Trong tiểu viện tĩnh mịch tao nhã của Tống phủ, Tống Phượng Hi và nhóm nha hoàn đang ngồi ở đình hóng gió may vá.
“Đây là áo choàng mà tiểu thư thêu cho thiếu chủ ạ? Đẹp quá!”
“Gần đây thiếu chủ cao lên rất nhanh, áo mới may năm ngoái sang năm sau mặc không vừa nữa rồi.”
“Ngoại hình của thiếu chủ cũng ngày càng tuấn lãng, không giống tướng quân hay Lưu lão gia mà giống Lưu đại phu nhân hơn.”
Nhóm nha hoàn vừa nói vừa cười, đây đều là những nha hoàn đi theo hầu hạ Tống Phượng Hi từ khi còn nhỏ, Tống Phượng Hi và Lâm thị đi tới Bắc Cương đoàn tụ cũng dẫn theo toàn bộ nha hoàn và nhũ mẫu đi cùng.
Thường ngày bọn nha hoàn rất thích lén trêu đùa về Lưu Minh Tông, Tống Phượng Hi chỉ mỉm cười ngồi nghe.
Thiếu nữ mười lăm tuổi xinh đẹp như hoa, có lẽ khi còn nhỏ đã phải trải qua nhiều sóng gió nên so với những đứa bé cùng trang lứa, khí chất của Tống Phượng Hi trưởng thành và điềm tĩnh hơn một chút.
“Thiếu chủ tới.”
“Thiếu chủ ạ.”
Nhóm nha hoàn sôi nổi đứng dậy chào hỏi, sau đó thức thời đồng loạt lui ra.
“Thuộc rồi à?” Tống Phượng Hi đặt bộ đồ đang thêu được một nửa trong tay xuống.
Lưu Minh Tông lắp ba lắp bắp, Tống Phượng Hi lắc đầu thở dài, định dạy dỗ đối phương nhưng lại nhớ đến đêm qua huynh trưởng bảo nàng đừng nghiêm khắc quá nên đành từ bỏ.
“Nếu đệ cứ không học vấn không nghề nghiệp như thế, không sợ làm tướng quân thất vọng trong khi người phải lấy mạng vất vả bôn ba để gây dựng gia nghiệp sao?”
“Nhưng mà ta không nhớ được nên không thuộc được, với lại ta có thể học võ, võ nghệ của ta rất tốt đó.” Lưu Minh Tông sáp tới gần túm ống tay áo của Tống Phượng Hi, xụ mặt đáng thương.
“Học võ?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Phượng Hi rất lạnh.
“Võ nghệ tài giỏi nhưng dốt đặc cán mai thì có tác dụng gì? Nếu đệ là con trai nhà thường dân thì cũng thôi, đây đệ lại là thiếu chủ của quân Tề Vân, mai này không chỉ phải quản lý sáu huyện Sầm Châu mà còn có cửa hàng Lưu Ký, những sản nghiệp quy mô cực lớn đó chỉ dựa vào võ nghệ giỏi thì có giữ được không?”
Lưu Minh Tông không nói gì nữa.
“Nếu đệ cứ mãi buông thả chính mình như vậy, ta đành phải xin phép phụ thân giải trừ hôn ước của ta với đệ, ta không muốn gả cho một kẻ vô công rồi nghề cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, cũng không muốn trơ mắt nhìn đệ về sau phá hết gia nghiệp.” Tống Phượng Hi nói rất nghiêm túc.
“Đừng đừng đừng.” Lưu Minh Tông như vừa bị sét đánh, sốt ruột hứa hẹn: “Ta hứa ta sẽ học thuộc, ta bảo đảm, Hi tỷ tỷ, tỷ đừng không cần ta.”
Tống Phượng Hi: “Sáng sớm mỗi ngày luyện võ xong thì sang bên chỗ ta, ta muốn nghe thành quả học thuộc của đệ.”
Lưu Minh Tông nào dám phản đối nữa.
Bây giờ trong nhà chỉ có duy nhất Tống Phượng Hi trị được Lưu Minh Tông.
Ban đầu Lưu Trạm còn lo lắng chuyện ép duyên sẽ phát sinh sự cố nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần một cô vợ đủ xinh đẹp đủ thông minh thì chẳng ai mà không muốn, thằng nhãi Lưu Minh Tông này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Hi tỷ tỷ nhắc đến từ hôn.
Tống Phượng Lâm đi ngang qua hậu viện, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, y mỉm cười không quấy rầy hai người bên kia, quay trở về tiểu viện của mình.
Không ngờ lại có binh lính vội vã chạy tới báo: “Tống tiên sinh, binh Yến xâm phạm! Tướng quân dẫn năm ngàn quân đang giao chiến với binh Yến ở ngoài Chu Thụ Khẩu.”
Tống Phượng Lâm nhíu mày: “Chuyện khi nào?”
Binh lính ôm quyền đáp: “Khoảng hai canh giờ trước.”
Qua hai canh giờ rồi? Vậy mà sao vẫn không có tin tức tiến triển nào khác truyền về? Dạo gần đây quân Yến liên tục có động tĩnh lạ, Tống Phượng Lâm không dám trì hoãn kéo dài thời gian thêm.
“Chuẩn bị ngựa đi!”
Lúc này ở bên ngoài Chu Thụ Khẩu, Lưu Trạm và Tào Tráng chỉ huy năm ngàn kỵ binh giao chiến với kỵ binh quân Yến. Tuy quân Yến đang dùng quân tinh nhuệ chủ lực nhưng không hề có ý định cứng đối cứng mà chỉ chơi địch tiến ta lui với kỵ binh quân Sở.
Trước khi xuống núi Lưu Trạm đã lệnh cho cung tiễn thủ mai phục sẵn ở trong Chu Thụ Khẩu, vốn định không đánh lại thì rút về Thông Thiên Quan, không ngờ cứ phải dây dưa mãi tới tận chiều muộn.
Trông thấy mặt trời sắp khuất núi hoàn toàn, kỵ binh quân Yến rõ ràng có thể đánh một trận nhưng chỉ lựa chọn rút lui dần, Lưu Trạm cũng tự hiểu, không truy kích đến cùng mà dẫn kỵ binh quay trở về Thông Thiên Quan.
Trở lại Thông Thiên Quan, Tào Tráng xuống ngựa cởi mũ giáp, bực bội mắng to: “Tức chết ông! Bao vây không được đuổi không kịp, bọn binh Yến này khốn nạn quá thể!”
Khương Trường Lâm cũng mắng: “Vờn chúng ta nguyên cả một ngày, cứ như đang xem khỉ diễn xiếc vậy!”
Lưu Trạm cũng cởi mũ giáp, lập tức có binh lính bước đến nhận lấy, hắn vung roi ngựa quất Tào Tráng và Khương Trường Lâm một cái, hai người kia thức thời ngậm miệng.
Roi đánh vào áo giáp cơ bản không có cảm giác gì nhưng cũng đủ làm cho hai người đứng thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc trở lại.
“Không nhìn ra à?” Lưu Trạm trầm giọng hỏi.
“Người Yến đang đánh giá thực lực của các ngươi, bọn họ chính là giám khảo, thông qua trận này để chấm điểm cho các ngươi, nhìn xem lần sau nên xuất hai vạn hay ba vạn binh để diệt trọn được các ngươi.”
“Lui xuống kiểm tra tình trạng thương vong đi, tối muộn qua thư phòng của ta.”
Nói xong, Lưu Trạm quay người đi về phía tiểu viện, gần tới nơi thì thấy Tống Phượng Lâm bước ra.
“Đi vào rồi nói.” Ánh mắt của Lưu Trạm đang cực kỳ sâu.
Tống Phượng Lâm gật đầu.
Vào trong tiểu viện, binh lính nhanh nhẹn hỗ trợ Lưu Trạm cởi áo giáp, cởi ra mới nhìn thấy áo lót bên trong ướt sũng mồ hôi.
Lý A Tam xách hai xô nước đến, Lưu Trạm cởi hết áo ra dội qua một lượt, cái lạnh thấu tim ít nhiều cũng hạ được ngọn lửa giận đang quay cuồng trong lòng hắn.
Lý A Tam lại dâng khăn sạch lên, Lưu Trạm lau mặt rồi lau người một lượt cho bớt nước rồi đi vào phòng.
Tống Phượng Lâm nấu sẵn trà, trong phòng thoang thoảng hương trà thơm ngát, cuối cùng ngọn lửa cũng bị Lưu Trạm dằn xuống đáy lòng, không phát tiết ra.
“Thay quần áo đi, cẩn thận bị cảm lạnh.” Tống Phượng Lâm hất cằm về phía bộ đồ sạch đang vắt trên ghế.
Lưu Trạm đĩnh đạc làm trò khoe cúc cu trước mặt Tống Phượng Lâm, thay quần áo nhưng không thay đàng hoàng mà chỉ thay mỗi quần, phần thân trên để nguyên trần trụi.
“A Tam, mang rượu và đồ ăn lên.” Mỗi lần tâm trạng bực bội Lưu Trạm có thói quen ăn luôn một bữa.
Lý A Tam nhanh nhẹn bày lên một bàn đầy thịt và hai bình rượu nhỏ, Lưu Trạm tập trung ăn thịt, không chạm vào một giọt rượu nào mà chỉ rót trà.
Đến khi tâm trạng thoải mái hơn một chút sát khí trong mắt hắn mới dần tản đi.
“Lần này sợ là quân Yến muốn đánh một trận lớn.” Lưu Trạm nói.
Tống Phượng Lâm thong thả tiếp lời: “Nghe đồn trước mùa đông năm ngoái Yến thái tử đã dẹp xong phản loạn và thuận lợi kế vị, năm nay quân Yến liên tục có động tĩnh, vậy thì không còn là nghe đồn nữa mà sẽ là sự thật.”
“Ta không sợ bọn chúng kéo đại quân tới, muốn hạ Thông Thiên Quan cùng lắm thì ngọc nát đá tan, mỗi tội…” Lưu Trạm siết chặt nắm tay, “Trận chiến hôm nay quá nhục nhã!”
Trong ba năm qua, quân Tề Vân và quân Yến thỉnh thoảng hay có va chạm, Lưu Trạm cũng thường cố tình dẫn kỵ binh dưới trướng xuống núi đọ sức với quân Yến, vừa rèn giũa vừa tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng chưa có lần nào giống như hôm nay, khiến Lưu Trạm cảm thấy chưa bao giờ áp lực đè trên vai lớn như lúc này.
“Không thể bao vây để tấn công được, không thể đuổi kịp để tiêu diệt được, bọn họ đang thử ta, đang nhìn xem ta có khả năng chống lại bọn họ hay không, nhưng mà kỵ binh của chúng ta… Ta vắt hết óc để tìm cách phản kích rồi nhưng không thể làm gì được kỵ binh quân Yến!”
Một trận chiến này, Lưu Trạm sâu sắc cảm nhận được thực lực chân chính của quân tinh nhuệ chính quy nước Yến.
Năm ngoái quân Yến đối chiến với bọn họ cơ bản chỉ là lính kỵ binh hạng hai hạng ba, năm nay Yến thái tử đăng cơ, đại sự đã định nên phái hẳn quân tinh nhuệ đi thăm dò Lưu Trạm, suy ra tầng lớp tướng lĩnh ở trên cũng đã thay đổi, nếu không thì hà cớ gì phải tốn thời gian dây dưa như thế?
Tống Phượng Lâm nhíu mày trầm mặc.
Lưu Trạm sầu não nói: “Quân bắc không thủ nổi Cấp Dương Quan, một khi quân Yến nam tiến quy mô lớn thì Cấp Dương Quan hay thành Tấn Dương đều chỉ có thể vứt bỏ, nếu chúng ta không mau chóng tìm ra phương pháp tốt nhất để kháng địch thì núi Tề Vân này cũng không thể bảo vệ được thêm bao lâu.”
Từ ba năm trước Lưu Trạm đã ra sức tìm kiếm phương pháp khắc chế kỵ binh quân Yến, hắn bỏ một số tiền lớn thu mua ngựa Yến, cải tiến áo giáp, nghiên cứu chế tạo vũ khí, không giây nào khắc nào dám lười biếng.
Hôm nay năm ngàn kỵ binh mà Lưu Trạm chỉ huy chính là lực lượng kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân Tề Vân nhưng mà kỵ binh quân Yến quả thực quá giỏi, đến chiến mã cũng được khoác áo giáp, kỵ binh cầm trong tay đao nặng, chỉ cần hơi đến gần là hầu như không thể sống nổi.
Lưu Trạm cũng từng bắt chước kỵ binh quân Yến trang bị áo giáp và đao nặng cho đội quân của mình, trang bị tương tự dẫn đến tải trọng tương tự khiến cho ngựa của bọn họ chạy không nhanh và cũng không bền.
Cho dù mua được ngựa Yến về đi nữa, bởi vì núi Tề Vân không đủ diện tích để làm bãi thả rộng lớn mà chỉ có thể nuôi nhốt, qua một thời gian ngựa cũng như người, dần dần trở nên yếu ớt đi.
Mấy năm nay Lưu Trạm cũng thử tìm cách cải thiện giống ngựa nhưng ngựa giống tốt quá khó tìm, ngựa Yến mua ở chợ chung đa số đều gặp vấn đề, thậm chí còn có con bị thương trên chiến trường.
Cải thiện chủng loại chiến mã không phải là chuyện có thể xong trong một sớm một chiều, Lưu Trạm đành đổi hướng sang cách khác, bọn họ không thể đi theo con đường trang bị nhiều giáp nặng nên bắt buộc phải tìm cách chế tạo vũ khí phá chỗ giáp nặng đó.
Hiện tại toàn bộ kỵ binh dưới trướng Lưu Trạm đều được trang bị trường thương, kỵ binh quân Yến dùng đao nặng nên độ linh hoạt không cao, khoảng cách công kích của trường thương tuy xa hơn nhưng không đủ uy lực.
Đao nặng của quân Yến chỉ cần khua một phát cũng đủ sức chém đứt cả thương lẫn người.
“Trường thương của chúng ta cơ bản không làm gì được áo giáp của quân Yến, chỉ có hạng đại lực sĩ như Đại Tráng và Đại Hổ mới đủ sức tấn công, binh lính bình thường không có cách nào đâm thủng được áo giáp của quân Yến.”
Lưu Trạm đứng dậy cầm một cây thương dựng gần đó, quay ngược đầu rồi vừa chỉ vừa nói với Tống Phượng Lâm: “Đầu nhọn này là chỗ duy nhất có thể đả thương địch, nếu may mắn đâm được vào kẽ hở của áo giáp thì mới làm quân Yến chảy ít máu.”
Áo giáp của quân Yến quá bền chắc, gần tiệm cận với chất liệu thép luôn rồi, lão Yến Vương nhờ việc cải tiến được kỹ thuật rèn đúc binh khí nên kỵ binh quân Yến mới xưng bá ở Bắc Cương.
Kỵ binh của quân Tề Vân đối chiến với kỵ binh quân Yến, không chỉ mỗi chiến mã thua kém mà vũ khí cũng chịu thua, chẳng khác nào dùng ba mạng quân mình đổi lấy một mạng quân địch.
Kỵ binh là lực lượng quý báu cỡ nào cơ chứ? Lưu Trạm tuyệt nhiên không dám phung phí.
“Kỹ thuật tinh luyện của chúng ta vẫn còn quá lạc hậu.” Tống Phượng Lâm tổng kết, “Để ta phái thêm người ra ngoài tìm kiếm thợ rèn lành nghề, mặc kệ là mời về hay bắt về, bắt buộc phải mang về.”
Giờ đây bọn họ chỉ có thể cố gắng giăng lưới tìm kiếm nhân tài mà thôi.
“Tìm kiếm than đá có tin tức gì mới không?” Lưu Trạm sực nhớ ra, hỏi.
Độ nóng của lò càng cao thì mới rèn ra được sắt càng cứng, thiên hạ đương thời chỉ dùng toàn than củi để luyện sắt, trước đó Lưu Trạm cũng từng cân nhắc đến vấn đề độ nóng nhưng thử cải thiện vài lần mà kết quả vẫn dậm chân tại chỗ như cũ, không được như mong muốn.
Thậm chí Tống Phượng Lâm còn cho rằng có khi là do chất lượng quặng sắt của bọn họ không tốt, y phái nhân thủ tìm mua quặng sắt của người Yến từ tay người Tiên Bi về thử nghiệm nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan nào.
Cho đến năm ngoái Lưu Trạm đột nhiên ngộ ra một vấn đề, chính là độ nóng trong tinh luyện.
Lưu Trạm muốn tìm than đá, Tống Phượng Lâm chỉ có thể dựa vào những gì hắn miêu tả để lệnh cho mỗi đội buôn của cửa hàng Lưu Ký hỏi thăm nghe ngóng các nơi nhưng vẫn chưa tìm được loại cục đá màu đen có thể đốt cháy đó.
Tống Phượng Lâm gật đầu: “Lưu Thành gửi thư nói là tìm được một loại đá màu đen gọi là đá lửa, ngày mai sẽ mang về.”
Mong là lần này sẽ không sai nữa.
Chỉ có cải tiến kỹ thuật tinh luyện thì mới thực hiện được những ý tưởng mà hắn muốn triển khai.
Bên cạnh đó, cải tiến đầu thương còn chưa đủ, ba năm qua Lưu Trạm còn nghiên cứu về thanh trảm mã đao khá phổ biến ở thời Đường nhưng mà thử nghiệm chế tạo mấy lần đều thất bại.
Ngày hôm đó hai người ngủ lại ở Thông Thiên Quan, gần trưa hôm sau có thám báo tới báo kỵ binh quân Yến lại đang tập kết dưới chân núi.
“Không ra!” Lưu Trạm tức giận đến độ nổi gân xanh trên trán.
Quá trưa, có thân vệ cuống quít vào báo: “Bẩm tướng quân! Tống tiên sinh! Lưu Thành mang về một cục đá quả nhiên cháy được, nhưng mà…”
Thân vệ còn chưa nói xong Lưu Trạm đã tông cửa xông ra: “Phượng Lâm, ta đi trước đây!”
“Nhưng mà… tướng quân! Trong trấn bây giờ toàn là khói thôi!” Thân vệ gọi với về phía Lưu Trạm.
“Có chuyện gì vậy?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Thân vệ xoắn xuýt vì không biết phải trình bày thế nào, tả: “Loại đá lửa đó quả nhiên châm vào là cháy nhưng chỉ một viên nhỏ tí thôi mà cũng tỏa ra bao nhiêu là khói đặc, mùi khói còn cực kỳ hắc.”
Người phụ trách của xưởng chế tạo vũ khí thử dùng đá lửa đốt lò, kết quả khói đen đặc như mực trào ra ào ào, chỉ khoảng nửa khắc thôi mà cả trấn Thương Vân thậm chí cả sơn cốc giờ đây đều ngập trong mùi khói cực hắc.
Lưu Trạm chạy chưa hết sạn đạo đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha đúng là loại đá này rồi!”
Càng tới gần xưởng vũ khí mùi hương càng nồng, tiếng ho khan sặc sụa vang lên liên tiếp, ai cũng bị khói hun đến mức nước mắt giàn giụa.
“Tắt lửa tắt lửa, phải cải tạo bếp lò và ống khói thì mới dùng được.” Lưu Trạm hạ lệnh, “Xây thêm một xưởng vũ khí nữa ở trong khu rừng rậm ngoài rìa sơn cốc, Tào Minh, đệ đốc thúc binh lính làm đi!”
Xây xưởng rèn rất đơn giản, chỉ cần lấy bùn đất làm bếp lò và ống khói là xong, dựng thêm cái nhà bằng gỗ để che mưa chắn gió, binh lính chỉ mất hai ngày để hoàn thành.
Ba ngày sau, xưởng rèn mới trong rừng đốt lửa.
Làn khói đen đặc lại tỏa ra trên đầu ống khói cao gần bằng ngọn cây, cộng thêm đang ở đầu gió nên khói không còn luẩn quẩn trong trấn Thương Vân nữa.
Đời trước Lưu Trạm không được học nhiều, không hiểu gì về các cơ chế vật lý hay phản ứng hóa học, tự biết mình không có năng lực chế tạo ra thuốc súng hay súng ống pháo cối nên một lòng một dạ tìm cách cường hóa nguyên liệu hiện có, hắn muốn chế tạo ra một loại vũ khí lạnh mạnh nhất thiên hạ này.
Chỉ cần bếp lò đạt đủ mức nhiệt 1500 độ trở lên, gang sẽ được luyện thành thép.
Ở thời đại còn chưa có thép này, hắn muốn chế tạo ra vũ khí bằng thép!
Từ khi Lưu Thành mang đá lửa về, Lưu Trạm ngâm mình ở xưởng chế tạo vũ khí, ăn ở luôn cùng nhóm thợ rèn, chẳng mấy chốc đã trôi qua nửa tháng.
“Tướng quân vẫn đang ở xưởng vũ khí à?” Tống Phượng Lâm bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trương Tiểu Mãn đáp: “Ngày hôm qua Lưu Thành lại mới kéo về thêm một xe đá lửa nữa, tướng quân lệnh cho Lưu Thành lập tức tập trung thu mua đá lửa.”
“Ta đi xem thử.”
Từ khi mở thêm sạn đạo nối thẳng phía tây của trấn Thương Vân tới khu vực chế tạo vũ khí ngoài rìa sơn cốc, rừng rậm bị dọn ra một bãi đất trống khá lớn, có khoảng hơn mười xưởng rèn dựng lên bên trong.
Lưu Trạm mặc một đồ đen đơn giản, vạt áo dài buộc lên bên hông, đang vung chùy cùng rèn sắt với thợ rèn, tuy cả người hắn đang toàn là mồ hôi nhưng sâu trong đôi mắt lại sáng rực rỡ như ánh lửa.
“Không tồi, tầm này là được rồi đó.” Lưu Trạm dừng lại, lập tức có thợ phụ bước lên nhận lấy thanh chùy trong tay hắn.
Biểu cảm của thợ rèn cũng rất phấn chấn: “Tướng quân, lão thân sống gần bảy mươi năm rồi mà chưa từng thấy sắt có màu này, lần này nhất định là chúng ta đã thành công.”
Tống Phượng Lâm vừa bước vào bãi đất trống thì thấy cái giá treo đầy sản phẩm lỗi của một loại vũ khí nào đó có lưỡi và chuôi rất dài.
Nói nó là đao thì cả hai mặt lưỡi của nó đều được mài sắc, nói nó là thương thì nó lại không dài bằng.
“Đây là…?” Tống Phượng Lâm nghi hoặc hỏi.
“Tướng quân gọi là mạch đao.” Có thân vệ đáp.
Nghe thân vệ tới báo rằng Tống Phượng Lâm tới, Lưu Trạm vội vàng ra khỏi xưởng vì sợ Tống tiên sinh đến gần sẽ bị dính mùi khói.
“Ăn trưa chưa?” Lưu Trạm cười hỏi.
“Chưa, ta mang theo ít rượu và đồ ăn, định ăn cùng huynh.” Dáng vẻ thanh lãnh mặc nho phục màu trắng của Tống tiên sinh quả nhiên không hợp với cái nơi đầy khói bụi mù mịt này.
“Qua phòng ta.” Lưu Trạm dắt tay y.
Mấy ngày nay Lưu Trạm ở lại đây nên dựng tạm một cái nhà gỗ lâm thời, bên trong chỉ có một cái ván làm giường và một cái bàn, không còn đồ vật nào khác.
Thân vệ bày đồ ăn xong yên tĩnh lui ra.
Lưu Trạm cởi hết quần áo, định thay sang bộ khác sạch sẽ hơn nhưng bỗng nhiên lại không muốn mặc nữa, hắn quay người ôm chặt lấy Tống Phượng Lâm rồi kéo đối phương lên giường.
Ván giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất to, căn nhà gỗ này còn chẳng có cách âm.
“Từ từ! Bên ngoài đầy người!” Khuôn mặt Tống Phượng Lâm đỏ bừng.
Lưu Trạm nghển cổ hô to: “Cách xa một chút! Bản tướng quân có việc cần bàn với Tống tiên sinh, không ai được đến gần!”
Nhóm thân vệ lớn tiếng đáp vâng.
Còn Tống tiên sinh lúc này chỉ muốn đá cái tên lưu manh chẳng biết phân biệt thời gian địa điểm kia xuống giường, đang ban ngày ban mặt!
“Đút vi phu no đã rồi ăn cơm sau.” Lưu Trạm đắc ý cúi xuống cắn tai Tống Phượng Lâm.
Rất nhanh Tống Phượng Lâm muốn mắng cũng không mắng nổi nữa, có lần nào mà y không buông giáp đầu hàng đâu, ở phương diện này Lưu Trạm luôn biết cách nắm lấy tử huyệt của y, một lúc thôi đã đủ để làm cho y trở nên ngoan ngoãn.
Mãi hồi sau Lưu tướng quân mới giải tỏa năng lượng dư thừa xong, còn Tống Phượng Lâm thì chẳng khác gì mới được vớt ra từ trong nước.
“Đi mang ít nước ấm qua đây.” Lưu Trạm tùy tiện khoác áo vào rồi ra ngoài gọi người.
Thân vệ hầu hạ hai người cúi đầu lĩnh mệnh rồi lui xuống xách hai thùng nước lên đặt ngoài cửa, Lưu Trạm tự mình ra xách nước vào nhà.
Toàn bộ căn nhà gỗ ngập trong mùi vị ám muội, Tống tiên sinh ba phần kiêu ngạo ba phần bất mãn bốn phần lười biếng ngồi dựa vào đầu giường chờ được hầu hạ, Lưu Trạm vừa mới được sảng khoái nên không có tâm tư làm xằng làm bậy nữa.
Hắn mà lăn lộn thêm trận thứ hai khéo chọc Tống Phượng Lâm giận thật luôn.