Mùi máu tươi thoang thoảng như có như không thoảng qua nơi chóp mũi, chắc là bị mùi lưu huỳnh từ pháo hoa ở phố xá sầm uất kia áp xuống.
Tạ Yến đang định ngồi xổm người xuống để đi dò xét xem đến rốt cuộc là vì sao, bỗng nhiên trong dòng sông đỏ màu máu hiện lên một tia tuyết trắng.
"Cứu...mạng!" Người bên bờ sông (*) bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
(*) là Tạ Yến nha...
Giản Tố Ngu còn chưa có phản ứng, liền phát giác có người sử dụng cả chân tay liều mạng mà nhảy lại đây, tuy ngây người trong chốc lát, nhưng vẫn vội đem người ôm vào lòng.
"Đáy sông có rắn!" Tạ Yến ôm chặt người trước mắt, ở trong lồng ngực người nọ run bần bật, đánh chết cũng không muốn buông tay.
"...Có rắn?" Lam Ẩn nghi ngờ mà lại gần bờ sông vài bước, cẩn thận quan sát một phen... nhưng mà gió êm sóng lặng, "Không phải là ngươi nhìn lầm rồi chứ?"
Giản Tố Ngu không nói, mắt hơi hơi híp, Tiêu Luyện thoáng chốc bay ra khỏi vỏ, một trận kiếm quang đánh úp về phía mặt sông.
Nhưng mà mặt sông vẫn bình tĩnh như gương, mơ hồ lộ ra chút màu đỏ của máu, chiêu thăm dò này không thử ra được cái gì.
Nếu có Bồ Tân Tửu ở đây, để hắn nhìn thấy bộ dáng run bần bật này của Tạ Yến, có lẽ sẽ phải cười đến muốn gãy lưng rồi.
"Ngưng Thủy Kiếm Thánh, Tạ Yến sợ rắn, ngươi tốt nhất là đem nước sông đông lạnh lại để tìm kiếm đi."
Vừa nghe đến làn điệu quen thuộc này, khóe mắt Tạ Yến nhịn không run rẩy vài cái, đúng thật là, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay. Vừa quay đầu lại liền trông thấy Bồ Tân Tửu mang mặt nạ quỷ Tu La cùng Liễu Minh Hồng và Liễu Phùng Cửu đứng ở cách đó không xa, trong mắt mang tia chế nhạo, nhìn qua nhìn lại đều mang một ý tứ: Ngươi, một con rồng thế nhưng còn sợ rắn?
Tạ Yến không cam lòng yếu thế mà trừng trở lại: Nào có ai là không sợ cái gì?
Kỳ thật trong lòng cảm thấy đề nghị này của Bồ Tân Tửu cũng không tệ lắm, Giản Tố Ngu cũng không cân nhắc một chút, liền biến ra Toái Băng, mặc niệm pháp quyết, thổi một giai điệu ngắn. Thoáng chốc bốn phía có âm thanh thanh thúy vang lên, hàn khí tàn sát bừa bãi, một hồi miếng băng mỏng từ phụ cận mặt sông phát lên, đem đèn ngũ sắc sặc sỡ trên mặt sông đều đông cứng, đứng yên ở nguyên vị trí, sau đó là hướng bốn phương tám hướng tràn ra. Trong khoảnh khắc, một đầu dài trên sông kết thành mảng băng mỏng hơi lộ ra tia hồng nhạt, mơ hồ lộ ra chút hơi thở bất thường.
Bên cạnh bờ có vài người đi đường đã là chú ý tới biến động nơi này, dần dần tiến lại đây, tò mò duỗi cổ mà nhìn chăm chú vào dị thường bên bờ sông.
"Cái này..." Lam Ẩn tò mò mà tiến đến gần bờ sông, cúi người dùng linh kiếm của chính mình mà chọc nhẹ, mũi kiếm sắc bén ở trên lớp băng lưu lại từng đạo vết rách rất nhỏ.
Đáy nước dường như thực sự có một đạo ngân quang hiện lên, lúc Lam Ẩn chớp chớp mắt, chăm chú cẩn thận đi nhìn xem, sau đó lại biến mất. Đang lúc hắn hoài nghi có phải chính mình nhìn nhầm không, dưới mặt băng ngọn sóng ngầm dần dần khởi động, tựa hồ mơ hồ lóe một tia ngân bạch quang mang, dần dần ngưng tụ thành một khuôn mặt.
Liễu Minh Hồng bỗng nhiên la lên một tiếng "Cẩn thận!", Vội bước nhanh về phía trước giơ tay bắt lấy được nửa cái thân mình đang ngó ra bờ sông của Lam Ẩn.
Cùng lúc đó, Bồ Tân Tửu xoay người tiến lên vài bước, ở phía sau lưng Lam Ẩn điểm vài cái sau đó xé xuống một lá bùa, cả người đều tản ra sát khí âm u: "Tiểu Ẩn, ngươi mới vừa cùng người nào tiếp xúc?"
Lam Ẩn gãi gãi cái ót, bình tĩnh nâng lên mắt nhìn mảnh giấy mạt bị phá tan thành từng mảnh trong tay Bồ Tân Tửu, nghiêm túc suy tư một hồi: "Vừa rồi lúc ta rời khỏi sư tôn cùng tiền bối, vẫn luôn ở sạp bán bánh đường cùng lão bản bắt chuyện, hình như không có người nào kỳ quái...À! Hình như chỉ có một vị phu nhân có lòng tốt đến hỏi ta xem có phải hay không bị lạc đường, có điều ta không thấy có gì lạ thường."
"Ngươi bị người ta hạ truy tung phù." Giản Tố Ngu nhíu mi lại nhìn ái đồ của chính mình, lời nói có vài phần ôn nhu, "Có cảm thấy nơi nào không quá thoải mái không?"
Thấy Lam Ẩn lắc lắc đầu, Tạ Yến nói: "Vị phu nhân kia lớn lên là đẹp hay xấu? Hoặc là nói ở nơi nào ngươi gặp qua nàng?"
"Rất đẹp, còn có điểm quen mắt...Có điều ta hiện tại nhớ không nổi bộ dáng của nàng lớn lên có bộ dáng gì." Lam Ẩn buồn rầu mà cúi đầu.
"Sư tôn, bội đao của ngươi vẫn luôn vang." Liễu Phùng Cửu ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng mà nhắc nhở.
Liễu Minh Hồng nghe vậy đè xuống bội đao Đoạn Thủy của chính mình đang xao động bất an: "Tân Tửu, Lam Ẩn bị người ta hạ phù chú làm quên đi, có lẽ là nhớ không nổi bộ dáng người nọ."
Mỗi khi có nguy hiểm tới gần, Đoạn Thủy của đại ca lưu lại sẽ không ngừng phát ra tiếng cảnh báo. Hôm nay đã vang lên rất nhiều, chẳng lẽ là hiện giờ có rất nhiều nguy hiểm gây uy hiếp tới mình đang tới gần? Liễu Minh Hồng sắc mặt ngưng trọng.
Nhớ lại chính mình lúc trước ở phố xá sầm uất nhìn thấy gương mặt kia, Tạ Yến sắc mặt trầm xuống.
Rõ ràng đối phương là có âm mưu, thừa dịp lúc Lam Ẩn rời khỏi tầm mắt của bọn họ, lợi dụng nội tâm chính mình có điểm yếu ớt, rồi sau đó đem chính mình dẫn dụ đi, sau đó thừa dịp lúc Giản Tố Ngu đang suy tư, giành được chút thời gian ở một chỗ với Lam Ẩn. Như vậy liền có thể ở trên người hắn hạ truy tung phù, xong việc lại một đạo pháp quyết xóa đi ký ức của Lam Ẩn, từ đó, căn bản không có chỗ để truy tìm tung tích.
Có thể nhìn ra được là người nọ hướng về phía chính mình mà tới, chẳng qua, người nọ làm như vậy là vì cái gì?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ lại, Tạ Yến liền nghe được giọng Lam Ẩn giống như phát hiện ra điều gì mới lạ, ồn ào lên: "Sư tôn, vừa nãy ta thấy một khuôn mặt mơ hồ ở dưới đáy sông!"
Ngay sau đó, Giản Tố Ngu liền cảm thấy trong lồng ngực nhẹ bẫng, gió đêm quất vào mặt mang đến từng trận thanh hàn.
Có chuyện gì cứ hướng về phía hắn mà tới là được, Tiểu Ẩn là thân nhân duy nhất của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Hoàn toàn quên mất trong sông có khả năng còn rắn ở trong đó, Tạ Yến nhíu mày, ba bước gộp làm hai bước chui vào bên trong đoàn người bọn họ.
"Đáy sông phải không? Ta đến xem... " Tạ Yến rút Bạch Hồng ra. Ma khí trong thân thể cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt trào ra, khiến Bạch Hồng đỏ đậm dần, sau đó như thăm dò mà chui vào trong mặt băng trên sông.
Đợi đến khi tìm thấy một tia yêu ma tà khí, Tạ Yến đột nhiên ra tay đâm xuống.
Lúc này bọn họ đều nghe được một tiếng gào rống giống như là loại thú nào đó, lo lắng mà quay ra nhìn nhau, sau đó một con cự xà cực lớn màu trắng phá băng mà chui ra, mang theo Toái Băng rơi khắp nơi, tóe lên từng đợt bọt nước.
May mà Bồ Tân Tửu nhanh tay lẹ mắt mà dâng lên một tầng kết giới phòng hộ màu đen kịt đem tất cả mọi người bảo hộ ở trong đó.
"Là một con rắn...thật lớn..." Tạ Yến nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa sợ tới mức chân mềm.
Giản Tố Ngu ở một bên vội vàng lắc mình di chuyển đến bên cạnh hắn, đỡ hắn.
"Là giao long." Bồ Tân Tửu lạnh lạnh mà liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng đó nói chuyện cũng không đau eo, "Nhưng nếu ngươi muốn so sánh, nó so với ngươi còn thấp hơn một cấp, lại không thể đem ngươi làm gì, ngươi sợ cái gì chứ?"
Ở bên bờ sông động tĩnh thật sự quá lớn, hấp dẫn không ít người ở gần đó đi tới, khiến không gian đã chật lại càng chật hơn. Có không ít người đem bạch giao long nhận thành Ngân Long, đang dẫn theo hoa đăng, trên mặt đều mang kinh ngạc nhìn phía bên này. Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy một thứ cao hơn mười thước màu trắng không có sừng đang đứng lặng ở giữa con sông của Nghiệp Thành, trừng con ngươi màu nâu nhạt, quan sát chúng sinh, ngạo nghễ như là bá chủ thiên hạ. Nó bỗng nhiên hà một hơi, ngay sau đó trên không trung của Nghiệp Thành mây đen giăng đầy trời, mơ hồ có mưa bụi rơi xuống.
"Ầm..." trên kết giới bỗng nhiên truyền ra một âm thanh ầm ĩ.
Tạ Yến vừa nhấc mắt nhìn, liền thấy bạch giao long này thế nhưng dùng móng vuốt sắc bén của chính mình vỗ vào một chỗ phía trên, chỗ bị công kích liên tục lập tức lộ ra vài vết rách.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái đuôi màu tuyết trắng ra sức quét tới, đem một cây cầu đá trên lòng sông đánh gẫy! Đám người đứng ở trên cầu nhốn nháo theo vết đổ vỡ mà rơi xuống nước, giống như những cái sủi cảo rơi bùm bùm vào trong nước, xung quanh chỉ toàn truyền đến tiếng kêu rên hết đợt này lại đến đợt khác.
Tuy thấy yêu vật này dùng thế sét đánh lôi đình mà tiến đến, Bồ Tân Tửu cùng Liễu Minh Hồng cũng không hoảng loạn, một tay nắm lấy một đứa bé, vội vàng phi đến bên ngoài vòng chiến.
"Tạ Yến, cắn hắn!" Bồ Tân Tửu lắc mình phía trước cũng không quên trêu chọc hắn.
Mọi người kinh hách thấy đuôi rồng quét ngang, nước sông trào lên mãnh liệt, cuốn trôi mọi thứ có thể che chắn, nhưng mà ở bở sông lại có một vị huyền y nam tử cùng bạch y nam tử đứng lặng ở đó, giường như họ không phát giác ra nguy hiểm đang cận kề. Khi tất cả mọi người vì bọn họ mà toát mồ hôi, bỗng thấy một tia ánh sáng màu đỏ đậm chợt nổi lên, xuyên thẳng lên trời, lóng lánh đến mức khiến mọi người không mở được mắt.
Sau khi ánh sáng vụt tắt, tay đang cầm tiêu luyện của Giản Tố Ngu phát hiện chính mình được bao bọc trong một địa phương, đến một sợi tóc cũng không chịu bất kỳ thương tổn nào. Mà bốn chân bạch giao long cùng cái đuôi lớn liền dừng lại ở một khoảng xa, dường như bị một lực mạnh mẽ gắt gao đè lại.
"Giữ chặt." Hắn nghe được một tiếng than nhẹ, còn không chưa kịp trả lời, trước mắt liền bị một cái đuôi rồng màu đỏ đậm bao lấy, ngay sau đó thân thể nhẹ bẫng, sau đó được đặt nhẹ nhàng vào giữa hai cái sừng rồng của một con xích long.
Trên không trung của Nghiệp Thành, một con màu trắng một con màu đỏ, một con giao long và một con rồng, ở giữa không trung, chuẩn xác mà hướng tới phần bụng yếu ớt của đối phương, không ngừng công kích tới.
Hai con cự thú quấn lấy nhau, cắn xé, dẫn tới bầu trời đêm nổi lên từng đợt sấm sét ầm ầm.
Cùng lúc đó hai thiếu niên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn từ giữa không trung rào rạt rơi xuống máu thịt cùng vảy, Liễu Minh Hồng hơn nửa ngày mới tìm được âm thanh của chính mình: "Tạ Yến...Hắn thế nhưng là rồng..."
"Đúng vậy." Bồ Tân Tửu gật gật đầu.
"Rồng là thần thú, vì sao Thiên Nguyên Quân phải đối với hắn, đối với Tạ gia xuống tay?" Liễu Minh Hồng nghĩ lại sự tình năm đó, có chút khó hiểu, "Năm đó phái Huyền Âm có lời tiên đoán cực thịnh, ta cũng từng nghe phụ thân nói qua, nhưng mà sự thật chứng minh Tạ Yến không phải là yêu ma."
"Kết quả là như nhau." Bồ Tân Tửu bình tĩnh mà trả lời, "Thà rằng giết nhầm một trăm người, cũng không bỏ sót một ai... đây là phong cách hành sự của danh môn chính phái, cho nên sau này Tạ gia một người cũng không còn."
"Không đâu, Tạ gia không phải không còn một ai." Bên người bỗng nhiên truyền đến một tiếng phản bác rất nhỏ nhưng lại kiên định. Lam Ẩn mở to đôi mắt trong suốt, bình tĩnh mà nhìn xích long ở trên không trung, lẩm bẩm nói: "Tiền bối không phải còn sống sao..."
"Ngươi..." chẳng lẽ đã biết? Bồ Tân Tửu chần chờ một lúc, lời hỏi nói còn chưa nói ra, liền nghe được một tiếng thú gầm chói tai vang tận mây xanh, kinh động tất cả mọi người, khiến ai cũng không thể không che lại lỗ tai.
Hắn tập trung nhìn vào, chỉ thấy đứng lặng ở giữa hai sừng của xích long có một thân ảnh mặc đồ màu bạch y đứng đón gió, đem Bạch Hồng đâm vào tròng mắt màu nâu nhạt của con bạch giao long. Đôi mắt bị thương khiến bạch giao long thống khổ mà vặn vẹo gầm lên, thừa thắng xông lên xích long một ngụm cắn ở chỗ cổ, đem móng vuốt sắc bén đâm vào nơi yếu ớt nhất của bụng bạch giao long, rạch ra từng đạo máu thịt sau đó đâm sâu vào trong cốt tủy.
Đang lúc Giản Tố Ngu muốn dùng Tiêu Luyện đâm thủng một con ngươi khác của nó, bạch giao long bỗng nhiên gầm lên, mở to con mắt vừa bị thương kia, chỉ nhìn thấy con mắt đó hoàn toàn không bị chút thương tổn nào, miệng phun một cột nước nhanh như tia chớp đánh về phía Giản Tố Ngu đang đứng.
Giản Tố Ngu cũng không chút hoang mang, nhanh chóng niệm pháp quyết, đem quanh thân chính mình cùng phía trước đầu rồng bao phủ bởi một tầng băng, chặn lại lực công kích của bạch giao long. Chờ đến khi màn sương trắng che trước mắt được tản ra, thì con bạch giao long bị thương đã không thấy bóng dáng đâu.
"Nó chạy..." Bồ Tân Tửu híp mắt nhìn một người một con rồng giữa không trung, bỗng nhiên vỗ đùi, thầm than không ổn, "Bạch Hồng bị mang đi!"
- -----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT