Không biết Lam Nguyệt Thời đến cùng là muốn làm cái gì, trên Linh Sơn sau khi tiếp cận với các xác chết đệ tử cùng trưởng lão, phát hiện tất cả đều mắc phải loại cổ độc không biết danh tính. Khi phát tác, trong cơ thể phảng phất như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong, chỉ có huyết nhục mới mẻ mới có thể giảm bớt đau đớn...làm đệ tử tiên phong đạo cốt hóa thành, người không ra người ma quỷ không ra ma quỷ.
"Đúng vậy, bọn họ sẽ trở nên giống như ta." Tạ Yến khẽ vuốt ve mảnh dây cầm, trên mặt không hề gợn sóng, thậm chí khóe miệng còn mang theo một ý cười tự giễu.
Nam tử thân hình cao dài, đứng lặng ở trong bóng đêm, khuôn mặt càng đẹp hơn bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng một đôi mắt trong sáng kia của hắn nhìn chăm chú vào Tạ Yến, mang theo nghi hoặc, khó hiểu, mờ mịt, thậm chí là khó có thể tin.
"... Vân Hạc thật sự chết ở trên tay ngươi?" Giản Tố Ngu nắm chặt tiêu luyện lạnh lão ở trong tay, thanh âm đều là run rẩy.
Trong thoáng chốc, còn có thể nghe được lúc trước một người có thân ảnh cao lớn che chắn ở trước mặt mình, ngẩng mặt hướng về phía thâm sơn nói: "Sư thúc, là ta tự nguyện giúp Tạ Yến chép sách, nếu ngươi phạt hắn chạy vòng quanh chân núi, không bằng đem hai chúng ta cùng nhau phạt đi."
Trước mặt bị một bóng tối bao phủ xuống, Giản Tố Ngu hô hấp dồn dập, gắt gao giữ chặt cổ tay Tạ Yến, khí thế bức người: "Ngươi thật sự giết Vân Hạc?!"
Bất động thanh sắc đem tay bỏ ra khỏi gông cùm xiềng xích, Tạ Yến xoa xoa cổ tay bị niết đến đỏ lên, ánh mắt chưa từng dừng ở ánh trăng mênh mông bên ngoài phòng, sắc mặt cũng là nhàn nhạt: "Hắn chết dưới Bạch Hồng của ta, ngươi không tin phải không?"
"Xoạt..." bạch quang chợt lóe, mũi kiếm sắc bén để ở trên cổ trắng nõn, bề mặt bị mũi kiếm chạm vào tỏa ra khí lạnh, nhưng mà Tạ Yến lại phảng phất giống như không có cảm giác gì.
"Vì cái gì?" tay Giản Tố Ngu cầm kiếm mà tâm hắn lại loạn thành một đoàn, trong đầu tất cả đều là hình ảnh khi sư tôn xuống núi, sườn mặt lạnh lùng cùng lời nói không thể phản bác lại.
Thiên Nguyên Quân đứng chắp tay trước gió nhìn ngắm các đỉnh núi của Linh Sơn, thanh âm hồn hậu hữu lực: "Nhiều năm trước, vi sư xem hiện tượng thiên văn biết được, có họa tinh rớt xuống phủ quốc sư, nếu không trừ đi, tương lai nhất định gây thành đại họa. Nhưng mà lúc Tạ Yến sinh ra, Tạ quốc sư xuất phát từ tư tâm xuống tay phong bế ma tính của hắn, nhưng mà hiện giờ phong ấn bị buông lỏng, Tạ quốc sư vì cố gắng bảo toàn tính mạng cho hắn mà lưu lạc đến nông nỗi toàn môn bị diệt. Hiện nay Tư Dược đau khổ vì mất đi đứa con ưu ái, các bộ phận trong môn phái tàn sát bừa bãi, mỗi người cảm thấy bất an, đại môn phái trăm năm bị hắn bức cho sắp bị diệt. Tố Ngu, vi sư nói như vậy, ngươi vẫn còn muốn đi tìm hắn sao?"
Giản Tố Ngu không tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng, cho nên hắn quyết định sẽ đi gặp mặt hỏi rõ ràng, vì thế kiên định mà gật gật đầu: "Đúng vậy."
Đệ tử của Huyền Âm nếu chưa được cho phép thì không được tự mình xuống núi, nếu không, chờ đợi hắn phía trước sẽ chỉ là một con đường đầy bụi và chông gai. Lòng bàn chân giẫm lên linh lực bén nhọn, phảng phất giống như đang dẫm trên gai ngược, đâm thật sâu vào trong chân, cố gắng ngăn cản hắn không tiến về phía trước. Hắn không thể vận dụng linh lực, môi dần mất đi huyết sắc, kéo lê thật chậm hai chân, từng bước một mà dẫm xuống mấy ngàn bậc thang. Vết máu loang lổ nhiễm vào vạt áo màu trắng, giống như trên đỉnh núi tuyết trắng ngẫu nhiên điểm xuyết vài đóa hồng mai, một chút lại một chút, vừa kinh diễm cũng thật kinh tâm. Tiêu luyện ở trên lưng giống như cũng cảm nhận thấy đau thương, chiếu ra từng đợt tia sáng yếu ớt, phát ra từng tiếng rên rỉ.
(Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
Thời điểm dẫm bước chân xuống bậc thang cuối cùng, cả người hắn đều đau đớn đổ ra một trận mồ hôi lạnh, mông lung nghe được phía chân trời truyền đến một tiếng ai thán: "Tố Ngu, ngươi không hối hận sao?"
"Đệ tử sẽ không hối hận..."
Hắn nhất định phải nghe người nọ chính miệng nói, chỉ có người nọ chính miệng thừa nhận, hắn mới có thể hết hy vọng. Hiện giờ Tạ Yến thừa nhận, tim hắn còn ở trong lồng ngực đập bịch bịch, chưa từng chết héo, lại cùng với mỗi một lần hô hấp, co rút đau đớn một chút.
"Ngươi hỏi ta vì cái gì?" Như là nghe được điều gì buồn cười, Tạ Yến cười lạnh một tiếng. Trên bàn Bạch Hồng ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang hiện lên.
Giản Tố Ngu theo bản năng mà thu hồi tay, chỉ thấy trên mu bàn tay xuất hiện một vết thương không lớn không nhỏ, bị cháy xém viền xung quanh, máu hơi hơi chảy ra. Một đao này phảng phất như đâm vào trong lòng hắn, đau đến cả người đều cầm kiếm cũng không xong.
Chẳng bao lâu, người này mang theo vài phần giận dỗi rút kiếm về, đương nhiên nói: "Ta nào nỡ đối với ngươi ra tay được?"
Năm đó luôn đi theo phía sau nhìn lén người mình ái mộ, có thể đi theo đến mức không cảm thấy mệt mỏi, vì thế khi lựa chọn thay đổi bỗng thấy không quen. Hiện giờ thay sang một biểu cảm xa lạ, tương đối lạnh nhạt, đao kiếm đối nghịch.
Giản Tố Ngu nhịn không được nắm chặt bàn tay lại, giật mình cảm thấy có cái gì quan trọng dần dần trôi đi mất, làm thế nào cũng không bắt được.
Khi nhìn đến mu bàn tay của Giản Tố Ngu bị thương vì nhát kiếm, Tạ Yến trong nháy mắt ngơ ngẩn, nhưng mà sau đó hắn quay mặt qua chỗ khác, về sau lại không nhịn được mà mềm lòng: "Trên đời này sao có thể có thanh Bạch Hồng thứ hai? Người tốt nhất nên giết ta, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ một ngày ta tàn sát lên Linh Sơn, cho các ngươi nếm thử mùi vị bị diệt môn nhà tan cửa nát."
"Huyết cổ không phải ngươi hạ." Giản Tố Ngu khẳng định nói, "Ngươi không phải người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn..."
"Ta chính là người như vậy, là kẻ không từ thủ đoạn!" Tạ Yến đỏ đậm một đôi mắt, tức muốn hộc máu mà đánh gãy lời nói của hắn, "Ta sa đọa thành ma, mỗi ngày đều phải dựa vào máu thịt mới mẻ mới có thể giảm bớt khát vọng giết chóc, đương nhiên muốn làm cho những người khác cũng cảm nhận một chút xem như thế nào. Ma tu từ trước đến nay cắn nuốt máu thịt của người khác, hấp thụ tu vi người khác. Vì để tăng cường thực lực của chính mình, ai đến ta cũng không cự tuyệt, thi thể hủ bại cũng đều có thể...đều có thể xuống tay, còn có chuyện gì làm không được?"
Giản Tố Ngu ngạc nhiên mà nhìn hắn, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, sởn tóc gáy.
"Như thế nào?" Tạ Yến tâm tính đại loạn một hồi, động tác ngả ngớn mà gẩy gẩy đường cong rõ ràng của cằm Giản Tố Ngu, "Muốn giải dược của huyết cổ không?"
Giải dược huyết cổ sao...... Giản Tố Ngu cũng không trốn tránh, yên lặng nhìn thẳng vào con ngươi Tạ Yến, hơi hơi run lông mi, lạnh lùng nói: "... Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
"Ngươi."
Trời xanh soi sáng, cây cối làm chứng, mặc một thân hồng sam, dùng một ly rượu nhạt, mong vạn vật sinh linh chứng kiến phong cảnh ngày hôm nay.
Ánh đỏ đậm chiếu sáng gương mặt như ngọc, Tạ Yến nắm vạt áo Giản Tố Ngu, nhón chân lên đặt một nụ hôn nên trên cánh môi đã mơ ước nhiều năm, hơi thở nóng rực lan đỏ gò má. Cúi đầu xuống phía dưới, chậm chạp hôn dần dần xuống chiếc cổ trắng nõn của Giản Tố Ngu, chỉ cảm thấy chỗ da thịt thân cận, vừa tê tê dại dại, như là có dòng điện xẹt qua. Tạ Yến thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu của hắn có bao nhiêu kích động dưới làn da lạnh lẽo này, không biết có phải hay không là giống như bản nhân của hắn, lạnh như băng...
"Bịch... " Bồ Tân Tửu mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm cảnh tượng kiều diễm trước mặt, lại nhìn trên mặt đất cọng hoa tỏi non bị hắn dẫm đến dập nát, lời nói đều nói được lưu loát, "Các ngươi...các ngươi...Làm gì vậy!"
"Ba..." bên trong hai người hai mặt nhìn nhau, Bồ Tân Tửu bước nhanh tiến lên một tay túm lấy Tạ Yến, dơ tay ném một bạt tai vào mặt hắn rồi lắc lắc, "Hắn là Giản Tố Ngu, ngươi con mẹ nó mau tỉnh!"
Khi tỉnh mộng, Tạ Yến trong nháy mắt giật mình, quần áo thật sự quá đỏ, đỏ đến mức giống lúc Lam Nguyệt Thời máu rơi đầy đất. Hắn bỗng nhiên buông ra tay, mặt trầm như nước: "Huyết cổ không thể giải, ngươi đi đi."
Giản Tố Ngu nhíu lại mi, thanh âm nghẹn ngào: "...Đến chết mới thôi?"
"Đến chết mới thôi." Tạ Yến dùng khóe mắt liếc qua nhìn trên bàn một thân kiếm trắng sáng, mũi kiếm sáng ngời phản chiếu rõ ràng con ngươi đỏ đậm của chính mình. Nhớ đến bia mộ của Lam Nguyệt Thời ở hậu viện, hắn dứt khoát gật gật đầu, "Đến chết mới thôi...ta và ngươi cũng thế."
Nhìn thấy người nọ thân ảnh đỏ đậm càng ngày càng xa, Tạ Yến đột nhiên dơ tay lên đem đàn ngọc trên mặt bàn quăng xuống mặt đất. Khi một góc đàn chạm xuống mặt đất lập tức dập nát, mấy dây cung trên mặt đàn cũng bị đứt đoạn, phát ra hai tiếng nức nở.
Thực xin lỗi, khiến ngươi nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn thay đổi này của ta.
Minh hoàng bùa chú, phía trên còn vẽ chú văn phức tạp, liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy hiểu rõ ý tứ bên trong vài phần, xem nhiều một chút lại tựa hồ cảm thấy trước mắt có chút mê mang. Tưởng là chính mình bị hoa mắt, Bồ Tân Tửu xoa xoa hai mắt của mình: "Cái này thật sự hữu dụng?"
Giản Tố Ngu gật gật đầu, bùa chú này là trước khi xuống núi Diên Chiết Chỉ vẻ mặt lo lắng mà giao cho chính mình: "Tâm tính hắn xảy đại biến, đây là phù chú có thể giúp ổn định tâm trạng là do sư tôn đích thân chế tạo, có thể giúp hắn giảm bớt cuồng loạn trong nội tâm."
Nhìn chằm chằm vào người trước mắt, Bồ Tân Tửu muốn nói lại thôi: "Hắn...biến thành bộ dạng hiện giờ cũng là do thời thế bức bách, Tạ gia còn có Lam Nguyệt Thời cũng đã mất, hắn cảm thấy chỉ còn lại một người...là hắn"
Thân thể giật mình, Giản Tố Ngu cứng họng.
"Nhưng ta biết, hắn còn có ngươi." Quỷ Vương vỗ vỗ bả vai Giản Tố Ngu, như là xác nhận hỏi, "Ngươi còn muốn hắn sao?" Thấy hắn chậm chạp chưa trả lời, bỗng nhiên Bồ Tân Tửu nhớ tới di ngôn trước khi lâm chung của Lam Nguyệt Thời, cũng không hề nói thêm cái gì.
Giơ tay xin thề, nguyện lời nói ra xứng với Đức Phật. Nếu làm sai lời thề, nguyện lấy tính mạng để bồi tội. Giản Tố Ngu vươn tay muốn bắt lại bóng dáng trôi dần đi, đáng tiếc người nọ cô độc một mình càng lúc càng xa không còn thấy rõ, rốt cuộc là đuổi không kịp. Vì thế hai mắt hắn ảm đạm rũ xuống, không phải hắn không cần Tạ Yến, mà là Tạ Yến không cần hắn.
Trong viện, một thân ảnh mạnh mẽ khi thì xoay chuyển, khi thì nghiêng người, múa may tựa như muốn hóa thành tuyết đọng lại trên Bạch Hồng. Ý chí cùng trường kiếm dường như hợp làm một, thoáng chốc chiêu kiếm xuất ra nhẹ nhàng, bạch quang bay múa đầy trời. Một chiêu phóng ra tứ phương, cây cối xung quanh theo chiêu thức mà đứt đoạn đổ xuống, dưới tàng cây các loại hoa rào rạt mà rơi xuống, hoa như tuyết, tuyết tựa như hoa. Bốn phía lạnh lẽo, Tạ Yến vươn tay, tiếp được một bông hoa mai rơi xuống từ trên trời đông giá rét.
Từ trong tay áo bay ra ngoài là một lá Minh Hoàng phù chú, theo gió rơi xuống trên bàn tay đang giữ bông hoa mai, một góc theo gió hơi lay động. Trước kia, khi Tạ Yến nhàn rỗi, thích nhất đem tất cả mấy lá bùa biến thành hạc giấy, mà này trưng bày khắp nơi, còn đây là rượu mà lúc sáng sớm Bồ Tân Tửu đã đưa cho hắn.
"Hôm nay là ngày giỗ..." Bồ Tân Tửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đem mấy lá Minh Hoàng phú chú đưa cho hắn, "Cầm lấy, thứ này giúp ngươi thanh tâm tĩnh khí, ta thật sợ lúc ta không ở đây, ngươi đem địa bàn của ta hủy đi!"
Nguyên bản là lời nói vui đùa, ai ngờ buổi tối khi trở về, Bồ Tân Tửu chỉ nhìn thấy một mảng tường lớn cháy đen đến đổ vỡ, trống trải đến mức làm người ta sợ hãi. Mới đầu cho rằng là Tạ Yến làm ra mê thuật gì, khiến hắn còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, liền dùng sức dụi hai mắt, dụi đến mức đôi mắt bị mấy hạt cát bay vào, thẳng đến khi nghe được vài tiếng khóc, hết đợt này đến đợt khác.
Khuôn mặt Không Đầu Óc bị cháy đen, hắn ngơ ngác như không có tri giác, ngã ngồi ở bên cạnh dòng suối đã khô cạn, trên lưng hắn cõng đứa trẻ con, đã khóc đến mức thở hổn hển, nước mắt lại không có cách nào rơi xuống.
"Sao lại thế này?" Bồ Tân Tửu bước nhanh tới, bước chân lảo đảo suýt nữa thì bị ngã quỵ.
"Đại nhân..." hắn nhìn thấy Bồ Tân Tửu như là phảng phất nhìn thấy cứu tinh vội kêu gào lên, khóc đến càng thêm bi thương, bỗng nhiên hoảng sợ mà nhìn chằm chằm phía sau Bồ Tân Tửu, đột nhiên lui lại về phía sau mấy bước, "Hắn hắn hắn hắn...là hắn bỗng nhiên trở lên điên cuồng! Thiêu mọi người! Quỷ chết đuối vì cứu hài tử, không thể đi ra..."
Bồ Tân Tửu xoay người tuyệt vọng đến chết lặng mà nhìn Tạ Yến, phảng phất như đang nhìn một người không bình thường, thanh âm run rẩy: "Ngươi như thế nào...... Như thế nào lại xuống tay được..."
"Thực xin lỗi...Thực xin lỗi..." Tạ Yến khuôn mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, phảng phất như lúc nào cũng có thể té ngã.
Bồ Tân Tửu đau lòng mà vuốt miệng vết thương của không đầu óc nằm trên mặt đất: "Bọn họ...Đều là người nhà của ta..." Thanh âm nghẹn ngào vang vọng khắp khu đất trống trải, từng câu đứt đoạn.
"Có người từng nói với ta, cả đời này mệnh số vừa nhấp nhô lại ngắn ngủi..." tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, Tạ Yến nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói giọng khàn khàn, "Bồ ca, chờ ta trở lại nhất định lấy cái chết tạ tội."
Hắn thử rất nhiều lần, mới có thể kéo hai chân đã chết lặng của chính mình di chuyển, trong tay mũi kiếm Bạch Hồng theo bước chân trầm trọng của chủ nhân xẹt qua một vệt kiếm đứt quãng trên đất.
Dưới bàn tay có chút ngứa, Tạ Yến nức nở mà nâng tay lên tập trung nhìn xem, thấy vài cây mầm nhỏ xanh biếc ở trong kẽ hở khẽ lay động, nhìn kỹ hình dạng phiến lá có chút giống lá cây củ cải...lúc trước Tạ Yến đánh nát túi hạt giống kia, thế nhưng bây giờ lại nảy mầm. "Đại nhân, nếu ta không trách hắn, hắn sẽ trở về sao?" Không Đầu Óc nhút nhát sợ sệt mà gọi một câu, "Hắn nhìn một lá bùa sau đó mới phát tác dã tính, là bị người khác hãm hại."
Bùa chú...hóa ra Giản Tố Ngu cũng không cần hắn.
"Hắn sẽ." Bồ Tân Tửu nhìn lên những bông tuyết rơi xuống từ không trung, ngón tay vuốt ve long lân trên cổ, thanh âm trầm thấp mà khẳng định: "Hắn cùng chúng ta là người nhà."
Thế nhưng sau này, hắn lại không còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Tạ Yến trở về.
- -----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT