Tống Phượng Lâm ở lại nhà họ Lưu một đêm, sáng hôm sau y xuống núi đến nha môn huyện Võ Nguyên xử lý những công việc tồn đọng. Lữ Thụ Sinh, Tào Minh và Lưu Thành biết Tống Phượng Lâm đã trở về nên cũng đến đợi ở nha môn từ sớm.

Hiện giờ Lữ Thụ Sinh đang chịu trách nhiệm xử lý công việc của hai huyện thành cùng lúc, người lần trước nhà họ Lưu đưa tới tính cách không tốt lắm, đi được nửa đường lại đổi ý quay đầu rời đi.

May mà Lưu Đồng Tân đã lường trước, nói người đó đến Bắc Cương mới được biết tình hình thực tế, nếu không nhỡ đâu bí mật ở Bắc Cương bị bại lộ thì vô cùng nguy hiểm.

Lưu Học Uyên quyết định tạm dừng việc đưa người tới núi Tề Vân, vị trí huyện lệnh huyện Sơn Âm vẫn bỏ trống như cũ, hy vọng sắp tới Văn Thanh Sơn sẽ đậu cao trung, cái ghế huyện lệnh này đang để dành cho Văn Thanh Sơn.

“Tống tiên sinh, đây là sổ sách của mùa hè, tôi đã kiểm kê qua một lần.” Lưu Thành trình sổ sách lên cho Tống Phượng Lâm, nói tiếp: “Sắp đến vụ thu hoạch mùa thu rồi, năm nay ruộng lúa phát triển rất tốt, sản lượng hẳn là không tồi.”

Tống Phượng Lâm lật sổ ra xem.

Từ hai năm trước Tống Phượng Lâm đã bảo Lưu Thành bắt đầu thu mua mấy trăm mẫu ruộng trong phạm vi sáu huyện Sầm Châu, nếu không phải vì chi phí nuôi quân quá tốn kém thì y còn muốn mua nhiều thêm một ít nữa.

“Có lẽ là do khí hậu, gạo trồng trên núi Tề Vân của chúng ta rất được hoan nghênh, tôi đã liên lạc và thỏa thuận xong với một số cửa hàng lương thực ở phương nam, bọn họ bằng lòng nhập toàn bộ tinh lương của chúng ta.”

Nói tới đây Lưu Thành lộ vẻ vui mừng: “Đợi bán tinh lương đổi bạc về xong, tôi sẽ lại đến Hán Trung thu mua lúa mì, giá lúa mì ở Hán Trung năm nay giảm khá nhiều, chỉ còn khoảng một phần ba so với giá năm ngoái.”

Binh doanh dưới trướng Lưu Trạm ngày càng lớn mạnh, lúc nào cũng cần bạc, nếu không có cửa hàng Lưu Ký ở sau lưng giúp sức thì binh doanh không thể phát triển nhanh chóng được như ngày hôm nay.

Tống Phượng Lâm hài lòng gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi, vì giúp đỡ cho binh doanh Sầm Châu mà một nhà của ngươi phải bôn ba vất vả, Lưu Trạm chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Là việc mà tôi nên làm.” Lưu Thành lễ phép đáp.

Hiện tại cửa hàng Lưu Ký đã có quy mô sơ bộ, bình thường sẽ do Tống Phượng Lâm đứng ở sau màn quản lý, Lưu Thành phụ trách lộ mặt kinh doanh.

Cửa hàng Lưu Ký không chỉ nắm quyền thu mua toàn bộ lâm sản ở sáu huyện Sầm Châu mà còn mở không ít con đường kinh doanh từ bắc xuống nam, ngoại trừ buôn bán lương thực, hằng năm còn bán da lông thú, thảo mộc, thịt lợn rừng khô và một vài thổ sản rừng núi khác, doanh thu rất khả quan.

Năm ngoái Tống Phượng Lâm làm chủ đề nghị Lưu Trạm cho Lưu Thành một phần mười cổ phần của cửa hàng, năm nay Lưu Thành càng thêm ra sức buôn bán, doanh thu còn cao hơn cả năm ngoái.

Bởi vì có cửa hàng Lưu Ký thu mua đặc sản miền núi quanh năm nên bá tánh trên núi Tề Vân bắt đầu học cách nuôi thỏ, chồn và một số con thú rừng nhỏ, cũng có bá tánh thử gieo trồng dược liệu, mở thêm những hướng đi mới rất tốt.

Từ khi Lưu Trạm nắm quyền kiểm soát sáu huyện Sầm Châu, điều đầu tiên Tống Phượng Lâm triển khai sau khi lên làm chủ sự chính là hạ giá lương thực đang không ngừng tăng cao trên núi Tề Vân xuống.

Bá tánh trên núi Tề Vân giờ đây chỉ cần không quá lười biếng là có thể ăn no cả năm, siêng năng hơn một chút nuôi thêm mấy con thỏ, chờ đến lúc thu da lông mang đi bán là tha hồ có của ăn của để.

Năm nay dưới trướng Lưu Trạm dự định mở rộng lên đến hai vạn người, Tống Phượng Lâm không thể không rút một ít bạc trong tư khố ra để mua lương thực.

Chỗ bạc này chính là bạc lần trước bọn họ kiếm được ở núi bảo vật, sau khi tinh luyện lại đã được Lưu Thành gửi từng đợt nhỏ tới các cửa hàng bạc ở Trung Nguyên, tuy nói số bạc này khá lớn nhưng cũng không chịu nổi tình trạng miệng ăn núi lở.

Tống Phượng Lâm hạ quyết định: “Sau khi thu hoạch vụ thu ngươi hãy mua thêm một ngàn mẫu ruộng nước nữa, đi tới mấy khu vực ở phụ cận Sầm Châu tìm thử xem.”

Lưu Thành cung kính đồng ý, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chúng ta có cần làm thêm một số nghề khác không?”

Vấn đề này Tống Phượng Lâm cũng từng cân nhắc qua, dù sao số bạc của núi bảo vật cũng không thể để không đó mãi được, đảm bảo đầy đủ quân nhu cho binh doanh là ưu tiên hàng đầu, nhưng Tống Phượng Lâm vẫn quyết định sẽ không tiêu xài quá hấp tấp chỗ bạc này.

“Bây giờ Bắc Cương đang chiến loạn, tạm thời đừng hao phí quá nhiều bạc cho những việc ngoài lề, đợi nay mai yên ổn hơn một chút rồi tính tiếp.” Tống Phượng Lâm nói.

Sau khi thảo luận với Lưu Thành một số công việc lặt vặt khác xong, lúc này Tống Phượng Lâm mới có thời gian nhìn đến Tào Minh.

Tào Minh đang luyện binh ở binh doanh huyện, nghe nói Tống Phượng Lâm có thời gian nên vội chạy thẳng tới thư phòng, lớn tiếng nói: “Tống tiên sinh, sạn đạo ở Dã Tùng Lĩnh xây xong rồi, một vài công xưởng bên trong cũng đã có thể sử dụng, huynh có muốn đến xem thử không?”

Tiến độ công trình hoàn thiện xong trước dự kiến tận một tháng, Tống Phượng Lâm vui mừng ra mặt, lập tức xuất phát cùng Tào Minh đi tới Dã Tùng Lĩnh.

Cửa vào của Dã Tùng Lĩnh ở gần thôn Hoa Thạch, đi xuyên qua vùng đồng ruộng là tới một khu rừng.

Sạn đạo uốn lượn dọc theo núi đá, Tống Phượng Lâm cưỡi ngựa chạy một mạch, ngày trước bọn họ phải tốn thời gian một ngày mới tiến được vào tới trung tâm của Dã Tùng Lĩnh, bây giờ cưỡi ngựa chỉ mất khoảng một canh giờ, đi bộ thì mất khoảng hai, ba canh giờ.

Từ khi sạn đạo thông, tiến độ khai hoang trong lòng Dã Tùng Lĩnh cũng được đẩy nhanh hơn rất nhiều, mới chỉ một tháng Tống Phượng Lâm không đến mà cảnh tượng đã vô cùng khác trước.

Tào Minh đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích: “Sau khi huynh đi, đệ thấy nhân lực không đủ nên đứng ra mời trưởng bối trong thôn tới hỗ trợ xây sạn đạo, bây giờ cuộc sống của bọn họ đều tốt lên rồi nên không cần phải làm việc vất vả nữa, cả ngày nhàn rỗi, mỗi ngày đệ vẫn tự mình lên thăm bọn họ.”

Các thôn trang nằm xung quanh thôn Thiên Thương đều trở nên giàu có, nhà Chu Tử Minh, Vi Thành Quý trước đây nghèo khó có tiếng vậy mà bây giờ cũng có nhà mái ngói để ở rồi, trong nhà cũng mua nô bộc về làm nông vụ.

Con cháu của một số nhà khác đi theo Lưu Thành buôn bán, nhờ đầu óc thông minh lanh lẹ mà được đề bạt lên làm tiểu quản sự, cũng chỉ mất khoảng hai, ba năm là giàu lên. Trước đây bọn họ toàn là những người thợ tay nghề tốt, bây giờ nghe nói cần hỗ trợ nên cũng đồng ý luôn, không hề ngại việc mà từ chối.

Cùng ngày, Tống Phượng Lâm và Tào Minh ở lại Dã Tùng Lĩnh một đêm, định ngày hôm sau sẽ đi thăm dò thực địa, xem thử nên tập trung khai hoang chỗ nào trước.

Không ngờ sáng sớm hôm sau đã có binh lính cuống quít chạy tới báo: “Đại nhân!!! Binh Yến lên núi!!”

Mặt bắc của núi Tề Vân chính là hẻm núi Chu Thụ Khẩu, binh Yến võ trang đầy đủ cuồn cuộn tiến vào địa giới núi Tề Vân, từ tháp canh nằm trên vị trí cao nhất của đỉnh Thông Thiên có thể nhìn thấy ánh sáng phản quang của binh khí.

Phong hỏa đài mà Lưu Trạm xây lên để báo động, lúc này đã phát huy được tác dụng của nó.

Ở Thông Thiên Quan lập tức có khói báo động bốc lên, một cái phong hỏa đài thứ hai đặt tại thôn Thiên Mang cũng bốc lên khói báo động ngay sau đó, tổng cộng có bốn phong hỏa đài, dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức bị địch tấn công xuống núi.

Trú đóng ở Thông Thiên Quan là thiên hộ trưởng kiêm thành phòng tuần tên là Hồ Húc Lệnh, là con trai của Hồ bách hộ ở thôn Thiên Mang. Sau khi đến thư viện Vân Trung đi học Hồ Húc Lệnh dần dần kết thân với Lưu Trạm, sau đó còn trở thành một trong mười sáu thiếu niên đi theo Lưu Trạm sớm nhất.

Vóc dáng của Hồ Húc Lệnh không cao lắm, chuyên bị đám Tào Tráng to con khổng lồ kia cười nhạo là “chú lùn”, nhưng Hồ Húc Lệnh học được thuật bắn cung từ Tống Phượng Lâm, trở thành một tay thiện xạ bách phát bách trúng, tính cách cũng thật thà chất phác, trầm ổn trưởng thành nên được Lưu Trạm coi trọng, cố ý xếp ở Thông Thiên Quan canh cửa nhà.

Tin tức quân Yến lên núi truyền từ các trạm gác ở tiền tuyến về Thông Thiên Quan, Hồ Húc Lệnh ngay lập tức nghiêm khắc chấp hành theo sách lược ứng phó mà Lưu Trạm dặn dò.

Một là châm lửa đốt cháy phong hỏa đài, đồng thời phái người xuống núi thông báo cho các thôn xóm gần Thông Thiên Quan, hai là nhóm lò nung nước thép khóa chặt cửa thành, ba là bố trí toàn bộ năm trăm binh lính phòng thủ của Thông Thiên Quan lên trên tường thành.

Rất nhanh đã có làn sóng binh Yến đầu tiên tới gần Thông Thiên Quan.

Những binh Yến đó mang theo thang dây và gốc cây to mới được chặt trong rừng, hành quân cuồn cuộn về phía trước áp sát Thông Thiên Quan, hiển nhiên là có chuẩn bị kỹ càng mà đến, quyết tâm muốn chiếm bằng được Thông Thiên Quan.

Hồ Húc Lệnh cầm trường cung leo lên cửa thành, giơ cao tay hô: “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”

Thông Thiên Quan nằm ở vùng núi tiếp giáp mặt bắc núi Tề Vân là nước Yến, là cửa vào duy nhất nếu muốn vào núi Tề Vân.

Vì mặt đông của núi Tề Vân giáp với đỉnh Ngưu Tích của nước Yến toàn là vách đá dựng đứng nên Lưu Trạm từng suy đoán nếu chiến sự diễn ra chậm chạp không ngã ngũ được thì nhất định quân Yến sẽ tìm một lối tắt khác, chính là tấn công lên Thông Thiên Quan.

Trên đỉnh Thông Thiên toàn là các tảng đá to nằm san sát, Thông Thiên Quan được xây dựng trên những phiến đá đó và nằm ở vị trí yết hầu của núi Tề Vân. Thứ mà binh Yến phải đối mặt khi lên núi chính là một pháo đài đá vừa cao vừa cực kỳ kiên cố.

Ngay khi binh Yến lên núi, Hồ Húc Lệnh đã lệnh cho binh lính thủ hạ của mình nung thép lỏng khóa chết cửa thành, còn chuyển đến thêm vài tảng đá to để chặn cửa. Bây giờ binh Yến muốn công thành chỉ có thể trèo lên tường thành cao mười mấy trượng kia mà thôi.

Hôm nay trên núi Tề Vân không có gió, cột khói báo động bốc thẳng lên trời.

Các thôn dân dưới núi tức thì nhận được tin tức, cùng nhau tụ tập lại, tất cả mọi người đều chạy tới nhà họ Lưu đầu tiên. Lúc này Lưu Học Uyên đã cho toàn bộ một trăm binh lính đóng ở thôn Thiên Thương lên núi chi viện.

“Tôi sẽ tổ chức cho trai tráng trong làng lên núi hỗ trợ, dù sao cũng không thể cứ ngồi im ở đây chờ chết được!” Giọng nói của cha Tào Tráng – Tào Thiết – vang to như tiếng chuông đồng, tay ông cầm sẵn một cái trường đao, sẵn sàng lên núi chi viện bất cứ lúc nào.

Mọi người xung quanh lập tức hưởng ứng, binh Yến đánh tới cổng nhà đến nơi rồi, các thôn dân vất vả lắm mới có một cuộc sống thoải mái dễ chịu, sao có thể để yên cho binh Yến hủy trong một ngày? Nhất thời cảm xúc phẫn nộ của quần chúng dâng lên cao ngất.

“Các vị khoan đã.” Tống Nghi Quân kịp thời ra mặt ổn định cục diện.

“Thông Thiên Quan dễ thủ khó công, quân phòng thủ ở đó có khoảng năm trăm người, chưa kể vừa rồi lại có thêm một trăm người nữa lên núi chi viện, sáu trăm người đủ để đánh được ít nhất một trận. Tôi tin lúc này lực lượng chủ lực ở binh doanh huyện cũng đã lên đường, nếu mọi người chen chúc thi nhau lên núi thì sợ là sẽ càng loạn thêm.”

Chiến tranh chỉ vừa bắt đầu thôi, Thông Thiên Quan dễ thủ khó công, trong một chốc binh Yến sẽ không thể công thành ngay được, khoảng thời gian này đủ để binh doanh huyện ở dưới chân núi đưa quân lên chi viện.

Tống Nghi Quân tỉ mỉ phân tích các mặt lợi và hại cho thôn dân nghe, cuối cùng cũng trấn an được mọi người.

Lúc này Lưu Học Uyên cũng nói cho thôn dân biết về lời dặn lúc trước của Lưu Trạm: “Con trai tôi để lại không ít sách lược ứng phó, cột khói báo động không tắt chứng tỏ Thông Thiên Quan chưa mất, nếu khói báo động đột nhiên bị tắt thì chúng ta phải lập tức mang theo gia quyến xuống núi luôn.”

Hiện giờ khói báo động ở nơi xa vẫn còn, chứng minh Thông Thiên Quan tạm thời vẫn chưa có gì đáng ngại.

“Các vị về nhà bảo gia quyến thu dọn đồ đạc trước đi, nếu có biến cố gì đột xuất tất cả lập tức xuống núi, chỉ để trai tráng ở lại kháng địch thôi.” Lưu Học Uyên nói.

Các thôn dân sôi nổi phụ họa rồi vội vã chạy về nhà mình.

Trong viện nhà họ Lưu, tay trái Triệu thị nắm tay Lưu Minh Tông, tay phải dắt Lưu Du Ninh, nữ quyến và trẻ nhỏ các phòng đều căng thẳng trông về phía cột khói báo động ở nơi xa trên núi.

Lão thái thái muốn ra ngoài nhưng bị mọi người khuyên can, vợ của Lý Tiểu Liên ngồi lại trong phòng với bà cụ.

Mặt khác, quản gia Lưu Trung chỉ huy nhóm hạ nhân thu dọn đồ đạc, xếp hết lên xe ngựa, nếu thực sự phải xuống núi thì bọn họ có thể xuất phát ngay lập tức luôn.

“Sao lại xảy ra chuyện vào lúc này cơ chứ? Cái bụng này của cháu sẽ không thể chịu nổi cảnh vất vả bôn ba trên đường, thật không biết phải làm sao…” Lão thái thái vô cùng lo lắng.

Vợ của Lý Tiểu Liên – Tiểu Lưu thị – đang có mang được bảy tháng, cũng chính là lúc cơ thể nặng nề nhất, kỳ thực nàng vẫn rất bình tĩnh, còn trấn an lão thái thái: “Cháu tin tưởng vào binh lính thủ hạ của đại ca, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ được Thông Thiên Quan, đại ca nhà chúng ta là tướng quân du kích, nhất định sẽ bách chiến bách thắng.”

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa và tiếng áo giáp binh khí va chạm vào nhau vang lên.

Tống Phượng Lâm và Tào Minh mặc áo giáp chỉnh tề, dẫn theo hai ngàn binh lính chạy lên Thông Thiên Quan, đường đi trùng hợp ngang qua thôn Thiên Thương và ngay trước cổng nhà họ Lưu, Tống Phượng Lâm không hề dừng lại mà vẫn dẫn đội quân chạy tiếp.

Nhìn thấy viện binh đã lên núi, trái tim đang treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng hạ xuống được một nửa.

Lúc này Hồ Húc Lệnh đang chỉ huy quân phòng thủ chiến đấu kịch liệt với quân Yến, mặt trước của Thông Thiên Quan đã la liệt đầy thi thể, binh Yến vẫn đang cuồn cuộn kéo lên núi, thể hiện rõ quyết tâm muốn cướp lấy Thông Thiên Quan.

Dần dần Hồ Húc Lệnh cũng cảm nhận được một tầng áp lực cực lớn trước nay chưa từng có, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước về phía sau.

Hồ Húc Lệnh kiên trì chấp hành sách lược của Lưu Trạm, không ngừng bổ sung mũi tên lên tường thành, dùng mưa tên dày đặc làm chậm lại tốc độ bám trụ của quân Yến, cố gắng chờ đến khi lực lượng chủ lực ở binh doanh huyện tới là áp lực sẽ được giảm bớt.

Cùng thời gian đó, ở doanh trại của quân Yến, tướng lĩnh quân Yến là Gia Luật Long Cát đang đóng quân và giám sát ở bên ngoài Chu Thụ Khẩu.

Căn cứ vào tin tức mà trinh thám truyền về, quân phòng thủ thường trú ở Thông Thiên Quan chỉ có khoảng năm trăm người, Gia Luật Long Cát cho rằng nhiều lắm chỉ khoảng hai ba canh giờ là sẽ đoạt được Thông Thiên Quan, nhưng không ngờ chẳng những không đoạt được mà đến tường thành binh lính thủ hạ của gã còn chưa leo lên được.

“Một đám phế vật!” Gia Luật Long Cát ngồi ở chủ tọa trong trung trướng mắng to, “Truyền quân lệnh của ta, dùng hỏa công!!”

Lúc Tống Phượng Lâm chạy tới Thông Thiên Quan trên bầu trời đang có đầy hỏa tiễn bay tán loạn, Tào Minh lập tức giơ tay ra hiệu cho đội quân dừng lại, tạm thời không đi vào.

Hỏa tiễn cắm xuống khối kiến trúc toàn đá là đá trong Thông Thiên Quan, tắt ngóm ngay tức thì.

Ở Thông Thiên Quan ngoại trừ ba cây thông lớn ở khu vực thao trường ra thì toàn bộ kiến trúc đều xây dựng bằng đá, thỉnh thoảng có hỏa tiễn cắm vào cây bốc lên ánh lửa nho nhỏ sẽ bị binh lính nhanh tay dùng nước dập luôn.

Bốn góc đông tây nam bắc trong Thông Thiên Quan cũng có hồ nước nhân tạo, cho dù có bùng lửa thật thì cũng sẽ không tạo thành cục diện bị hủy diệt toàn bộ.

Đợi cho đợt mưa tên dừng lại, Tào Minh tiếp tục dẫn binh lính vào Thông Thiên Quan, bổ sung số lượng binh lính lên tường thành.

“Khiêng hết thương binh xuống đi! Lão Mã ngươi dẫn theo một nhóm lính đi dọn đá lên đây, đá trên tường thành không đủ!” Tào Minh tập hợp với Hồ Húc Lệnh, tiếp quản quyền chỉ huy cao nhất.

Tống Phượng Lâm đi theo Tào Minh lên tường thành, nhìn thấy từng làn sóng binh Yến vẫn đang di chuyển lên núi, rất nhanh lại bắt đầu một đợt tấn công khác.

Binh Yến nâng thang mây, đạp lên đống thi thể, tìm cách leo lên tường thành.

Tường thành của Thông Thiên Quan đã được Lưu Trạm cải tạo qua, trên đỉnh tường thành lắp đặt lỗ bắn dày đặc, những cái lỗ này to bằng khoảng một bàn tay, chỉ cần đâm trường đao xuyên qua lỗ là có thể đâm cho kẻ địch rụng như sung.

Thông Thiên Quan là một cửa quan nhỏ nhưng hiểm trở dễ thủ khó công, chỉ mới nửa ngày thôi mà binh Yến đã thương vong mất hai ngàn người.

Nhân số thương vong này đã gấp mấy lần lượng quân phòng thủ ở Thông Thiên Quan, mặc dù vậy quân Yến vẫn không hề dừng tấn công, từng đợt binh Yến tiếp tục được bổ sung lên chiến trường.

Trước đó Tào Minh đã phái người chạy tới Sầm Châu và hai nơi gần nhất là huyện Chương Đài và huyện Định Biên báo tin.

Chờ viện quân ở binh doanh Sầm Châu tới thì phải mất bốn đến năm ngày, viện quân ở huyện Chương Đài và huyện Định Biên tới sẽ nhanh hơn được một ít, trong khoảng thời gian này ba ngàn binh lính của huyện Võ Nguyên chỉ có thể tử thủ Thông Thiên Quan.

Tống Phượng Lâm nhanh chóng hạ quyết định: “Mau tới nha môn thông báo cho Lữ huyện lệnh, lập tức tổ chức cho nha dịch và thanh niên trai tráng lên núi, với lại mang toàn bộ mũi tên và đồ quân nhu tới chi viện cho Thông Thiên Quan.”

Sắc trời dần tối, tiếng la hét trên đỉnh Thông Thiên vẫn ầm ĩ không dứt bên tai như cũ, càng ngày càng có nhiều binh Yến trèo lên được tường thành, Tào Minh và Hồ Húc Lệnh dẫn dắt binh lính của mình anh dũng diệt địch.

“Mau đưa thương binh vào trong doanh, đừng có tụ tập ở thao trường!” Tống Phượng Lâm bình tĩnh chỉ huy binh lính, mỗi nhóm đều có nhiệm vụ riêng của mình, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.

“Bổ sung đội lính thứ hai lên tường thành đi, đổi cho những người ở trên xuống dưới nghỉ ngơi. Cuộc chiến này còn kéo dài, không cần phải lấy cứng chọi cứng!”

Tường thành của Thông Thiên Quan không lớn, không thể chứa được quá nhiều người, bởi vậy Tống Phượng Lâm mới chia binh lính thành các đội, thay phiên nhau lần lượt đi lên chiến đấu.

“Báo! Nhân số thương binh đã vượt qua mốc một ngàn! Nhân số bỏ mạng vượt ba trăm!”

“Báo! Mũi tên đã dùng hết!”

“Báo! Đá đã dùng hết!”

Màn đêm buông xuống, thời gian trôi đi, tình hình chiến đấu ở Thông Thiên Quan càng thêm khốc liệt.

Tống Phượng Lâm cầm trường kiếm không chút do dự chạy lên tường thành: “Những người còn lại theo ta lên tường thành giết địch!”

Không có ai biết hóa ra Tống tiên sinh không chỉ có kỹ thuật bắn cung xuất chúng mà kiếm thuật cũng không hề tệ.

Tống Phượng Lâm không học đánh Tán Đả và vật lộn cùng đám Lưu Trạm là vì y thấy loại võ công này quá thô bỉ, từ khi Lưu Trạm đưa cho y thanh kiếm này, mỗi ngày y bớt ra ít thời gian luyện tập lại kiếm thuật.

Thanh trường kiếm sắc bén đâm xuyên qua cổ họng của không ít binh Yến, lúc rút ra máu tươi bắn văng tung tóe, dính đầy lên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Tống Phượng Lâm.

Y cũng có quyết tâm.

Y sẽ thay Lưu Trạm bảo vệ bằng được Thông Thiên Quan!

Qua nửa đêm, Lữ Thụ Sinh mang theo nha dịch và trai tráng chạy tới, đi cùng còn có không ít trai tráng của các thôn phụ cận thôn Thiên Thương.

Đồng thời Lữ Thụ Sinh cũng mở khóa khố phòng, chuyển toàn bộ quân nhu dự trữ tới Thông Thiên Quan. Có Lữ Thụ Sinh chỉ đạo ở hậu phương, mũi tên lại một lần nữa được phân phát cho cung tiễn thủ, nghe nói đã hết đá nên Lữ Thụ Sinh lập tức bố trí thôn dân đi khiêng đá tới.

Cung tiễn thủ lại có mũi tên, Tống Phượng Lâm phất tay ra hiệu cho cung tiễn thủ tấn công, hai màn mưa tên bay xuống cuối cùng cũng đánh bật lại được thế tiến công ồ ạt của binh Yến.

“Báo tả tướng quân! Toàn bộ quân tiên phong bị diệt!”

“Cái gì!?” Gia Luật Long Cát đập vỡ cái bát trong tay, “Một quan ải nhỏ tí trong núi mà năm ngàn người không đoạt được!?”

Thám báo báo tin lộ vẻ khó xử: “Bẩm tả tướng quân, cái quan ải kia vừa cao vừa có đá bao bọc xung quanh nên cực kỳ hiểm trở, qua nửa đêm quân Sở lại có thêm tiếp viện tới nên quân ta mới…”

Gia Luật Long Cát đi qua đi lại.

Hữu tướng quân bất lực trong cuộc tấn công Cấp Dương Quan, gã vì muốn tranh công tranh sủng trước mặt thái tử nên mới nhận nhiệm vụ đánh hạ Thông Thiên Quan, vốn tưởng chỉ là một cái quan ải nhỏ nằm sâu trong núi, phái đi mấy ngàn binh lính là có thể nhẹ nhàng chiếm được, không ngờ mất năm ngàn người rồi mà bên kia vẫn sừng sững như cũ.

Giờ này khắc này Gia Luật Long Cát mới hiểu được câu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Trước đó không lâu quân Yến tấn công Cấp Dương Quan đã mất mấy vạn người, chưa kể chiến tranh kéo dài làm cho số lượng quân Yến bây giờ cũng chỉ còn bằng một nửa thời kỳ cường thịnh nhất, nếu cứ tiếp tục thất bại thì thương gân động cốt là điều tất yếu.

Nhưng nếu như không hạ được Thông Thiên Quan thì gã sẽ mất đi sự tín nhiệm của thái tử, bây giờ Yến Vương đang lâm bệnh nặng, chẳng bao lâu nữa thái tử sẽ kế vị, lên làm tân vương.

Gia Luật Long Cát do dự không quyết.

Sáng sớm, binh Yến thưa thớt rút lui ra ngoài tầm bắn, trận chiến kịch liệt một ngày một đêm ở Thông Thiên Quan cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thở dốc.

“Mau nấu ít cháo và canh thịt chia cho mọi người!”

“Dùng xe lừa đưa binh lính bị thương nặng xuống thôn Thiên Thương chữa trị đi! Thương nhẹ thì băng bó ngay tại chỗ!”

“Ai sẵn lòng ra trận giết địch thì vào kho lấy vũ khí! Tuổi cao quá thì chớ miễn cưỡng, đi hỗ trợ di chuyển thương binh và hậu cần là được rồi!”

Lữ Thụ Sinh bận như một con quay, anh dẫn theo mấy chục học sinh ở thư viện Vân Trung lo liệu những công việc vặt vãnh.

Khi Lữ Thụ Sinh vừa quay đầu lại, bất thình lình nhìn thấy Tống Phượng Lâm toàn thân đầy máu bước từ trên tường thành xuống mà giật cả mình, trong lòng hoảng sợ.

“Tống, Tống tiên sinh!” Lữ Thụ Sinh vội xách một cái ghế nhỏ tới cho Tống Phượng Lâm ngồi, nhét thêm vào tay y một bát canh nóng.

Tống Phượng Lâm chuyển bát canh thịt cho Tào Minh.

“Đều có đều có, để ta đi lấy tiếp, các đại nhân cứ ngồi đi.” Lữ Thụ Sinh đã buộc gọn vạt quan phục lên hông, chạy hai ba bước đi lấy thêm cho bọn họ mấy bát canh nữa.

Hồ Húc Lệnh ngồi xuống bên cạnh Tào Minh, uống ừng ực một hơi mấy hớp canh mới dừng, vừa nói vừa thở hổn hển: “Ta vừa kiểm kê đại khái, nhân số có thể ra trận giết địch còn khoảng một ngàn người, có mấy trăm người bị thương nặng, chết mấy trăm người, còn một lượng không nặng không nhẹ nếu phải đi tới bước đường cùng thì đành phải cho bọn họ lên luôn.”

“Được.” Tống Phượng Lâm gật đầu.

Nhớ lại cảnh tượng ban nãy Tống Phượng Lâm anh dũng chiến đấu trên tường thành làm gương cho binh lính, Tào Minh vạn phần bội phục nhưng đồng thời cũng rất lo lắng: “Tống tiên sinh, trận tiếp theo huynh đừng lên nữa, nhỡ có sơ xuất gì…”

Tống Phượng Lâm giơ tay ý bảo đối phương đừng nói nữa: “Gặp nguy nan càng phải nên cùng tiến cùng lùi.”

Nhất thời, trong mắt Tào Minh và Hồ Húc Lệnh nổi lên xúc động.

“Cho dù thế nào chúng ta cũng vẫn phải bảo vệ.” Tống Phượng Lâm nhìn lên bầu trời đêm tối đen, “Đằng sau chính là ngôi nhà mà mọi người vất vả gây dựng.”

Đôi mắt của Tào Minh và Hồ Húc Lệnh ánh lên sự kiên định.

“Xin Tống tiên sinh yên tâm, người Yến nếu muốn vào quan ải phải bước qua xác của ta!” Hai người lớn tiếng thề.

Tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Gia Luật Long Cát hạ quyết định tăng thêm sáu ngàn binh nữa!

Tin tức binh Yến đang lên núi truyền đến, mọi người lập tức di chuyển vào vị trí.

Tống Phượng Lâm thay đổi sách lược: “Toàn bộ binh lính ở tiền tuyến lấy trường thương ra thay, ba người một nhóm, hai người cầm thương một người cầm thuẫn, có địch lên tường thành thì tập trung đánh rơi là chính!”

Bọn họ không cần thiết phải lấy cứng chọi cứng đến chết mới thôi với binh Yến, bảo vệ Thông Thiên Quan chờ viện quân đến mới là mục tiêu quan trọng hàng đầu.

Binh Yến lục tục tập kết ở ngoài Thông Thiên Quan, nhìn số lượng lại là gấp mấy lần quân phòng thủ bên này.

Tống Phượng Lâm siết chặt thanh trường kiếm trong tay.


[Hết chương 59]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play