Trời đổ tuyết lớn, từ lúc Lưu Trạm quay trở lại huyện Võ Nguyên tuyết chưa từng dừng rơi ngày nào.

Công việc huấn luyện ở binh doanh huyện cũng tạm ngừng, Lưu Trạm không cần phải tới nha môn, cũng tạm thời chưa thể lên núi, mỗi ngày chỉ có nhàn rỗi nằm thảnh thơi ở nhà.

Buổi sáng Lưu Thành nộp lên sổ sách ghi chép thu chi của sáu tháng cuối năm, mỗi ngày Tống Phượng Lâm đều nằm trên giường đất ấm áp kiểm tra lại một lượt, thỉnh thoảng ghi chú một ít gì đó hoặc tính toán đối chiếu, tỏ rõ thái độ không thèm để ý đến Lưu Trạm.

Ai bảo hắn lại đi chọc giận người trong lòng, ngoại trừ tém bớt hành động lưu manh và ra sức dỗ dành đối phương ra thì chẳng còn cách nào khác.

Mùa đông năm nay hình như còn lạnh hơn cả các năm trước, chiếu theo tình hình này nhất định cái lạnh ở Bắc Cương sẽ làm không ít lưu dân chết rét.

Bình nguyên Thương Hà bây giờ đang bị chia thành hai, nước Yến chiếm hết hai phần ba, lấy Cấp Dương Quan làm ranh giới về phía bắc.

Đại Sở chiếm lại được Cấp Dương Quan, làm chủ toàn bộ vùng phía tây bình địa Phù Dung và Bút Giá Lĩnh, kéo dài tới tận bến đò Lộc Minh.

Sau trận đại chiến ở Cấp Dương Quan, quân đội hai phe không tổ chức thêm bất kỳ đợt chiến tranh quy mô lớn nào nữa, thỉnh thoảng đánh nhỏ quậy nhỏ không đáng kể.

Bên phía Đại Sở không chủ động khai chiến, nước Yến bên kia cũng không chủ động mời chiến, phảng phất như hai bên đã cùng nhau đạt được một nhận thức chung nào đó.

Trong lúc này nước Yến không hề nhàn rỗi ngồi yên một chỗ, không chỉ chăm chỉ tu sửa lại hai cửa quan lớn là Lịch Dương Quan và Phạm Dương Quan mà còn di dời đi không ít bá tánh trước khi mùa đông đến, tính toán quyết tâm muốn đánh lâu dài với quân Sở.

So sánh với điều này thì phía quân Sở dường như chẳng làm được gì.

Duệ Vương trầm mê trong nữ sắc, lâu rồi không thèm nhòm ngó đến sự vụ trong quân. Sau khi Lưu Trạm dâng mỹ nhân cho Duệ Vương, những người khác bắt đầu nhìn ra manh mối, cũng bắt chước làm theo, lục tục đưa mỹ nhân đến cho Duệ Vương.

Duệ Vương sống mơ mơ màng màng cả ngày, tin đồn này đã lan truyền khắp thành Tấn Dương.

Đối với Chu Thiền mà nói, Duệ Vương chỉ cần an phận ở yên trong phủ, không ra ngoài gây chuyện là được, cho nên ông ta cũng tùy ý cháu mình thích làm gì thì làm, lưu luyến ngàn bụi hoa cũng chẳng sao.

Đại bộ phận tinh lực của Chu Thiền chủ yếu đặt vào cuộc đấu với gia tộc họ Nhan.

Thái độ của Tuyên Đế đối với họ Nhan đã có một ít thay đổi, họ Nhan càng thêm làm càn, những người phía dưới cơ hồ cứ cách ngày là lại có xung đột, mỗi ngày Chu Thiền triệu kiến mưu sĩ tới thương nghị đối sách cũng không thu được hiệu quả gì.

Sau đó toàn bộ Bắc Cương bước vào mùa đông, tuyết trắng mênh mông một vùng, khói thuốc súng và bầu không khí căng thẳng cũng theo cái lạnh yên lặng hạ nhiệt.

Núi Tề Vân trắng xóa một màu tuyết.

Tuyết vừa ngừng Lưu Trạm lập tức khởi hành lên núi, đi theo còn có các huynh đệ xuất thân từ thôn Thiên Thương.

Sáng sớm Lưu Thành đã sang nhà chuẩn bị hành lý cho hai người. Lưu Trạm thì chủ động hầu hạ Tống Phượng Lâm mặc quần áo.

Mấy ngày nay Lưu Trạm cực kỳ nghe lời, buổi tối cũng không dám tùy tiện lăn lộn, Tống Phượng Lâm nói đi về phía đông hắn tuyệt đối không dám đi về phía tây, chỉ sợ tiểu tổ tông lại không nói lời nào, không thèm để ý đến hắn nữa.

Cùng bọn họ lên núi có khoảng hơn hai mươi người, tất cả đều trẻ tuổi nên sức lực dồi dào, khí phách hăng hái, thi nhau thúc ngựa chạy trên nền tuyết, vừa ồn ào chí chóe vừa truy đuổi lẫn nhau, bầu không khí như quay trở về thời điểm cả bọn mới chỉ 13 – 14 tuổi.

Từ xa đã nhìn thấy thôn Thiên Thương ở chỗ triền núi quen thuộc có rất nhiều nhà ngói mới, lúc đi tới cổng thôn Lưu Trạm còn ngỡ mình đi nhầm.

Nhà tranh vách đất trát bùn ngày xưa bây giờ đã biến thành tường trắng, đường đi cũng được lát bằng đá tảng sạch sẽ bằng phẳng.

Thôn dân lui tới quần áo sạch sẽ chỉnh tề, chẳng còn thấy bóng dáng của một sơn thôn nơi cùng cốc một năm trước.

“Ở đây… cùng phát tài à?” Lưu Trạm kinh ngạc.

Tống Phượng Lâm bật cười: “Tào Tráng là thất phẩm hiệu úy, Vi Thành Quý là bát phẩm phó úy, Tào Minh là bát phẩm huyện úy, Văn Thanh Sơn là cửu phẩm chủ bạ, Trương Tiểu Mãn là cửu phẩm thiên hộ, ngoài ra còn có ba thiên hộ khác cũng xuất thân từ thôn Thiên Thương, huynh nói xem?”

Không chỉ vậy, một số thanh niên lanh lợi hoạt bát trong thôn cũng gia nhập thương đội của Lưu Thành, bây giờ ở thôn Thiên Thương gần như nhà nào cũng có con cháu làm việc cho nhà họ Lưu, dần dần cũng trở nên giàu có.

Khoảng thời gian một năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Thư viện Vân Trung của nhà họ Lưu cũng trải qua một lần xây dựng mở rộng quy mô.

Thư viện Vân Trung bây giờ đã có bốn dãy nhà, nhà họ Lưu có ba dãy nhà, hai phần kiến trúc đặt cạnh nhau cơ hồ chiếm hết phần triền núi ở phía cuối đuôi thôn Thiên Thương.

Tống Phượng Lâm giải thích: “Sau khi huynh xuất chinh trên núi Tề Vân có một đợt mưa rất to, vài chỗ mái nhà bị sụp, ta nghĩ dù sao cũng không thể ngồi yên chờ trưởng bối trong nhà nên làm chủ lấy bạc ở trong khố phòng của huynh ra tu sửa lại phòng ốc.”

Ánh mắt Lưu Trạm nhìn Tống Phượng Lâm không hề giấu giếm gì, bộc lộ hết tình cảm yêu thích: “Đệ làm rất tốt, ta nói rồi, khi ta không ở đây đệ có thể tự quyết định mọi việc.”

Từ ngày đó Lưu Trạm tỏ rõ lòng mình, Tống Phượng Lâm cảm thấy chính bản thân dường như cũng trở nên kỳ lạ, cảm giác như chỉ sau một đêm thôi đã có thể đọc hiểu được ánh mắt của Lưu Trạm.

Giống như ánh mắt chuyên chú sáng lấp lánh chỉ chứa một mình y của Lưu Trạm hiện tại, Tống Phượng Lâm hơi mất tự nhiên, vội vàng quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn đối phương nữa.

Từ lúc có tin nhóm Lưu Trạm sẽ về thôn Thiên Thương, thôn dân đã truyền tai nhau, bây giờ vừa tới cổng thôn đã có tiếng pháo nổ mừng trở về, thôn dân cũng ùa ra khắp đường ngang ngõ dọc hoan nghênh.

Lúc này, ở trước cửa nhà họ Lưu cũng đã bày bàn thờ theo đúng nghi lễ thế gia.

Ba anh em Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân mặc trường sam của thầy giáo cùng ba mươi người học trò của mình đứng ở ngoài đường nghênh đón. Lão thái thái, Triệu thị, Lý thị, Phương thị và bọn nhỏ đứng ở trong sân nhà nghênh đón, cả nhà đều đã có mặt.

“Đại ca!” Cách từ rất xa Tông Nhi đã nhảy dựng lên hô lớn, nếu không có Triệu thị giữ lại thì sợ là thằng bé đã chạy đi luôn rồi.

Lưu Trạm cũng đã nhìn thấy nhóc béo đang kích động kia, cười ha ha phất tay với nó, nhóc béo càng thêm kích động, Triệu thị không giữ nổi nó nữa nên đành thả tay cho nó chạy đi.

Lưu Trạm xuống ngựa, đón được nhóc béo bằng một tay rồi cho nó ngồi lên vai mình, hành động này làm cho mấy đứa em trai em gái và nhóm trẻ con đứng vây xem hâm mộ xuýt xoa.

“Còn ra thể thống gì nữa? Nào có chuyện để em trai cưỡi lên đầu anh trai mình?” Lưu Học Uyên thầm nghĩ mai mốt phải dạy dỗ lại Tông Nhi mới được.

Lưu Học Dật cười nói: “Trạm Nhi bằng lòng cưng chiều thằng nhóc thì cứ kệ chúng nó đi thôi.”

Mọi người đều biết Lưu Trạm cực kỳ cưng chiều người em trai này, khi đó Triệu thị mang thai Lưu Trạm còn vất vả trèo đèo lội suối tìm đồ ăn cho Triệu thị bồi bổ sức khỏe, sợ điều kiện trên núi kém quá đứa nhỏ sẽ không phát triển được, sau khi sinh hạ còn trông nom càng cẩn thận hơn.

Bỗng nhiên Tống Phượng Lâm hiểu ra, đây đâu phải là cưng chiều em trai, rõ ràng là đang cưng chiều con trai thì đúng hơn.

Thôn Thiên Thương chưa từng náo nhiệt như ngày hôm nay bao giờ, bên nhà Tào Tráng, Vi Thành Quý cũng tổ chức tiệc mừng, pháo đốt vang trời suốt cả ngày, tới đêm khuya mới dần yên ắng lại.

Gia yến đông vui, Lưu Trạm cao hứng uống nhiều thêm mấy chén, rượu cao lương ủ lâu năm có tác dụng chậm, đủ quật không ít người nằm sấp.

Quan lễ* của Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm được ấn định tổ chức vào ngày mùng một tháng Giêng, cách thời gian một tháng nữa.

(*quan lễ: nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là đã thành niên)

Sắp tới rất có thể sẽ có thêm một trận tuyết lớn phong núi, vì muốn tổ chức hôn lễ cho Lý Tiểu Liên trước đợt tuyết này, toàn bộ nhà họ Lưu lại bắt đầu bận rộn.

Cô gái mà nhà họ Lưu ở kinh thành đưa tới là tiểu thư của một dòng chi thứ của gia tộc họ Lưu, đã tới thôn Thiên Thương từ một tháng trước, hiện tại đang sống cùng với lão thái thái và các vị tiểu thư khác của nhà họ Lưu, chờ Lý Tiểu Liên về rồi thành hôn.

Những việc lặt vặt chuẩn bị cho hôn lễ Lưu Trạm không quản được, sang ngày thứ ba thì hắn quyết định không ở nhà nữa mà dẫn theo Tống Phượng Lâm đi lên Thông Thiên Quan, xem xét tình hình phòng ngự, còn có Lý Tiểu Liên và Tào Minh đi theo.

Đường núi tuyết đọng, bốn người di chuyển chậm chạp vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng còn phải xuống ngựa gạt sạch tuyết sang một bên thì mới có đường để đi tiếp.

“Đệ cứ ngồi im đó.” Lưu Trạm dẫn ngựa cho Tống Phượng Lâm, cẩn thận nhích từng bước.

Lý Tiểu Liên dắt ngựa theo sau, kết quả không biết sao mà bị trượt chân ngã, nằm sõng soài thành hình chữ X.

“Ha ha ha ha!” Tào Minh cười đến nỗi chảy nước mắt.

Lưu Trạm trêu chọc: “Gặp mặt vợ xong cái là hồn phách cũng bay đi luôn rồi à?”

Ngày hôm qua Triệu thị đã sắp xếp cho Lý Tiểu Liên và thứ tiểu thư của nhà họ Lưu gặp mặt nhau từ xa.

Nếu vị tiểu thư kia đổi ý không muốn thành thân, nhà họ Lưu cũng không có lý nào ép người ta phải thành thân, miễn cho ngày sau lại nảy sinh lòng oán hận, kéo theo đủ loại rắc rối.

Khi đó, Lý Tiểu Liên được nhìn thấy vợ tương lai của mình cách một đình viện, đến bây giờ hồn vẫn chưa trở về.

Vị tiểu thư kia, bất kể là y phục, trang điểm hay cử chỉ giơ tay nhấc chân, tất cả các thôn phụ hương dã ở nơi này đều không thể so được.

Lý Tiểu Liên bị trượt chân ngã, ngốc nghếch ngơ ra, hỏi: “Đại ca, vị tiểu thư kia thật sự bằng lòng gả cho đệ sao?”

Nhìn dáng vẻ không khác gì con nai vàng ngơ ngác kia, Lưu Trạm tức giận nặn một cục tuyết ném vào mặt cậu ta: “Đệ hỏi mấy trăm lần rồi đó, còn muốn ta phải trả lời bao nhiêu lần nữa hả?”

“Nàng ấy sao có thể bằng lòng chứ…” Nai Vàng Ngơ Ngác tiếp tục nằm trong hố tuyết, tự hỏi nhân sinh.

Tào Minh thì cười đến mức không đứng thẳng nổi.

“Thật không có tiền đồ!” Lưu Trạm ném liên tiếp mấy quả cầu tuyết, Nai Vàng Ngơ Ngác vẫn chưa thôi ngẩn người.

Tống Phượng Lâm ngồi trên lưng ngựa mỉm cười, cũng không nhìn nổi nữa nên tốt bụng giải thích: “Cha của vị thứ tiểu thư kia mất sớm, mẹ ruột không được coi trọng, nếu tiếp tục ở lại trong tộc, tùy ý để mẹ cả sắp đặt hôn phối thì với xuất thân con vợ lẽ đó, chỉ có thể làm lẽ của một tộc nhỏ hoặc làm thiếp của thế gia mà thôi, gả cho đệ tốt xấu gì cũng được làm phu nhân nhà quan, Bắc Cương dù hơi khổ nhưng không còn gì phải sợ nữa.”

Nghe xong, Lý Tiểu Liên lồm ngồm bò dậy, cười ha ha nói: “Cảm ơn Tống tiên sinh.”

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lý Tiểu Liên ngoại trừ xuất thân hơi thấp ra thì không có khuyết điểm nào nữa, ngũ quan đoan chính, cao to khỏe mạnh.

Vị thứ tiểu thư kia nếu dám đến Bắc Cương thì coi như cũng đã tự tính cho mình tình huống tệ nhất rồi, bây giờ nhìn thấy ngoại hình của Lý Tiểu Liên như thế này, còn lý do gì để không đồng ý chứ?

Nai Vàng Ngơ Ngác lại bắt đầu vô thức cười ngây ngô.

Lưu Trạm cạn lời, kéo dây cương đi trước một bước cùng Tống Phượng Lâm.

Phòng ngự ở Thông Thiên Quan hết thảy vẫn như bình thường, Tào Minh làm việc tận tâm tỉ mỉ, Lưu Trạm tuần tra một vòng, không có chỗ nào để bắt bẻ.

Lưu Trạm tính ở lại Thông Thiên Quan hai ngày rồi về, tiểu viện kia của hắn vẫn còn nguyên, bên trong giường nệm chăn gối đủ cả, Tào Minh vẫn luôn phái người tới quét tước định kỳ.

Đứng trên tường thành nhìn về phía nước Yến xa xôi, trong lòng Lưu Trạm bỗng bật ra một suy nghĩ.

Tống Phượng Lâm nhạy cảm phát hiện ánh mắt đột nhiên trở nên gian tà của người bên cạnh, hỏi: “Huynh lại muốn làm gì đó?”

Lưu Trạm sờ bội đao đeo bên hông, đáp: “Một năm không gặp, mấy thôn trang ở dưới chân núi hẳn là cũng đã được nuôi mập trở lại.”

Tống Phượng Lâm lắc đầu cười, y biết ngay mà.

“Sắp đến rét đậm rồi, nếu xuống núi lúc này thì sợ là những bá tánh kia sẽ không thể sống nổi qua mùa đông.”

“Vậy để sang năm đi, đợi lúc tuyết tan.”

Lưu Trạm phóng tầm nhìn về phía xa, ánh mắt như đang nhìn những kho lương thảo của mình.

Hiện tại không cần luyện binh, Lưu Trạm không chịu ngồi yên, sang ngày hôm sau đã dẫn một đội đi săn thú, mới nửa ngày đã bắt được hai con lợn rừng to và một con hươu, đại công cáo thành trở về.

Lợn rừng mổ luôn tại chỗ, bổ sung đồ ăn cho các binh lính, hươu thì gửi về nhà họ Lưu, nói là để thêm món cho lễ thành thân của Lý Tiểu Liên.

Ban đêm Lưu Trạm chủ động làm ấm chăn cho tiểu tổ tông nhà mình, Tống Phượng Lâm đọc sách, hắn ở bên cạnh ôm lấy đôi chân lạnh lẽo của đối phương vào ngực ủ ấm.

Tống Phượng Lâm đọc rất tập trung, bỗng cảm thấy chân mình vướng phải thứ gì đó cưng cứng, ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Trạm đang lén lút nhét chân mình vào…

Cái đồ vô liêm sỉ này!!

Khuôn mặt trắng nõn của Tống Phượng Lâm đỏ ửng, mấy cái trò lưu manh thiên hình vạn trạng của Lưu Trạm mỗi lần đều khiến y trở tay không kịp.

“Ta mua ở chỗ Thi đại phu một ít thuốc mỡ…” Lưu Trạm đè bàn chân đang định rút ra của Tống Phượng Lâm lại, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân y.

Tống Phượng Lâm xấu hổ đến mức không biết phải làm gì, không ngờ Lưu Trạm còn tìm mua mấy thứ linh tinh ở chỗ Thi đại phu.

“Phượng Lâm, dùng chân không đủ, còn kém nhiều lắm…”

“Huynh im đi!” Tống Phượng Lâm cảm thấy lông tơ toàn thân mình đang dựng đứng.

“Có muốn uống một ít máu hươu không?” Lưu Trạm dụ dỗ, “Đêm nay chúng ta cứ từ từ, không vội.”

Thuốc của Thi đại phu kê đã uống được mấy ngày, tuy không thể lập tức có hiệu quả ngay nhưng dù sao cũng phải kiểm chứng xem đã có hiệu quả chưa.

Lưu Trạm dỗ dành, hắn cũng không dám làm cứng, sợ Tống Phượng Lâm lại tức giận, hắn đã thông minh hơn nhiều rồi, thà dỗ trước còn hơn xong việc rồi dỗ.

Không biết là hiệu quả của máu hươu hay hiệu quả của thuốc, hay là thủ pháp của Lưu Trạm quá thuần thục, sáng hôm sau thức dậy Tống Phượng Lâm trốn tiệt trong chăn, không dám ra ngoài thậm chí không dám nhớ lại, hai vành tai đỏ bừng.

Bầu trời âm u, Lưu Trạm cảm thấy thời tiết sắp chuyển xấu nên gọi Lý Tiểu Liên tới chuẩn bị xuống núi: “Trông có vẻ sắp có một trận tuyết lớn rồi, chúng ta mau xuống núi thôi.”

Nhỡ xui xẻo bị nhốt lại trên núi, trễ nải hôn sự của Lý Tiểu Liên thì Lưu Học Uyên sẽ lột da hắn mất.

Một lần nữa quay trở về thôn Thiên Thương, nhà họ Lưu lúc này đã giăng đèn kết hoa khắp từ trong ra ngoài.

Tiểu viện mới của Lý Tiểu Liên có hai phòng ngủ một phòng khách, cho dù về sau có con thì cũng vẫn đủ dùng, đồ dùng cho nhà mới cũng đã được bố trí xong xuôi thỏa đáng, giường chiếu chăn nệm bàn ghế toàn bộ đều mua mới.

Lý thị bảo Lý Tiểu Liên đi xem nhà mới, hỏi cậu có còn muốn mua thêm thứ gì không, Lý Tiểu Liên chỉ cười ngây ngô nói đủ rồi tốt lắm.

Lưu Trạm tuy đã về nhà nhưng cũng chẳng có công việc gì cần hắn phải nhúng tay nữa cả.

Lưu quản gia chỉ huy hạ nhân xử lý gọn gàng ngăn nắp, vì vậy Lưu Trạm vẫn chỉ như cũ, mỗi ngày chui vào phòng của Tống Phượng Lâm nằm ườn.

Rất nhanh đã đến ngày Lý Tiểu Liên thành thân.

Bởi vì không cần phải đón dâu nên nhiều nghi thức được lược bớt, hai người trực tiếp đi tới nhà chính bái cao đường.

Các huynh đệ trong quân và cùng thôn đều sang chúc mừng, tuy lễ nghi được lược bớt nhưng vẫn vô cùng trang trọng và náo nhiệt.

Sau hôn lễ núi Tề Vân bước vào giữa mùa đông, tuyết lớn che trời lấp đất, ngoài trời gió rét tận xương, tuyết đổ cao đến thắt lưng, muốn đi cũng chẳng đi đâu được.

Lý Tiểu Liên hưởng thụ tân hôn đường mật ngọt ngào, ở trong phòng liền tù tì mấy ngày không ra khỏi cửa.

Có lẽ chỉ có Lưu Trạm là đau khổ, sau hôm về nhà hắn không kiêng nể gì bám dính lấy Tống Phượng Lâm nhưng lại có nhiều thêm một cái bóng đèn.

“Đi, đi tìm Tống ca ca của đệ.” Một tay Lưu Trạm bế nhóc béo Tông Nhi, một tay cầm hộp đồ ăn, đi vòng qua hành lang tới phòng của Tống Phượng Lâm.

Ban ngày Tống Phượng Lâm đốc thúc nhóc béo đọc sách viết chữ, Lưu Trạm ở bên cạnh nghịch mô hình cát, thời gian trôi nhanh, chớp mắt cũng đã đến đêm ba mươi.

Phần tế tổ năm nay của nhà họ Lưu được tổ chức cực kỳ long trọng, tất cả những nghi thức đều tuân theo đúng quy định.

Bài vị tổ tiên của nhà họ Tống và nhà họ Lưu được đặt chung trong một từ đường nên hai nhà cũng tế tổ cùng nhau luôn.

Lưu Trạm là trưởng tử trưởng tôn, mỗi một bước tế tổ đều không thể thiếu hắn, Tống Phượng Lâm cũng vậy, từ khi trời chưa sáng hai người đã đi theo Lưu quản gia bận trước bận sau.

“Đang nghĩ gì thế?” Lưu Trạm nhéo gáy đối phương.

Tống Phượng Lâm giật mình hoảng sợ, vội nhìn quanh bốn phía, hạ nhân đều đang bận rộn nên không có ai chú ý đến bọn họ, thói quen thích động tay động chân này của Lưu Trạm làm cho Tống Phượng Lâm thấp thỏm không yên, chỉ sợ càn rỡ ở nhà sẽ bị trưởng bối nhìn ra manh mối.

“Không nói thì ta sẽ hôn đệ đó.” Lưu Trạm thầm thì.

Tống Phượng Lâm tức giận trừng mắt, không thèm để ý tới hắn.

Lưu Trạm nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp đong đầy u sầu, trong lòng ít nhiều cũng đoán ra: “Có phải là đang băn khoăn về sau ai sẽ thờ cúng tổ tiên nhà đệ?”

Tống Phượng Lâm trầm mặc, chuyện này nghiễm nhiên là tâm bệnh của y.

Khác biệt về quan niệm của người hiện đại và người cổ đại được thể hiện rất rõ vào lúc này, trước nay Lưu Trạm hoàn toàn không để chuyện đó trong lòng.

Cho dù không có Tông Nhi thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân đi tìm một người phụ nữ sinh con cho mình, người đã chết coi như hết, người đã chết rồi thì quan tâm tổ tiên có ai thờ cúng hay không làm gì?

Nhưng Tống Phượng Lâm thì lại cực kỳ để ý, nhìn đôi mắt kia mất đi ánh sáng, Lưu Trạm lại đau lòng.

Lúc này Lưu quản gia và nhóm hạ nhân đang ở cửa từ đường đốt tiền giấy, hai người ngồi trong góc từ đường, không có ai để ý tới bọn họ.

Lưu Trạm to gan nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, Tống Phượng Lâm lập tức rút tay về, trừng mắt cảnh cáo: “Đang ở trong từ đường, nghiêm túc một chút.”

“Ta sẽ nghĩ cách.” Lưu Trạm dịch ghế của mình lại gần hơn, nghiêng đầu nhìn y.

“Cái gì?” Tống Phượng Lâm không hiểu.

“Vấn đề con nối dõi, chẳng phải đệ rất để ý chuyện này sao?” Lưu Trạm nói, “Nhà họ Tống hẳn là vẫn có họ hàng xa đúng không? Ta sẽ sai người đi tìm rồi nhận nuôi một đứa bé trai.”

Đôi mắt Tống Phượng Lâm chuyển động, một trăm nhân khẩu thân tộc ngũ phục* của gia tộc họ Tống đều đã bị Tuyên Đế giết sạch, nếu muốn tìm thì chỉ có thể đi tìm thứ tộc ngoài ngũ phục.

(*ngũ phục: tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, chia ra 5 hạng: 1. Trảm thôi: mặc áo xổ gấu, để tang 3 năm; 2. Tư thôi (còn gọi là Cơ niên): mặc áo vén gấu, để tang 1 năm; 3. Đại công: để tang 9 tháng; 4. Tiểu công: để tang 5 tháng; 5. Ti ma: để tang 3 tháng)

Y nhớ bên đằng Phúc Châu cũng có hậu nhân của gia tộc họ Tống, qua mấy năm nữa không còn cách nào thì cũng chỉ có thể phái người đi tìm mà thôi.

“Nhất định sẽ có cách, đừng nghĩ nhiều.” Lưu Trạm lại nắm lấy tay đối phương.

Tống Phượng Lâm tức giận rút tay về giấu trong tay áo, chọc cho Lưu Trạm cười ha ha.

Mùng một tháng Giêng âm lịch, hai người hành quan lễ, bầu trời hiếm khi được một ngày trong xanh, không có một gợn mây.

Đại Sở noi theo Chu lễ, mà Chu lễ thì đã dần thay đổi qua các triều đại, con cháu thế gia hành quan lễ đội mũ tước (tước biền), người thuộc tầng lớp trung hành quan lễ đội mũ da (bì biền), tiện dân hành quan lễ chỉ có thể đội tri bố quan.

Chẳng qua trong núi lớn này không có ai quản, Lưu Học Uyên chuẩn bị mũ tước cho hai người, nghi thức cũng làm theo kiểu của các thế gia.

Dưới ánh nhìn chú mục của mọi người, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm mặc một bộ trang phục màu đỏ thẫm viền đen, quỳ trước từ đường, lần lượt được Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân đội mũ.

Lưu Học Uyên xướng lời chúc: “Ngày lành tháng tốt, bắt đầu thành niên, bỏ tính trẻ con, lấy hiếu thuận làm đức. Tuổi già yên vui, mãi hưởng phúc trời.

Lưu Học Dật xướng lời chúc: “Tháng tốt ngày lành, thay bộ áo mới, dùng uy nghi làm kính, dùng cẩn trọng làm đức. Vạn thọ vô cương, phúc phận đời đời.”

Lưu Học Lễ xướng lời chúc: “Lấy năm làm gốc, lấy tháng làm lành, mặc thêm áo mới. Huynh đệ đầy đủ, lấy bao dung làm đức. Sống trọn đến già, hưởng phúc trời đất.”

Sau đó là lễ bái rườm rà, quỳ lạy, dập đầu.

Cuối cùng Lưu Học Uyên vỗ tay một cái: “Lễ thành!”

Lưu quản gia lập tức lệnh cho hạ nhân châm pháo trúc.

Trong tiếng pháo trúc ồn ào, Lưu Trạm kéo áo Tống Phượng Lâm, thì thầm: “Đệ nói xem trông có giống lễ thành thân của chúng ta không?”

May mà có Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, suýt chút nữa Tống Phượng Lâm đã bị vấp ngã vì vướng chân vào y phục rồi.
[Hết chương 41]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play