Nhà chính nhà họ Lưu, góa phụ Lý ngồi bên trái, góa phụ Hồ ngồi bên phải, Lưu Học Dật quỳ gối trước bàn thờ tổ tiên, bộ dạng vẫn nửa say nửa tỉnh.

Góa phụ Lý khóc, góa phụ Hồ cũng khóc theo, vốn dĩ một góa phụ Lý xuất hiện thôi đã đủ tức rồi, bây giờ lại có thêm góa phụ Hồ, lão thái thái tức giận đến nỗi xoa huyệt thái dương liên tục.

Góa phụ Hồ cũng không phải dạng vừa, vừa tới đã đưa ra giấy hôn thú của Lưu Học Dật viết cho.

Giấy hôn thú kia là một miếng vải cũ, dùng than viết mấy chữ, nội dung đại khái chính là Lưu Học Dật muốn cưới góa phụ Hồ làm vợ.

Góa phụ Lý vừa thấy góa phụ Hồ lấy giấy hôn thú ra, lập tức nhận thấy sự việc không ổn, bắt đầu khóc kinh thiên động địa, “Con trai, mẹ và con đi chết đi! Cha con mặc kệ chúng ta, mẹ đi nhảy sông luôn cho rồi!”

Người nhà họ Lưu vội vàng trấn an góa phụ Lý, dù sao bà cũng đang mang thai con của Lưu Học Dật, không thể thật sự bức người ta đi chết được, nếu vậy thanh danh nhà họ Lưu coi như xong, đời sau đừng mong ngẩng được đầu lên nữa.

Nhưng phải giải quyết chuyện này thế nào bây giờ, mọi người vẫn đang bó tay.

“Cưới hết!” Lưu Trạm cười khúc khích.

Lưu Học Uyên trừng mắt với Lưu Trạm, hắn nhún vai lui về sau một bước, không nói gì nữa.

Lưu Học Dật ở bên kia chẳng thèm phản ứng, không khác gì xác chết. Lưu Học Uyên vừa tức giận vừa thương hại đứa em trai này, một bụng đầy lửa giận cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài.

“Lý thị, tôi nghe nói nhà cô có một đứa con trai năm nay 13 tuổi, nếu cô tái giá thì định sắp xếp cho con trai thế nào đây?” Lưu Học Uyên hỏi góa phụ Lý trước.

Nói đến con trai của người chồng đã mất, góa phụ Lý dần thôi khóc, suốt thời gian qua bà chỉ lo đắm chìm trong sự dịu dàng của Lưu Học Dật, rồi lại nghĩ cách làm sao để giữ được trái tim của Lưu Học Dật, gạt con trai mình qua một bên.

Góa phụ Hồ cười lạnh, thể hiện sự chế nhạo và khinh thường góa phụ Lý.

“Con trai tôi… con trai tôi…” Góa phụ Lý rối rắm.

“Tôi nghe nói chồng cũ để lại mấy mẫu ruộng riêng cho mẹ con hai người, phần ruộng đất đó theo lý thuyết thuộc về con trai của cô.” Lưu Học Uyên mỏi mệt xoa phần giữa hai lông mày.

“Nhà họ Lưu chúng tôi tuy gặp nạn nhưng cốt khí không mất, sẽ không chiếm đoạt tài sản riêng của con nhỏ, nếu cô tái giá, một mình con trai ở nhà quản lý, liệu con trai nhỏ của cô có bảo vệ được chỗ tài sản riêng này không? Nếu cô bỏ mặc nó mà tái giá, liệu có làm thất vọng người chồng có linh thiêng ở trên trời của cô không?”

Nghe xong những lời của Lưu Học Uyên, sắc mặt góa phụ Lý trắng bệch, không nói nên lời.

Góa phụ Hồ ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa: “Có con trai có ruộng đất không lo sống yên ổn, nhất định phải qua lại với đàn ông khác, để tôi xem cô lấy mặt mũi đâu nhìn con trai nhà mình.”

Cái này gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà*, đúng là rất khó.

(*Nghĩa: không một gia đình nào là không gặp rắc rối)

“Nhưng trong bụng tôi đang mang thai đứa con nhà họ Lưu các người, các người không thể bỏ mặc được!” Góa phụ Lý không nghĩ được cách giải quyết, lại khóc lóc.

“Hu hu hu, sao mệnh tôi lại khổ thế này? Cứ tưởng sẽ được sống một cuộc sống yên ổn với Lý Kỳ Đầu, nào biết lại đoản mệnh, một mình tôi là phụ nữ phải nuôi con trai cũng không hề dễ dàng!”

Góa phụ Lý khóc rất đáng thương, cũng rất phiền phức.

“Các người đi khắp thôn xóm hỏi thử xem Lý thị tôi mấy năm nay thủ tiết, có từng qua lại với ai không? Nếu không phải đã gặp được Dật ca thì tôi cũng định sống cả quãng đời còn lại với con trai của mình.”

Đúng thật vậy, thanh danh của góa phụ Lý trước nay không tồi, tốt hơn nhiều so với góa phụ Hồ.

Góa phụ Hồ không có con cái, chỉ trông cậy vào mấy người đàn ông tới giúp đỡ, tầm mắt của góa phụ Hồ cũng cao, muốn tái giá nhưng phải gả vào nhà tốt, qua lại với nhiều đàn ông, nói khó nghe hơn một chút thì chẳng khác gì kỹ nữ.

Lưu Học Uyên trầm ngâm, góa phụ Lý ngập tràn bi thương, góa phụ Hồ thì mừng thầm trong lòng, phen này thắng chắc rồi.

Bên ngoài cổng nhà họ Lưu, thôn dân tới hóng chuyện cực nhiều, ở cổ đại này, dính dáng đến phân chia tài sản chính là chuyện lớn, nếu là đại gia tộc khéo còn phải tới từ đường quyết định.

Chuyện nhanh chóng lan đến thôn Thương Kiều ở bên cạnh, có người thông báo với con trai của góa phụ Lý, nói là mẹ cậu ta muốn mang theo di sản của người cha quá cố của cậu đi tái giá.

Vùng núi Tề Vân và Thông Thiên Phong này chủ yếu toàn là lưu dân chạy nạn từ chiến trường và phạm nhân lưu đày sinh sống, những dòng họ có thể xưng là thượng tộc thực sự rất ít.

Chủ yếu là hộ gia đình độc lập như nhà Lý Kỳ Đầu, bạn tốt lúc sinh thời của Lý Kỳ Đầu sợ nhà họ Lưu tham lam chiếm hết gia sản nên vội vàng dẫn theo con trai của Lý Kỳ Đầu là Lý Tiểu Liên tới.

Thêm một đám người nữa rào rào kéo đến, dẫn theo một thiếu niên xông vào trong sân, vừa tới đã hô lên: “Con trai độc nhất của Lý Kỳ Đầu đang ở đây! Góa phụ Lý, nếu cô muốn tái giá thì phải được con trai cô đồng ý! Càng không được mang theo ruộng đất!”

Lưu Trạm tò mò nhìn về phía thiếu niên mới đến, bộ dạng Lý Tiểu Liên cao cao gầy gầy, quần áo trên người sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, nhìn qua đủ biết góa phụ Lý đã chăm sóc cậu ta rất tốt.

Sân nhà họ Lưu xưa nay chưa từng náo nhiệt như vậy, bởi vì Lưu Học Uyên đã nói trước là sẽ không lấy phần gia sản của trẻ nhỏ nên lập tức có thôn dân của thôn Thiên Thương bất bình thay cho nhà họ Lưu.

“Ai thèm gia sản của Lý Kỳ Đầu chứ? Là góa phụ Lý của thôn mấy người tới tận cửa đòi cưới, mấy người cho không khéo Lưu tiên sinh còn đang coi thường!”

“Đúng vậy, nhà họ Lưu là gia tộc lớn, mặc dù bây giờ đang gặp khó khăn nhưng không có nghĩa là một góa phụ cũng có thể trèo lên được.”

“Tôi nghe nói nhị thúc nhà họ Lưu đã thi đậu tú tài, Lưu tiên sinh còn là cử nhân, nếu không gặp phải biến cố thì…”

Thôn dân vây xem bàn luận sôi nổi.

Lưu Học Uyên vốn không định làm to chuyện này lên, nhưng hôm nay ông không ra mặt cho các hương thân một công đạo thì không được.

“Các vị, xin hãy nghe tôi nói.” Lưu Học Uyên chắp tay với mọi người, “Chuyện hồ đồ của nhị đệ tôi hôm nay đã mang đến phiền toái cho mọi người rồi, việc này là của nhà họ Lưu gây ra, nhà họ Lưu nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

Thôn dân dần dần an tĩnh lại.

Lưu Học Uyên đi tới trước mặt Lý Tiểu Liên, hỏi: “Mẹ cháu muốn tái giá, trước đó cháu có biết không?”

Lý Tiểu Liên cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng đáp: “Cháu biết.”

“Mẹ cháu nói với cháu về chuyện này như thế nào?” Lưu Học Uyên lại hỏi.

Lý Tiểu Liên nhìn về phía góa phụ Lý đang đẫm lệ, “Mẹ cháu nói sẽ dẫn cháu theo …”

Lưu Học Uyên thầm thở dài nhẹ nhõm: “Vậy cháu có bằng lòng theo mẹ tái giá hay không?”

Nhất thời tất cả mọi người ở đây cùng nín thở, tầm mắt tập trung hết lên người Lý Tiểu Liên.

“Cháu chỉ có một mình mẹ, đương nhiên muốn đi cùng mẹ, chỉ là cháu không thể sửa họ, cũng không được mang phần ruộng đất của mình cho người khác.”

Lưu Học Uyên hơi kinh ngạc: “Những lời này là ai dạy cháu nói?”

“Là ý của mẹ cháu.” Lý Tiểu Liên cúi đầu xuống.

“Được rồi.” Lưu Học Uyên liên tục gật đầu, trong lòng đã có chủ ý.

“Mẹ cháu mang thai đứa nhỏ nhà họ Lưu, đương nhiên phải gả vào nhà họ Lưu, tuy rằng nhà họ Lưu đang gặp nạn, cuộc sống khó khăn, nhưng một ngày vẫn đủ ba bữa cơm, nhất định sẽ không bạc đãi mẹ con hai người.”

Có thôn dân của thôn Thượng Kiều muốn ngắt lời thì bị ngăn lại, Lưu Học Uyên không thèm quan tâm những người muốn gây chuyện đó, tiếp tục nói: “Phần ruộng đất cha cháu để lại đương nhiên vẫn là của cháu, nhà họ Lưu sẽ không động vào, mẹ cháu sẽ bảo quản thay cháu, sau này khi cháu thành thân thì tùy cháu xử lý, như vậy được không?”

Có thôn dân của thôn Thượng Kiều sốt ruột nói: “Tiểu Liên, cân nhắc cho kỹ, nếu cháu vào nhà người ta tức là người ta có toàn quyền xử trí, nào ai biết được sau lưng cháu bọn họ có động vào phần ruộng đất đó không?”

Tào Thiết, cha của Tào Tráng, suýt chút nữa vung quyền đánh nhau, “Lưu tiên sinh thèm mà để chỗ ruộng này vào mắt ấy hả? Ông nhổ vào!”

Lại có thôn dân của thôn Thượng Kiều nói: “Chuyện về sau ai đâu biết được?”

Thôn dân thôn Thiên Thương bênh vực người thôn mình, mồm năm miệng mười mắng.

“Nơi này có nhiều người làm chứng cho con trai của góa phụ Lý như vậy, ai động được vào phần ruộng đất đó ngay dưới mắt mọi người nữa? Nhà họ Lưu người ta là gia tộc lớn, nhà họ Lý là cái gì?”

Mắt thấy mọi người lại chuẩn bị làm ầm lên, Lưu Học Uyên vội hoà giải: “Tôi thấy hay là thế này, để mọi người tin tưởng, tôi sẽ viết ra giấy, mời Trần bách hộ đến làm chứng, thế nào?”

Viết giấy đóng dấu là chuyện không thể làm bừa, các thôn dân nhất thời đều cảm thấy hợp lý, cũng càng thêm bội phục nhân cách của Lưu Học Uyên.

Một nhà của góa phụ Lý đi được tới kết thúc này, có thể nói là kết thúc có hậu, góa phụ Lý ở bên cạnh lại khóc vì quá vui.

Nhưng sắc mặt của góa phụ Hồ thì rất khó coi, góa phụ Lý đã có danh phận rồi, còn nàng thì sao?

Lúc này Lưu Học Uyên lại chắp tay tiễn khách với mọi người, không nhắc tới góa phụ Hồ nửa chữ.

“Một ngày nào đó nhà chúng tôi sẽ mời Trần bách hộ đến làm chứng cho nhị đệ và con trai của Lý Kỳ Đầu, cũng mời các hương thân tới làm chứng luôn, hôm nay nhà họ Lưu chúng tôi vẫn còn việc chưa xử lý, xin cung tiễn các vị.”

Tào Thiết, Tào Mã, Trương Phú Sinh hỗ trợ đuổi người, cuối cùng cũng mời được tất cả mọi người tụ tập ở trong sân ngoài cổng nhà họ Lưu rời đi.

“Các người định danh phận cho Lý thị, vậy còn danh phận của tôi thì sao?” Góa phụ Hồ nóng vội hỏi.

Lưu Học Dật ban nãy đã về phòng ngủ, coi như mình không có liên quan gì, lão thái thái tức đến chóng mặt, cũng trở về phòng nghỉ ngơi cùng gia đình con trai út, bây giờ ở nhà chính chỉ còn Lưu Học Uyên và Triệu thị.

Đối diện với góa phụ Hồ, sắc mặt của Lưu Học Uyên không còn thân thiện như lúc nãy được nữa, “Nhị đệ của tôi viết giấy hôn thú cho cô nhưng không có ai làm chứng, chưa kể không có lệnh cha mẹ, không có người mai mối, nên không thể giữ lời.”

Góa phụ Hồ nhíu mày, cao giọng chất vấn: “Các người muốn từ hôn sao?!”

Lưu Học Uyên không nói lời nào, góa phụ Hồ càng sốt ruột.

“Nếu các người từ hôn tôi lập tức đập đầu chết ngay ở đây! Tôi… tôi… mệnh tôi khổ quá!” Góa phụ Hồ đột nhiên ngồi bệt xuống đất, khóc lóc kêu gào.

Lưu Trạm cười lạnh khoanh tay đứng dựa tường nhìn, nếu là hắn thì sẽ không chút do dự mạnh tay đuổi người phụ nữ đanh đá này đi, nhưng ngại Lưu Học Uyên vẫn còn đang ở đây nên phải thu liễm.

“Nhị đệ của tôi đã có vợ chính thức, nếu cô nguyện ý làm thiếp thì ở lại, còn không muốn khóc muốn nháo tùy cô.” Lưu Học Uyên lạnh mặt.

Trò khôi hài này kết thúc bằng việc góa phụ Hồ mặt mũi xám xịt rời đi.

Lưu Học Dật càng không có ý kiến gì, sao cũng được.

Hôn lễ được tổ chức rất đơn giản, nhà họ Lưu chọn ngày hoàng đạo đón hai mẹ con Lý thị ở thôn cách vách về, làm nghi thức bái thiên địa đơn giản, cả nhà ăn với nhau bữa cơm, vậy là kết thúc.

Vốn dĩ Lưu Học Dật đã có một trai một gái, bây giờ cộng thêm một đứa con riêng và một đứa nhỏ ở trong bụng chưa sinh, nhà họ Lưu không còn đảm bảo được đủ phòng nữa.

Lưu Trạm đề xuất ý kiến, để Triệt Nhi, Lý Tiểu Liên và hắn ở một phòng, Hinh Nhi ở với lão thái thái, vấn đề phòng ngủ tạm thời được giải quyết.

Lưu Học Dật ở nhà được mấy ngày, chưa bao lâu đã trở lại nguyên hình, người nhà họ Lưu hết cách, Lý thị cũng hết cách.

Nói đến Lý thị, xuất thân của Lý thị là quân hộ nên lão thái thái coi thường ra mặt, thái độ đối với nàng dâu mới này chính là làm lơ, bà vẫn được dâu út Phương thị chăm sóc như cũ.

Nhưng mà Lưu Trạm lại nhiệt tình hoan nghênh Lý thị, cuối cùng cũng có người tới hỗ trợ Triệu thị làm việc nhà, Lý thị là người siêng năng, dù đang mang thai cũng không hề lười biếng, trong nhà được quét tước sạch sẽ đâu vào đấy.

Qua thêm một tháng nữa, mỗi ngày Lý Tiểu Liên theo nhóm Lưu Trạm tập viết, đều là thiếu niên, rất nhanh đã thân nhau, Lưu Trạm cũng có thêm một tên đàn em nữa.

Từng ngày trôi qua không có thay đổi lớn nào.

Thỉnh thoảng Lưu Trạm theo Lưu Học Uyên xuống núi theo dõi tình hình chiến đấu của Đại Sở và Tây Hạ, quân đội của Đại Sở vẫn chưa đánh được quân Tây Hạ theo mong muốn của Tuyên Đế, thậm chí còn bị đánh ngược lại, Lưu Học Uyên ngoại trừ lắc đầu thở dài thì cũng chỉ có thể thở dài.

Mỗi ngày nhà họ Lưu trôi qua trong yên bình, khoảng nửa năm sau có người mang con trai tới tận cửa cầu học.

Người này tên là Lữ Thủy Kiều, người huyện Võ Nguyên, kinh doanh tạp hoá, trong nhà có 30 mẫu ruộng riêng và một cửa hàng, nhà họ Lữ ở huyện Võ Nguyên cũng được xem như là phú hộ.

Lữ Thủy Kiều cung cấp tài lực cho con trai là Lữ Thụ Sinh đi học ở một trường tư, bây giờ Lữ Thụ Sinh đã 24 tuổi mà vẫn chỉ có công danh đồng sinh, nhà trường cảm thấy anh ta đã hết hi vọng nên khuyên bỏ cuộc.

Đầu tư cho một người đi học thật sự không dễ dàng gì, Lữ Thủy Kiều đương nhiên không phục, dẫn theo con trai đi cầu học khắp nơi, không biết nghe được từ ai nói ở thôn Thiên Thương có một người là cử nhân, lập tức tìm đến.

Chuyến đi này Lữ Thủy Kiều thành ý vạn phần, mang theo hai tạ tinh lương và năm cuộn vải làm lễ gặp mặt, nói là khi nào chính thức bái sư sẽ có lễ vật khác, hơn nữa nhà họ tự lo toàn bộ sách vở bút viết, Lưu Học Uyên chỉ cần dạy là được.

Nhà họ Lưu nghèo xơ nghèo xác, Lưu Học Uyên đâu thể từ chối con đường sống này? Mặc kệ Lữ Thụ Sinh có phải là tên ngốc hay không, từ chối chỗ quà gặp mặt này là điều không thể.

Vì vậy nhà họ Lưu lại có thêm một học sinh nữa. Để có chỗ ở cho Lữ Thụ Sinh, Lưu Học Uyên dọn sạch nhà kho ở bên cạnh phòng Lưu Trạm, đồ đạc trong phòng do nhà họ Lữ mua.

Phòng ở đơn sơ nhưng Lữ Thụ Sinh không cằn nhằn nửa câu, cũng không tỏ vẻ với bất kỳ ai trong nhà họ Lưu, mặc dù chưa biết tài năng ra sao nhưng Lưu Học Uyên thấy đứa trẻ này nhân phẩm không tồi, dạy dỗ càng thêm tâm huyết.

“Thủ lĩnh! Đám người kia lại tới nữa!” Một tên nhóc vội vàng chạy tới.

Sau giờ Ngọ, Lưu Học Uyên ở trong phòng giảng bài cho Lữ Thụ Sinh, còn Lưu Trạm và nhóm thiếu niên kia thì ở nhà chính luyện chữ, Lý Tiểu Liên cũng có mặt ở đó.

“Ai lại tới nữa?’ Lưu Trạm ném cành cây dùng để viết chữ đi.

Tên nhóc kia thò đầu qua cửa sổ nói: “Là Hổ Béo ở thôn Đông Lưu, còn dẫn theo mười mấy người nữa.”

Sau khi Lưu Trạm đánh bay đám thiếu niên ở thôn Thượng Kiều, thanh danh thủ lĩnh thôn Thiên Thương của hắn đã truyền đi khắp nơi, cộng thêm sự tích săn lợn rừng hiển hách, cái tên Lưu Trạm trở nên cực kỳ quen thuộc với nhóm thiếu niên.

Vì vậy thiếu niên ở các thôn khác không phục, thỉnh thoảng xảy ra chuyện bọn chúng dẫn theo đàn em của mình tới khiêu khích.

Thiếu niên ở cổ đại cũng mắc bệnh trung nhị, thậm chí bệnh còn không nhẹ, trong lòng Lưu Trạm khinh thường, nhưng chẳng lẽ người ta tới tận cửa tác oai tác quái, hắn thân là thủ lĩnh của thôn Thiên Thương lại không ra mặt?

Lưu Trạm liếc bọn Tào Tráng một cái, dùng ánh mắt ra hiệu. Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Trương Tiểu Mãn lập tức đi theo, Triệt Nhi và Văn Thanh Sơn cũng bỏ chỗ chữ đang viết dở để theo đánh yểm trợ.

[Hết chương 9]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play