"A Cửu, huynh có bị lạnh hay không? Sao mặt đỏ như vậy?" Xa Thanh duỗi tay sờ mặt A Cửu, bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt lạnh băng, hắn lại không nhịn được xoa xoa, muốn truyền chút hơi ấm sang cho A Cửu.
"Đệ lúc nào cũng thích suy nghĩ linh tinh!" Nghe vậy, A Cửu xoa hai bên thái dương. Đúng là ở bên ngoài bị gió thổi trúng nên cảm lạnh, đầu nặng trịch, mơ mơ hồ hồ. Chẳng qua từ trước đến nay cơ thể của hắn đều tốt, đã rất nhiều năm chưa từng bị bệnh.
Có lẽ là vì tiết kiệm tiền nên hôm nay hắn vẫn chưa có gì vào bụng? Nhưng Xa Thanh mà biết việc này, thể nào cũng khổ sở. Vì thế, hắn cầm lấy tay của Xa Thanh đang để trên má của mình, đè thấp giọng nói xuống, nhẹ nhàng an ủi: "Đệ còn không hiểu ta sao? Nếu ta cởi hết quần áo đứng trên nền tuyết một ngày một đêm cũng sẽ không bị bệnh. Chẳng qua là đứng một lúc lâu ở dưới đường, không có gì đáng lo... Khụ khụ khụ..."
"Không đúng, đầu huynh rất nóng." Lòng Xa Thanh sợ hãi, đổ người về phía trước, dùng lòng bàn tay kiểm tra cái trán của mình, sau đó lại lấy trán mình áp lên trán của A Cửu: "A Cửu, huynh có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?"
Hắn vốn dĩ nghĩ rằng cũng không sao, cũng không có chỗ nào không thích hợp, nhưng bị Xa Thanh ồn ào như vậy, A Cửu quả thật cảm thấy đầu nặng dần, có chút mơ hồ. Thấy sắc mặt người trước mắt hiện rõ lo lắng, hắn lại không muốn khiến hắn lo lắng nên cố gắng chống huyệt thái dương, đi đến gần đống lửa trong ngôi nhà rách nát: "Được rồi, nghỉ ngơi thôi, tuyết bay đầy trời..."
Ánh lửa khô khốc ánh vào mi mắt nhảy lên mấy cái, hắn gian nan chớp mắt, cảm thấy ánh lửa trước mắt mờ mịt thành một mảng màu vàng sáng chói, mí mắt chua xót, cuối cùng không thể mở nổi.
"Phịch..."
Một người lớn đang sống bỗng trong nháy mắt đổ ầm xuống nền đất lạnh lẽo, Xa Thanh hoảng sợ, hắn ngồi xổm xuống, vội vã gọi A Cửu: "A Cửu? A Cửu!"
"Đừng lo..." A Cửu miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy người trước mắt mình đang vô cùng sốt ruột, hắn nhấp đôi môi khô nứt, giọng nói khàn khàn: "Ta muốn ngủ một lát, một lát thì tốt rồi."
Một lát này là một mạch hai ngày.
Mắt thấy đầu hắn nóng đến càng ngày càng mơ hồ, Xa Thanh lo lắng.
Ngày hôm đó băng tan, ngoài đường nhộn nhịp đầy người qua lại, trong Tế Dân Đường cũng ồn ào như vậy.
"Đại phu, xin ngài thương xót! Cầu xin ngài! Ngươi mau xem ca ca của ta." Thiếu niên gầy yếu, quần áo đơn sơ mỏng manh, hắn bò lê trên mặt đất lạnh băng, hành vi giống như uống nhầm thuốc mà dập đầu. Trên sảnh chính, tiếng dập đầu có thể dễ dàng nghe thấy, trên trán hắn đã máu thịt lẫn lộn từ lâu. Thậm chí còn có những vệt máu mới ấm áp không ngừng chảy ra, dọc theo khuôn mặt tinh xảo tuấn tú chảy xuống cằm, chậm rãi nhỏ giọt trên mặt đất.
"Cầu xin ngài, đại phu! Đầu huynh ấy đã nóng rực suốt hai đêm..."
"Cầu ngài mau nhìn ca ca của ta! Tiền, ta nhất định sẽ nghĩ cách trả!"
"Kiếp sau ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
"Ngài mau xem huynh ấy đi..."
"Thật lòng xin lỗi ngươi, đứa nhỏ, lão phu không phải thần tiên, không có tiền thật sự không thể khám bệnh tại nhà." Chuyện như vậy mỗi ngày đều có, ánh mắt Trương đại phu râu tóc bạc trắng không chút dao động, toàn tâm toàn ý bốc thuốc.
Làm sao bây giờ? Xa Thanh bị đuổi ra khỏi nhà, hắn mờ mịt đứng trên đường cái, nhìn người đi qua đi lại. Bệnh đến như núi đổ, A Cửu đã hôn mê hai ngày nay.
Ngày đầu tiên, nhìn thấy A Cửu vẫn chưa tỉnh lại, tâm trạng Xa Thanh rất hốt hoảng, sợ hãi. Hắn chạy trong gió lạnh gào thét, đến từng nhà cầu xin những đại phu đó nhưng vẫn bị từ chối ngoài cửa. Cuối cùng không còn có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài thành lên chùa Hàn Sơn cầu cho A Cửu một lá bùa bình an. Nghe nói bùa trên chùa vô cùng linh nghiệm, trên bùa chú đều là những chữ không thể hiểu được, là chú văn trừ tà. Vì thể hiện thành ý của mình đối với trời đất thần phật, hắn còn dâng lên một sợi tóc trên đầu ít đến đáng thương của mình, chỉ mong A Cửu có thể mau chóng tỉnh lại.
Trong chùa miếu hôm đó, từng tiếng chuông kêu vang, tiếng chuông xa xưa. Gõ chuông là một hòa thượng béo có một đôi mắt mở to, con ngươi như một cái giếng cổ không hề gợn sóng, tầm mắt dừng lại trên người hắn một lúc lâu.
"Thí chủ." Hòa thượng có tiếng nói du dương uyển chuyển, nhẹ giọng gọi hắn, ngăn lại bước chân lảo đảo của hắn: "Thí chủ, tham sân si hận đều là mây bay. Mong rằng tầm mắt của thí chủ không bị trần thế che giấu, tạo nên sát nghiệp(*)."
(*) Sát nghiệp: giết chóc, giết chết, làm hại ai đó.
Sát nghiệp? Xa Thanh nắm chặt bùa bình an trong tay, trong lòng âm thầm cười nhạo. Những ngày gần đây hắn đều suốt ruột lo lắng không buồn ăn uống. Hôm nay nghe vậy, bước chân lảo đảo, người thì suýt cười ra tiếng.
Ta đã sống nhiều năm như vậy, cũng biết từ trước đến nay, người là dao thớt, ta là cá thịt.
"Nếu thí chủ chấp mê bất ngộ, cuối cùng sẽ bị các loại nghiệp chướng, sau cùng còn bị lửa nghiệp Hồng Liên đốt hầu như không còn." Cuối cùng Hòa thượng thở dài, nói như thế.
Có ý gì? Là nói về sau hắn sẽ bị lửa đốt chết sao? Trong đầu Xa Thanh vang đi vang lại những lời nói của hòa thượng, hắn đang cố gắng giải nghĩa tầng ý tứ sâu xa trong lời nói đó.
Về sau Xa Thanh mới hoàn toàn nhận ra, vị tăng từ bi kia đã chân thành báo cho hắn biết. Nhưng đến khi hắn hiểu ra từng câu của vị tăng kia, một lời thành sấm, thế sự khó lường, hắn đã sớm không thể quay đầu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
A Cửu hôn mê không tỉnh, nếu đầu vẫn còn nóng như vậy, quả thật không thể cứu vãn, cũng thật sự hận... Hận những người đó, dửng dưng khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần ai đó, bất kì ai, chẳng sợ người đó có ý đồ gì, vươn tay với hắn một chút, một chút là được rồi... Hắn, hai bàn tay trắng, chỉ có mình A Cửu không phải người thân cũng hơn hẳn người thân, chỉ cần có thể cứu mạng A Cửu, bảo hắn làm gì hắn cũng làm, dù là chuyện gì thì hắn cũng nguyện ý làm.
Cho dù là tạo sát nghiệp, vì mạng của A Cửu, sát nghiệp có là gì? Nhưng nếu giết những đại phu đó, A Cửu có thể tốt lên sao? Hắn, chẳng những không giết những người lạnh nhạt đó mà còn phải ba quỳ chín lạy đến cầu xin bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý cứu A Cửu.
Tiền, chỉ cần có tiền là được, A Cửu có thể tốt lên, Xa Thanh mờ mịt ngây thơ nghĩ.
Đêm trăng, trời tối sao thưa.
"Đại ca, thằng bé này là sao?" Lão Tam liếc mắt nhìn thiếu niên gầy yếu, xách theo đèn lồng, lấm la lấm lét tiến lại gần lão đại nhà mình, cẩn thận hỏi: "Huynh nhìn hắn xem, giống một hạt đậu, với cơ thể này của hắn thì chỉ cần một cơn gió lạnh đã có thể thổi bay."
Người được gọi là đại ca vân vê cằm, suy nghĩ một lát, sắc mặt bị bầu trời đen kịt che khuất, lơ đễnh nhìn: "Ta làm sao biết? Thằng bé này quỳ gối dập đầu ở trước mặt ta ngay trên đường cái, mười bảy mười tám cái quỳ lạy vang lớn, đều là mong ta dẫn hắn tới đây."
"Chậc chậc, thật đúng là nhìn không ra, tâm tư của ngươi cũng không nhỏ. Nghề nghiệp này của chúng ta, nếu là vô ý một cái... Ai da!" Lão Tam bỗng ôm đầu không ngừng hô.
"Sao ngươi có cái miệng quạ đen kêu to như vậy? Chuyện tốt không nói, toàn chọn chuyện xấu, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi là người câm!"
Miệng vết thương trên trán đã kết vảy, Xa Thanh chết lặng đứng trong gió một lúc lâu, hắn đã lạnh đến mức không còn cảm giác, hắn cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ nghe người ta nói, nghề vớt xác người chết này tiền tới cũng nhanh. Hắn cầu xin bác lái đò một lúc lâu thì ông ta mới đồng ý.
Thực ra bọn họ làm cũng không khó, chỉ cần mỗi lần thủy triều dâng lên, mang những xác người rơi xuống sông lên bờ, phân chia cắt ghép ra, chờ đợi những người nhà trong lòng đã nóng như lửa đốt từ lâu đến nhận xác, mang thi thể lãnh về. Đương nhiên, vẫn phải để lại một chút tạ lễ.
Mặc dù đơn giản nhưng trên thực tế bọn họ là đang đánh cược mạng sống của mình. Mặt sông trôi nổi vô định, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra. Một lúc nhất thời bị chìm xuống sông, mỗi lần hô hấp đều không thể xác định tiếp theo mình còn thở được nữa hay không.
Gió đêm thổi qua, một mùi tanh ẩm ướt không rõ từ đâu phả vào mặt.
Xa Thanh chưa từng gần nước bao giờ, từ nhỏ hắn đã được nghe A Cửu miêu tả tình trạng không thể hít thở được dưới nước là như thế nào, giống như tự mình thể nghiệm qua, đương nhiên cũng sinh ra một chút sợ hãi đối với sông nước.
Nhưng hiện thực không cho phép hắn lùi bước. Xa Thanh khẽ cắn môi, chỉ cần có thể làm xong hai ngày, hắn sẽ có đủ tiền cứu A Cửu.
"Đứa nhỏ kia, lại đây." Tiếng nói của lái đò bị gió sông khuếch đại thổi mạnh qua, đâm vào lỗ tai sinh đau.
Xa Thanh có chút chần chờ, hoạt động bước chân đi đến.
Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của hắn, bác lái đò mừng rỡ cười ha ha: "Đứa nhỏ, ngươi bây giờ mới biết sợ? Chậm! Sợ chết thì nhanh cút về nhà đi..."
"Ta không sợ!" Xa Thanh đột nhiên cất tiếng, ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng kiên định: "Ta không sợ, ta.... trực tiếp nhảy xuống sông rồi lặn xuống đó phải không?"
"Thằng bé này, thú vị nha." Lão tam vênh mặt, hất cằm sai khiến nói: "Vậy thì hôm nay ta muốn ngươi xuống nước xem đáy sông có vật gì. Nói nhiều làm gì? Mau xuống!"
Xa Thanh còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã trúng một cái đá khiến hắn mất trọng tâm, lảo đảo một cái ngã chúi đầu xuống nước.
Chỉ một thoáng, nước sông đã ào ạt tràn vào mũi và đôi mắt, lạnh đến tận xương. Theo bản năng, Xa Thanh muốn ho khan vài tiếng, lại quên mất bao quanh thân mình đều là nước sông. Vì hành động của hắn mà nước sông càng dũng mãnh tràn vào trong đôi mắt và lỗ mũi, đè ép lồng ngực nhỏ bé vốn đã không có bao nhiêu không khí.
"Khụ khụ khụ..." Xa Thanh che miệng lại, không nhịn nổi ho khan, cuối cùng cũng giảm đi một chút tức ngực khó thở, hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Xung quanh im lặng, im lặng đến nỗi khiến Xa Thanh có thể nghe thấy nhịp đập trong ngực mình, đặc biệt vang dội. Hơn nửa mặt nước bị che khuất bởi ánh trăng chiếu xuống, giống như đạp vỡ một cái gương, rực rỡ lấp lánh. Hắn giơ tay chạm nhẹ vào nó, khiến những tia sáng này lẩn trốn từ trong tay mình.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Những cây cỏ thon dài lắc lư dưới đáy sông vươn lên, uốn lượn theo mạch nước ngầm phía dưới, mềm mại như cành liễu cạnh bờ sông. Một đàn cá bơi qua trước mặt hắn, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy con cá nhỏ bơi quanh hắn. Chẳng qua càng xuống đến đáy, càng không thể nương theo ánh trăng để nhìn rõ phía dưới.
Tuy rằng chưa từng xuống nước, nhưng Xa Thanh vẫn cảm thấy nước sông không giống như miêu tả của A Cửu, đáng sợ như vậy. Hắn bơi qua bơi lại vài lần ở trong nước, hắn chẳng những không cảm thấy lạnh, mà còn cảm thấy toàn thân mình đang dần ấm áp lên.
"Đại ca, đã qua một lúc lâu rồi mà thằng bé kia còn chưa có động tĩnh, không phải đã chết đuối rồi chứ?" Giọng nói của Lão Tam từ đầu thuyền truyền đến, cách mặt nước một khoảng, nghe không được rõ ràng.
"Chắc không có đâu, lại nói chính hắn một hai bắt chúng ta đưa đến, cũng không thể trách chúng ta được." Lão đại chần chờ một lúc, thượng lượng nói: "Lão Tam, ngươi xuống xem thế nào đi."
"Ta không sao." Xa Thanh lớn tiếng rống lên với hai người phía trên, cũng không biết cách mặt nước bọn họ có nghe được hay không, nói: "Phía dưới nước quá tối, ta không thể nhìn thấy rõ mọi thứ dưới đáy được, hình như tất cả đều mơ hồ tối om. Không thì các ngươi cũng cùng xuống dưới nhìn xem?"
"Loảng xoảng..." Một tiếng ầm ĩ hỗn loạn bay vào trong tai.
Làm sao vậy? Xa Thanh nhíu mày, cẩn thận mà nổi lên trên mặt nước. Sau khi mây đen che khuất được xua tan, ánh trăng tròn hiện lên thì mới thấy rõ khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn. Cả người Xa Thanh được khoác lên những vầng sáng, hắn đi ra khỏi mặt nước, vài sợi tóc còn ướt nhẹp dính trên má, cả khuôn mặt đều càng thêm thanh tú.
Trên bờ, hai người không sợ trời không sợ đất nhìn thấy hắn đi ra khỏi nước mà bị dọa sợ tới chân mềm nhũn, run bần bật đến nỗi không dám nhìn thẳng hắn.
"Lão đại! Hắn có thể nói chuyện ở dưới nước... Hắn chính là yêu quái!" Lão Tam quá sợ hãi, sau khi trộm liếc mắt nhìn Xa Thanh, mặt trắng bệch, lê lết bò ra xa.
"Trời ơi! Hắn, hắn còn có đuôi..."
- ---------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT