Trấn Thương Vân.

Tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, trong võ đường đốt địa long ấm áp, Lưu Minh Tông và Lưu Du Ninh tập vung đao, đổ mồ hôi đầm đìa, rõ ràng rất mệt rồi nhưng chưa có ai hô dừng nên vẫn cắn răng kiên trì.

Năm Tuyên Hoà thứ nhất, Lưu Minh Tông mười bốn tuổi, Lưu Du Ninh mười hai tuổi, khung xương phát triển khá tốt, Lưu Trạm nhìn cứ như mặc kệ bỗng nhiên lại nói muốn đích thân dạy võ cho hai đứa trẻ.

Năm vừa rồi hai đứa đi theo một thầy dạy võ học ít kiến thức cơ bản, chỉ đơn giản là cưỡi ngựa bắn cung đứng tấn đánh quyền, Lưu Trạm lại dạy thực chiến.

Không dễ để vung một trăm lần thanh trường đao nặng tám cân nhưng Lưu Trạm hoàn toàn không có ý định nhượng bộ.

Lưu Minh Tông và Lưu Du Ninh từ nhỏ đến giờ chưa từng phải chịu khổ, tố chất cơ thể kém hơn Lưu Trạm năm đó rất nhiều, nay lại phải tuân theo hình thức huấn luyện ma quỷ ngày này sang ngày khác.

Chẳng bao lâu sau hai thiếu niên nằm sõng soài ra sàn, đôi tay mỏi đến mức không thể cử động nổi.

"Vung có từng đó mà cũng không xong?" Lưu Trạm ngồi trên ghế thái sư giám sát hai thiếu niên vung đao, ung dung phê bình.

"Ở trong quân doanh vung đao một trăm cái mỗi ngày chỉ là huấn luyện cơ bản, hai đứa đến kỹ năng cơ bản nhất cũng bất lực thì lấy cái gì khiến người khác tin phục, đừng tưởng rằng một đứa là thiếu chủ một đứa là con trai của ta thì có thể thần phục tất cả mọi người ngoài kia, quân Tề Vân chúng ta chỉ lấy thực lực nói chuyện, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!" Hai thiếu niên lớn tiếng đáp.

"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng dậy chạy bộ, sau đó vung đao năm mươi lần, một tháng sau tăng lên một trăm lần." Lưu Trạm chống cằm trên tay vịn của ghế, nghiêm túc nhìn hai thiếu niên.

"Đầu xuân theo ta đến Tấn Dương, ta sẽ sắp xếp người khác dạy hai đứa võ công, khi nào ghi danh vào ba cái tên đứng đầu của buổi thi đấu thì mới có tư cách đảm nhiệm một chức quan dưới trướng của ta, còn nếu không thành công thì để con trai của hai đứa tới kế thừa quân Tề Vân, ấn soái trong tay ta tuyệt đối không đưa cho hạng bất tài."

Hai thiếu niên nghe xong lồm cồm bò dậy nhưng cũng không còn sức đứng lên, chỉ có thể quỳ dưới đất nói: "Đệ/con nhất định sẽ giành được!"

Sáng hôm đó, những lời Lưu Trạm nói truyền khắp các phòng của nhà họ Lưu.

Lưu Học Uyên chau mày, chén trà Long Tỉnh trăm lượng bạc một cân cũng mất hết vị ngon, không nén được thở dài.

Đại phu nhân Triệu thị buồn cười nói: "Mấy năm qua Trạm Nhi mặc kệ ông buồn rầu, năm nay Trạm Nhi muốn xen vào ông cũng buồn rầu."

"Haiz, tôi thấy nó hơi nghiêm khắc quá." Lưu Học Uyên thở dài, "Chuyện khác sao cũng được, muốn thắng ba hạng đầu trong quân doanh, nói dễ hơn làm, bà chỉ là phụ nữ nên không hiểu, thủ hạ của Trạm Nhi toàn những người tài ba, cực kỳ khó đối phó."

Không ai hiểu con bằng cha, Lưu Học Uyên rầu là do với tính tình của Lưu Trạm, chắc chắn sẽ không cho đi cửa sau, nếu Lưu Minh Tông thực sự không tranh được ba hạng đầu thì phải làm sao bây giờ?

Triệu thị: "Trạm Nhi nói vậy ắt có lý của nó, giống hai huynh đệ nhà họ Tào và Tiểu Liên, đều do một tay Trạm Nhi dạy ra, Tông Nhi và Ninh Nhi chỉ cần chịu học, chưa chắc sẽ thất bại."

Lưu Học Uyên vẫn sầu.

Ở võ đường, hai thiếu niên đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn một mình Lưu Trạm luyện công pháp của mạch đao.

Tống Phượng Lâm vội vã đi vào, tháng Ba trên núi Tề Vân bắt đầu thông đường nên y nhận được thư từ kinh thành.

Lưu Trạm thấy sắc mặt của y không tốt lắm, lập tức dừng động tác.

"Phái Công Ly gửi thư, nói Chu Thiền đánh chết hai đứa con của Chu Tùy."

Trong thư Phái Công Ly thuật lại đầu đuôi câu chuyện, kể rõ cả nguyên nhân quản gia báo thù riêng, cuối cùng Phái Công Ly khẩn cầu Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm kéo y ra khỏi Chu Thiền, cho dù quay lại Bắc Cương làm một chức quan nhỏ cũng được.

Đọc thư xong Lưu Trạm mỉm cười, "Phu nhân, chúng ta mới nói chờ cơ hội để báo thù, cơ hội tới liền rồi đây."

Đây đúng là một cơ hội ngàn năm có một, Chu Thiền giết con trai con gái của Chu Tùy, hại gã cửa nát nhà tan, chủ tớ sao tránh khỏi đoạn tuyệt quan hệ, đối với Lưu Trạm luôn muốn khuếch trương thế lực lên phía Bắc mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt.

Tiếp theo, Phái Công Ly muốn quy phục, có thể moi từ y rất nhiều việc xấu xa của họ Chu mà nhiều người không biết.

"Có thể lợi dụng Phái Công Ly." Ánh mắt Tống Phượng Lâm thay đổi, nảy ra chủ ý.

"Có thể lợi dụng y để đẩy ngã Chu Thiền, nhưng không cần đưa y quay lại Bắc Cương, con người này quá gian tà, rất nguy hiểm nếu dùng." Phái Công Ly cũng mấy lần gây phiền phức cho quân Tề Vân.

Có thể nói Phái Công Ly là một mưu sĩ đủ tư cách theo bên cạnh Chu Thiền, thay Chu Thiền làm không ít việc.

Đến nay thấy Chu Thiền ngày càng điên cuồng, tự biết bản thân khó yên ổn thoát ra nên mới gửi phong thư đó, nói nghe có vẻ đường hoàng nhưng thật ra chỉ nhằm mục đích giữ mạng mà thôi.

Ngoại trừ cầu xin Lưu Trạm giúp mình quay trở về Bắc Cương, một con chó săn của họ Chu như Phái Công Ly còn có thể đi đâu được nữa?

Vì để giữ mạng, Phái Công Ly sẵn sàng bán Chu Thiền sạch sẽ.

Tống Phượng Lâm hạ quyết tâm, "Kinh thành và Tấn Dương cách nhau quá xa, qua thư từ rất khó sắp xếp, ta muốn đến kinh thành một chuyến."

Người khác có lẽ không biết nhưng Lưu Trạm biết rõ Tống Phượng Lâm chờ đợi ngày này bao lâu, tất nhiên y muốn đích thân đi kết thúc mối thù này.

"Ta đi cùng đệ." Lưu Trạm nói.

"Nhưng mà... cả hai chúng ta cùng đi thì ở Bắc Cương lấy ai trông nom?" Tống Phượng Lâm cảm thấy một mình mình đi là đủ rồi.

Lưu Trạm vươn tay kéo y đến gần, nhìn sâu vào đôi mắt phượng của y, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng vững chắc đáng tin cậy: "Bàn cờ ở kinh thành loạn lạc, nguy hiểm khó dò, để đệ đi một mình bảo ta yên tâm thế nào? Tấn Dương có Văn Thanh Sơn, trong quân có Tào Tráng và Lý Tiểu Liên, cứ giao cho bọn họ."

Sớm muộn gì bọn họ và Chu Thiền cũng phải đặt một dấu chấm hết, đây không phải là chuyện của một mình Tống Phượng Lâm, bọn họ nên cùng nhau đối mặt.

Nhưng mà cũng không thể nói đi là đi, trước khi rời đi có rất nhiều công việc cần phải thu xếp thỏa đáng.

Sáng hôm sau, hai người khởi hành quay trở về Tấn Dương.

Kế hoạch ban đầu của Lưu Trạm là dẫn theo cả Lưu Minh Tông và Lưu Du Ninh nhưng tình hình có biến nên tạm thời hắn để hai đứa trẻ ở lại trấn Thương Vân.

Vừa về Tấn Dương, Lưu Trạm tới binh doanh dặn dò công việc, Tống Phượng Lâm thì đến cửa hàng Lưu Ký, yêu cầu các chưởng quầy chuẩn bị cho chuyện đi kinh thành.

Lưu Thành nghe xong lập tức xung phong, "Tống tiên sinh, để tiểu nhân đi cùng tiên sinh và tướng quân."

"Không được." Tống Phượng Lâm lập tức từ chối, "Ngươi phải ở lại Tấn Dương quản lý các thương đội, khi ta không có ở đây, ngươi sẽ phụ trách những công việc quan trọng mà chưởng quầy các chi nhánh gửi đến."

Chi nhánh của cửa hàng Lưu Ký trải rộng khắp thiên hạ, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều giấy tờ thư tín, công văn nội vụ cần phê cũng nhiều, phần lớn đều do các thư ký làm, Lưu Thành chỉ cần hỗ trợ thêm một chút là được.

Do đó phải cắt cử người khác đi cùng Tống Phượng Lâm xuống phía Nam.

"Hay là để Trần Công đi theo hầu hạ tiên sinh và tướng quân? Đúng lúc năm nay Trần Công trở về Bắc Cương ăn Tết, hiện tại đang ở huyện Võ Nguyên." Lưu Thành nói.

Trần Công chính là chưởng quầy phụ trách chi nhánh cửa hàng ở kinh thành, để gã đi cùng hai người cũng rất thích hợp.

Cùng ngày, Lưu Thành sai người tới nhà Trần Công thông báo.

Huyện Võ Nguyên, mới sáng sớm trong tiểu viện đã có tiếng cãi cọ ầm ĩ, bọn họ không chia nhà, hai đệ đệ cưới vợ cũng sống chung với nhau luôn.

Năm ngoái Trần Công ở lại kinh thành ăn Tết, năm nay không thể thoái thác được nữa, mới sáng ra ồn ào khiến gã thức giấc, trong lòng cực kỳ bực bội.

"Gia đình chúng ta nên đổi sang một ngôi nhà khác to hơn, có thêm đời cháu nữa thì phải đến bảy, tám người, cứ sống ở đây sao mà thoải mái được?" Mẹ của Trần Công than phiền, cố ý nói thật to.

Lưu Duyệt Hinh cũng bị đánh thức, nàng muốn ôm lấy Trần Công ngủ thêm một lúc, kết quả Trần Công lại lật người, quay lưng về phía nàng.

Trong sân, cô con dâu cũng thở dài theo, "Nhà này chỉ có mỗi một chưởng quầy làm không công, kiếm được ít bạc, con nghe nói ở phía Đông đang rao bán một ngôi nhà bốn phòng, nếu có thể nói với tướng quân thì tốt quá."

Nghe vậy, Lưu Duyệt Hinh nổi giận mở mắt ra, thấy Trần Công đang ở nhà nên cố ý diễn kịch cho nàng xem đây mà.

"Chàng ra mà nói mẹ chàng đi, cứ ba ngày thì hai ngày đòi chuyển nhà, ta lấy đâu ra lắm bạc thế để mua nhà to cho mẹ chàng?" Lưu Duyệt Hinh tức đến khó thở, cao giọng nói.

Trần Công phải hít sâu ba lần mới không phát hỏa.

"Người trong nhà nhiều, nàng khoan dung một chút."

"Hay là chàng mở miệng đề xuất chia nhà đi, của hồi môn của ta tiêu xài gần hết rồi, cứ tiếp tục như thế thì sống kiểu gì?" Lưu Duyệt Hinh là người thẳng tính, nghĩ cái gì liền nói cái đó.

"Chuyện chia nhà để tính sau." Trần Công nhắm mắt lại.

Không chia nhà cũng được thôi, Lưu Duyệt Hinh lại có ý tưởng khác: "Hay là năm nay chàng dẫn ta đi cùng đến kinh thành, ta hứa sẽ ít khi ra ngoài."

Trần Công lập tức xoay người, "Không thể! Nhỡ nàng xảy ra chuyện gì thì ta biết phải làm sao!?"

Nghĩ đến xuất thân của mình, Lưu Duyệt Hinh cảm thấy bất lực.

Thành thân mấy năm nay, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tới giờ mới chỉ có một đứa con gái, Lưu Duyệt Hinh vẫn muốn sinh thêm con trai nhưng mấy ngày nữa Trần Công lại phải đi kinh thành.

Trần Công thấy nàng xị mặt, vội vàng nhẹ nhàng an ủi.

Đúng lúc này ai đó gõ cổng nhà họ Trần, người đến là thân vệ của Lưu Trạm, mặc bộ binh phục bách hộ trưởng.

"Tống tiên sinh có lệnh, Trần chưởng quầy đâu rồi?"

Trần đại nương không dám lề mề, vội chạy đi gõ cửa phòng của con trai.

Nhà họ Trần chỉ to chừng đó, Trần Công nghe thấy động tĩnh vội vàng ngồi dậy, với cái áo mặc thêm rồi bước ra, nhìn thấy bên ngoài là người quen.

"Tiền bách hộ! Xin hỏi Tống tiên sinh có lệnh gì vậy?" Trần Công cúi thấp lưng.

"Qua đây." Tiền bách hộ ra hiệu cho Trần Công đến nơi yên tĩnh nói chuyện.

Cả hai vào một gian phòng, bảo mọi người tránh hết ra xa.

Tiền bách hộ thấp giọng nói: "Tướng quân và tiên sinh muốn bí mật vào kinh, ngươi phải đi cùng, mau chóng thu xếp rồi về Tấn Dương."

Trần Công nghe xong, cơ thể như bị ngã vào hầm băng.

"Trần chưởng quầy?" Tiền bách hộ thấy Trần Công đơ ra, "Sao vậy? Ngươi có việc gì khác à? Vậy thì hủy bỏ đi, chuyện lớn như thế, ngươi phải đích thân đứng ra làm."

Chỉ một câu nhưng khiến Trần Công toát mồ hôi lạnh.

"Không, không sao, có thể đi, ta có thể đi."

Tiền bách hộ gật đầu, nói: "Vậy ngươi thu dọn đồ đạc rồi khởi hành cùng ta luôn, ta chờ ở bên ngoài."

Khi trong phòng không còn ai khác, hai chân Trần Công mềm oặt, ngã ngồi ra đất, sắc mặt tái xanh như vừa nhìn thấy ma.

Gã thực sự không ngờ Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm lại muốn đến kinh thành! Chẳng phải bọn họ là lưu phạm à? Sao có thể tới đế kinh? Nếu đi... chỉ nghĩ đến đây, Trần Công sợ hãi rùng mình.

Nhưng Tiền bách hộ liên tục thúc giục, không chừa cho gã thời gian để đờ đẫn, thấy gã cứ ở mãi trong phòng, lại tiến vào hỏi.

Phong cách làm việc của Lưu Trạm từ trước đến nay luôn là sấm rền gió cuốn, binh lính dưới trướng dĩ nhiên cũng tương tự, chẳng mấy chốc Tiền bách hộ cùng Trần Công lên đường, chạy thẳng tới Tấn Dương.

Tới quận nha Tấn Dương, Lưu Thành dẫn Trần Công đến gặp Tống Phượng Lâm.

Trần Công không dám nhìn thẳng vào Tống Phượng Lâm, toàn bộ quá trình chỉ cúi đầu, vừa cung kính vừa khiêm tốn.

Tống Phượng Lâm ngồi trên chiếc ghế cao nhất của phòng thư ký, "Ý của tướng quân là muốn mang theo hai trăm thân vệ, các ngươi chuẩn bị lượng hàng hóa nhiều một chút, để hai trăm người này cải trang thành tiêu sư và xa phu."

Hai trăm thân vệ! Muốn làm cái gì vậy!? Trần Công đứng đực ra.

Lưu Thành ở bên cạnh đồng ý, "Được, đúng lúc chúng ta đang có một lô áo lông thú cần chuyển đến đế kinh, tuyến đường vạch sẵn hết rồi, tổng cộng năm mươi xe hàng, mang theo hai trăm người cũng không có gì kỳ lạ."

Xe hàng của cửa hàng Lưu Ký đều là loại xe lớn do hai con ngựa kéo, xếp bốn người bảo vệ một xe là phù hợp.

"Ta và tướng quân rời Bắc Cương đi chuyến này mất ít nhất hai, ba tháng, trong thời gian đó các ngươi hãy giám sát lẫn nhau, xử lý mọi việc thật chu toàn, nếu có chuyện gì gấp thì phái người gửi thư đến cho ta." Tống Phượng Lâm dặn dò.

Các thư ký vội vàng chắp tay đáp vâng.

Từ đầu đến cuối Trần Công như đang lọt trong sương mù, duy trì trạng thái mất tập trung.

"Trần Công, Tống tiên sinh hỏi ngươi kìa!" Lưu Thành quát khẽ.

Tống Phượng Lâm bưng chung trà lên uống một hớp, biểu cảm nhàn nhạt, hỏi lại lần nữa: "Chi nhánh cửa hàng ở kinh thành có mấy quản sự? Tin được không?"

Tình hình thành viên ở các cửa hàng chi nhánh, Tống Phượng Lâm không nắm rõ như lòng bàn tay nhưng cũng biết đại khái, duy chỉ có chi nhánh cửa hàng ở đế kinh, hai năm trước sau khi Trần Công tiếp quản, y cũng ít để ý đến.

Dụng ý ban đầu là muốn thử xem năng lực của Trần Công đến đâu, sau đó trở thành một bài kiểm tra toàn diện hơn.

Tuy ngoài mặt không lộ ra biểu cảm gì, trong lòng Tống Phượng Lâm lại thở dài.

"Có, có ba quản sự. Vương Hưng Thuận, Trương Vinh Quý, còn một người nữa là Chu Thủy Minh." Trần Công cúi đầu nơm nớp lo sợ đáp. Đọc‎ 𝙩ru𝒚ện‎ ha𝒚‎ 𝙩ại‎ #‎ T𝗥uMT𝗥UYE‎ 𝐍.V𝐍‎ #

Tống Phượng Lâm đặt chung trà xuống, "Sổ sách năm ngoái của chi nhánh ở kinh thành vẫn chưa trình lên đúng không? Lần này tới tiện thể xem luôn."

Trần Công đổ mồ hôi đầm đìa, vội gật đầu đáp vâng, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may quá mình vẫn còn cơ hội, sổ sách của cửa hàng ở đế kinh gã lo liệu ổn thỏa hết rồi, nhất định sẽ rất khó tra ra lỗi.

Sắp tới gã chỉ cần hầu hạ hai vị ông lớn thật chu đáo, không để bọn họ nhìn ra manh mối là được.

Ba ngày sau, thương đội của cửa hàng Lưu Ký xuất phát, năm mươi xe hàng hóa nối đuôi nhau đi về phía Nam.

Cũng hôm đó, một phong thư được gửi đến Cấp Dương Quan.

"Thượng tướng quân, tướng quânTề Vân gửi thư." Khi binh lính tới đưa thư Chu Tùy còn tưởng mình nghe nhầm.

Chu Tùy hoài nghi mở thư ra, đọc xong hai dòng đầu tiên chỉ thấy khí lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu.

"Không! Ta không tin! Nhất định là Lưu Trạm đang lừa ta!" Chu Tùy lảo đảo ngã về sau.

"Thượng tướng quân!" Phó tướng vội đỡ lấy Chu Tùy, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Tùy vuốt mặt, "Đại thừa tướng không thể đối xử với ta như vậy... Ta bán mạng thay ông ấy, ông ấy không thể đối xử với ta như vậy..."

"Để mạt tướng đọc thử." Phó tướng cầm lấy lá thư, mới đọc hai dòng khuôn mặt cũng biến sắc.

Trong thư chỉ nói ngắn gọn, lời ít ý nhiều, Chu Thiền trừng phạt Chu Tùy làm mất bạc, đánh chết con trai và con gái của gã, mẹ già cũng chết bệnh.

"Lưu Trạm gạt ta! Nhất định là Lưu Trạm gạt ta! Đúng! Không sai! Lưu Trạm muốn dùng kế này để ly gián ta và đại thừa tướng..."

Nhưng trong lòng Chu Tùy lại có một âm thanh khác kiên định nói rằng Chu Thiền chính là loại người đó! Không có ai hiểu gia chủ họ Chu bằng đám gia nô bọn họ, chỉ cần xuất hiện uy hiếp đến gốc rễ của họ Chu, chuyện gì Chu Thiền cũng có thể làm.

Phó tướng bình tĩnh hơn Chu Tùy một chút, lập tức hô to: "Người đâu!? Lập tức phái nhân thủ bí mật vào kinh điều tra xem gia quyến của thượng tướng quân có bình an không!"

Đầu Chu Tùy đau như muốn nứt ra.

Phó tướng dặn dò binh lính kia: "Nhớ đi nhanh về nhanh."

Khi phó tướng quay người lại, định nói thêm vài câu trấn an thì thấy đôi mắt Chu Tùy đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh, hai tay ôm mặt cào lung tung, để lại đầy vệt đỏ.

"Thượng tướng quân..."

Chu Tùy đang bị áp lực đến cực điểm: "Năm ngoái ta có nói với đại thừa tướng là muốn đón gia quyến đến Bắc Cương đoàn tụ, đại thừa tướng không cho, ta hiểu, ông ấy không yên tâm về ta, muốn giữ gia quyến của ta ở lại kinh thành làm con tin..."

Phó tướng xót thương, bọn họ đều là gia nô của họ Chu, từ khi sinh ra đã kèm theo một tờ nô khế, cho dù Chu Tùy có là thượng tướng quân tối cao của quân bắc thì Chu Thiền cũng không trả lại nô khế, muốn đánh muốn giết tùy vào gia chủ vui hay buồn.

Chỉ mong Lưu Trạm đang gạt bọn họ, nếu là sự thật... phó tướng không dám nghĩ tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play