Mùa đông ngày ngắn đêm dài, qua Đông Chí, núi Tề Vân bước vào những ngày đông không thấy mặt trời, mỗi lần tuyết rơi là rơi suốt mấy ngày mấy đêm. Lưu Trạm không thể không tạm ngừng công việc thao luyện, nhiệm vụ duy nhất ban ngày của binh lính chính là dọn tuyết, chỉ cần bỏ qua một ngày thôi cũng đủ khiến cho Thông Thiên Quan bị bao phủ.
Thời gian nhàn rỗi của binh lính nhiều hơn, thường tụm năm tụm ba đánh bài, dù sao cũng đang lúc nhàn rỗi, Lưu Trạm bảo bọn Trương Tiểu Mãn, Lý Tiểu Liên, Tào Minh dạy mọi người tập viết.
Ban ngày chỉ có mấy canh giờ, qua giờ Thân là trời tối đen một mảnh, ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng ánh nến ấm áp. Sau khi rửa mặt xong, Tống Phượng Lâm nằm trên giường đất đọc sách, kết quả đọc chưa được bao lâu thì Lưu Trạm quay trở về, kéo y vào chăn làm mấy chuyện xấu hổ.
Có một số việc chỉ cần khoan một lỗ hổng thôi là không thu lại được, Tống Phượng Lâm nào phải đối thủ của Lưu Trạm, quần áo chưa gì đã bị lột ra, không biết ném vào xó nào, tuổi 17 – 18 đúng là khoảng thời gian tinh lực tràn đầy nhất, Tống Phượng Lâm không chịu nổi những hành động châm ngòi của đối phương.
Có một số việc chỉ cần có lần đầu tiên thôi là sẽ có vô số lần, đặc biệt lại là Lưu Trạm – một người rất khó đề phòng, đối phương luôn nắm lấy cơ hội, làm cho Tống Phượng Lâm chơi vơi chìm nổi, mặc kệ bản thân mình tự sa ngã.
Mặc dù hai người không làm tới bước cuối cùng, Lưu Trạm cũng chỉ nếm đủ ngon ngọt, hắn vẫn muốn chờ đối phương lớn thêm một chút nữa, chờ y hoàn toàn chấp nhận mình.
Từng ngày trôi qua, đảo mắt đã tới mùng 1 tết, Lưu Trạm lì xì cho toàn bộ binh lính trong doanh mỗi người một lượng bạc tiền mừng tuổi. Thời tiết vẫn đang quá xấu, mọi người vẫn chỉ dậy quét tuyết rồi về phòng mình.
Chờ đến khi trời ấm lên, băng tuyết trên núi bắt đầu tan thì đã là trung tuần tháng ba.
Lưu Trạm phái người dọn dẹp, đả thông con đường xuống núi, binh lính bắt đầu được thay phiên nhau xuống núi về nhà thăm người thân.
Tới một ngày, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm cũng cùng nhau khởi hành về nhà.
Tống Phượng Lâm cưỡi ngựa, Lưu Trạm kéo dây cương đi phía trước, tuyết đang tan nên đường đi rất trơn, mỗi bước đi của hắn cực kỳ cẩn thận.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Tống Phượng Lâm bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề từ lâu đã muốn hỏi Lưu Trạm: “Thực ra huynh không cần phải giữ toàn bộ binh lính ở lại quan ải trong suốt mùa đông, với thời tiết như vậy thì chẳng có người Yến nào lên núi cả.”
Lưu Trạm cười nói: “Là ta cố ý giữ bọn họ lại trên núi, quân Sở cũng không cần phải huấn luyện vào mùa đông, nhưng ta lại cảm thấy rất cần thiết, nếu không thì qua mùa đông rồi sức chiến đấu sẽ giảm đi nhiều.”
Ở chung đã lâu, Tống Phượng Lâm cũng biết Lưu Trạm chưa bao giờ làm những chuyện vô nghĩa.
“Huynh sẽ ra tiền tuyến sao?”
“Sẽ.” Lưu Trạm đáp ngay không cần suy nghĩ, “Chỉ cần có lợi cho sự phát triển sau này, ta chắc chắn sẽ đi, địa bàn vững chắc chỉ là nền tảng ban đầu mà thôi.”
Hai người về đến nhà, vừa khéo, lúc này Lưu Thành cũng mang theo thư hồi âm của nhà họ Lưu từ kinh thành quay trở lại.
Điều khiến Lưu Học Uyên bất ngờ nhất chính là Lưu Đồng Tân cực kỳ tán thưởng chuyện Lưu Trạm tòng quân, đồng thời cũng hoàn toàn nhất trí với quan điểm của Lưu Trạm. Nhà họ Lưu không có binh quyền trong tay, thảm họa từ đế vương trên đầu có thể ập xuống bất cứ lúc nào mà không có sức chống trả. Trong thư cũng có nói, Lưu Đồng Tân đã liên hợp với nhà ngoại của Lưu Trạm (gia tộc của Triệu thị), đẩy mạnh quan hệ mở rộng nhân mạch, vất vả kiếm được chức tri châu Sầm Châu cho Phái Vạn Thiện, tri châu cũ được phái tới địa phương khác nhậm chức, hành động này đã tốn không ít công sức và thời gian.
Công văn lên chức của Phái Vạn Thiên ít ngày nữa sẽ tới huyện Võ Nguyên, đồng thời cũng có cả công văn nhậm chức của Lữ Thụ Sinh. Qua kế hoạch lần này, nền móng của nhà họ Lưu ở huyện Võ Nguyên coi như đã cực kỳ vững chãi.
Mặc khác, Lưu Đồng Tân cũng thúc giục Lưu Học Uyên mở rộng thư viện Vân Trung, bồi dưỡng thật nhiều con cháu nhà nghèo, những người này sau khi thi đậu cử nhân sẽ trở thành mạng lưới nhân mạch của gia tộc.
Lưu Thành nói: “Nhị lão gia còn hỏi tình hình trong nhà gần đây, tiểu nhân đã đáp theo đúng sự thật. Nhị lão phu nhân ngày đêm nhớ mong và lo lắng, rơi nước mắt nói phải gửi thêm đồ cho chúng ta, tiểu nhân đã uyển chuyển từ chối, nói rằng trong nhà chúng ta không thiếu gì cả, nếu dùng đồ quá tốt sẽ kéo theo không ít phiền toái.”
Chuyến này Lưu quản gia trở về còn mang theo tin tức của phụ thân Triệu thị. Triệu đại nhân biết con gái vẫn còn sống, một nhà ở Bắc Cương vẫn sinh hoạt bình thường nên cực kỳ vui mừng.
Mấy ngày sau, công văn lên chức của Phái Vạn Thiện tới huyện Võ Nguyên. Phái Vạn Thiện lên núi ngay trong đêm, khấu tạ Lưu Học Uyên, thề rằng sẽ mãi mãi nguyện ý trợ lực cho nhà họ Lưu. Lữ Thụ Sinh thì không cần nói nhiều, là học sinh do đích thân Lưu Học Uyên dạy dỗ thành tài, đương nhiên sẽ tuyệt đối trung thành với nhà họ Lưu.
Chuyển giao quyền lực ở huyện Võ Nguyên diễn ra êm ả không chút gợn sóng. Phái Vạn Thiện giao lại toàn bộ nhân mạch trong nhiều năm tích cóp được cho Lữ Thụ Sinh, trước khi đi còn không quên kéo huyện úy đương nhiệm của huyện Võ Nguyên xuống ngựa.
Nguyên huyện úy của huyện Võ Nguyên là ông ngoại của tiểu thiếp nào đó nhà họ Nhan, nhờ quan hệ mà lấy được chức vị này, ngày thường thích nhất là uống rượu, ít có khi nào tỉnh táo, bởi vì có cháu gái chống lưng nên giữ vững được chức huyện úy, đến cả Phái Vạn Thiện cũng phải nể mặt vài phần.
Vốn dĩ ông ta đã dọn sẵn đường, chờ đến khi mình trăm tuổi sẽ truyền lại chức vị này cho con trai. Điều thay đổi chính là lúc trước Phái Vạn Thiện không dám động vào ông ta nhưng bây giờ thì khác rồi, gần đây nhà họ Nhan ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, chưa kể Phái Vạn Thiện đã trở thành tri châu đại nhân, muốn dẫm một huyện úy đầy thói xấu cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Sau khi Lữ Thụ Sinh nhậm chức, chuyện đầu tiên phải làm đó là kiếm một cái hộ tịch mới cho Lưu Trạm, Lưu Trạm nói anh ta tiện thể kiếm cho Tống Phượng Lâm luôn. Chỉ trong vài ngày, hai người lắc mình biến thành con cháu nhà nông ở huyện Võ Nguyên, tên của Lưu Trạm ở Hình Bộ là Lưu Minh Trạm, hộ tịch mới sửa tên thành Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm cũng sửa thành Tống Lâm.
Sau khi Phái Vạn Thiện đến Sầm Châu nhậm chức được nửa tháng, công văn lên chức của Lưu Trạm cũng được đưa tới huyện Võ Nguyên.
Vốn dĩ Lưu Trạm còn muốn kiếm cho Tống Phượng Lâm một cái chức vị chủ bạ tương đương, kết quả phát hiện cần phải có công danh tú tài mới được nhậm chức, hộ tịch dễ dàng làm giả nhưng công danh thì lại phải qua tầng tầng hồ sơ đăng ký nên Lưu Trạm đành từ bỏ.
Sau đó Lưu Trạm mua một căn nhà nhỏ có sân vườn ở huyện thành, bình thường hắn và Tống Phượng Lâm thường sống ở chỗ này.
Lưu quản gia để con trai Lưu Thành tới làm người hầu của Lưu Trạm, còn ông lại một lần nữa nói ra mong muốn đưa họ hàng thân thích lên núi hầu hạ lão thái thái và các vị lão gia phu nhân, Lưu Trạm nghĩ thế cục hiện giờ đã ổn định, nhà họ Lưu không cần phải sợ bóng sợ gió nữa nên đồng ý. Hắn còn bảo Lưu quản gia mua thêm hai hạ nhân, lúc cần thiết có thể thuê thêm cả thân thích của ba nhà Tào Trương Văn làm việc. Trên núi nhiều việc vặt vãnh, cũng không thể cứ mãi để việc nhà nông đè lên đầu Lưu quản gia và người nhà họ Lưu.
Sau khi nhậm chức sẽ còn rất nhiều việc cần làm, Lưu Trạm dẫn theo Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Tào Minh, Vi Thành Quý và một số thân binh đắc lực khác tới binh doanh huyện.
Ở thao trường của binh doanh huyện.
Lưu Trạm là quan mới nhậm chức, lần đầu tiên tới điểm danh binh lính, có cả Lữ Thụ Sinh đi cùng.
Triệu thiên hộ dùng ánh mắt thâm trầm như rắn độc nhìn chằm chằm Lưu Trạm, ở trong mắt ông ta, đây là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng không biết đã dùng cách gì hối lộ được Phái Vạn Thiện, càng nghĩ càng thêm phẫn nộ.
Chuyện giữa nhà họ Lưu và Phái Vạn Thiện người ngoài không biết, trong mắt người qua đường, Lưu Trạm chỉ là một thằng nhóc may mắn mà thôi.
Lưu Trạm làm lơ ánh mắt của Triệu thiên hộ, quay sang hỏi Phương chủ bạ: “Phương chủ bạ, binh lính ở huyện Võ Nguyên chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?”
Phương chủ bạ đáp: “Đăng ký trong danh sách tổng cộng có 2980 người, theo quy định thì mỗi huyện có 3000 binh.”
Lưu Trạm gật đầu, lại quay sang hỏi Triệu thiên hộ: “Xin hỏi Triệu thiên hộ, doanh trại của chúng ta có bao nhiêu binh? Ở quan ải có bao nhiêu binh?”
Nếu không có Lữ Thụ Sinh ở đây thì còn lâu Triệu thiên hộ mới trả lời, ông ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nói: “Ở doanh trại có 2580 người, bốn quan ải mỗi nơi có 100 người.”
Ngay từ đầu Lưu Trạm dẫn theo 16 thiếu niên tới Thông Thiên Quan, tính sơ sơ cũng không tới được 50 người, vậy mà trong miệng Triệu thiên hộ lại nói mỗi quan ải có 100 người, trong lòng Lưu Trạm biết thừa nhưng không nói toạc ra.
Lưu Trạm chắp tay sau lưng, “Vậy làm phiền Triệu thiên hộ gọi hết binh lính ra.”
Triệu thiên hộ kinh ngạc, buột miệng thốt: “Huyện úy cũ mỗi ngày điểm danh huấn luyện cũng không cần tất cả phải có mặt.”
Lưu Trạm bình chân như vại, “Đó là huyện úy cũ, ta là huyện úy mới, sao vậy? Triệu thiên hộ rất khó xử à?”
“Không có!” Triệu thiên hộ phất tay áo bỏ đi, tìm hai bách hộ trưởng tới dặn dò chuyện điểm danh.
Dần dần, lục tục từng nhóm binh lính xuất hiện, cao thấp mập ốm già trẻ đều có đủ, đi không thành hàng đứng không thành lối, cảnh tượng này làm cho một người từng tham gia huấn luyện hệ thống quân sự hiện đại như Lưu Trạm bốc lửa ngùn ngụt! Hơn nữa, liếc mắt một cái cũng nhìn được ra không đủ 1000 người, cùng lắm là được 800 người.
Lữ Thụ Sinh cũng nhìn ra vấn đề: “Tập hợp hết chưa? Chỉ từng ngày người thôi?”
Lưu Trạm nói: “Không chỉ có ở doanh trại thế này mà ở quan ải cũng thế, toàn báo khống đầu người, thực tế ở quan ải còn chưa có đủ 30 binh.”
Triệu thiên hộ lập tức nói: “Khởi bẩm Lữ đại nhân, đây đều là hành động của huyện úy cũ, huyện úy cũ là cha vợ của Nhan tướng quân, bởi vậy bọn thuộc hạ chỉ có thể giận chứ không dám làm gì.”
Lưu Trạm phì cười: “Gì mà cha vợ của Nhan tướng quân? Là nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp của Nhan tướng quân thôi.”
Triệu thiên hộ bị Lưu Trạm sửa lưng, mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Thật buồn cười!” Lữ Thụ Sinh nổi giận. Anh ta tràn đầy nhiệt huyết muốn làm việc phục vụ cho dân chúng, kết quả vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã chính mắt nhìn thấy sự thối nát của quan trường, tuy Lữ Thụ Sinh có nghe nói huyện úy cũ chỉ tham tiền tham rượu, lười biếng không làm việc nhưng hôm nay nhìn thấy tận mắt vẫn vô cùng bực bội. Lữ Thụ Sinh quay sang hỏi Lưu Trạm: “Chỗ binh này có thể dùng không?”
Lưu Trạm quả quyết đáp: “Không thể.”
Triệu thiên hộ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Sao lại không thể dùng? Chỉ cần huấn luyện đầy đủ thì dạng nào cũng có thể dùng!”
Lưu Trạm không để ý tới gã, “Lữ đại nhân, thứ chúng ta cần là binh lính có thể ra trận giết địch, ngài nhìn những người này đi, già yếu chiếm đa số, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi thì dùng kiểu gì được?”
Lữ Thụ Sinh nói: “Lưu huyện úy, bản quan giao lại toàn quyền ở binh doanh này cho ngươi, những người này xử trí như thế nào tùy ngươi.”
Lưu Trạm chắp tay hành lễ: “Hạ quan đã rõ. Lữ đại nhân nếu bận thì cứ đi về đi, không cần phải lo lắng chuyện ở đây nữa.”
Lữ Thụ Sinh lại nói: “Nếu có việc gì thì sai người tới huyện nha tìm ta.”
Lưu Trạm mỉm cười gật đầu, hắn biết trong lòng Lữ Thụ Sinh đang coi hắn là em trai nên trước sau luôn cảm thấy không yên lòng.
Triệu thiên hộ sao có thể ngờ Lữ huyện lệnh mới nhậm chức lại tín nhiệm Lưu Trạm như vậy. Gã nghe nói thằng nhóc họ Lưu này có quan hệ với thư viện Vân Trung ở trên núi, còn Lữ huyện lệnh xuất sư từ thư viện Vân Trung. Triệu thiên hộ nghi ngờ trong lòng, càng cảm thấy khó chịu, nếu bàn về chỗ dựa thì gã cũng có chỗ dựa, cái gì gọi là phép vua thua lệ làng, hôm nay gã nhất định phải khiến Lưu Trạm lúng túng.
Lữ Thụ Sinh vừa đi, Triệu thiên hộ cũng vung tay ra hiệu cho binh lính giải tán. Gã liếc Lưu Trạm, hừ lạnh một cái, không thèm chào hỏi, cứ vậy quay đầu bỏ đi.
“Thật vô lễ!!” Tào Tráng nổi giận, chỉ muốn xông qua đánh người, bị Lưu Trạm giơ tay cản lại.
“Một vai hề đang nhảy nhót thôi, không cần thiết phải tức giận.” Lưu Trạm hoàn toàn ngó lơ, trong lòng hắn đã có chủ ý rồi.
Trở lại nha môn binh doanh huyện, Tống Phượng Lâm dẫn theo Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn, đang cùng nhau xem xét sổ sách.
“Hôm nay điểm danh không thuận lợi à?” Tống Phượng Lâm ngẩng đầu nhìn Lưu Trạm rồi lại tiếp tục lật xem sổ sách.
Lưu Trạm cười nói: “Tình hình khá giống ngày đầu ta tới Thông Thiên Quan.”
Tống Phượng Lâm nhướng mày: “Lưu huyện úy lại muốn tổ chức thi đấu sàng lọc những người già nua yếu ớt nữa hả?”
Lưu Trạm ngồi xuống đối diện y, “Giờ khác xưa rồi, không cần thiết phải phiền phức như vậy. Ta đã bảo bọn Tào Tráng thu xếp chuyện trưng binh, còn phải làm phiền Tống tiên sinh tổng hợp lại một danh sách những người trên 40 tuổi sẽ bị xóa tên.”
Bây giờ Lưu Trạm đang là người nắm quyền ở huyện Võ Nguyên, cần gì phải chừa mặt mũi của mấy tên tôm cá bé nhỏ đó.
Ba ngày sau, danh sách xóa tên được đưa xuống, toàn bộ binh doanh huyện nổi sóng gió. Triệu thiên hộ nhân cơ hội xúi giục các lão binh làm loạn, dẫn theo bọn họ vây quanh nha môn binh doanh huyện. Triệu thiên hộ khí thế ào ạt, thầm tính trong lòng có thể mượn việc này để cho các đại nhân ở phía trên nhìn ra tên nhóc Lưu Trạm chỉ là một cái bao cỏ mà thôi!
Ở nha môn binh doanh huyện cũng đã sớm có chuẩn bị, Lưu Trạm điều 100 thân binh từ Thông Thiên Quan xuống. Những thân binh này của hắn toàn bộ đều mặc áo giáp, tay cầm đao, ai cũng thân cao bảy thước trở lên, mắt lộ ra hung quang, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, khí thế đó dư sức áp đảo nhóm lão binh già nua yếu ớt miệng cọp gan thỏ kia.
“Lui cái gì lui! Chúng ta có mấy trăm người, còn phải sợ mấy tên nhãi này à!? Lên hết cho ông! Bắt sống Lưu Trạm!” Triệu thiên hộ đứng phía sau xúi giục, nhất thời nhóm lão binh như nhân bánh bị kẹp giữa, tiến không được lùi không xong.
Lúc này, Lưu Trạm mặc bộ đồ quan phục màu xanh bát phẩm của huyện úy bình tĩnh bước từ trong nha môn ra.
Sự xuất hiện của Lưu Trạm khiến cho hiện trường lập tức yên tĩnh lại. Những người vừa rồi còn kêu gào bắt sống Lưu Trạm tập tức im như thóc.
Thời đại này chỉ cần làm quan là có khí thế, Lưu Trạm mặc nguyên một bộ đồ của quan binh trên người như vậy, ai dám động vào một sợi lông của hắn?
Lưu Trạm nhấc tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó khoanh tay đứng ở giữa, bộ dáng vững vàng thận trọng, nhìn không giống một thiếu niên mới chỉ 18 tuổi.
“Người Yến đang xâm phạm lãnh thổ Đại Sở chúng ta, chiến sự ở bình nguyên Thương Hà diễn ra liên miên chưa dứt, chúng ta là tướng sĩ có nhiệm vụ bảo vệ biên giới, một ngày nào đó còn phải phụng chỉ xông pha chiến trường, không thể chối từ. Bây giờ đại đa số binh lính ở binh doanh huyện đã tuổi cao sức yếu, theo luật lệ của Đại Sở là phải xóa tên. Những ai hôm này đồng ý xuất ngũ có thể lĩnh lương ngay tại chỗ, cởi giáp về quê nghỉ hưu, một xu bổn đại nhân cũng không trả thiếu cho các ngươi.”
Lưu Trạm vừa dứt lời, nhóm lão binh lập tức nghị luận sôi nổi. Triệu thiên hộ xúi giục bọn họ chính là nhờ lấy chuyện lương bổng ra, bây giờ tân huyện úy hứa hẹn có thể thanh toán toàn bộ lương bổng cho bọn họ, một xu cũng không thiếu, phải biết rằng ngày xưa bọn họ chỉ được lãnh ba phần lương bổng mà thôi, trong doanh trại phát lương theo quý, quý này vẫn còn chưa phát, nếu có thể lĩnh lại toàn bộ lương bổng đã bị cắt xén thì còn gì bằng. Nhóm binh lính thầm tính toán thiệt hơn trong lòng, ngay sau đó đã có người quỳ xuống nhận sai.
“Những người nguyện ý nhận lương xuất ngũ hãy đi tới khố phòng, ở đó sẽ có người phát lương cho các ngươi.” Lời Lưu Trạm nói có ma lực cực lớn, đầu tiên là vài người rời đi, tiếp theo càng ngày càng nhiều người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại khoảng mười người đứng xung quanh Triệu thiên hộ, không biết làm thế nào cho phải.
Sắc mặt của Triệu thiên hộ đen như đít nồi.
Lưu Trạm khoanh tay cười nhạo, “Ta còn tưởng ngươi có năng lực lớn thế nào, hóa ra bên người chỉ có mười mấy thân binh này thôi sao?”
Lúc này Triệu thiên hộ cũng đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn lùi, thầm nghĩ một tên nhãi như Lưu Trạm cũng chẳng thể làm gì mình được, vì vậy giả ngu nói: “Lưu đại nhân, hạ quan nhất thời hồ đồ, hạ quan lập tức lui xuống lãnh phạt.”
Triệu thiên hộ đã gạt bàn tính xong xuôi, tội của gã chỉ phạt mấy quân côn là hết việc, nói thẳng ra là Lưu Trạm tuổi còn nhỏ, cũng chẳng bắt nạt được gã.
Ngay sau đó, Lưu Trạm phất tay, 100 thân binh thủ hạ của hắn ào tới như mãnh hổ, vây quanh mấy người kia lại.
Triệu thiên hộ bị Quách Đông Hổ đè xuống đất vặn gãy cánh tay, nghe thấy cả tiếng răng rắc, lúc này gã mới thật sự biết sợ rồi.
“Lưu đại nhân tha mạng! Lưu đại nhân tha mạng! Hạ quan có mắt như mù, sau này hạ quan nhất định nghe lời Lưu đại nhân, sai đâu đánh đó!” Triệu thiên hộ ngậm một miệng đất, cũng không rảnh lo chuyện đó, chỉ có thể thảm thiết cầu xin tha.
Lưu Trạm cười lạnh: “Triệu thiên hộ tạo phản tội không thể tha, lôi đi chém đầu! Thi thể treo trước cổng doanh trại 10 ngày, những tòng phạm còn lại đánh một trận rồi nhốt hết vào tử lao!”
“Không! Không!!” Triệu thiên hộ kinh hoảng la lên, “Ngươi không thể giết ta được! Chồng của chị gái ta là chủ bạ ở nha môn Sầm Châu, nhà ngoại ta có một cửa hàng kinh doanh quy mô cực lớn. Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta sẽ mang tới cho ngươi, nếu ngươi giết ta, anh rể của ta nhất định sẽ hỏi tội!”
Lưu Trạm cười nhạo quay sang nói với Lý Tiểu Liên: “Nghe rồi đúng không? Nói Lữ ca truyền tin cho Phái đại nhân, chủ bạ kia không thể giữ lại được nữa.”
Lý Tiểu Liên tuân lệnh, lập tức rời đi.
Triệu thiên hộ trợn mắt há mồm. Lúc này cái đầu óc ngu ngốc của gã mới hiểu ra Lưu Trạm dám làm vậy đương nhiên là vì đã có người để cậy vào, gã không thăm dò kỹ càng, đụng phải đường chết. Triệu thiên hộ ồn ào thêm một lúc nữa, Lưu Trạm lười nghe nên đi vào trong. Sau đó Triệu thiên hộ bị kéo đi, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Chuyện lão binh ở binh doanh huyện tạo phản được truyền đi khắp huyện thành ngay trong ngày. Những người cầm lương bổng xuất ngũ đã được cảnh cáo trước, trăm miệng một lời, nói rằng Triệu thiên hộ là một tên tặc tội ác tày trời, Lưu huyện úy tân nhiệm vì dân trừ hại, vân vân…
Sau khi Triệu thiên hộ bị xử tội chết Tống Phượng Lâm mới hay tin, y không ngờ Lưu Trạm nói giết là giết luôn được, vội vàng viết một tờ công văn trình bày tội trạng của Triệu thiên hộ trình lên Lữ huyện lệnh, Lữ huyện lệnh cũng ký tên, ghi chép lại vào sổ sách rồi trình lên cho Phái tri châu.
Trong công văn Tống Phượng Lâm viết Triệu thiên hộ sợ bị xử tội nên đã tự sát, từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện Lưu Trạm giết người. Phần công văn này vào sổ sách sẽ không sợ ngày sau có ai bới ra gây khó dễ, đủ thấy tâm tư của Tống Phượng Lâm rất cẩn thận.[Hết chương 28]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT