Editor: Ngonhinlalien

Beta: Jenny Thảo

Những đám mây đen phủ kín bầu trời, nặng trĩu tựa như muốn mưa tới nơi. Sau chốc lát, toàn bộ những hạt mưa lớn nhỏ rào rào rơi xuống, đập xuống đất bắn lên, khắp núi đồi một mảng trắng xóa.

"Trời quả nhiên mưa." Bồ Tân Tửu không kiên nhẫn chà xát cánh tay, tâm trạng vô cùng phiền chán mưa dầm, gọi tiểu nhị quán trọ mang lên cho mọi người một bình trà ấm.

"Chuyện trời mưa này không phải thực bình thường sao?" Tầm mắt của Nguyệt Hoàng Mẫn bay ra bên ngoài cửa sổ. Trên mặt có chút hoài niệm: "Mùa mưa dài nhất trên U Hoàng còn có thể dài tới ba tháng, tại sao lại nói quả nhiên?"

Trong bếp lò, nước sôi sùng sục, lục cục toả ra những làn khí nóng bỏng, cả phòng tràn ngập hương trà.

Liễu Cô Đăng cũng không màng nước trà nóng bỏng, tùy tiện đổ ra uống một ngụm, tức khắc toàn thân đều ấm áp thoải mái, nói: "Các ngươi vậy mà tin tưởng lời nói của tên họ Ôn kia? Từ nhỏ, ta đã theo trưởng bối đi khắp nơi hàng yêu trừ ma, gặp qua rất nhiều chuyện kì quái. Trong đám tà quỷ thì có già, có trẻ, có đẹp, có xấu, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy rồng."

Tên đạo nhân họ Ôn hôm qua kia, cách bọn họ biết danh tính của hắn đều thông qua việc cắt ghép các tin tức và chúng đều có liên can đến Kính Nguyệt Cốc. Giống như một trò ghép hình, mỗi người đưa ra một ý mà thành một tin tức, rốt cuộc biết rõ thân phận của đệ tử kia. Nghe đồn, trong giới tu đạo mấy năm nay, luôn có một người tự xưng là đệ tử Kính Nguyệt Cốc họ Ôn mắt mù. Tu vi hắn cao thâm, đi khắp thế gian, lấy trừ ma vệ đạo(*) làm nhiệm vụ của mình.

(*) Trừ ma vệ đạo: trừ tà mà, bảo vệ chính đạo.

Nước mưa rơi trên mái quán trọ thùng thùng rung động, dọc theo mái hiên rơi xuống đất, đập ra một cái hố đầy nước.

Tạ Yến đứng dưới mái hiên, chỉ cảm thấy một loại không khí lạnh lẽo đập vào trước mặt, mang theo mây đen tràn đầy khí thế đè ép trước cổng thành: "Các ngươi đều ở đây... Sư huynh đâu?"

Nguyệt Hoàng Mẫn nhận lấy chén trà Liễu Cô Đăng đưa qua, động tác chợt ngừng lại một lát, nói thầm: "Hắn có chân có tay, muốn ra cửa, làm sao chúng ta quản được? Một hai phải muốn đi theo tên đạo nhân họ Ôn kia... A?" Vừa dứt lời, chỉ thấy đạo trưởng họ Ôn trong miệng mình kia, cả người mặc một bộ quần áo màu xanh, lưng đeo một trường kiếm không biết tên, dựa người ở trên thang lầu, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Trong lòng Liễu Cô Đăng rùng mình, người Kính Nguyệt Cốc quả nhiên không giống người bình thường... Bên ngoài nhìn bình đạm không có gì lạ, nhưng hắn lại không một tiếng động, lẳng lặng đứng ở phía sau người khác. Chính họ cũng không biết hắn đã đứng ở đó được bao lâu.

Cao thủ so chiêu, ngay lập tức có được tính mệnh người khác... Đủ để thấy được tu vi người này thâm tàng bất lộ cỡ nào.

"Trong các ngươi, có người đi ra ngoài?" Ôn Vô thở dài: "Ta đã cảnh cáo các ngươi, quả nhiên các ngươi vẫn không tin."

Đừng đứng bên cửa sổ vào ngày mưa, có thể nhìn thấy rồng. Nếu bị rồng phát hiện, mắt sẽ bị mù.

Tạ Yến nghĩ thầm, ngươi nói chuyện thần thần bí bí, có người tin mới là lạ. Trước mắt thấy Giản Tố Ngu ra ngoài đã lâu vẫn chưa thấy về, hắn liền liên tưởng đến lời đồn đại nam tử tuổi trẻ trong thành mất tích, trong lòng Tạ Yến không yên. Hắn lo lắng bất an nhìn những hạt mưa rơi liên tục không ngừng, để ý phía bên ngoài màn mưa, ngóng trông có thể mau chóng nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Hắn vừa mới nhô đầu ra ngoài cửa sổ, cánh tay chợt truyền đến căng thẳng, đột ngột bị kéo mạnh khiến thân mình lảo đảo lùi về phía sau vài bước, một tiếng mắng lớn vang lên bên tai.

"Ngươi không cần mắt?"

Cảm thấy đạo trưởng trước mắt là người mặt lạnh tâm nóng, mới vừa rồi nói mặc kệ bọn họ, một bên lại không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Liễu Cô Đăng oán thầm.

Không biết từ khi nào Ôn Vô đã đi tới bên cạnh Tạ Yến, tay vẫn còn cầm chặt cổ tay Tạ Yến. Dường như hắn phát hiện ra điều gì, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, giọng điệu có chút kỳ quái: "Ngươi..."

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Ngươi túm lấy Tạ Yến làm gì?" Sắc mặt Nguyệt Hoàng Mẫn không vui, kéo Tạ Yến trở về từ trong tay đạo trưởng mới gặp một ngày này.

Ôn Vô không nói gì mà chỉ im lặng một lúc, hắn nghiêm túc quan sát Tạ Yến một lượt, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, giống như có vui sướng, lại như đang hoài niệm.

"Ôn đạo trưởng biết rõ tình hình bên trong vụ việc mất tích trong thành?" Tạ Yến đánh vỡ bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ này.

Ôn Vô không trả lời, tay hắn ở trong không trung ngừng lại một lát, thật lâu sau mới chậm rãi hạ xuống. Hắn thu lại những cảm xúc không biết tên trên mặt, chậm rãi hỏi: "... Ngươi tên là Tạ Yến?"

Tạ Yến gật đầu, tuy rằng không biết tại sao thái độ của đạo trưởng thần bí trước mắt này bỗng nhiên tốt với mình hơn so với lúc trước, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nói: "Ôn đạo trưởng, người đi ra ngoài kia là sư huynh của ta."

Ôn Vô hừ lạnh, không có ý kiến.

Thấy bộ dáng dầu muối không ăn của đạo trưởng trước mắt, Liễu Cô Đăng lên tiếng an ủi: "Ài, vị kia của nhà ngươi chẳng những lớn lên tuấn tú, lại còn là đệ tử đệ nhất trong giới tu đạo, thực lực của hắn ngươi còn không rõ sao? Không phải đi ra ngoài một lúc thôi sao, ngươi nhọc lòng làm chi?"

Đạo trưởng trước mắt thần bí khó dò, lại có nhiều điều giấu diếm, trực giác của Liễu Cô Đăng nhắc nhở hắn, người này không thể tin. Nhưng hắn vẫn không thể giải thích được loại cảm giác quái lạ trong này.

Chính vì lớn lên tuấn tú nên ta mới càng lo lắng được không? Không nghe người khác nói, càng là nam tử tuấn tú thì càng nguy hiểm sao? Tuy rằng Tạ Yến không tin rồng thần gì đó trong truyền thuyết. Nhưng hắn đối với hai chữ "Thành chết" này có cảnh giác rất cao, tin đồn nhảm nhí chưa chắc đều không thể tin.

"Cô Đăng, ngươi chăm sóc tốt Hoàng Mẫn và Tiểu Tân, ta đi ra ngoài nhìn xem." Tạ Yến nheo mắt quyết định, cầm lên Bạch Hồng, lại dùng một câu quyết pháp, triệu hồi ra dù Thanh Đục của mình.

"Xoạt..." Bên trong bỗng nhiên nghe thấy một đường kiếm sắc bén ra khỏi vỏ.

Tạ Yến lập tức thu lại chân đang bước ra khỏi bậc cửa, đồng thời hoa văn hình Tử Đàn ở trên cổ sáng lên một chút, trước mặt nổi lên một trận chân hỏa, ép mọi người trong phòng đều lùi ra phía sau nửa bước. Tạ Yến chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cây linh kiếm màu đỏ vẫn không nhúc nhích dừng ở trước cổ của mình, khó hiểu hỏi: "Ôn đạo trưởng, này là ý gì?"

Trong chớp mắt, Ôn Vô hoảng hốt, vẻ mặt như bừng tỉnh nhận ra điều gì, lạnh lùng nói: "Sống chết của người khác thế nào ta đều không quan tâm, nhưng ngươi không thể đi ra ngoài chịu chết."

Tuy rằng không quá thích đạo trưởng trước mắt, nhưng Nguyệt Hoàng Mẫn cũng khó có được cùng thống nhất ý kiến với hắn, gật đầu nói: "Tạ Yến, ta nghĩ Cô Đăng nói đúng, thực lực Giản Tố Ngu bất phàm, chắc chắn đã tìm ra gì đó. Nếu không chờ đến lúc trời sắp tối thì hãy đi."

Hiển nhiên Ôn Vô đối với những lời bọn họ tự an ủi không cảm thấy hứng thú, thu kiếm, lạnh lạnh nói: "Có cái gì mà tìm? Đi ra ngoài hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tạ Yến, ta không cho phép ngươi đi ra ngoài chịu chết."

Tạ Yến lớn tới từng này, lần đầu tiên nhìn thấy người vô cớ quấy rối như vậy, tức giận cười: "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào..." Ôn Vô quay đầu lại nhìn, dùng tinh thần và linh thức đánh giá bọn họ một lát, nhàn nhạt nói: "Dù các ngươi cùng xông lên đánh cũng đánh không lại ta."

Nguyệt Hoàng Mẫn: "..."

Bồ Tân Tửu ghé vào bên tai Liễu Cô Đăng, nhẹ giọng nói: "Đại sư huynh, đạo trưởng này nói chuyện nghe như gợi đòn?"

Này rõ ràng là những lời mang ý ghét bỏ, Liễu Cô Đăng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, rốt cuộc người ta nói đều là sự thật.

"Được rồi, chúng ta không ra ngoài..." Ánh mắt Tạ Yến chợt lóe, từ trong túi móc ra một lá bùa được gấp thành hạc giấy. Trong lúc Ôn Vô không kịp phản ứng thì ném ra ngoài cửa: "Nhưng linh thức của ta có thể đi ra ngoài đi?"

"Ngươi điên rồi?" Ôn Vô lạnh lẽo quát, bay người ra khỏi cửa sổ.

Trong giây lát, một trận kiếm vụt qua, hạc giấy đang bay giữa không trung liền bị dập nát phá hủy.

"Ngươi mới điên..." Tạ Yến vừa định phản bác liền cảm nhận được trong không khí bay tới một trận nóng bỏng, hắn không nhịn được im miệng.

Hiển nhiên là mọi người cũng đều cảm nhận được, Bồ Tân Tửu dập tắt bàn than đang đun trà, lẩm bẩm: "Sao ta lại cảm thấy nhà sắp cháy đến nơi..."

"Lại không phải sao? Nhìn bên ngoài đi." Nguyệt Hoàng Mẫn dùng bả vai huých huých Tạ Yến đang ngây ngốc cứng đờ người.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Hạt mưa vẫn như cũ rơi trên mái nhà vang thùng thùng, dọc theo mái hiên rơi xuống trên mặt đất, Tạ Yến tập trung nhìn kỹ, chỉ cảm thấy màu sắc có chút không đúng.

Tựa như muốn chứng minh suy đoán của hắn, màu sắc của nước mưa càng ngày càng đậm, càng có hơi hướng giống ngọn lửa. Từng ngọn, từng ngọn, rơi tán loạn trên mặt đất, phát ra những tiếng ăn mòn xẹt xẹt.

"Trời rơi xuống lửa, như mong muốn của ngươi." Ôn Vô liếc nhìn Tạ Yến, nháy mắt tới gần bên cạnh Tạ Yến, giơ tay tạo ra một kết giới phòng hộ quanh thân hắn, gằn từng chữ nói: "Nó đã phát hiện ra các ngươi."

"... Thành Tam Giang có rồng?" Tạ Yến nhìn trên trời đang đỏ rực lên, dần dần dày đặc lửa hồng, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Ôn Vô.

Tích tụ 500 năm hóa thành thuồng luồng, thuồng luồng ngàn năm hóa thành rồng. Thần rồng là một loại sinh vật lớn trong thần thoại thượng cổ, truyền thuyết kể rằng, quanh thân chúng luôn có lửa vờn quanh, có thể cưỡi mây đi gió, đất bằng có thể nổi lửa. Cũng chính là giống như lời Liễu Cô Đăng nói, đã qua nhiều năm rồi mà giới Tu Chân chưa từng xuất hiện rồng, ngay cả thuồng luồng đều khó gặp... Thuồng luồng biến mất là do những người tu đạo đi săn quá nhiều nên hầu như không còn. Phải biết rằng, nếu luyện chế nội đan của thuồng luồng thành đan dược, đối với những người tu đạo chính là thuốc đại bổ, tu vi không biết có thể nhảy lên bao nhiêu bậc.

Ôn Vô không chút do dự gật đầu.

Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cả tòa thành đều sẽ bị thiêu cháy. Tạ Yến cảm nhận được nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng cao, nghi hoặc hỏi: "Trời rơi xuống lửa, nếu cứ để vậy không quan tâm thì không phải cả thành sẽ cháy sao?" Ý trong lời nói là: sao ngươi không nhanh ra ngoài cứu người.

"Đốt thành thì đốt thành, người khác thì có liên quan gì đến ta?" Ôn Vô cười khẽ, trên mặt mang theo trào phúng: "Lại nói... Không phải ngày nào cũng đốt thành sao?"

Ngày nào cũng đốt? Tạ Yến không hiểu ra sao.

Ôn Vô quay đầu sang nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn cứu ai?"

Muốn cứu ai? Tạ Yến trong lòng cả kinh, lập tức nhìn xung quanh, hắn thấy trong phòng, Nguyệt Hoàng Mẫn đang trầm tư dựa người vào bên khung cửa sổ nhìn lửa bên ngoài. Liễu Cô Đăng thì chau mày ngồi bên cạnh hắn. Bồ Tân Tửu cũng chỉ uống một ngụm trà sớm đã lạnh. Tạ Yến không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Cũng không đúng, hôm qua rõ ràng ngươi còn nói chuyện với tiểu nhị quán trọ..."

"Đùng..." Một tia chớp màu tím như thiểm điện lóe qua xé trời.

Tạ Yến nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng gầm của một con thú, vang vọng đến nỗi màng tai cũng ầm ầm.

Một trận gió xẹt qua, mọi người bị thổi trúng nên đều không mở được mắt, cả người Tạ Yến khởi động linh lực, đối kháng với sức mạnh đè ép xảy ra bất ngờ này.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

"Tiểu nhị quán trọ đã chết từ lâu." Ôn Vô thản nhiên không quan tâm, chỉ lẳng lặng đứng đó: "Mọi người ở trong thành chỉ cần ngủ qua một đêm liền sẽ bị pháp trận thượng cổ che đi tứ giác, giảm đi tuổi thọ."

"Mọi người?"

"Không sai, mọi người, bao gồm những người trong phòng này, cũng bao gồm sư huynh mà ngươi tâm tâm niệm niệm. Nhưng đến ngươi, ta nghĩ nó cũng không ngờ tới, sẽ xuất hiện ngoại lệ như ngươi."

"... Tại sao ta lại là ngoại lệ?"

Ôn Vô nghe vậy cười cười, thực ra hắn cười rộ lên trông rất ấm áp, nếu bên môi không có tia ẩn ý kia: "Tạ Yến, có phải ngươi chưa bao giờ biết, bản thân là thứ gì hay không....."

"Ta..."

Lại là một tiếng gầm đất rung núi chuyển qua đi, Tạ Yến bị sức mạnh của sinh vật thượng cổ ép tới ngực khó thở không nói lên lời, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng nói không chút cảm tình của Ôn Vô bên tai: "Tạ Yến, đây là tòa thành chết."

"Ngươi câm miệng!" Tiếng rồng ngâm đã lắng xuống, Tạ Yến dần dần đứng lên, ngữ khí căm hặn trừng mắt quát.

Giống như nghiệm chứng lời nói của Ôn Vô, ba người trong phòng đứng lên, nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệch, lê bước chân trầm trọng của mình, tập tễnh đi ra ngoài cửa.

Ngọn lửa dừng ở trên người bọn họ, từng chút một ăn mòn ra những vết thương, còn may trong cơ thể của tu sĩ vẫn còn tồn tại linh lực, mau chóng chữa trị những vết thương, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn ăn mòn, chữa trị lại ăn mòn.

"Cô Đăng? Hoàng Mẫn, Tiểu Tân?" Tạ Yến ghé sát vào trên vách kết giới, nôn nóng gọi. Nghe Ôn Vô kể rõ bằng giọng nói không có bất kì cảm xúc nào, khiến Tạ Yến có một loại cảm giác mình đang nằm mơ, không có cảm giác chân thật.

"Người trong cả thành này đều đã chết, ngươi muốn cứu ai? Đổi một cách nói khác... Ngươi có thể cứu ai?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Yến: Tại sao ta lại là ngoại lệ?

Ôn Vô (lạnh nhạt. jpg): Bởi vì ngươi là nhân vật chính.

- --------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play