Ngoại y phượng hoàng đỏ thẫm, đường viền được trang trí bằng những sợi chỉ vàng lượn sóng, tơ hồng thêu ra từng đóa mai nở kéo dài từ vai đến eo, kết hợp với một cái thắt lưng mỏng màu đỏ nhạt. Bộ hỉ phục này nhìn có vẻ đẹp đẽ, quý giá mà cũng không kém phần thanh nhã.
"Vậy ngươi chuẩn bị gả đi sao?" Lam Ẩn vừa mở miệng liền cảm thấy không khí trong khách điếm thấp hơn một chút, vội ngoan ngoãn im miệng lại.
Lão trấn trưởng tới đưa hỉ phục nhìn Tạ Yến lấy lòng, thuyết phục: "Phu... công tử, có thể được phụng dưỡng Sơn thần đại nhân chính là phúc khí trời ban đó!"
Bồ Tân Tửu vươn tay vuốt ve tay áo, gật đầu đồng ý: "Nếu ngươi mặc vào nhất định là quốc sắc thiên hương.*"
*Quốc sắc thiên hương: Vẻ đẹp của nước, mùi thơm của trời, tức sắc nước hương trời, chỉ người đẹp tuyệt trần.
"Quần áo để đó xong rồi ngươi đi đi." Tạ Yến nhìn lão trấn trưởng, vuốt cằm trầm tư, "Ngày mai qua đón... người."
Vốn đã chuẩn bị một bụng lý do để thoái thác, vừa nghe vị công tử trước mặt chưa nói hai lời đã đồng ý, lão trấn trưởng lập tức cười tới không khép được miệng: "Công tử, giờ lành ngày mai gặp nhé."
Nhịn không được liếc nhìn thằng nhóc không hiểu chuyện, tiện đà Tạ Yến nhìn Bồ Tân Tửu lấy lòng: "Bồ ca..."
Rùng mình trong lòng, Bồ Tân Tửu vội nhảy ra xa vài bước, còn nhớ rõ lần trước Tạ Yến gọi hắn như vậy thì vẫn đang ở Phong Đô, yêu cầu Bồ Tân Tửu tìm cho hắn một cái đàn ngọc, kết quả... tất nhiên thảm không nỡ nhìn. Bồ Tân Tửu sợ đến mức nói lắp: "...Làm, làm gì? Đừng tìm ta, ta không biết gì cả!"
Cũng không rảnh lo cho Giản Tố Ngu tâm trạng không tốt đang tỏa khí lạnh, chợt lóe lên chuyển tới sau lưng hắn, nhắm mắt đẩy người phía trước ra: "Có chuyện gì thì tìm Chỉ Thủy Kiếm Thánh thần thông quảng đại này đi!"
Đường đường là quỷ vương mà lại bị dọa thành thế này, Tạ Yến trợn trắng mắt: "Tìm huynh ấy làm gì? Bắt huynh ấy mặc áo cưới sao?"
Đùa gì vậy, hắn chẳng qua chỉ là muốn mượn tiểu quỷ của Bồ Tân Tửu thôi mà, cũng đâu phải... cũng đâu phải bắt y đi tìm đàn. Nhìn đức hạnh của Bồ Tân Tửu, ít nhiều gì thì hắn đàn 《 Phượng Cầu Hoàng 》 vẫn có thể nghe lọt tai cơ mà...
"Ta mặc." Giản Tố Ngu nhàn nhạt nhìn áo cưới để trên bàn, sau đó nhìn mặt Tạ Yến, lặp lại, "Ta mặc vẫn ổn hơn."
"Sư tôn?!" Lam Ẩn kinh ngạc đến mức hàm sắp rớt xuống, sư tôn uống nhầm thuốc rồi sao?
Hả? Ý hắn không phải như vậy mà! Thấy Giản Tố Ngu nghiêm túc muốn lấy hỉ phục trên bàn, Tạ Yến nhanh chân chạy tới đoạt lấy nó, ném lên mặt Bồ Tân Tửu, rầu rĩ nói: "Mặc cái gì mà mặc! Ta chỉ muốn Tân Tửu gọi một tên tiểu quỷ tới gả thay sau đó dẫn tới sau lưng Sơn Thần thôi mà."
Nếu Giản Tố Ngu mặc một bộ đồ đỏ như vậy đi thành thân, mặc kệ có phải diễn kịch hay không Tạ Yến đều có cảm giác bản thân sẽ không nhịn được mà giết người. Tưởng tượng có người nhìn thấy dáng vẻ y như thế, hắn thật sự muốn...
"Này!" Quen biết nhiều năm, Bồ Tân Tửu thấy hỏa văn trên cổ hắn ngày càng diễm lệ, duỗi tay chụp Tạ Yến, "Bình tĩnh bình tĩnh, để ta thử. Chỉ là hỉ phục quá lóa mắt có thể đuổi bệnh trừ tà, sợ là sẽ làm tiểu quỷ của ta bị bỏng rát. Vậy nên ngươi cho ta một buổi tối thử đã." Nói xong ném hỉ phục vào ngực Giản Tố Ngu, nhún vai, "Nhưng ta không đảm bảo thành công. Nếu không được, các ngươi tự lo nhé..."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Trở lại phòng, hắn ngẩn người, sửng sốt tận hai canh giờ, trong đầu luôn mơ màng hiện lên khuôn mặt làm hắn nhiều năm nhớ thương đêm ngày. Tạ Yến bực bội, uống hết mấy bình trà, đồng thời hỏa văn trên cổ nhấp nháy chợt hiện chứng tỏ nội tâm dao động của chủ nhân. Bị bộ hỉ phục kia kích thích, Tạ Yến suy ngẫm toàn bộ. Năm ấy Giản Tố Ngu một mình tới Phong Đô, kết quả bị Tạ Yến đã mất hết tâm tính cưỡng ép mặc một bộ đồ đỏ còn kéo y đi bái đường. Nếu không phải sau đó Bồ Tân Tửu kinh ngạc vô cùng rồi vả hắn một phát cho tỉnh, Tạ Yến cũng không biết luân nhập ma đạo, mất đi lý trí bản thân sẽ làm những chuyện hoang đường gì nữa.
Nếu Bồ Tân Tửu cũng không có cách, đánh không được thì bản thân mặc thôi. Tóm lại, phải lấy quần áo về. Tạ Yến hạ quyết tâm, siết chặt bàn tay, gõ cửa phòng Giản Tố Ngu: "...Sư huynh?"
Qua nửa ngày vẫn không ai đáp lại.
Chẳng lẽ là đi ra ngoài rồi? Cũng tốt, nếu không thì trực tiếp vào lấy vậy, Tạ Yến vừa nghĩ liền đẩy cửa vào.
Vừa nhìn lên lại phát hiện có người!
"Rầm!" Tạ Yến lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai lập tức đóng cửa, tuyệt đối không thể để người khác thấy y như vậy...
Người trước mặt hắn đang quay lưng lại, rõ ràng bộ đồ y đang mặc là hỉ phục đỏ rực. Tiêu Luyện trên người y lúc có lúc không tỏa kiếm quang màu xanh nhạt ra bốn phía, giống như đang sốt ruột. Giản Tố Ngu nghe tiếng không khỏi xoay người lại, mím môi mỏng, đầu tóc trắng như tuyết, sắc mặt ửng đỏ như hoa đào tháng ba, đôi mắt đạm mạc mọi ngày đang gợn sóng, đầy yếu ớt... rõ ràng đang rất gấp. Chắc Giản Tố Ngu nghĩ hắn sẽ đi làm mồi, thế nên muốn thử đồ trước, ai ngờ được Tạ Yến lại đột ngột xông vào.
Nhìn bộ dạng lạnh băng cấm dục ngàn năm không đổi của Giản Tố Ngu quen rồi, hình như cũng chưa từng thấy hắn thất thố như vậy... tràn đầy phong tình. Ánh mắt Tạ Yến nhìn vào làn da trắng mịn trên xương quai xanh lấp loáng giấu dưới vạt áo hỗn độn của Giản Tố Ngu, khó nhịn mà ngây người.
Thật là... vừa đẹp vừa ngon.
Một lúc lâu sau, Giản Tố Ngu cùng hỉ phục bí mật đánh một ván cờ rồi đơn giản từ bỏ giãy giụa. bình tĩnh hạ hơi, thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi: "...Đẹp sao?"
Tạ Yến theo bản năng gật đầu, rồi mới phục hồi tinh thần nhanh chóng lắc đầu, hoảng loạn xua tay giải thích: "Ta, ta nghĩ trong phòng không có ai... Lại nghĩ nếu bên Tân Tửu không được, thì ta sẽ làm mồi dụ... Hả? Huynh cách ta gần quá rồi đấy..."
Thấy người trước mặt thuấn di lại gần, Tạ Yến lo lắng nhón chân dựa vào ván cửa, chỉ hận không thể biến thành một bức tranh phúc hậu, vô hại dán chặt lên cánh cửa, kéo cũng kéo không ra.
Giản Tố Ngu cúi đầu, sợi tóc trắng tuyết rơi xuống, một tay đặt lên vai Tạ Yến, nhẹ giọng hỏi: "Xấu?"
Hương thơm ấm áp bay đầy trong lòng, Tạ Yến siết chặt miếng vải bên người, thầm nói phi lễ chớ nhìn, vội vàng quay đầu đi, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của Giản Tố Ngu đang phả vào cần cổ nhạy cảm của hắn, không khỏi run lên.
Giản Tố Ngu tự nhiên nhận ra sự khẩn trương khó giấu cùng đáy mắt hơi đỏ của Tạ Yến... là dấu hiệu cho thấy Tạ Yến đang kích động. Vì thế, y nheo mắt tiến gần thêm chút nữa. Dang tay ôm Tạ Yến vào lòng, siết chặt hạ giọng nói giống như sợ làm phiền cái gì: "Mười năm thanh tỉnh, tìm đệ khắp nơi cũng chẳng thấy. Nếu đây là mơ, đừng tỉnh lại."
Tạ Yến vốn định đẩy Giản Tố Ngu ra lại bị thanh âm, câu từ nhẹ nhàng lại đau đớn của y khiến trong lòng nhiễu loạn, đôi tay đang muốn giãy giụa khựng lại giữa không trung một lát, muốn ôm nhưng lại siết chặt thành nắm, vô lực thả xuống.
"Tạ Yến, điều kiện đệ đưa ra ở đại bỉ trong tông phái, ta đáp ứng... Chúng ta kết đạo lữ đi."
Đạo lữ? Tạ Yến giật mình, lúc đó hắn có nói cái gì sao? Vừa định mở miệng dò hỏi, lại cảm thấy trên môi mềm ấm, sự mềm mại cháy bỏng không thuộc về bản thân xâm nhập vào trong miệng, khiến Tạ Yến không khỏi nheo mắt, khóe mắt trở nên đỏ ửng.
Trong mắt đều là người mình thích, quanh thân đều là hơi thở ấm áp của y, thật là quá, quá điên cuồng. Tạ Yến bị hôn đến thất điên bát đảo, cũng chẳng còn nhớ rõ mình đã mơ ước người trước mắt này bao nhiêu năm rồi... tâm ma này có chỉ vì nhìn thấy một thoáng kinh hồng lúc trước.
Lúc bị Giản Tố Ngu thế mạnh áp trên giường, Tạ Yến còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã nói gì khiến y nhớ lâu thế. Đến tận lúc bên hông buông lỏng, lồng ngực mịn màng tiếp xúc với không khí ấm áp, Tạ Yến như bừng tỉnh từ trong mơ, dùng sức đẩy người ở trên ra.
Thấy dưới đôi mắt ảm đạm của Giản Tố Ngu đã ửng đỏ, Tạ Yến cúi đầu, biết rõ tình huống của mình cũng không khá hơn là bao. Hắn hít sâu mấy hơi, đè nén cơn nóng trong lòng, chậm rãi sửa sang lại quần áo, thản nhiên đáp: "Mơ thì đã sớm tỉnh rồi."
Giản Tố Ngu mím chặt môi, không trả lời trong một lúc lâu, nhưng khi Tạ Yến đứng dậy chuẩn bị rời đi, một lóng tay chợt phất ra cơn gió dập tắt nến, ôm Tạ Yến nằm xuống.
Lúc trước bởi vì ủy thác ân cần của Liễu bá phụ bị Tạ Yến vứt ra sau đầu nên mới tạo ra cái chết của Liễu Cô Đăng cùng bi kịch của Thiên Đô Hải Vân. Giữa bọn họ chính là huyết hải thâm thù, cái chết của Liễu Cô Đăng như cái gai trong lòng khiến Tạ Yến dù thế nào cũng không có cách tha thứ cho chính mình.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Ai nói cho hắn biết đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây...
Hai con người trong lòng đầy tâm sự thức trắng một đêm, mở to mắt tới tận bình minh.
"Nhìn cái bộ dáng ỉu xìu, buồn bã của ngươi đi này." Bồ Tân Tửu giống như an ủi vỗ vai Tạ Yến, "Nhắc tới vụ tinh thần, ta tìm được mồi tốt cho ngươi rồi."
"Ai?" Tạ Yến dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, che miệng ngáp một cái.
Đắc ý chớp mắt, Bồ Tân Tửu búng tay một cái, chỉ thấy một vị mặc ngoại y đệ tử của Thiên Đô Hải Vân xuất hiện bên cạnh hắn, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Sâu ngủ nhìn qua, Tạ Yến tròn mắt kinh ngạc: "Trời ạ! Hóa ra là ngươi?"
"Này, gọi ta có chuyện gì?" Liễu Thời Tân cũng có vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, dựa cột tức giận nói.
"Lúc ta tới Thiên Đô Hải Vân, hắn vẫn luôn canh giữ bên Minh Hồng không chịu đi, cho nên bỏ lỡ giờ đầu thai không có nơi để đi, thế là ta giữ hắn lại." Bồ Tân Tửu giải thích.
"Câm miệng! Nhắc nữa ta bãi công!" Vẻ buồn ngủ trên mặt Liễu Thời Tân biến mất, khuôn mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, trực tiếp tạc mao, "Ai canh giữ cái đồ phế vật đó chứ! Ta... ta chỉ muốn nhìn Thiên Đô Hải Vân của ta một chút thôi mà! Đúng vậy! Ta chỉ là muốn canh giữ nước non, phong cảnh cực tốt của Thiên Đô Hải Vân thôi! Cái đồ phế vật kia sống hay chết có liên quan tới ta sao?"
"Ồ?" Tạ Yến cảm thấy tức cười với da mặt mỏng của hắn, "Vậy ai thà hy sinh thân mình để chắn kiếm cho Liễu Minh Hồng giúp hắn giữ mạng ấy nhỉ?"
"Tạ Khinh Cuồng, cái đó... đó chỉ là do ta không cẩn thận trẹo chân một chút thôi! Không cẩn thận thôi các ngươi hiểu không?" Liễu Thời Tân đỏ mặt ngạnh cổ, cứng rắn biện giải, "Không được cười! Cười nữa ta bãi công đấy!"
"Được được được! Ta không cười nữa! Vậy vụ làm mồi kia đành nhờ ngươi vậy." Tạ Yến nhịn cười, đem hỉ phục đỏ thẫm trên bàn ném qua cho hắn.
Không ngoài dự đoán, mặt Liễu Thời Tân đen lại: "Ta muốn bãi công..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT