Ngày tiết Thu phân, sứ thần Tây Hạ vào triều, Văn Đế cho tiếp đón ở điện Tử Thần.
Sứ thần Tây Hà mang quốc thư tới, than thở khóc lóc lên án mạnh mẽ tình trạng Tây Nhung đang hoành hành, thỉnh cầu Văn Đế xuất binh hỗ trợ Tây Hạ đánh lui Tây Nhung.
Quay xung quanh việc này, triều đình chia thành hai phái tranh luận kịch liệt.
Đế sư Triệu Hằng Phủ đưa ra nguyên tắc môi hở răng lạnh, cho rằng nên trợ giúp Tây Hạ, không thể để cho Tây Nhung ngày càng mạnh lên, luận điểm này được phái quan võ do Phương Thọ Đình cầm đầu ủng hộ.
Đại thừa tướng Chu Thiền lại đưa ra hai luận cứ hữu hiệu để phản bác.
Một là Tây Hạ từng tấn công Đại Sở, đoạt ba thành trì ở khu vực Hán Trung, trợ giúp Tây Hạ chính là nuôi ong tay áo.
Hai là ở vùng duyên hải phía Nam, giặc Oa hung hang ngang ngược, đầu năm nay tướng quân Bình Man nhiều lần dâng tấu xin triều đình tăng binh, ở Bắc Cương lại có nước Yến như hổ rình mồi, Đại Sở lo thân mình còn chưa xong.
Hai điều phản bác này của Chu Thiền rất thuyết phục, cuối cùng Văn Đế quyết định không giúp đỡ Tây Hạ.
Cuối tháng Chín, người của cửa hàng Lưu Ký cầm lá thư đóng dấu đỏ niêm phong chạy từ Hán Trung đến Tấn Dương, lúc đó núi Tề Vân đang trong vụ thu hoạch mùa thu, Lưu Trạm đi thị sát cùng Tống Phượng Lâm.
Người đưa thư đến Tấn Dương nhưng không gặp được bọn họ, lại vội vàng phi ngựa đi tìm.
Năm nay đi thị sát Tống Phượng Lâm dẫn theo cả Lưu Minh Tông và Lưu Du Ninh, cho hai cậu nhóc cảm nhận chân thực cuộc sống của người dân.
"Tống tiên sinh! Cửa hàng ở Hán Trung gửi thư gấp!" Người cầm thư chạy tới nơi, lúc nhảy xuống ngựa mệt rũ ngã ngồi ra đất, thị vệ vội bước đến lấy thư đưa cho Tống Phượng Lâm xem.
Từ khi khai trương đến nay chưa bao giờ cửa hàng Lưu Ký xảy ra tình trạng người đưa thư gấp đến kiệt sức thế này, Tống Phượng Lâm trầm mặt mở phong thư ra, vừa đọc hàng chữ đầu tiên lông mày liền nhăn tít.
Lưu Trạm dẫn hai đứa nhỏ xuống ruộng, thấy trên bờ hình như có việc nên hắn lại đi lên, "Xảy ra chuyện gì à?"
Tống Phượng Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chất đầy sầu lo, "Tây Hạ sắp diệt quốc rồi."
Lưu Trạm sững người, nhận lấy thư đọc kỹ một lượt.
Tạ chưởng quầy nói trong thư, đầu năm nay Tây Nhung bắt đầu tiến công quy mô lớn vào Tây Hạ, khi đó thương nhân Tây Hạ giảm khá nhiều nhưng chợ chung vẫn hoạt động bình thường, bởi vậy mà Tạ chưởng quầy không để tâm mấy.
Tới tầm giữa hè rất nhiều dân tị nạn của Tây Hạ chạy đến biên cảnh phía Nam của Đại Sở, Tạ chưởng quầy thấy tình hình không đúng lắm nên mới phái người sang Tây Hạ điều tra.
Cho đến bảy ngày trước thám tử truyền về tin tức mới nhất, người hồ Tây Nhung đánh tới đô thành của Tây Hạ, hơn nửa nước Tây Hạ đã sụp đổ.
"Môi hở răng lạnh, nếu Tây Hạ bị diệt quốc, vùng Hán Trung nhất định sẽ đại loạn." Tống Phượng Lâm lo lắng.
Lưu Trạm gấp thư lại, "Lệnh cho Tạ chưởng quầy liên tục chú ý hướng đi của Tây Nhung, nếu thấy tình hình không ổn lập tức rút khỏi Hán Trung."
Tống Phượng Lâm gật đầu.
Cách đó không xa, hai thiếu niên đang bắt sâu ở dưới ruộng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ.
"Bản chất của Tây Nhung vô cùng tàn bạo, giết chóc là thiên tính của bọn chúng, so với nước Yến nhỏ bé kia, lực uy hiếp của Tây Nhung lớn hơn nhiều." Lưu Trạm trầm giọng nói.
Nước Yến huy động lực lượng cả nước căng nhất được ba mươi vạn đại quân, năm ngoái bị Lưu Trạm chọc thẳng vào bụng tổn thương nguyên khí, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không thể phát động chiến tranh với Đại Sở được nữa.
Ở Bắc Cương lại có núi Tề Vân và nơi hiểm yếu của sông Hoàng, nói thẳng ra là quân Yến không bao giờ xâm nhập được vào vùng Trung Nguyên.
Trái lại, Tây Nhung chiếm cứ khu vực đồng cỏ rộng lớn cư dân đông đúc Tây Vực, mấy năm gần đây lại có thêm hùng chủ xuất thế, gọi là Tây Nhung Vương, bắc chiến nam chinh đánh đâu thắng đó.
Tây Nhung có thể dễ dàng điều động năm mươi vạn binh lực trở lên, nếu không có Tây Hạ làm lá chắn, Hán Trung sẽ phải đối mặt trực diện với Tây Nhung.
Từ Hán Trung đến Trung Nguyên chỉ là một vùng đất bằng phẳng.
"Những người phản đối chắc chắn sẽ hối hận." Đôi con ngươi đen nhánh của Lưu Trạm tĩnh lặng.
Ở Hán Trung ấp ủ bão táp, các thôn mới của núi Tề Vân lại đang phấn chấn ăn mừng.
Từ khi vào thu lượng lưu dân đi lên phía Bắc giảm dần, bàn tiếp nhận định cư thiếp lập ở bến đò Lộc Minh không còn bận rộn nữa, mọi thứ đều đang diễn ra rất có trật tự.
Những cánh đồng đầu tiên ở thôn mới may mắn bắt kịp vụ thu hoạch cuối thu, sau đó lại tiếp tục trồng một ít lương thực phụ chịu rét cho mùa đông.
Tuy sản lượng hơi ít nhưng lại được miễn thuế, lương thực thu được đủ để ăn đến mùa xuân sang năm.
Bá tánh an cư lạc nghiệp, nơi giao nhau giữa thôn Văn Khúc và thôn Phù Dung hình thành chợ tự phát, mùng một và mười lăm hàng tháng ồn ào náo nhiệt, Tống Phượng Lâm lên kế hoạch xây dựng một thị trấn ở khu vực này, dự tính khởi công vào đầu xuân sang năm.
Tin tức Tây Nhung mạnh lên khiến hai người không còn tâm trạng đi chu du nữa mà quay về Tấn Dương luôn.
Buổi tối, trong phủ tướng quân vô cùng yên tĩnh.
Trên chiếc bàn gỗ trong thư phòng trải một tấm bản đồ Bắc Cương, đèn nến thắp sáng trưng.
Đêm đã khuya nhưng Tống Phượng Lâm vẫn ngồi ở ghế thái sư trầm tư nhìn bản đồ.
Lưu Trạm phủ thêm áo khoác lông cho y, "Trời lạnh rồi, đừng để bị cảm."
"Bình đỉnh Phù Dung và bình đỉnh Đại Trúc đều kín chỗ, năm sau nếu vẫn còn bá tánh trở về thì chỉ có thể xếp lên trên núi." Hóa ra Tống Phượng Lâm đang tập trung suy nghĩ chuyện này.
Lưu Trạm ngồi xuống bên cạnh.
Tống Phượng Lâm thở dài, "Tuy núi Tề Vân nhiều đất nhưng khai hoang tạo ruộng quá gian khổ."
Muốn biến rừng thành ruộng bậc thang phải chặt cây, xới đất, dọn đá, hao tốn cực nhiều công sức.
Tạo ruộng ở bình nguyên chỉ cần cày đất, dẫn nước là có thể cấy mạ, tầm một tháng là xong xuôi, nếu lên núi khai hoang, nhanh nhất cũng phải mất ba, bốn tháng mới kiến được hình thức ban đầu.
Lưu Trạm hiểu Tống Phượng Lâm đang băn khoăn điều gì, hắn đưa ra giải pháp thay y, "Đừng nghĩ nhiều, lưu dân trở về năm sau có thể đến huyện Hòa Thương, đầu mùa đông ta sẽ xuất binh đi đoạt lại huyện Hòa Thương."
Huyện Hòa Thương tiếp giáp với bình đỉnh Phù Dung, nằm ở phía Nam của thung lũng Dương Bắc, phía Tây của Cấp Dương Quan, là huyện thành nằm ở cực Nam của bình nguyên Thương Hà.
"Nếu thu nạp huyện thành nằm ngoài địa giới núi Tề Vân về dưới trướng, Chu Thiền sẽ có lý do định tội huynh." Tống Phượng Lâm lo lắng.
Chu Thiền đang cần lý do để diệt trừ Lưu Trạm, nếu bị lão bắt được nhược điểm, con đường về sau sẽ càng gian nan.
Điều này Lưu Trạm cũng từng tính tới, "Thời cơ không chờ chúng ta, nếu ngồi im thêm một năm nữa không biết sẽ dẫn đến tình trạng gì, chi bằng nhân lúc quân chủ lực của nước Yến không có ở phía Nam mang binh đi đoạt lại hai thành trì, nắm trong tay phòng tuyến hoàn chỉnh."
Lưu Trạm đứng lên, chỉ vào tấm bản đồ, "Huyện Hòa Thương, huyện Lư Phong, hai huyện thành này vừa vặn chứa trọn ven bờ sông Hoàng, chỉ cần chiếm được là chúng ta có thể cắt đứt con đường quân lương của quân bắc."
Triều đình cấp quân lương cho quân bắc, bắt buộc phải vận chuyển qua sông Hoàng, chỉ cần kiểm soát được dọc bờ sông Hoàng, trong thế cục chân vạc ở Bắc Cương, Lưu Trạm sẽ trở thành người có quyền chủ động nhất.
Cho dù quân bắc muốn khai chiến Lưu Trạm cũng không sợ.
Tống Phượng Lâm lắng nghe cẩn thận, về mặt quân sự Lưu Trạm luôn có những cách thức rất độc đáo.
"Không chỉ vậy, chúng ta có thể dùng núi Tề Vân, bình đỉnh Đại Trúc, bình đỉnh Phù Dung, huyện Hòa Thương, huyện Lư Phong, tạo thành một phòng tuyến hoàn chỉnh." Lưu Trạm chỉ lần lượt vào những khu vực này.
"Cuối cùng quân bắc sẽ bị chúng ta cô lập ở bình nguyên Thương Hà, không cần phải sợ nữa, còn quân Yến, nếu tới thì đánh thôi." Ánh mắt của Lưu Trạm kiên quyết.
Quân bắc đóng ở Cấp Dương Quan tiêu hao dần dần qua các trận đại chiến, hiện giờ chỉ còn chưa đến mười vạn người.
Họ Chu báo khống quân số để ăn bớt quân lương, nhiều năm rồi mà chẳng thèm lấp đầy cho quân bắc, nếu xảy ra giằng co Lưu Trạm hoàn toàn không sợ quân bắc.
Cho dù sang năm quân Yến xuôi Nam, binh lực của quân Tề Vân lúc đó cũng đã chạm mốc tám vạn, có tám vạn binh này tiến công hay phòng thủ đều không lo rơi vào thế bị động.
Mục tiêu của Lưu Trạm rất khả thi nhưng Chu Thiền chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này, Tống Phượng Lâm trầm ngâm.
"Nếu chúng ta đoạt lại được huyện Hòa Thương, Chu Thiền chắc chắn sẽ yêu cầu huynh lui về núi Tề Vân giao lại cho Chu Tùy tiếp quản, chúng ta có thể kháng lệnh nhưng con đường phát triển kế tiếp rải đầy chông gai, họa phúc khó liệu."
Lưu Trạm nghiêm túc nói, "Kết cục xấu nhất chính là lui về núi Tề Vân, dù sao cũng đều phải cố thủ ở núi Tề Vân, chi bằng đánh cược một phen."
Đời người vốn dĩ là một canh bạc khổng lồ nối tiếp nhau, Lưu Trạm không sợ gì cả.
"Đầu mùa đông chúng ta lấy huyện Hòa Thương về, triều đình biết thì sao nào? Mùa đông Bắc Cương đóng băng ngàn dặm, đợi đến tháng Tư sang năm đủ thời gian cho ta chỉnh đốn xong xuôi hệ thống phòng ngự của huyện Hòa Thương, dù Chu Tùy có dẫn binh đến đoạt thì chúng ta vẫn thủ được."
Lưu Trạm nắm lấy tay Tống Phượng Lâm tay, nói: "Lưu dân trở về sang năm ta đều muốn hết, đó chính là gốc rễ của chúng ta."
Mục đích cuối cùng của hắn chính là toàn bộ Bắc Cương, cớ gì phải lo trước lo sau.
Tống Phượng Lâm gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Năm ngoái sau khi đại chiến, quân chủ lực của nước Yến lui về đại đô, ở bình nguyên Thương Hà chỉ còn khoảng mấy vạn quân Yến phân tán ở Lịch Dương Quan, Phạm Dương Quan và vài huyện thành.
Mấy vạn binh lực phải canh giữ cả một vùng diện tích rộng lớn như bình nguyên Thương Hà, suy ra binh lính phân phối đến huyện Hòa Thương chỉ là một con số rất nhỏ, Lưu Trạm đoán quân phòng thủ ở huyện Hòa Thương khả năng cao không vượt qua mốc một vạn.
Ngày hôm sau Lưu Trạm triệu tập chư tướng họp bàn.
"Thủ thành không nằm ở quân số nhiều bao nhiêu, nếu quân Yến tử thủ, trận chiến này chúng ta cũng sẽ mất kha khá người." Lý Tiểu Liên nêu ra vấn đề đầu tiên.
Công và thủ là hai khái niệm khác nhau, không nên chọn cách sử dụng chiến thuật biển người giống như Chu Thiền năm đó, Lý Tiểu Liên nhìn ra được vấn đề này đầu tiên, chứng tỏ đã có tiến bộ rất lớn.
Khương Trường Lâm nói: "Trận chiến này cũng phải đánh nhau thắng nhanh, nếu kéo dài quá lâu sợ là viện binh của quân Yến sẽ đến."
Vi Thành Quý nói: "Không chỉ thế, sắp sang mùa đông rồi, mỗi năm vào tháng Mười Một ở bình nguyên Thương Hà bắt đầu có tuyết rơi, tháng Mười Hai tuyết lớn phong kín đường, thời gian của chúng ta rất ít."
"Ta có một kế." Tào Tráng đứng lên di chuyển các cây cờ nhỏ cắm trên bản đồ.
"Chúng ta có thể chia binh thành hai đường, kỵ binh phụ trách chặn đánh viện binh của quân Yến, hai vạn binh còn lại tấn công huyện Hòa Thương, trước tiên dùng năm ngàn thuẫn binh giáp nặng ép bọn chúng tiêu hao quân nhu, sau đó bổ sung máy bắn đá và nỏ sàng, lặp đi lặp lại liên tục trong vài ngày."
"Thuẫn binh giáp nặng quá quý giá, nên giữ lại để dành khi quân hai bên đối chiến với nhau." Lý Tiểu Liên phản đối.
Nãy giờ Lưu Trạm vẫn luôn yên lặng nghe bọn họ thảo luận, Tào Tráng và Lý Tiểu Liên bàn thêm một hồi, cuối cùng chốt được phương án công thành, trình bày lên cho Lưu Trạm chờ chỉ thị của hắn.
"Tường thành của huyện Hòa Thương cao bao nhiêu?" Lưu Trạm lại đặt câu hỏi.
Nhất thời khiến mọi người bị kẹt.
Trương Tiểu Mãn đứng lên, "Đệ từng nhìn thấy từ xa, không cao bằng một nửa thành Tấn Dương, có lẽ khoảng chừng hai, ba trượng."
Mọi người biết Lưu Trạm có dụng ý riêng nhưng không đoán ra được là gì.
"Kế hoạch công thành cứ làm theo phương án của các đệ đưa ra, ta chỉ thêm một mục nhỏ vào thôi." Cuối cùng Lưu Trạm tổng kết.
Ngày hôm sau cửa hàng Lưu Ký ở bình đỉnh Phù Dung treo thưởng cho một hoạt động rất kỳ lạ.
Chiêu mộ bá tánh khiêng bùn đến vùng tiếp giáp giữa bình đỉnh Phù Dung và bình nguyên Thương Hà, một bao bùn giá năm mươi văn tiền, khiêng đến nơi chỉ định được trả tiền luôn, giới hạn đủ một vạn bao.
Bố cáo phát ra lập tức hấp dẫn đông đảo bá tánh, nhưng khi nhìn thấy phải khiêng bùn đến khu vực cách huyện Hòa Thương năm dặm, rất nhiều người lựa chọn rút lui.
Huyện Hòa Thương là địa bàn của quân Yến, dân chúng bị quân Yến ám ảnh nên không dám đi.
Qua ngày tiếp theo, có người chạy khắp nơi báo tin một vạn kỵ binh của quân Tề Vân rời quân doanh di chuyển về phía huyện Hòa Thương, thấy có lớp bảo vệ rồi, vài bá tánh lớn gan hô gọi bạn bè đi khiêng bùn, mỗi người một ngày có thể kiếm được xấp xỉ mấy trăm văn tiền.
Tới ngày thứ ba bá tánh tham gia càng nhiều hơn, tới ngày thứ tư thậm chí còn thấy cả gia đình đến khiêng bùn, náo nhiệt chưa từng có.