Người thức trắng còn có Lưu Trạm, sự việc của Trần Công vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.

Sương phòng nằm trên tầng hai của khách điếm, cửa sổ mở toang, Lưu Trạm ngồi hút thuốc, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào màn đêm xa xăm.

Tống Phượng Lâm chợp mắt một lúc rồi tỉnh, dạo gần đây y ngủ rất ít, đế kinh đang ấp ủ giông tố, thử hỏi làm sao y có thể an lòng?

Duỗi tay phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, y hơi nhổm dậy, nhìn thấy có bóng người ở gần cửa sổ.

"Đánh thức đệ rồi à?" Lưu Trạm hỏi.

"Huynh muốn uống trà không? Ta đi nấu." Tống Phượng Lâm xuống giường, khoác tạm áo ngoài lên.

"Không cần đâu, đừng vất vả." Lưu Trạm đóng một bên cánh cửa sổ lại, sau đó vươn tay kéo y vào lòng mình.

Bệ cửa sổ của khách điểm này khá rộng, song sắt kéo dài ra phía ngoài, dưới lầu là một con đường đá, ban ngày có thể nhìn thấy những gánh hàng rong hoặc thương lữ đi qua đi lại.

Tống Phượng Lâm tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn, thả lỏng cơ thể.

"Đang nghĩ chuyện của Trần Công à?"

Lưu Trạm không đáp nhưng cảm xúc tức giận dường như sắp hóa thành thực thể.

Tạm thời chưa nói những chuyện khác, ban đầu Trần Công vào cửa hàng Lưu Ký làm việc, gã chỉ là một tạp dịch, Lưu Thành thấy thiếu niên này đáng thương nên mở cho một con đường, rồi sau đó nhiều lần đề bạt gã lên những vị trí cao hơn, thậm chí khi gã và Lưu Duyệt Hinh có tư tình, cuối cùng nhà họ Lưu vẫn chấp nhận gả thấp con gái đi, nói Trần Công một bước lên trời hoàn toàn không phải nói quá.

Nhưng quả nhiên trên đời này luôn tồn tại một số kẻ xấu xa từ tận xương tủy.

"Dưới tay cầm quá nhiều người, lẫn lộn vào cả mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa." Tống Phượng Lâm thở dài.

"Lần này trở về phải chỉnh đốn lại." Lưu Trạm nói.

Phải cử người đi kiểm tra tất cả chưởng quầy ở các nơi một lượt, không sợ bọn họ ăn xén ăn bớt, chỉ sợ bọn họ bán chủ cầu vinh.

"Ta hiểu rồi." Tống Phượng Lâm gật đầu.

Chuyện của Trần Công coi như cũng cho hai người một đòn cảnh cáo, không chỉ là vấn đề tham ô mà còn cả thế cục ở đế kinh.

"Sắp hết một ngày rồi mà ông ngoại và họ Từ vẫn chưa bàn bạc xong, càng kéo dài biến số càng nhiều." Lưu Trạm nhíu mày.

Cục diện đế kinh như một cuộn chỉ rối, cách tốt nhất là dùng dao sắc chặt phăng đi, giành lấy phần thắng, tuy nhiên Triệu Hằng Phủ và Từ Mục Viễn lại chần chừ quá lâu, sợ rằng sẽ để vuột mất cơ hội khống chế cục diện của đế kinh.

Tống Phượng Lâm cúi đầu cười, "Thế gian này mấy ai được như tướng quân, người dám đánh cược cuộc sống phú quý của mình dù sao cũng chỉ có rất ít."

Ngay từ lúc bắt đầu Tống Phượng Lâm đã biết chắc chắn Triệu Hằng Phủ và Từ Mục Viễn sẽ lưỡng lự.

Lưu Trạm cũng bó tay.

Đêm tối nặng nề, đế kinh im lìm.

"Nếu không có chuyện của Trần Công thì ta kệ ông ngoại thích kéo dài bao lâu cũng được, nhưng qua hôm nay khả năng xuất hiện biến số quá lớn." Lưu Trạm lo lắng, hắn đang nghĩ đến Phái Công Ly.

"Không thể tin Phái Công Ly, có lẽ hiện tại y cũng đang có ý tưởng khác rồi, bán chúng ta chỉ bằng một câu nói đơn giản mà thôi."

Đây mới là nguyên nhân chính khiến Lưu Trạm mất ngủ.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tống Phượng Lâm lạnh băng, nói: "Một khi đã vậy, chúng ta phải hành động trước khi y quấy đục thế cục này lên."

Tinh thần của Lưu Trạm lập tức tỉnh táo.

"Họ Chu họ Triệu họ Từ họ Phương, ai cũng có tính toán của riêng mình, đều muốn mọi sự như ý."

"Gia đình Chu Tùy bị Chu Thiền phá nát, hai đứa con bị đánh chết, có thể viết chuyện Chu Tùy nổi điên rải khắp phố để trên dưới đế kinh bàn tán, hủy hoại thanh danh của Chu Thiền trước."

Việc này Chu Thiền làm quá độc ác, Chu Tùy bán mạng cho lão, cuối cùng lại đi đến kết cục tan cửa nát nhà, đủ để vây cánh của họ Chu dao động một phen.

"Đồng thời rải tin đại tư đồ tiếp nhận những quan lại muốn quy phục, chỉ cần quy phục sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ."

Nghe Tống Phượng Lâm nói xong, tinh thần Lưu Trạm chấn động.

Tuyệt diệu!

Ai nói Tống tiên sinh chỉ biết dương mưu không biết âm mưu, là do chưa đủ hiểu biết về y mà thôi.

Nếu loan tin đại tư đồ tiếp nhận quy phục, mọi người sẽ nghĩ gì về Triệu Hằng Phủ? Nhất định sẽ cho rằng ông đang phóng ra tín hiệu, mở đầu màn quyết đấu với họ Chu.

Triệu Hằng Phủ phải đối phó với chuyện này thế nào? Nhất định là bí mật bị rò rỉ rồi! Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ông chưa muốn ra tay vẫn phải ra tay, không còn thời gian để do dự nữa.

Chỉ cần Triệu Hằng Phủ ra tay, họ Chu bị diệt, chuyện Lưu Trạm vào kinh bị bại lộ cũng chẳng sao, Phái Công Ly không còn chiếm ưu thế trước mặt hắn nữa.

Chỉ bằng một hai câu nói của Tống tiên sinh, ngắn gọn nhưng tuyệt diệu.

Lưu Trạm gọi Trương Tiểu Mãn và Tào Minh tới dặn dò, yêu cầu bọn họ rải tin tới các quán trà và khu chợ trước khi hừng đông.

Ngày hôm sau, lời đồn lan rộng khắp đế kinh.

Buổi trưa, cha con Triệu Hằng Phủ hạ triều, hai người đi bộ ra cửa cung rồi lên xe ngựa của mình hồi phủ, đằng sau lại có khoảng bảy, tám chiếc xe ngựa khác đi theo về tận phủ đế sư.

Triệu Hằng Phủ vừa mới bước xuống xe, các quan lại đi theo nóng ruột tiến lên, "Đế sư! Hạ quan đến quy phục!"

Những người này đều từng làm việc cho họ Chu, cha con Triệu Hằng Phủ biến sắc mặt, có vài lời không thể nói ngay ngoài cổng, chỉ có thể mời bọn họ vào trong phủ trước.

Chẳng mấy chốc lại có thêm quan lại lục tục tới gõ cửa, dần dần tổng cộng được mười mấy người.

"Đế sư, cầu xin đế sư hãy chấp nhận hạ quan, hạ quan phải làm việc cho họ Chu cũng là vì bất đắc dĩ."

Trong thư phòng của Triệu Hằng Phủ, nhóm quan lại mồm năm miệng mười giải thích cho bản thân mình.

"Chỉ cần trái ý đại thừa tướng là bị giết, mấy hôm trước cũng mới giết hai môn khách, mỗi ngày bọn hạ quan phải sống trong lo sợ cực điểm."

"Các ông có biết chuyện đại thừa tướng đánh chết cả nhà thượng tướng quân của quân bắc không?"

"Thật hay giả vậy?" Có người hỏi.

"Dĩ nhiên là thật! Hôm ấy ta cũng có mặt ở hiện trường." Một viên quan lắc đầu thở dài, tỉ mỉ thuật lại sự tình xảy ra ngày đó.

Cha con Triệu Hằng Phủ và Lư Lệnh Viễn đến sau nghe xong mà tròn mắt kinh ngạc, thượng tướng quân nắm trong tay quân bắc, Chu Thiền dung túng cho quản gia báo thù riêng, giờ Chu Tùy điên rồi, quân bắc phải làm sao bây giờ?

Tới chiều càng có nhiều quan lại hay tin rồi tìm đến phủ đế sư, nói thế nào cũng không chịu rời đi, nhao nhao cầu xin đế sư mau ra tay dẹp loạn thần.

Chuyện này cũng truyền đến tai Phái Công Ly.

Phái Công Ly không ngờ Triệu Hằng Phủ lại chủ động lan truyền tin tức tiếp nhận quy phục, thầm nghĩ may mà mình về cùng phe với họ Triệu trước rồi, nếu tới trễ một bước khả năng cao sẽ bị khai trừ, trở thành tàn dư của phe họ Chu.

Trong lúc Phái Công Ly đang tự hỏi có nên đến phủ đế sư hay không thì có một đám tráng hán xông vào nhà của y.

"Bọn tiểu nhân nhận lệnh của đại thừa tướng, mời Phái đại nhân đến phủ nghị sự!"

Phái Công Ly kinh hãi, thầm hận mình hành động quá chậm chạp!

Y suy tính thật nhanh, lập tức dặn dò kẻ hầu của mình, "Ngươi mau đi truyền tin cho cửa hàng Lưu Ký, nói ta bị bắt về phủ đại thừa tướng rồi, có lẽ hôm nay sẽ nổ ra biến lớn, bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị đi!"

"Đại nhân bảo trọng!" Kẻ hầu nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ, trốn ra bằng đường ở hậu viện.

Sau khi hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, Phái Công Ly làm bộ trông sao cho thật tự nhiên rồi bước ra ngoài.

Nhiều vị quan khác cũng được "mời" đến phủ thừa tướng, trên mặt của họ tuy không có biểu cảm gì, thực ra trong lòng đều đang thầm mắng bản thân tại sao lại do dự vào thời khắc mấu chốt này.

Bây giờ bị đại thừa tướng cưỡng chế ngồi chung một con thuyền, nếu xui xẻo có khi còn chết mất chỗ chôn cùng họ Chu.

Thính đường rộng lớn tụ tập đầy người nhưng lại yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Tới đủ hết chưa?" Âm thanh hung ác nham hiểm của Chu Thiền vang lên, đi bên cạnh lão là con trai trưởng Chu Tân, đằng sau là các thị vệ cầm trường đao.

"Khởi bẩm đại thừa tướng, còn thiếu hai mươi mốt người trong danh sách." Thị vệ bẩm báo.

"Hay, hay lắm!" Chu Thiền nổi giận, híp mắt quét một lượt qua đám quan lại, "Nếu lão phu không phái người đi mời các ngươi, có phải các ngươi cũng muốn đến phủ đế sư quy phục?"

Đám quan lại lũ lượt quỳ xuống nói không dám, nói thêm đủ các kiểu khác để bày tỏ lòng trung thành.

"Đại tư đồ bỏ qua chuyện cũ, bổn thừa tướng cũng có thể bỏ qua chuyện cũ." Chu Thiền ngồi vào ghế chủ tọa, lời nói ra hoàn toàn không hợp với ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao.

Đám quan lại cúi đầu càng sâu hơn, không ai dám để lộ ra suy nghĩ của mình.

Cảnh tượng này khiến Chu Thiền hài lòng, lão không tạo áp lực nữa mà nói ra một chuyện khiến mọi người kinh hãi.

"Nói thật cho các ngươi biết, bổn thừa tướng biết hết mọi kế hoạch của họ Triệu và họ Từ, cùng lắm chỉ là muốn gán tội rồi dùng nha môn Hình bộ bắt lấy lão phu."

Nói tới đây Chu Thiền sung sướng cười to, "Mà buồn cười nhất chính là một kẻ như Lưu Trạm lại dám vào kinh!"

Nụ cười của Chu Thiền cực kỳ dữ tợn, "Ở trong mắt bọn chúng, trông lão phu giống người dễ bị giải quyết lắm à? Bao gồm cả các ngươi!?"

Là ai để lộ bí mật vậy!?

Lưng áo Phái Công Ly thấm một lớp mồ hôi lạnh, ngay sau đó y liền nghĩ đến... chẳng lẽ là họ Phương?

Đêm qua y vừa kể hết mọi chuyện cho họ Phương, hôm nay Chu Thiền biết toàn bộ kế hoạch của họ Triệu và họ Từ! Chắc chắn là họ Phương làm lộ bí mật!

Họ Phương thế mà lại bán đứng họ Triệu và họ Từ!

Đầu óc Phái Công Ly xoay chuyển thật nhanh, lập tức nhìn thấu ý tưởng muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi của họ Phương, cứ mặc họ Chu với họ Triệu và họ Từ đánh nhau đến chết, tiện tay bắt cả tướng quân Tề Vân nữa là trọn vẹn.

Chiêu mượn đao giết người này hay lắm!

Phương Ngọc Lương là vệ úy bảo vệ hoàng cung, nắm giữ năm ngàn cấm quân, cho dù cuối cùng họ Chu thắng được họ Triệu và họ Từ thì chỉ cần có cấm quân trong tay, họ Phương vẫn đủ sức thu dọn tàn cục.

Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau.

Phương Ngọc Lương và Chu Thiền có mối thù giết cha, đương nhiên không bao giờ để cho Chu Thiền làm người thắng cuối cùng.

Cũng may họ Phương không để lộ thân phận của mình, Phái Công Ly vững dạ hơn, một ván này, y để lại đường lui ở khắp mọi nơi, cho dù ai thắng ai thua cũng không ảnh hưởng gì đến mình, kế tiếp y chỉ cần đứng xem thôi là được.

"Truyền lệnh của bổn thừa tướng! Huy động binh lính canh giữ ở cổng nam và cổng tây lập tức tập kích vào Triệu phủ và Từ phủ!" Chu Thiền đập vỡ chung trà trong tay.

Vài tiếng hô kinh ngạc đứt quãng vang lên, không ngờ Chu Thiền còn mua chuộc cả cấm quân! Thời gian tới sợ là đế kinh đại loạn rồi!

Cùng lúc đó ở phủ đế sư.

Cha con Triệu Hằng Phủ, Lư Lệnh Viễn và Từ Mục Viễn bàn bạc trong thư phòng.

"Không thể chần chừ được nữa, Chu Thiền sắp ra tay rồi! Mặc kệ là ai để lộ bí mật, hôm nay có nhiều cựu thần của họ Chu tụ tập ở Triệu phủ như thế, đại tư đồ cũng hết đường chối bỏ!" Lư Lệnh Viễn cực kỳ sốt ruột.

Hiện tại Triệu Hằng Phủ đang ở trong tình thế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chi bằng lập tức hành động để tránh bị Chu Thiền phản công.

Từ Mục Viễn quả quyết nói: "Bản tướng quân lập tức đến đại doanh cấm quân điều binh, các ông cũng mau chóng triệu tập bộ khoái của nha môn tróc nã Chu Thiền đi!"

"Không thể!" Triệu Hằng Phủ ngăn Từ Mục Viễn lại, "Không có chiếu gọi cấm quân không thể nhập kinh, đây là quy tắc tổ tiên định ra! Nếu chúng ta điều động cấm quân, vậy thì khác gì trở thành loạn thần tặc tử, người trong thiên hạ sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt thế nào!?"

Triệu Hằng Phủ là đại nho đương thời, cả đời này ông sống quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không cho phép bản thân có vết nhơ.

"Đế sư, ông..." Từ Mục Viễn vừa ngưỡng mộ vừa bất lực, hiện giờ bọn họ đang nắm không ít binh quyền trong tay, bá quan văn võ trong triều ai dám lên tiếng chỉ trích? Chỉ cần diệt được họ Chu, quyền bính sau này sẽ do hai người cùng nhau san sẻ.

"Lão phu không thể trở thành hạng người như họ Chu!" Triệu Hằng Phủ một mực kiên trì.

Từ Mục Viễn chấp nhận lui một bước, "Con trai lão phu là tướng chỉ huy lính canh giữ ở cổng thành phía Đông, trong tay nó có khoảng một ngàn người, còn ở các cổng Tây Nam Bắc, lão phu sẽ đích thân đi thuyết phục bọn họ."

"Làm thế là tốt nhất!" Triệu Hằng Phủ thở phào.

Mọi người tạm giao hẹn như thế.

"Vậy con cũng tới nha môn Hình bộ luôn!" Triệu Cát Chương vội vã đi ra ngoài cùng Từ Mục Viễn.

"Thưa thầy, để phòng ngừa biến cố, chúng ta nên triệu tập toàn bộ bảo vệ trong phủ." Lư Lệnh Viễn nói.

Người xưa có câu rắn chết vẫn còn nọc, giả dụ Chu Thiền bị bắt, vây cánh của họ Chu tất sẽ nổi dậy, ý định ban đầu của Lư Lệnh Viễn là muốn đề phòng tàn dư của họ Chu vùng lên báo thù, lại không ngờ thực chất là bạo loạn đang ấp ủ.

Gia tộc họ Chu độc đoán nắm quyền nhiều năm như vậy, thế lực ở đế kinh đương nhiên cũng rất lớn mạnh.

Ngoài sáng có các thị vệ và bảo vệ của phủ, trong tối có đám tay chân ở sòng bạc và hiệu buôn, nhân số đông đảo.

Chu Thiền hô một tiếng, tất cả rục rịch dịch chuyển.

Nếu không nhờ có Tống Phượng Lâm dùng kế ép họ Triệu và họ Từ phải ra tay trước, bị họ Phương mật báo như thế, họ Chu chớp lấy cơ hội phản công, phần thắng của họ Triệu và họ Từ sẽ cực kỳ ít.

Còn lúc này hai bên đang đồng thời hành động, ai chết ai sống chưa thể đoán được.

Hôm nay chi nhánh đế kinh của cửa hàng Lưu Ký đóng cửa nghỉ bán, Lưu Trạm và Tống Phượng Lam đều ở bên trong cửa hàng.

Tống Phượng Lâm đã gửi thư cho Lưu Thành, nói Lưu Thành tìm một nhóm chưởng quầy và quản sự khác đến tiếp quản, chờ đến lúc đủ người thì mới có thể mở cửa khai trương lần nữa.

Năm mươi xe áo lông chuyển từ Bắc Cương đến vẫn chưa dỡ xong, hiện giờ cửa hàng không còn ai làm việc, thân vệ đành dọn tạm vào nhà kho trước, tránh cho để ngoài dầm mưa dãi nắng bị hỏng mất.

Đằng hậu viện, nhóm thân vệ vội vàng sắp xếp hàng hóa.

Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm và vài người nữa thì đang bàn bạc trong hậu đường.

Có hai ám vệ trở về, thông báo cho bọn họ biết tình hình mới nhất của đế kinh.

"Canh bốn đêm qua Phái Công Ly chạy đến Phương phủ, hôm nay Chu Thiền lập tức động thủ." Tống Phượng Lâm vuốt ve chiếc quạy xếp trong tay.

Chuyện họ Phương mật báo, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.

Lưu Trạm cười khẩy, "Giữa các thế gia với nhau chỉ có mưu mô và toan tính, nếu muốn làm dê đầu đàn, ông ngoại vẫn quá bất cẩn."

Giữa họ Triệu và họ Phương chẳng có mấy tình nghĩa thì cũng bỏ qua, nhưng không biết Từ Mục Viễn có cảm tưởng gì.

Sau khi lên làm đại tư mã, Từ Mục Viễn một lòng giúp đỡ, không chỉ trái nguyên tắc đề bạt Phương Ngọc Lương chưa hề có kinh nghiệm dẫn binh lên làm vệ úy mà còn chiếu cố họ Phương ở khắp mọi mặt, không thay đổi bất cứ cái tên nào trong danh sách tướng lĩnh họ Phương ở đại doanh cấm quân.

Kết quả, Phương Ngọc Lương lấy oán trả ơn.

Cái chết của Văn Đế cái chết của Phương Thọ Đình, được lợi lớn nhất chính là họ Triệu và họ Từ, dĩ nhiên bọn họ đã bị họ Phương sinh lòng đố kỵ.

"Họ Phương tính kế rất thâm, trận phong ba lần này ở đế kinh dự là không đơn giản đâu." Lưu Trạm vuốt cằm.

Tống Phượng Lâm nhíu mày, "Phái Công Ly mật báo với họ Phương, nói vậy rất có thể hành tung của huynh cũng bị y khai ra hết rồi, Chu Thiền sẽ có động tác nhanh thôi."

Tướng quân Tề Vân lén lút vào kinh, Chu Thiền sao có thể buông tha cho cơ hội ngàn năm có một này, may mà hai người cũng tự chuẩn bị cho mình đường lui, Phái Công Ly chỉ biết Lưu Trạm vào kinh chứ không biết Lưu Trạm mang theo bao nhiêu người.

"Người đàn ông của đệ là sát thần chui ra từ núi thây biến máu đấy, đám binh lính thiếu gia ở kinh thành này đáng là cái đinh gì." Lưu Trạm nhướng mày.

"Mặc kệ chuyện gì xảy ra, không được cách ta quá xa, và..." Lưu Trạm nghiêm túc nói với y, "Mạng của Chu Thiền ta sẽ tự tay lấy, đệ không được hành động thiếu suy nghĩ."

Trên đời này chẳng có ai hiểu Tống Phượng Lâm đang nôn nóng cỡ nào bằng Lưu Trạm, tuy dáng vẻ của y vẫn bình tĩnh nhưng Lưu Trạm thấy tay y siết chặt chiếc quạt xếp, nửa ngày rồi chưa thả lỏng ra.

"Trịnh Phong Điền, đệ dẫn hai mươi người đi theo Tống tiên sinh, nhớ là bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được cách xa nửa bước." Lưu Trạm trầm giọng nói.

Trịnh Phong Điền lập tức ôm quyền.

"Nghe lời." Lưu Trạm nhắc lại.

Tống Phượng Lâm mím môi quay mặt đi.

Lưu Trạm đến bó tay với y, dù sao cũng không nhốt y lại được nên đành mang theo bên mình trông chừng, nếu có thể Lưu Trạm chỉ muốn Tống Phượng Lâm chờ đợi ở một nơi an toàn nào đó.

Nhưng mà Lưu Trạm biết Tống Phượng Lâm không chờ được, cũng hiểu áp lực vô hình bao nhiêu năm qua trong lòng y.

"Truyền lệnh xuống, mọi người chuẩn bị xuất phát!"

Trong năm mươi xe hàng thực ra còn giấu những trang bị và vũ khí tốt nhất của quân Tề Vân, lần này, Lưu Trạm đến kinh thành là có mục đích.

Hai trăm thân vệ đều là bách hộ trưởng trở lên, đều là những chiến binh xuất sắc tìm khắp ngàn dặm mới thấy, đối đầu với thiết kỵ quân Yến còn có thể lấy một chọi ba, đối đầu với đám binh lính chưa từng nhìn thấy máu trên chiến trường ở kinh thành thì càng không phải sợ.

Lưu Trạm tự tay mặc nhuyễn giáp màu bạc cho Tống Phượng Lâm, mặc thêm hai lớp bố y ở ngoài, chuyến này đi hắn cũng không nghĩ náo loạn sẽ to đến mức đó nên không mang áo giáp cho Tống Phượng Lâm, đúng là sai lầm mà.

Kế hoạch muốn gán tội và bắt Chu Thiền cuối cùng lại biến thành như vậy.

"Đừng lo cho ta." Tống Phượng Lâm nói.

"Đệ đồng ý với ta thì ta mới không còn lo nữa." Lưu Trạm buộc thắt lưng cho y.

Nhưng Tống Phượng Lâm nhất định không chịu đồng ý với Lưu Trạm, để hắn báo thù thay mình.

Đúng như Lưu Trạm nghĩ, y chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi, giày vò trong mơ mỗi đêm, thù hận chôn sâu tận dưới đáy lòng, tới thời khắc cuối cùng, sao y có thể dễ dàng buông tay?

Lưu Trạm cũng hết cách.

Đến giờ Dậu, đường phố ở cổng Tây của kinh thành sôi lên đầu tiên.

Nơi này có sòng bạc và thanh lâu lớn nhất đế kinh, mấy tên tay chân lưu manh cầm vũ khí tụ tập, nhân số có khoảng một ngàn người, đi đến đâu gây hỗn loạn đến đó.

Bá tánh hoảng sợ bỏ chạy, tiểu thương vội vã dọn hàng, có vài người tránh không kịp bị cướp sạch bạc, quán xá bị đập nát nhừ.

Đám lưu manh ngày thường cũng hay tác oai tác quái, giờ càng không có gì phải kiêng dè.

Mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng, giết thẳng một đường đến phủ đế sư!

Động tĩnh này tựa như một tín hiệu, dọc đường có thêm rất nhiều tay chân của họ Chu ở các hiệu buôn gia nhập, chẳng mấy chốc nhân số lên đến hai ngàn người.

Không chỉ vậy, binh lính canh giữ ở cổng thành phía Tây cũng có dị động.

Mỗi cổng thành có khoảng một ngàn binh, luân phiên phụ trách canh gác bốn cửa Đông Tây Nam Bắc.

Giờ Dậu một khắc, tướng lĩnh ở cổng thành phía Tây dẫn theo một ngàn người tiến vào đế kinh.

Đồng thời, nha môn Hình bộ dốc tất cả lực lượng bộ khoái và nha dịch được khoảng một ngàn người, còn có con trai trưởng của Từ Mục Viễn là Từ Cảnh Nham nắm giữ cổng thành phía Đông, chỉ huy một ngàn binh lính, mục đích của bọn họ là bao vây phủ thừa tướng.

Cả kinh thành lâm vào khủng hoảng, bá tánh chen chúc nhau chạy trốn.

Có một đám tay chân xông vào khách điếm mà Lưu Trạm thuê phòng nhưng bên trong trống trơn.

Một đám khác phá mở cổng lớn của cửa hàng Lưu Ký, ngay lập tức mở màn cho một trận huyết chiến.

Quách Đông Hổ dẫn theo vài người canh chừng ở cửa chính, xử sạch hết lượt đám lưu manh hô hào xông vào đầu tiên, kế đó là một hồi đơn phương tàn sát.

Khoảng ba trăm tên tay chân của phủ thừa tướng vênh váo tự đắc tới bắt Lưu Trạm, lại không ngờ chào đón bọn chúng chính là các tráng sĩ cao gần chín thước.

Màn chém giết xung quanh cửa hàng Lưu Ký kết thúc rất nhanh, thi thể nằm la liệt khắp nơi, trên áo giáp của Tào Minh và Quách Đông Hổ dính đầy máu.

Chính giữa hậu đường, Lưu Trạm mặc bộ nhung trang và cầm mạch đao, Tống Phượng Lâm cũng cầm kiếm đứng bên cạnh.

"Bẩm tiên sinh! Phủ đế sư nguy cấp!" Ám vệ vội vã chạy tới báo.

Lưu Trạm hô lên: "Tới phủ đế sư trước!"

Ở hậu viện của cửa hàng Lưu Ký có hai dãy chuồng ngựa, nuôi khoảng hơn hai trăm con ngựa Hán Trung khỏe mạnh, bình thường được dùng để vận chuyển hàng hóa, hôm nay toàn bộ bị dắt ra làm chiến mã.

Ngựa kéo hàng đương nhiên không thể sánh ngang với chiến mã chân chính nhưng dùng ở chiến trường không phải Bắc Cương này cũng đủ rồi.

Lúc này, một nửa kinh thành đã lâm vào hỗn loạn.

Triệu Hằng Phủ và Từ Mục Viễn rốt cuộc đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất, thế lực của họ Chu đang phản công với sức mạnh khiếp hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play