Editor: Thao VoBeta: Jenny Thảo"Ngươi tỉnh rồi? Ngươi uống một chút cháo trước đi, ta xuống dưới lầu gọi sư huynh lên xem vết thương trên người giúp ngươi."
Một thiếu niên nhỏ tuổi mặc quần áo màu trắng không vừa người thấy hắn tỉnh lại, trên mặt liền hiện lên tia vui vẻ, vội vã chạy xuống dưới lầu báo tin.
Hở? Đám tiểu bối này vẫn còn hiểu 'tri ân báo đáp' sao? Tạ Yến đã đói đến mức ngực bị ép vào lưng từ lâu, hắn cầm lên chén cháo bắt đầu ăn ngấu nghiến, hắn chưa bao giờ cảm thấy món cháo trắng có thể ngon như vậy.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, hình như hắn đang ở trong một nhà trọ, tuy phòng có chút nhỏ nhưng đều được bày biện đầy đủ.
Sau khi Tạ Yến giải quyết xong chén cháo lớn, hắn đứng dậy nhảy hai cái, phát hiện bản thân hắn đã được tắm rửa sạch sẽ, nhìn qua rất mát mẻ và thoải mái, hắn cũng được thay cho một bộ quần áo màu trắng... Nhưng nó hơi nhỏ, không biết ai trong số bọn họ đã nhường cho hắn.
Hắn cầm lấy chiếc gương trên bàn lên quan sát mặt mình, may mắn không có bị thiếu cái mũi hay con mắt nào, vẻ ngoài từ trên xuống dưới của hắn vẫn giống y hệt lúc trước. Khuôn mặt tuấn lãng(*), đôi mắt đào hoa như biết cười. Nếu hắn không phải đã hồn phi phách tán thì đã nghĩ rằng thân thể này vốn dĩ là của hắn. Nhưng Phái Huyền Âm hận không thể mang xác hắn đi cho chó ăn. Xuống mồ mà vẫn toàn thây? Không thể nào.
(*) Tuấn lãng: tuấn tú và lãng tử.
Sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: Con chó của hắn đâu?
Lúc hắn đang thử phá giải kết giới, không phải Nhị Hoàng còn ở bên cạnh hắn yên lặng gặm táo sao? Nó đâu rồi?
Tạ Yến có chút uể oải khi hắn để lạc mất con chó đã mang ơn cứu mạng mình.
Một lát sau, hắn quyết định đi xuống lầu dò hỏi đám tiểu bối kia.
Lúc Tạ Yến vừa mới bước gần tới cửa, hắn muốn mở miệng hỏi thì lại nghe thấy giọng nói cung kính của Vân Hề ở trong phòng.
"Sư bá đến đây là do nghe được 'mật âm truyền ngữ' sao? Buổi tối hôm đó quả thật xác sống rất nguy hiểm, các đệ tử dàn trận chiến đấu nhưng không đánh lại nó, may mắn là có một vị tiền bối thần bí dùng tiếng sáo đẩy lui kẻ địch."
Sư bá? Chính là vị sư bá dạy cách độ hóa yêu ma cho đám đệ tự kia? Nếu hắn không bị trục xuất ra khỏi môn phái, có lẽ hắn với cái vị sư bá của đám tiểu bối này có thể coi như là người cùng thế hệ. Ừm, có vẻ người này không lớn tuổi lắm... Tạ Yến vểnh tai lên.
"......Tiếng sáo?"
Một giọng nói lạnh lùng hỏi ngược lại, mang theo một chút nghi ngờ hiếm có.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi...
Tạ Yến nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong đầu hắn liền vang lên hai chữ này.
"Đúng vậy, tiếng sáo.... rất khó nghe...."
Vân Hề nhìn gương mặt lạnh lùng của người trước mắt, không khỏi chú ý tới lời nói của mình. Bản thân hắn vừa mới được người ta cứu thế mà lại bàn luận không hay sau lưng người ta, như vậy hình như không được tốt lắm.
"Vị tiền bối kia thổi một khúc, những mảng băng lập tức bò tới phía sau xác sống khiến nó bị đông cứng thành tảng băng, không thể nhúc nhích.... À đúng rồi, phía dưới cây sáo trắng ngọc đó có treo một cái kiếm tuệ cực kỳ xấu."
"Kiếm tuệ xấu xí?"
"Đúng vậy, màu sắc sặc sỡ, trông rất rối loạn...."
Vân Hề nhìn thấy sắc mặt người trước mặt càng ngày càng lạnh, hắn không dám nói tiếp.
Một sự im lặng đè ép đến bức người, im lặng đến mức không khí xung quanh cũng phải đông cứng.
".... Toái băng."
Hai chữ thốt ra lại mang theo sự run rẩy, giống như vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi. Tạ Yến nghe thấy liền sợ hãi khiếp vía.
Giống như bừng tỉnh, Tạ Yến thần tốc quay trở lại phòng, lật chiếc gối đầu lên và tìm được Toái Băng.
May mắn là đám tiểu bối đó có tâm tư đơn thuần, không có ý gì với Toái Băng. Tạ Yến thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy bản thân hắn quá nhỏ nhen, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Toái Băng vốn là bảo vật của Phái Huyền Âm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Yến lập tức bước tới bên cửa sổ.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng kiếm lao vút tới như đang xuyên qua không khí.
Tiêu Luyện ra khỏi vỏ? Xem ra Giản Tố Ngu thật sự muốn giết hắn....
Hắn không khỏi ngẩn người, thế cho nên lúc leo lên cửa sổ chạm khắc hoa văn, chân phải bước hụt, cả người lảo đảo ngã về bên phải. Mấy giây tiếp theo hắn chỉ cảm thấy có thanh kiếm lướt qua vai trái của mình, một luồng kiếm khí xâm nhập vào cơ thể, giống như một trận khí lạnh, làm cho hắn đau đến cắn chặt răng, không ngừng hít sâu thở ra.
Sau khi ổn định lại hơi thở, hắn vận khí vào bước chân, dưới chân lập tức sinh ra gió, hắn giống như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà trọ.
May mắn kỹ năng chạy trốn của hắn từ trước tới nay chưa bao giờ kém, cho nên mới thành công trốn thoát.
Không nghĩ tới, hắn chỉ tùy tiện sử dụng 'mật âm truyền ngữ' thế mà lại dẫn người Phái Huyền Âm đến đây. Không ngờ người tới lại là Giản Tố Ngu, thật không thể không chạy.
Nghĩ đến Giản Tố Ngu, trong người hắn bỗng dâng lên một luồng khí lạnh, toàn thân đau nhức, đầu đau nhưng ngực càng đau hơn.
Năm đó chính tay hắn đâm chưởng môn Phái Huyền Âm, đốt cháy Linh Sơn, Huyền Âm bị diệt môn. Sau đó hắn bị đệ tử thân truyền của chưởng môn, Giản Tố Ngu, tay cầm bảo vật trấn áp.... Toái Băng bị phong ấn ma tính, một kiếm xuyên tim, hồn phi phách tán.
Đây là nhân quả. .
Đam Mỹ HayHắn vĩnh viễn nhớ rõ gương mặt tuấn mỹ như trích tiên(*) của Giản Tố Ngu. Khi đó, mày của Giản Tố Ngu nhíu chặt như kết một tầng sương, con mắt nhắm chặt, giống như vật trước mắt đang làm bẩn mắt hắn.
(*) Trích tiên: đẹp như tiên.
Một người ích kỷ đáng ghê tởm như hắn, sao có thể không nhận lại sắc mặt ghê tởm từ người khác? Nghiền nát thì làm sao?
Lòng người lạnh lẽo, nịnh nọt, bỏ đá xuống giếng, cho nên bọn họ đều đáng chết!
Hắn cảm thấy lồng ngực mình cuồn cuộn như có thứ gì đó sắp trào ra, Tạ Ngôn theo bản năng sờ gáy, trơn bóng như lúc ban đầu.
Kim châm phong ma đã hết công dụng...
Hắn bừng tỉnh nhưng chỉ khôi phục một chút thần trí.
Trong cơ thể vẫn còn tia kiếm khí lạnh đang quấn lấy nguồn linh lực. Chân khí chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng không thể ức chế được, lan tỏa khắp người.
Thêm chuyện cũ năm xưa vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, Tạ Yến ngước mặt lên, con ngươi hắn đã hiện lên một thứ ánh sáng quỷ dị đỏ sẫm.
Tạ Yến đột nhiên bay lên đứng ở ngọn cây bạch dương cao nhất của khu rừng ngoại ô phía đông. Đặt Toái Băng lên môi, thổi một khúc khiêu khích. Những chiếc lá dưới chân hắn bắt đầu phát ra tiếng giòn vang, dần dần bị đóng băng sau đó lan tỏa ra toàn bộ cây. Một phút sau, ở dưới cái nắng gay gắt của giờ Ngọ(*), một cây cổ thụ đã bị đóng băng, như một mũi nhọn chọc xuống phía dưới.
(*) Giờ Ngọ: từ 11:00 đến 13:00 trưa.
Lúc sau hắn siết chặt lòng bàn tay, phát ra một tiếng "răng rắc...", toàn bộ cây cối lập tức bị ngọn lửa bùng lên thiêu đốt. Hắn đứng trong ngọn lửa mà lông tóc không hề bị hư tổn, hoa văn hình hoa Tử Đằng màu đen trên cổ mờ nhạt như ẩn như hiện. Hắn để quần áo của mình được tùy ý nhuộm thành màu đỏ hồng, không nhịn được cất lên tiếng cười ha hả đầy kiêu ngạo.
Bây giờ Toái Băng nằm trong tay hắn.
Đây là luân hồi.
Đối với khả năng có thể giết chết yêu ma quỷ quái, ai lại không diệt trừ chúng một cách sảng khoái?
Độ hóa?
Lý luận suông, hoa ngôn xảo ngữ!(*)
(*) Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa.
...
Một thiếu niên chần chừ đi về phía con thuyền, như cảm thấy trên thuyền như có 'mãnh thú hồng thủy'(*) vậy. Thiếu niên đột nhiên che miệng lại, vội vàng lui về phía sau.
(*) Mãnh thú hồng thủy: thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ.
Tạ Yến đã quan sát cậu thiếu niên này trong vòng hai canh giờ ở bến tàu.
Tiểu công tử này tuổi còn trẻ, so với đám tiểu bối ở Phái Huyền Âm xem ra còn nhỏ tuổi hơn. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh biển, trên áo choàng có thêu một con rồng không sừng bốn chân đang lội nước, mỗi viên trân châu thêu ở đôi mắt rồng đều có kích thước bằng ngón tay trỏ, sinh động như thật. Bội kiếm của hắn lóe lên một đoạn ánh sáng lộng lẫy, kiếm khí bức người, nhưng chủ nhân của nó lúc này lại phí của trời dùng thanh kiếm chống trên mặt đất, để tránh bản thân bị té ngã.
Đặc điểm hoa văn của gia tộc Đông Hải chính là con rồng bốn chân đang lội nước. Tạ Yến đã từng nhìn thấy nó ở cổ tay áo của mợ và Lam Nguyệt Thời. Lam Gia cũng là một thế gia trong giới tu tiên. Tổ tiên bọn họ từ cướp biển trở thành thương nhân, dựa vào ưu thế độc quyền vận chuyển hàng trên biển xuyên quốc gia, kiếm ra không biết bao nhiêu hoàng kim trân bảo, lại không gần Trung Châu nên nghiễm nhiên trở thành một đế quốc trên biển.
Đại tiểu thư Lam gia thường nói một câu thế này: "Có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề khó". Nhưng lưu lạc bên ngoài giang hồ, làm gì có ai không giương đao múa kiếm, hằng năm bọn họ liều mạng phiêu bạt trên biển thì sẽ luôn gặp một số sự kiện quỷ dị nằm ngoài tầm hiểu biết, may mắn người đứng đầu Lam gia có tố chất tài giỏi, được cao nhân chỉ bảo mà bước vào giới tu đạo. Tiếp đó, Lam gia thuận lý thành chương bước vào hàng ngũ những thế gia tu tiên.
Tạ Yến cảm thấy có lẽ hắn đã gặp được tiểu công tử nào đó của Lam gia, hơn nữa cậu ta còn rất giống với mợ hắn.... đều say tàu.
Kỳ thật ngoại trừ hắn, còn có một đám người đang đứng xếp hàng sau lưng, chờ lên thuyền, đúng vậy, bọn họ đều đã đợi hai canh giờ.
Bởi vì nhìn cách ăn mặc của vị thiếu niên này là có thể đoán ra cậu ta là con nhà danh môn quyền quý. Quần chúng vây xem tuy giận nhưng không dám nói gì, chỉ ngầm thì thầm nói vài câu.
Khuôn mặt tuấn tú của vị thiếu niên này lóe lên một tia sắc bén, môi có chút trắng bệch, ánh mắt tối sầm, quay đầu nhìn ra đằng sau. Sau khi nghe thấy những tiếng khe khẽ nói nhỏ thì rống to:
"Các ngươi có gì phải gấp, có thể so với mạng người gấp hơn sao? Kết giới giam quỷ của nghĩa trang trong thành phía trước bị phá, cũng không biết tên nào không có mắt phá hủy."
Tạ Yến ngượng ngùng sờ mũi.
Thiếu niên cố gắng thử sức dích lên một chút, kết quả vẫn lui trở về, cậu ta không nhịn được che miệng lại, vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm vào người cầm lái con thuyền giống như có thù không đội trời chung.
Gặp được người Lam gia, hắn vẫn cảm thấy rất thân thiết. Nhưng đứa nhỏ này quá tùy hứng, náo loạn với một đám người. Lam Nguyệt Thời khi còn nhỏ cũng như vậy, đều cùng một khuôn đúc ra. Tạ Yến lắc đầu.
Đôi mắt của vị thiếu niên nhìn thấy khăn gấm trong tay hắn, trên mặt liền lộ ra ba phần kinh ngạc, tám phần ghét bỏ, nhếch miệng bướng bỉnh nói:
"Tránh xa ta một chút."
Tạ Yến đè giữ mũ sa(*) trên đầu, chớp mắt. Cảm giác cậu thiếu niên này rất quen mắt, quen mắt đến mức thân thiết, nhưng suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ ra cậu ta là ai.
(*) Mũ sa: mũ có một lớp vải mỏng rủ xuống dùng để che mặt.
Từ khi sinh ra, Lam Ẩn đã có tính cách cẩn thận, bất chợt thấy có một người xa lạ đội mũ sa tiến lại gần, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, nói:
"Biến."
Vừa nghe là biết, hắn có lòng hảo tâm lại bị biến thành người "lòng lang dạ thú". Tạ Yến có chút buồn bực, tuy rằng quan hệ giữa Lam gia và Tạ gia luôn không tồi, cũng không quá thân thiết. Nhưng thằng bé này được dạy bảo cũng quá kém rồi.
Tạ Yến bất chấp không quan tâm tới việc gìn giữ tác phong của một vị trưởng bối, hắn dứt khoát vén màn sa trước mặt sang một bên rồi khiêng cậu thiếu niên lên, ném vào trong khoang thuyền, cuối cùng hắn làm như chưa có việc gì xảy ra vỗ tay:
"Thật không biết lễ nghĩa, hôm nay ta thay mặt cha mẹ ngươi, dạy cho ngươi một bài học."
Đám quần chúng vây xem rất kinh ngạc, tỏ vẻ cảm thán hắn có thể lớn mật làm bậy.
Lam Ẩn lớn đến từng này, lần đầu tiên thấy có người dám đối xử với cậu ta như vậy, khuôn mặt nhỏ tức đến trắng bệch. Cậu ta chỉ vào Tạ Yến:
"Ngươi ngươi ngươi...."
Một hồi lâu vẫn nói không thành lời, chỉ có thể hung hăng ném chiếc khăn xuống đất, dẫm lên vài cái.
"Ta làm sao?"
Tạ Yến mỉm cười buông tay, cách một tám sa nhìn cậu thiếu niên đang chao đảo sắp té trên thuyền.
Năm đó hắn trèo mái xốc ngói, xuống đất trộm dưa, quậy đến từ trêи xuống dưới Tạ phủ gà chó không yên, thằng bé này còn chưa được sinh ra đâu. Hắn còn sợ không có biện pháp đối phó với loại hùng hài tử(*) này sao?
(*) Hùng hài tử: Đứa trẻ ngỗ nghịch, không nghe lời, liều lĩnh.
Cũng không muốn nói thêm mấy lời vô nghĩa, mũi chân Lam Ẩn chĩa xuống đất như muốn bay trở lại bờ, nhưng lại cảm giác cẳng chân mình bị dính chặt lấy sàn boong tàu, không động đậy nổi. Nhìn kỹ, từ lòng bàn chân đến cẳng chân đều bị kết một tầng băng ở bên ngoài, toàn bộ hai chân của cậu ta bị đóng băng trên thuyền. Lam Ẩn không thể nuốt trôi cục tức này, nhịn không được mắng:
"Ta muốn chặt hai tay của ngươi!"
"Ngươi thích đứng như vậy thì cứ đứng đấy đi."
Tạ Yến cầm Toái Băng xoay vài vòng, cười hì hì nói:
"Nếu ngươi không thể quản nổi miệng mình thì đừng nói nữa."
Trả lời hắn chính là một đường kiếm sáng đối diện. Trong đám người đã có vài tiếng hô thất thanh sợ hãi. Tuy hắn kịp thời quay đầu lại, dùng một tay bắt lấy thân kiếm, nhưng mũi kiếm sắc bén vẫn cắt đứt nửa khăn che mặt, lộ ra nửa khuôn mặt đang hơi kinh ngạc của hắn.
Có lẽ như việc này đã bị tiểu công tử Lam gia ghi hận trong lòng. Tạ Yến không sao cả, vô tư đùa giỡn thanh kim kiếm(*) trong tay, không khỏi cảm thán, đồ vật của Lam gia đúng là không phải vật thường.
(*) Thanh kim kiếm: kim (hoàng kim): kiếm mạ vàng.
Thân kiếm sắc bén phản chiếu đôi mắt ẩn ý cười của hắn:
"Kiếm này hóa ra lại là một bảo kiếm, ngươi ném nó lại đây cũng đừng có nghĩ dễ dàng lấy nó trở về...."
Giọng nói đột nhiên im bặt.
"Tu vi của các hạ cao như vậy, vì sao phải so đo hơn thua với một đứa trẻ?"
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Tạ Yến giống như bị đóng băng, giật mình, vội vàng đè thấp mũ sa che khuất mặt mình lại. Ngay cả kiếm đặt trên vai của hắn trong chốc lát đã hãm sâu hơn nửa tấc cũng không để ý.
Khi Lam Ẩn nghe thấy từ "Tiểu hài tử", cậu ta không phục mà hừ một tiếng.
Tay phải của Sở Từ cầm thanh kiếm đặt lên cổ người nọ nhưng thấy hắn không động đậy cũng không phát ra tiếng thì thuận tay lấy lại bội kiếm của Lam Ẩn về, tính giơ tay trái lấy cây sáo bên hông của người nọ thì nhận ra một luồng khí lạnh lẽo thẩm thấu vào đầu ngón tay mình khi chạm tới quần áo hắn, theo bản năng rút tay trái trở về.
Quả nhiên phía bên tay áo đã bị đông cứng thành một đường băng dài.
Sau đó hắn bỗng phát hiện người trước mắt đã sớm lùi ra xa năm bước, dáng người đĩnh bạt đứng trên một đầu khoang thuyền khác, lạnh lùng chăm chú nhìn bọn họ, không nói một lời nào. Trong khi tay phải của hắn vẫn đang duy trì tư thế cầm kiếm, không thể động đậy.
Tạ Yến cẩn thận đánh giá người đàn ông mặc áo đỏ giáp bạc trước mắt này. Năm tháng cũng không để lại trên mặt hắn bất kỳ dấu vết nào. Chỉ cảm thấy cả người hắn càng ngày càng thành thục và trầm ổn theo thời gian. Sở Từ, trong lòng hắn thầm mặc niệm cái tên này, quả nhiên là kẻ thù, mới càng dễ dàng sa vào tình cảnh oan gia ngõ hẹp.
Tạ Yến nheo đôi mắt lại, phất tay hủy bỏ băng trên tay áo của Sở Từ.
"Mất mặt."
Lam Ẩn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, quay đầu nhìn đàn cá tung tăng bơi trong nước. Không lâu sau cậu ta cảm thấy đầu có chút choáng váng. Cậu ta ngẩng đầu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tạ Yến, dùng con mắt hình viên đạn như muốn đem hắn lăng trì vạn lần.
Không để ý tới tính tình cáu kỉnh của cậu thiếu niên, Tạ Yến thấp giọng mở miệng nói một câu có vẻ uy hiếp:
"Ta đã nói rồi, không nói được chuyện tốt thì đừng nói."
Người đứng ở phía sau sợ tới mức vội vã che miệng lại.
"Tiểu Ẩn, ta thấy không có chuyện gì cần ngươi làm, muốn gọi ngươi quay về. Nhưng lại không ngờ đến nửa đường thì nhận được tin ngươi đưa tới."
Sở Từ xoa cánh tay, tâm tình rất tốt giải thích.
Tạ Yến chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Sở Từ sẽ bước chân lên con đường tu đạo.
Khác với phủ Tạ quốc sư chuyên về tinh thông âm dương, hiểu việc đời. Sở gia qua nhiều thế hệ trung lương, ba đời làm quan, cưỡi ngựa đi khắp nơi chinh chiến. Vì triều đình mà lập nhiều công lao hiển hách, thực xứng danh với thế gia làm quan hiển quý vẻ vang. Sở Từ thân là con trưởng của Sở gia, mười tuổi đã theo cha xuất chinh ra chiến trường, mười ba tuổi có thể tự mình đảm đương một phía. Khi hắn mới mười sáu, mười bảy tuổi đã trở thành tướng lĩnh trẻ tuổi nhất của triều đình....
Nhưng lúc trước không biết vì sao, Lam Nguyệt Thời lại động lòng với Sở Ca- Nhị công tử của Sở gia. Sống chết cũng phải gả cho Sở Ca, còn làm phiền hắn với cữu cữu một thời gian dài. Kết quả không phải mất một phách, tán hai hồn sao? Lúc Sở Ca chết, Lam Nguyệt Thời còn cầu xin hắn giúp chiêu hồn... Trong mắt Tạ Yến tràn ra ánh nhìn lạnh lẽo như băng.
Đều là mệnh! Tạ Yến hung tợn nghĩ. Lúc trước Sở hầu phủ luôn chướng mắt thân phận của Lam Nguyệt Thời. Mấy đứa con trai bảo bối của bọn họ xứng đáng bị quỷ quái quấy nhiễu.
Hắn lười khi phải dây dưa với bọn họ, Tạ Yến lạnh lùng phân phó cho người lái thuyền đang bị run sợ:
"Đi thôi."
Tạ Yến mặt không biểu cảm nhìn vào đôi tay mình, hắn vĩnh viễn không thể quên, đôi tay này đã bị vây dính dòng máu tươi ấm áp của người thân.
Tầm mắt giống như trôi theo những đám mây lơ lửng còn sót lại trên bầu trời, Tạ Yến lại thở dài khi nhìn thấy bóng mây in trên mặt.
Thật ra người ta nói cũng không sai, hắn chính là kẻ điên.