép khô cũng chẳng phải người cuối cùng. Trong mười năm qua, tự dưng có ngôi sao nhỏ của công ty giải trí Ngải Mỹ chết không lý do, lại còn tận hai người.

"Em quay về khách sạn đi, mọi việc cứ để cho anh." Giản Văn Khê tắt máy tính.

Mặt Giản Văn Minh đỏ bừng, đứng dậy.

"Không có việc gì thì chớ ra khỏi cửa, nếu có thì phải đeo khẩu trang."

"Em biết rồi."

Giản Văn Minh đứng dậy mang giày vào, đứng giữa sảnh ngoái đầu nhìn về phía Giản Văn Khê.

Anh vỗ vai cậu tỏ ý trấn an.

Thình lình, Giản Văn Minh tiến đến, ôm chầm lấy anh.

Hương vị của O và A giao hòa cùng một chỗ, như thể chúng luôn song hành cùng nhau, dù xa cách bao năm vẫn không thể tách rời. Giản Văn Minh nói: "Có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện báo cho em biết."

Giản Văn Khê vỗ vỗ gáy cậu: "Tin tưởng ở anh."

Giản Văn Minh buông anh ra, cười cười, trong mắt hơi ươn ướt: "Đương nhiên là em tin anh, nếu anh lăn lộn trong giới giải trí, nhất định sẽ tốt hơn em."

Anh của cậu từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú, tốt nghiệp một trong ba ngôi trường hàng đầu thế giới, thạo nhiều thứ tiếng, còn có thể chơi được piano và violin. Hát, nhảy không thành vấn đề, cờ vây và cưỡi ngựa đều biết. Đạo đức, trí tuệ lẫn tư chất đều ưu việt. Anh của cậu là trưởng nam nhà gia thế, được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất ngay từ khi còn nhỏ, là người lãnh đạm mà điên cuồng, có mục tiêu rõ ràng, cùng ý chí kiên định, chỉ cần anh muốn thì chẳng có chuyện gì mà anh không làm được.

Cậu mơ hồ lo lắng thế nhưng lại phấn khích phần hơn.

Anh cậu như một quả bom, chắc chắn sẽ thổi bay toàn bộ giới giải trí, một nơi vừa xinh đẹp lại vừa dơ bẩn thối nát này.

Tiễn Giản Văn Minh đi rồi, anh quét dọn phòng ở từ trên xuống dưới.

Giản Văn Khê có hơi sạch sẽ quá thái, phòng ở cũ của Giản Văn Minh qua tay anh trở nên sạch sẽ không một hạt bụi.

Dọn dẹp xong xuôi thì trời cũng nhá nhem tối, anh ngồi xuống bên giường, để mặc cho bóng đêm dày đặc bao trùm lấy anh. Sau đó đốt một điếu thuốc, bắt chước vẻ mặt thư thái của em trai, ngón tay kẹp điếu thuốc, mày hơi nhíu lại, có chút thờ ơ, ánh lửa đỏ rực lập lòe trong đêm tối.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Nhung và tiểu Hoàng đến, vừa mới lên lầu đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Mấy ngày nay cậu ta hơi lạ, thằng nhóc này rất cứng đầu, em để ý một chút đừng để cậu nổi điên."

Tiểu Hoàng gật đầu, nói: "Lần trước để cho Giản Văn Minh tiếp đãi chủ tịch Tần, xem chừng đã chạm đến giới hạn của cậu ta rồi."

Lý Nhung cười khẩy: "Giới hạn ư, trong giới này làm gì có hai chữ giới hạn chứ? Ai mà chẳng làm vậy, những ngôi sao nổi tiếng bây giờ, được bao nhiêu người không lên giường với kim chủ? Có giỏi thì như Chu Đĩnh ấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ cần có gia thế thì cần gì phải lên giường. Gã nói rồi nhổ nước bọt: "Mà giám đốc Tần, bao nhiêu người xếp hàng dâng cái mông van xin được đâm, có thể lên giường cùng ngài ấy, chẳng phải là chớp mắt đã lên đời rồi sao? Mấy người từng lên giường với ngài không phải bây giờ đều là những minh tinh hạng nhất sao? Giản Văn Minh đúng là đồ ngu xuẩn, tiếc là không dạy dỗ được."

Tiểu Hoàng cười xòa: "Cậu ta còn quá trẻ, phỏng chừng hai năm nữa, bảo làm gì cậu ta cũng sẵn lòng thôi. Giản Văn Minh đã bị anh nắm trong lòng bàn tay rồi, không thoát đi đâu được."

Vừa nói xong đã đến trước cửa phòng, tiểu Hoàng lập tức gõ cửa: "Anh Minh."

Cậu ta gõ hai cái, cửa phòng mở ra tức khắc.

Rèm cửa trong phòng đóng kín, "Giản Văn Minh" đứng trong bóng tối, tự dưng hơi đáng sợ.

Tiểu Hoàng lùi lại một bước, Lý Nhung đẩy cậu ta ra rồi đi vào: "Sao lại không bật đèn, không lẽ đến cả tiền điện cũng không trả nổi?"

Gã vừa nói xong, đèn trong phòng lập tức bật lên, gã bước vào, nhìn căn phòng sạch không tì vết mà sửng sốt. Quay đầu nhìn Giản Văn Minh, thấy trang phục của Giản Văn Minh càng kinh hãi hơn.

Giày da đen, tất đen, quần tây xám lộ ra mắt cá chân, trên người là áo sơ mi màu xanh đen rộng thùng thình, thêm thắt lưng lại càng tôn lên tỉ lệ cơ thể cực đẹp, đeo thêm gọng chiếc kính đen, làn da trắng nõn, vóc người cao gầy, ăn mặc thoải mái, giản dị mà chững chạc.

Tiểu Hoàng ngẩn cả người.

"Mới mua quần áo à?" Lý Nhung hỏi.

Mặc đồ hàng hiệu, rõ ràng thằng nhóc này không dư tiền như thế, thế mà còn dám than nghèo với gã, xem ra là có quỹ đen.

Thì ra chừng đó vẫn chưa hết.

Giản Văn Khê "Ừ" một tiếng, nhìn Lý Nhung một lúc lâu.

Chiếc đồng hồ mà anh tặng em trai quả nhiên đang lủng lẳng trên cổ tay Lý Nhung, mặt đồng hồ phản quang dưới ánh đèn, hắt lên trên khuôn mặt anh, khiến mặt anh càng thêm sắc bén.

Nếu không phải vẫn là khuôn mặt kia, Lý Nhung còn nghĩ gã đã vào nhầm phòng.

Rõ ràng trước mặt gã vẫn là khuôn mặt của thằng nhóc Giản Văn Minh nhưng lại không giống Giản Văn Minh, rất lạnh, như răng nanh và móng vuốt của loài ăn thịt đã giấu đi, cao quý mà trầm ổn.

Gã bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn chằm chằm hơi run sợ, gã cất cao giọng để áp đi sự sợ hãi quái dị trong lòng: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Giản Văn Minh" nở một nụ cười vô tội nhưng ánh mắt lại lạnh vô cùng, nói: "Anh Nhung cho tôi nhận show gì thế?"

Quả nhiên bàn về công việc, thái độ lại tốt hơn nhiều.

Lý Nhung biết tính tình của thằng nhóc này, giờ lại nghe lời như vậy, gã cũng không dám quá kiêu căng trước mặt anh, đành ngồi xuống sô pha, giơ tay lên.

Tiểu Hoàng biết ý, lập tức lấy hợp đồng trong túi cho hắn ta.

Lý Nhung nhận tài liệu để ở trong tay: "Đừng có nói anh Nhung không bảo bọc cho cậu. Hiện nay cả công ty chúng ta và thậm chí toàn bộ giới giải trí đều sứt đầu mẻ trán để chiếm được miếng tài nguyên béo bở này. Vì bên ta đã cho tổ chương trình ký hợp đồng với ngôi sao hàng đầu là Cố Vân Tương nên tổ chương trình mới cho phép ta nhét thêm một người nữa."

Giản Văn Khê ngồi phía đối diện, cầm bản hợp đồng lên xem.

Đây là một chương trình tuyển chọn tài năng không chỉ dành riêng cho những người nghiệp dư mà còn cả cho những người chuyên nghiệp. Được phát sóng trực tiếp ở kênh truyền hình Giang Hải và chiếu video trên internet ở kênh Giang Hải TV.

Đúng là một tài nguyên lớn.

Giản Văn Khê ngồi nghiêm túc xem tài liệu, Lý Nhung ngồi phía đối diện, bắt chéo hai chân quan sát anh kĩ càng.

Thằng nhóc này, đúng là rất đẹp.

Gương mặt này, dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn khiến gã kinh diễm.

Nghệ sĩ dưới tay gã có mười mấy người, Giản Văn Minh là một trong số đó. Những người này được phân chức vụ rất rõ ràng, như Cố Vân Tương là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, đương nhiên là người dẫn đầu, thuộc về loại quan hệ hợp tác, còn những người chức vụ thấp nhất như thực tập sinh, chỉ dùng để tiếp đãi mấy sếp nhỏ.

Giản Văn Minh là nghệ sĩ tầm trung, là loại kiếm tiền chủ lực của công ty. Loại nghệ sĩ này có chút tên tuổi nhưng lại không được quá nổi tiếng, nếm chút vị ngọt của danh lợi thì sẽ dễ dàng cho công ty khống chế hơn. Lúc làm việc thì có thể giúp công ty kiếm tiền, không có việc gì thì dẫn đến những bữa tiệc xã giao, có thể tăng thêm thể diện.

Dọa nạt rồi dụ dỗ một chút, còn có thể tiếp mấy ông chủ lớn, mở rộng mối quan hệ cho công ty.

Chỉ là Giản Văn Minh không nghe lời, danh tiếng cũng tệ, bằng không cứ hoạt động tốt, gương mặt này có thể tàn sát bốn phương ở trong vòng giải trí.

Nếu là Omega thì tốt hơn nữa.

Ở xã hội hiện tại, bất kể là ngành nghề gì, người đứng đầu đều là Alpha, đây chính là bệnh nan y của xã hội, giới giải trí cũng không ngoại lệ. Tất cả các ông chủ đứng đầu đều là Alpha, thi thoảng họ muốn chơi Alpha giống như chủ tịch Tần, chơi Alpha thì kích thích hơn, nhưng đa số các ông chủ đều thích Omega, chơi thoải mái hơn, làm nhiều trò tình thú hơn.

Sỡ dĩ Omega trở nên quý hiếm là bởi số lượng Omega sinh ra còn ít hơn cả Alpha. Gần như ngay từ khi được sinh ra, thì đã được nội bộ hóa bởi các tầng lớp đặc quyền. Và cũng như Alpha, số lượng Omega cách biệt một trời một vực với Beta.

Trong phòng đột nhiên bị lấp đầy bởi hương thường xuân thơm ngào ngạt, đây chẳng phải là tin tức tố của Giản Văn Minh sao, bình thường nghe mùi khá thơm, hôm nay có vẻ hơi nồng.

Gã nhíu mày: "Kỳ động tình của cậu tới rồi à?"

Giản Văn Khê ngẩng đầu.

"Hơn trăm người tham gia chương trình này, Alpha và Omega đều có đủ, cậu muốn sinh hoạt tập thể bình thường, thì tiêm một liều thuốc ức chế đi."

"Biết rồi."

Không ngờ lại ngoan ngoãn hợp tác như vậy.

Lý Nhung càng cảm thấy xa lạ, ánh mắt gã từ cằm "Giản Văn Minh" nhìn thẳng xuống ngón tay, rồi lại từ tay nhìn xuống mắt cá chân của anh.

Vì đang ngồi, cổ tất đen lộ ra, giày da sáng bóng không dính một hạt bụi, cả người sạch sẽ đến kì quái.

Nay mới đầu đông, Giản Văn Minh rất thích cởi trần, rất ít khi thấy cậu ăn mặc quy củ như vậy, trên người luôn tỏa ra khí tức cấm dục.

Dường như người cũng trầm tĩnh đi rất nhiều.

"Lần này nhận cho cậu hai công việc mới, bây giờ cậu chuẩn bị cái này, ngày mai đến đài truyền hình ghi hình."

Giản Văn Khê ngẩng đầu: "Còn việc kia thì sao?"

"Trước mắt cậu cứ làm tốt chuyện này, chuyện kia sẽ nói sau."

Công việc thứ hai để dạy dỗ Giản Văn Minh một trận, gã sợ nói ra Giản Văn Minh sẽ phản kháng. Trước hết cứ để cậu ta nếm chút quả ngọt, đến lúc đó lại dùng những thí sinh tạo áp lực cho cậu ta, vậy mới dễ thành công được.

Đây là yêu cầu chủ tịch Tống, nghệ sĩ không nghe lời, nên dùng mánh khóe viên đạn bọc đường.

Giản Văn Khê đọc xong tài liệu xong, đại khái cũng đã hiểu cuộc thi tuyển chọn《Tinh nguyệt đối chiến》này.

Từ cuộc thi tuyển chọn idol làm mưa làm gió trên khắp các đài truyền hình, về sau các loại hình chương trình tuyển chọn như này mọc lên như nấm sau mưa. Không quá hai năm, khán giả đều đã chán ngán loại hình này, càng không cần phải nhắc đến chương trình bình chọn cho những gương mặt quá quen thuộc, người xem cần những gương mặt mới mẻ hơn. Vì vậy, đài truyền hình Giang Hải cho ra mắt một chương trình tuyển chọn hoàn toàn mới, ba mươi minh tinh và bảy mươi người mới cùng nhau tham, từ đó chọn ra mười người xuất sắc nhất gộp thành một nhóm.

Tinh nguyệt đối chiến, chính là trận chiến giữa ngôi sao và mặt trăng, ánh sao đại diện cho những người mới chưa ra mắt, còn vầng trăng đại diện cho người đã có tên tuổi.

Vừa có thể xem tuyển chọn idol, lại còn có thể thấy những gương mặt mới, những người mới và những người đã có tên tuổi giao đấu với nhau. Chương trình này quả thực rất có sức hút.

Mà loại chương trình tuyển chọn như vậy, về sau thường đuối, phần lớn là do bị sắp xếp kịch bản quá nhiều. Lại thêm có rất nhiều nghi ngờ nội bộ của những nhà sản xuất chương trình, còn có những người ngậm thìa vàng, được nhà sản xuất nâng đỡ. Người chiến thắng cũng không phải người mà khán giả thích, theo dõi đúng là chuyện vô bổ.

Vì vậy, chương trình tuyển chọn này được gọi là một trong những chương trình truyền hình minh bạch và công khai nhất trong tất cả các chương trình truyền hình tuyển chọn idol, mỗi buổi diễn của chương trình đều được phát sóng trực tiếp ở đài truyền hình và trên internet.

Dám tự tin tuyên bố chương trình này sẽ tạo ra một xu thế toàn dân theo đuổi thần tượng, đúng là cực kỳ tham vọng.

Mà, thứ gọi là minh bạch, cũng chỉ làm những quy tắc ngầm kín đáo hơn mà thôi. Bảy mươi thực tập sinh thì không nói, còn ba mươi idol đã ra mắt, tất cả đều đã được chỉ định vai trò rất rõ ràng.

Cố Vân Tương là minh tinh đang nổi tiếng, cũng chỉ là công cụ để mà thu hút thêm hợp đồng quảng cáo và lôi kéo các nhà đầu tư, mở rộng sức ảnh hưởng, là loại người nếu không rời khỏi chương trình, dù thế có ăn hại đi chăng nữa cũng định sẵn nằm trong nhóm những người chiến thắng.

Còn có những người nằm trên đống vàng, thuộc loại tổ chương trình âm thầm nâng đỡ, loại này cũng đã ẵm chắc ba vị trí chiến thắng rồi.

Về phần Giản Văn Minh chỉ là người qua đường thôi.

Chỉ cần qua ba vòng, khả năng cao sẽ bị loại, nếu không phải làm người qua đường bình thường thì cũng chỉ làm nền cho những người khác mà thôi.

"Với khả năng của cậu, muốn trở thành một trong những người chiến thắng thì đúng là no hope, nhưng tôi đã hỏi mấy người trong tổ chương trình, bọn họ nói lần này sẽ không nhúng tay quá sâu vào kịch bản. Cậu cố gắng thêm chút, dù có làm một tên vô dụng, chỉ cần cho người xem thấy cảm giác tồn tại, thì có thể ở thêm hai vòng nữa." Lý Nhung đứng lên, nói với chất giọng hơi khinh miệt: "Gắng mà sống sót đến vòng ba hay bốn đi. Dù sao bây giờ cậu vẫn chưa lặn khỏi hot search, còn có chút nhiệt, mà công ty cũng không hề mong đợi gì ở cậu."

Giản Văn Khê để tập tài liệu trong tay xuống, cũng đứng lên, anh cao hơn Lý Nhung một chút, ánh mắt sắc bén, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Được!"

Không hiểu sao, Lý Nhung luôn cảm thấy căn phòng này quá sạch sẽ, sạch đến mức không có tình người, lạnh đến nỗi khiến gã khó chịu.

Lý Nhung để tiểu Hoàng ở lại, còn gã cất bước đi trước.

"Cậu cũng về trước đi, ngày mai đúng giờ tới đón tôi là được." Giản Văn Khê nói với tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng len lén nhìn anh, thấy Giản Văn Khê cũng nhìn vào mình, ánh mắt sáng ngời.

Tiểu Hoàng gật đầu rồi cũng chuồn ngay.

Cậu ta nghĩ có phải gần đây "Giản Văn Minh" chịu đả kích quá lớn hay không mà như biến thành một người khác, không nóng nảy như trước, ngược lại còn mang cảm nghiêm túc, làm cậu ta khiếp sợ không lý do.

Giản Văn Khê đi tới bên cửa sổ, nhìn thẳng vào tòa nhà cao tầng ở phía xa kia.

Đây khu đô thị náo nhiệt, lại gần khu vui chơi giải trí trung tâm. Xa xa là tháp truyền hình Giang Hải, màn hình lớn đang chạy quảng cáo show tuyển chọn《Tinh nguyệt đối chiến》.

Nếu anh muốn đạt được mục đích của mình, việc đầu tiên cần làm, là phải nổi tiếng.

Chỉ khi có đủ nổi tiếng, đủ sức mạnh, thì anh mới đủ sức ảnh hưởng, khi đó mới có thể thao túng dư luận, có được chiếc áo giáp sắt bất khả xâm phạm.

Giản Văn Khê tự nguyện hiến dâng bản thân mình cho giới giải trí. Lấy danh tiếng làm giáp, đem ô dù và tài năng làm vũ khí. Có lẽ anh không thể thay đổi thế giới này, cũng như nền văn hóa của giới giải trí. Nhưng chí ít nhất phải vì bản thân mình, vì người anh yêu thương mà ăn miếng trả miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play