Editor: Thao VoBeta: MikaCầm chuỗi hạt được sưởi ấm bằng nhiệt độ của bản thân trong tay, Tịch Trần trầm mặc một hồi lâu.
Ngài nghĩ rằng ngài đã tìm thấy được tảng băng lạnh cứng đầu không dễ hòa tan nhất trên đời... chính là lòng người. Trên đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người đáng thương, bao gồm những đôi vợ chồng phải di dời trôi giạt khắp nơi vì chiến tranh, những đứa trẻ không nhà để về, những người vô danh phơi xác nơi hoang dã. Vẻ mặt đồng cảm của vị tăng nhân giống như đang khóc, ngài trầm giọng đọc kinh siêu độ, khuôn mặt luôn tươi cười của Phú Tuyết Y cũng ngưng đọng trầm mặc, hắn lặng lẽ đứng bên cạnh.
Tịch Trần vẫn luôn cho rằng bản tính của hắn cũng còn một chút lương thiện. Nhưng vừa rồi trong suốt quãng đường đi theo hắn, Tịch Trần đã tận mắt chứng kiến Phú Tuyết Y với một thân đẫm máu bước ra khỏi phủ đệ, hắn bình tĩnh nở ra một nụ cười nhàn nhã như vậy, thuần thục chặt đứt đầu của ba gã mặc áo đen... giống như khoảnh khắc hắn thuần thục cọ xát chiếc đũa vài lần trước khi ăn mì Dương Xuân vậy.
"Con lừa trọc, ngươi có tin ta hay không?" Trong lòng hắn thấy nôn nóng, Phú Tuyết Y bướng bỉnh mím môi nhìn vị tăng nhân bất động kia.
"Mắt thấy là thật. Phú Tuyết Y, bần tăng chỉ tin vào những gì mình thấy." Nói xong, môi Tịch Trần mấp máy, quanh thân ngài bừng lên ánh sáng vàng nhạt, thoáng chốc ở phía sau lưng ngài xuất hiện ra một bức tượng Phật từ bi lớn, ánh sáng chói mắt người.
"Thì ra... ngươi chưa bao giờ tin ta." Người ở phía đối diện đánh về phía hắn một chưởng nhưng Phú Tuyết Y chỉ ngây ngốc đứng sững tại chỗ, quên mất bản thân mình cần phải né tránh. Nếu người thật sự là do hắn giết thì hắn đã trực tiếp lên tiếng thừa nhận rồi, không cần phải giải thích như thế. Nhưng vấn đề là cái chết của những người này, ngay cả bản thân Phú Tuyết Y còn không biết tại sao. Hắn chỉ biết điều khiến trái tim hắn lạnh hơn chính là vị tăng nhân này không tin mình.
Không hiểu vì sao một chưởng toàn lực như vậy, nhưng khi chạm tới trên người Phú Tuyết Y lại thuyên giảm đi vài phần. Cho dù như thế, Phú Tuyết Y vẫn không thể tránh, hắn nôn phốc ra một ngụm máu, màu máu đỏ nhạt phun lên lưỡi đao Vân Trung Tuyết.
Vị tăng nhân này thực sự muốn đuổi hắn đi... Phú Tuyết Y ôm ngực ho khan dữ dội vài tiếng, ho đến nỗi từ phổi truyền tới những cơn đau xé rách: "Ta không có... Ngươi khụ khụ khụ...Ngươi phải tin ta khụ khụ khụ..."
Hắn vội vã che vết máu tràn ra khỏi miệng. Phú Tuyết Y nhanh chóng cất đoản đao đi, lúc hắn chuẩn bị muốn điều chỉnh luồng khí loạn bên trong cơ thể, lại phát hiện nội phủ trống rỗng... thậm chí không thể vận lên một chút chân khí. Một nỗi sợ hãi xa lạ ập vào trong tim, Phú Tuyết Y chết lặng chỉ cảm thấy tay chân hắn lạnh cóng. Hắn hoài nghi nhìn tăng nhân, liền run rẩy cất giọng: "Ngươi...Ngươi thật sự phế võ công của ta?"
Tịch Trần chắp hai tay vào nhau, quay người sang chỗ khác để không nhìn hắn, thờ ơ nói: "Đao kiếm không sai, người sử dụng bọn chúng mới sai. Người xuất gia không thể sát sinh, để ngăn thí chủ tiếp tục cuồng mê, bần tăng đành phải hoá giải võ nghệ của thí chủ."
"Được lắm, Phật môn từ bi, đa tạ đại sư đã tha cho cái mạng hèn này của ta..." trên mặt Phủ Tuyết Y nở một nụ cười trào phúng, một tay hắn nắm lấy chuôi đao lạnh lẽo một tay ôm lồng ngực đau đớn, nặng nề kéo hai chân rời khỏi, hắn lảo đảo bước từng bước một về phía bóng tối đằng xa.
"Tạ phủ có hơn một trăm mạng người, nhất định sẽ có người tìm ngươi hỏi. Thí chủ, ngươi đi đi." Tăng nhân từ bi nhắm mắt lại, trong mắt ngài che giấu một tia không đành, lẩm bẩm niệm câu a di đà phật, "Sát nghiệp nặng sẽ bị đọa vào A Tì Địa Ngục, mong thí chủ tự mình giải quyết cho tốt."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)Trên lối đi của thành Nghiệp, sương mù giăng tỏa vô tận như dòng nước.
"Hồ lô ngào đường đây... hồ lô ngào đường không ngọt không lấy tiền."
"Bánh bao thịt tươi! Chỉ có hai xu thôi!"
"Đồ chơi làm bằng đường lạc đây."
Tiểu nhị quán mì hoa mắt, chỉ nhìn thấy có một bóng người dừng ở trước mặt. Cậu ta không ngẩng đầu lên mà theo thói quen kéo chiếc khăn vải trên vai xuống, cẩn thận lau bàn ghế vài lần. Đợi đến khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn vị khách quan mặc một bộ y phục đen tuyền, trên đầu hắn cũng đội chiếc mũ có rèm màu đen tuyền, hai tay gân guốc đặt trên bàn duỗi ra tựa như đang chịu sự đau đớn cực hạn, chóp mũi cậu cũng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
"Mì Dương Xuân...hai tô." Vị khách quan nghẹn ngào gọi món.
Tiểu nhị sửng sờ giây lát, rồi sau đó cậu ta gật đầu với ý muốn sinh tồn mãnh liệt, thầm nghĩ vị khách này chẳng lẽ chọc phải kẻ thù gặp đổ máu sao.
Vào canh ba, Phú Tuyết Y mới nhận thức được bản thân mình chảy rất nhiều máu, hắn lợi dụng trời tối mà bước vào một tiệm thuốc, tùy tay lấy một ít thảo dược thô sơ, xử lý sơ qua miệng vết thương của mình, dưới ánh mắt kinh hãi của ông chủ tiệm thuốc, hắn đặt một ít bạc vụn xuống rồi nghênh ngang rời đi.
Hắn không phải là người Trung Nguyên nên không hiểu phong tục nơi đây lắm, không rõ mình nên đi đâu. Hắn chỉ đơn giản kéo lê tấm thân, tùy ý bước đi, rồi vô thức đi tới tiệm mì mà lúc trước hắn cùng con lừa trọc tới ăn. Hắn tựa như vẫn còn có thể cảm nhận được chút nhiệt độ ấm áp dễ chịu từ tấm lưng không rộng lớn lắm kia, hiện tại nó giống như lớp sương mù bao vây xung quanh, chỉ cần búng tay là sẽ tan biến.
Con lừa trọc không những không tin hắn mà còn phế luôn võ công của hắn, chỉ cần hắn chăm luyện võ công lần nữa thì nhất định sẽ tới chùa gây rối tên hòa thượng kia, dạy gã biết thế nào là hối hận! Phú Tuyết Y nghiến răng, chửi thầm một tiếng, hắn đưa tay cầm lấy thanh đao Vân Trung Tuyết vừa mới đặt trên bàn, vuốt ve hoa văn ở chuôi đao. Từ khi bắt đầu có trí nhớ tới nay, hắn vẫn luôn theo sư phụ học võ, đã ngần ấy năm, Vân Trung Tuyết vừa giống như cánh tay trái đặc lực của hắn vừa giống như một người bạn... Đáng tiếc hiện tại hắn đã mất hết vỏ công lại còn bị một chưởng đả thương, hắn đưa thanh đao luyện vài cái đã cảm thấy có chút mất sức, không tránh khỏi cảm giác bi thương.
Trong lúc suy nghĩ hắn bỗng nhiên cảm thấy có một lực đánh úp mạnh mẽ ở phía sau, Phú Tuyết Y vội vã nghiêng người tránh, trừng mắt nhìn, sau ấy hắn dùng sức chưởng mạnh vào bàn, lạnh giọng quát lớn: "Ai? Không có mắt sao?"
"Tiểu nhị! Mang lên năm tô mì cho quan lớn...Thêm chút ít đồ nhắm rượu nữa!" Ai đó rống giọng hét to một câu từ phía sau, sau đó có vài người xô lại phía sau Phú Tuyết Y, lẩm bẩm cái gì đó.
Nhìn thấy bọn họ vô ý đụng phải người nào đó, người cầm đầu bọn họ là một người đàn ông trung niên liền xoay đầu lại, nhìn thấy sát khí bao trùm của người trước mặt, gã ta vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười, khom lưng chắp tay nhận lỗi: "Vị huynh đài này đừng để ý, vừa rồi mấy người huynh đệ chúng ta mải nói chuyện quên để ý, mong đại nhân có lòng đại lượng, nếu không ta xin lỗi ngài, hoặc là..."
Một cảm giác lạnh băng truyền tới đầu ngón tay giống như tuyết bay giữa tháng chạp, đánh thức một kẻ luôn cáu kỉnh, câu tàn nhẫn sắp nói ra xoay ba vòng bên miệng cũng đành nuốt xuống. Phú Tuyết Y gay gắt nắm chặt đoản đao giống như nắm cọng rơm cứu mạng, một nỗi sợ hãi xa lạ cứ quẩn quanh trong lòng hắn như rắn độc cắn nuốt tất cả niềm vui hắn tìm được trong đau khổ.
Tiếng tăm vang dội "Phú Thập Thất" mất hết võ công, nếu hắn không tìm người khác gây rối, liệu phiền toái sẽ buông tha hắn?
Kẻ thủ lĩnh nhìn người nam nhân thô bạo mặc áo đen kia bỗng nhiên im bặt không nói, trong lòng gã ta cảm thấy may mắn, đang định xoay người đi, thì khóe mắt gã chợt nhìn thấy đoản đao trong tay người này có vài phần quên thuộc. Gã ta chép miệng, cau mày, lén lút đưa mắt lên đánh giá qua một chút.
Y phục màu đen, mũ có rèm, đoản đao chạm khắc hoa văn mây trôi... Gã lập tức kinh sợ tới mức trợn trừng hai mắt, vừa nghĩ vừa sợ mà lùi lại hai bước, buột miệng thốt ra một cái tên: ".. Phú, Phú Thập Thất?"
Phú Tuyết Y Mạc Bắc, Vân Trung Tuyết, chặt đầu khóa miệng, lưỡi đao nhuốm máu, có ai không biết không hiểu đâu.
Thấy mình bị người khác nhận ra, Phú Tuyết Y giấu khuôn mặt ở dưới lớp màn che trắng bệch, trong mắt hắn chứa sự lạnh lẽo giống như muốn đem ba tháng đông lạnh hóa thành sương mù, từ trong miệng thốt ra một câu nói lạnh băng: "Cút!"
Nghe thấy cái tên kia, vài người đã khiếp sợ rồi, nhìn thấy hắn không hề che giấu sát khí, bọn họ lập tức sợ tới mức hai đùi run rẩy, chạy trốn.
Vừa hay lúc này tiểu nhị của quán mang thức ăn lên, cậu nhìn thấy bầu không khí ảm đạm giữa mọi người dâng trào, dứt khoát đặt tô mì Dương Xuân xuống, cúi đầu thì thầm nói "Khách quan từ từ dùng bữa" rồi nhanh chóng lui xuống.
Bị mọi người vây xem, Phú Tuyết Y cũng không hề phân tâm để ý, hắn lau đôi đũa vài lần, sau đó tỏ vẻ không coi ai là gì mà dùng bữa.
Người trung niên làm thủ lĩnh kia trong lòng cảm thấy kinh hãi, nhưng khi gã thấy Phú Tuyết Y chỉ nói lời độc ác chứ không rút đao ra thì lại cảm thấy có chút kỳ quái, trong không khí có đủ loại mùi hương xen lẫm trong đó có cả mùi thơm của mì và thoang thoảng mùi máu tươi. Gã ta nheo lại đôi mắt sắc sảo, lớn gan hỏi: "Các hạ... Thật sự là Phú Thập Thất?"
Phú Tuyết Y rùng mình trong lòng, tiếp tục trầm mặc không nói.
Nhìn thấy người nam nhân áo đen trước sau vẫn không hề có phản ứng đáp lại, tay cầm đũa cũng không có bao nhiêu lực, trên mặt người trung niên nở ra một nụ cười tàn nhẫn. Gã mạnh dạn tiến tới bên cạnh Phú Tuyết Y, tùy tiện ngồi xuống, quả nhiên đúng như dự đoán gã càng lúc ngửi thấy mùi máu càng nồng nặc: "Đầu năm nay, bất cứ ai cũng có thể giả dạng thành Phú Thập Thất..."
Không đợi Phú Tuyết Y tấn công, gã ta đã cầm lấy bát mì Dương Xuân nóng hầm hập đổ lên đầu Phú Tuyết Y, căm hận nói: "Không nói dối huynh đài, tại hạ và Phú Thập Thất có thù oán với nhau. Lúc trước ta bị Phú Thập Thất đem đoản đao Vân Trung Tuyết giống cây đao trong tay của người đặt lên cổ, nếu không phải có một vị hòa thượng đi ngang qua cứu giúp, tại hạ suýt nữa mất mạng về với Hoàng Tuyền, hình dạng, kích thước, hoa văn của Vân Trung Tuyết, ta dù cho là nằm mơ cũng thấy rõ."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)Bị một bát canh nóng đổ trực tiếp lên người, nước canh nóng rực dính vào lớp màn che khiến khuôn mặt hắn đều nổi lên mảng đỏ. Mặc kệ bản thân bối rối, Phú Tuyết Y nén tiếng rên đau trong miệng xuống, nắm lấy đoản đao, dùng hết sức tấn công vào cổ kẻ kia.
Người đàn ông cũng không ngồi yên chờ chết, gã túm lấy Phú Tuyết Y bằng một tay, né tránh chiêu thức suy yếu kia, sau đó gã đoạt mất đoản đao sắc bén trong tay hắn, dùng tay khác kéo chiếc mũ có rèm trên đầu hắn vứt xuống đất, hung hăng dẫm dưới chân, ngẩng đầu trừng mắt: "Mặc kệ người có phải Phú Thập Thất hay không, cầm theo Vân Trung Tuyết, đừng tưởng chuyện này ta có thể bỏ qua dẫ dàng như vậy."
Chén vại vỡ nát tung tóe khắp sàn, nhìn thấy khách quan đánh nhau, ông chủ cùng tiểu nhị run bần bật ôm lấy nhau, bọn họ rúc vào trong góc tránh bàn ghế bay tới va vào.
Khuôn mặt Phú Tuyết Y đỏ bừng cùng với đống hỗn độn trên đầu, hắn nhìn chằm chằm vào đoản đao phản chiếu ánh sáng trắng kia, giọng điệu lạnh nhạt: "Trả lại cho ta."
Người đàn ông trung niên liếc nhìn đoản đao, mang vẻ mặt đắc ý, đung đưa hai tay: "Ngươi tự mình tới lấy đi."
Phú Tuyết Y lao tới, nhưng mắt hắn chợt lóe lên khi nhìn thấy người đối diện, thu lực nhưng do không ổn định nên bổ nhào vào bàn, miệng vết thương trên ngực đều bị xốc tới nứt ra, đau đến mức máu trào ra từ cổ họng. Đau, toàn thân đều đau, chỉ cần hắn vận khí, toàn bộ kinh mạch trong người sẽ có cảm giác như là bị người khác cầm dao đâm.
"A Di Đà Phật——" Lúc này một câu niệm phật quên thuộc vọng lại giống ánh nắng bình minh xuyên qua lớp sương mù.
Khuôn mặt Phú Tuyết Y ngẩn ra đan xen sắc trắng đỏ, hắn không nhịn được quay đầu lại, liền nhìn thấy một tăng nhân cầm một chuỗi hạt phật màu nâu đang cúi đầu nhìn hắn. Tuy nhiên có bàn tay đánh úp một chưởng ở đằng sau, hắn đột nhiên lảo đảo tiến về trước.
Trong cơn hoảng loạn, Phú Tuyết Y chớp mắt, đứng trơ mắt nhìn mũi đao sắc nhọn của Vân Trung Tuyết đang từng bước tiến tới gần mình.
Lưỡi đao lóe sáng nhưng chỉ trong chốc lát. .
Truyện Kiếm HiệpPhú Tuyết Y trợn to hai mắt, nhìn thế giới điên đảo qua màn sương mù, trời xanh mây trắng ở trước mặt lộn ngược lên xuống hai lần. Điều cuối cùng hắn nhìn thấy chính là vẻ mặt kinh ngạc của Tịch Trần bóp nát chuỗi phật châu trong tay, mấy viên phật châu nhỏ tinh xảo rơi lạch cạch xuống mặt đất, lăn lộc cộc tới trước mặt Phú Tuyết Y.
Hóa ra đại hòa thượng như mặt giếng cổ không gợn sóng cũng có lúc thất thố như vậy, Phú Tuyết Y cuối cùng nghĩ.